ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1022-1026

LittleZiZi14

C1022

Hai thành viên của Cục An ninh Quốc gia bị bắt về đội hình sự, cả hai đều mang theo thẻ ngành, hơn nữa qua quá trình kiểm tra, đúng là thẻ thật.

Khi biết được tin này, Hà Tín cũng rớt nước mắt.

Hà Tín gào lên với Thời Sênh, "Cô nói không biết họ cơ mà!"

Vì sao họ lại là người của Cục An ninh Quốc gia thật hả?!

"Tôi không biết thật mà." Mặt Thời Sênh đầy vẻ thành thật, cô có rảnh đâu mà đi nhớ mấy nhân vật chuyên làm nền kiểu người qua đường thế này?

Dấu hiệu nhận diện của họ trong mắt cô đại khái là "chó săn của Cục An ninh Quốc gia"...

Hà Tín tức đến suýt tắc thở, "Cục trưởng đã đích thân xuống đón rồi, cô tự mà vào." Còn lâu ông mới chui vào nghe chửi.

Thời Sênh bĩu môi, hai con chó săn của Cục An ninh Quốc gia mà cũng có tư cách để Tần Dật tiếp đón à.

Thời Sênh đẩy cửa bước vào, trong văn phòng, Tần Dật ngồi phía sau bàn làm việc, hai thành viên Cục An ninh Quốc gia đang đứng, thái độ rất hiền hòa.

Tình hình này cũng khiến Tần Dật đứng ngồi không yên, hai cái người này, mời ngồi xuống lại còn kêu không cần phiền phức, đứng là tốt rồi.

Mời họ uống nước, họ cũng không uống, nói không dám làm phiền.

"Cô Tần." Thời Sênh vừa bước vào, hai người đều đồng thanh lên tiếng.

Tần Dật: "..." Tình huống này là sao?

Thời Sênh liếc họ một cái rồi nhìn đi chỗ khác, lại đầy vẻ ngoan ngoãn, "Ba."

Thành viên Cục An ninh Quốc gia: "..."

Hình như họ gặp phải Tần Vũ giả rồi.

Cô gái hung tàn đó làm sao có thể có lúc ngoan ngoãn thế này được.

"Cục trưởng Tần, chúng tôi có chút chuyện cần bàn bạc với cô Tần, không biết..." Thành viên Cục An ninh Quốc gia A còn chưa nói hết lời đã nhận ngay ánh mắt lạnh băng của Thời Sênh.

Cảm giác lạnh lẽo bỗng xộc thẳng vào lòng anh ta, vội đổi giọng nói, "Không biết có thể mời cô Tần ra ngoài nói chuyện không ạ?"

Tần Dật vội đứng lên, "Tần Vũ không hiểu chuyện, làm các anh bị thương, tôi sẽ đền bù cho các anh, mong các anh đừng để bụng. Tiểu Vũ, con mau xin lỗi hai vị này đi."

Thành viên Cục An ninh Quốc gia B giải thích, "Cục trưởng Tần, ông đừng hiểu lầm, chúng tôi theo dõi cô Tần, là chúng tôi sai trước, chúng tôi tìm cô Tần là vì việc khác ạ."

Người còn lại vội gật đầu phụ họa.

Tần Dật cũng không dám thở phào mà ngược lại càng căng thẳng hơn, "Không biết là chuyện gì?"

Sao con gái nhà ông lại liên quan đến Cục An ninh Quốc gia chứ?

"Cục trưởng Tần..." Thành viên Cục An ninh Quốc gia A khó xử, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, "Cục trưởng Tần yên tâm, chúng tôi sẽ không gây khó dễ gì cho cô Tần đâu ạ."

Muốn gây khó dễ cho cô thì trước hết họ cũng phải có bản lĩnh đó đã.

Tần Dật nhíu mày nhìn về phía Thời Sênh, ý của ánh mắt đó là, chuyện gì thế này, con lại gây chuyện gì bên ngoài hả?

Thời Sênh chớp mắt vô tội, con có gây chuyện gì đâu!

Rõ ràng Tần Dật không tin, con không gây chuyện, thế sao người ta tìm tới tận cửa thế này!

Thời Sênh lườm một cái, họ cứ cố tình tìm con, con biết làm sao được?

Người của Cục An ninh Quốc gia đã đảm bảo sẽ không làm Thời Sênh bị thương, Tần Dật cũng không tiện ngăn cản nữa, sai người đưa họ sang phòng họp.

Thời Sênh kéo ghế ngồi xuống, hai chân gác lên trên mặt bàn, dáng vẻ như lão đại, "Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"

Hai người nhìn nhau một cái, "Cô Tần, chúng tôi đến để nhờ cô giúp một chuyện."

Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, "Các anh có tư cách gì mà đòi nhờ tôi giúp?"

Cả Cục An ninh Quốc gia còn không dám làm gì cô, thực sự cũng không có tư cách gì nhờ cô giúp đỡ.

"... Chúng tôi sẽ trả thù lao."

"Tôi chẳng cần cái gì cả." Thứ cô cần, thì cô sẽ nghĩ cách để đạt được.

Thành viên Cục An ninh Quốc gia: "..." Có thể nói chuyện tử tế được không?!

Cục trưởng nói không sai, không sợ cô ấy có dục vọng, chỉ sợ cô ấy không có dục vọng.

Cô ấy không cần gì cả, thì họ biết lấy cái gì ra làm điều kiện trao đổi?

Thành viên Cục An ninh Quốc gia B hít sâu một hơi, "Cô Tần, chúng tôi có thể cung cấp tài liệu về tổ chức R cho cô."

"Vì sao muốn cung cấp cho tôi?" Thời Sênh nhướng mày, "Nếu Cục An ninh Quốc gia các anh đã biết tổ chức này, sao không tiến hành thanh trừng đi?"

"Không giấu gì cô Tần, Cục An ninh Quốc gia vẫn luôn nghĩ cách xử lý tổ chức R, nhưng... người của tổ chức R rất giảo hoạt. Mười năm trước chúng tôi vốn muốn hốt trọn ổ, nhưng cuối cùng lại thất bại. R im hơi lặng tiếng suốt mười năm, lúc này đột ngột lòi ra, đều vì một chuyện..."

Kế hoạch Thiên Tinh.

Kế Hoạch Thiên Tinh được thành lập từ hai mươi năm trước. Trong 5 năm, kế hoạch này đã hoàn thiện, nhưng mười lăm năm trước, toàn bộ kế hoạch bị thiệt hại nghiêm trọng nên phải gác lại.

Mấy năm trước, kế hoạch này lại một lần nữa được nhắc đến, tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực, đến giờ cũng đã có thành quả cuối cùng rồi.

"Kế Hoạch Thiên Tinh là gì?"

Hai người của Cục An ninh Quốc gia nhìn nhau, "Cô Tần, chúng tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đồng ý giúp chúng tôi, còn phải ký tên vào giấy cam kết bảo mật."

Thời Sênh xua tay, "Vậy thôi đừng nói nữa, biết nhiều dễ bị diệt khẩu."

Thành viên Cục An ninh Quốc gia: "..." Câu này thực sự không thể tiếp lời được.

Thực sự không thể cư xử theo lẽ thường tình được sao?

Thời Sênh đứng dậy rời đi, hai người của Cục An ninh Quốc gia nhanh chóng đuổi theo sau, đưa cho cô một chiếc USB, "Cô Tần, để bày tỏ thành ý của chúng tôi, những tài liệu này có thể cung cấp miễn phí cho cô. Cô cứ cân nhắc cho kỹ, chuyện này liên quan đến cả một quốc gia."

Thời Sênh liếc nhìn chiếc usb một cái, giọng điệu thản nhiên: "Không công không hưởng lộc."

Người của Cục An ninh Quốc gia lại một lần nữa bị nghẹn. Vào Cục An ninh Quốc gia bao nhiêu năm rồi, đây tuyệt đối là đối tượng khó xử lý nhất mà họ từng gặp.

...

Thời Sênh quay về phòng làm việc, Hoắc Tiêu đã ở đó rồi, trên người anh ta vẫn còn băng bó, đang phân tích vụ án với người khác.

Cô bước vào cũng không nhiều người chú ý đến.

Hiện đã có kết quả điều tra về thân phận của người chết. Nạn nhân là người ngoại tỉnh, 23 tuổi, đến thành phố B du lịch, nghe nói là sắp kết hôn nên lần du lịch này là chuyến đi cuối cùng thời độc thân của cô ta.


Chuyến du lịch độc thân lại thành chuyến du lịch tử vong.

Vẫn còn chưa biết vì sao cô ta lại đến Khoáng Thế Kỳ Duyên, người cãi cọ với cô ta là ai?!

"Ba mẹ cô ấy là giáo viên, tiếng tăm rất tốt, họ già rồi mới sinh thêm cô ta, trong nhà còn một anh trai, đang công tác tại Viện Nghiên cứu Khoa học..."

Sắc mặt vốn thờ ơ của Thời Sênh chợt biến đổi, cô rảo chân bước dài về phía vị trí của mình, bật máy tính, gõ bàn phím lạch cà lạch cạch.

Mấy người đang phân tích án bên kia cũng bị âm thanh này làm gián đoạn, đều nhìn về phía Thời Sênh.

Trên màn hình của cô bay lên các loại tài liệu, với tốc độ mạng trong cục của họ mà lại không đứng máy, đúng là thần kỳ!

Mọi tài liệu cuối cùng nhảy ra vụ án của vài người, liệt kê ra trên màn hình, đơn vị công tác của họ đều viết là "Viện Nghiên cứu Khoa học".

"Tần Vũ, mấy vụ án này đều là tuyệt mật, cô lấy đâu ra vậy?" Hà Tín thò đâu ra, chỉ vào hai chữ tuyệt mật trên hồ sơ án, chất vấn.

Thời Sênh nhìn Hà Tín, "Tôi biết vì sao R lại chĩa súng về phía mấy người này rồi, anh muốn biết không?"

Mắt Hà Tín sáng rực lên, "Thật sao?"

Thời Sênh mỉm cười, sau đó lại nghiêm mặt, "Giả đấy."

Hà Tín trợn trừng mắt: "..."

Thời Sênh xóa bỏ dấu vết trên máy tính, cầm đồ đứng dậy, khuyên nhủ một câu, "Đội trưởng Hà, chuyện này tốt nhất anh đừng quan tâm nữa, đỡ mang vạ vào thân."

Hà Tín cũng sầm mặt xuống, "Nguyện vọng cả đời này của tôi là bắt R ra chịu tội trước pháp luật."

Thời Sênh nhún vai, "Vậy có khi anh sẽ phải thất vọng rồi."

"Tần Vũ."

Thời Sênh xua tay, bước từng bước dài rời khỏi đội hình sự.

C1023

Thời Sênh đi tìm xe của mình ở bãi đỗ xe Cục Cảnh sát, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.

Lại có người dám trộm xe cô à!!!

"Cô Tần, tôi đưa cô về nhé?" Chiếc xe bên cạnh đột ngột hạ cửa xuống, lộ ra một khuôn mặt có thể coi là hòa nhã, đang cười tít mắt nhìn cô.

Vị to nhất Cục An ninh Quốc gia ----- Tiết Chính Nghĩa.

Nếu là lão này, thì có muốn làm một chiếc xe ở bãi đỗ xe biến mất cũng sẽ không có ai dám cản.

Thời Sênh lạnh lùng nhìn ông ta, "Cục An ninh Quốc gia nghèo đến mức phải đi ăn trộm xe sao?"

Khóe môi Tiết Chính Nghĩa giật giật, "Cô Tần, nếu tôi không làm thế này, liệu cô có bình tĩnh nói chuyện với tôi không?"

Muốn nói chuyện với cô ấy mà còn khó hơn lên trời nữa.

Thời Sênh khom người, chống vào cửa xe, cười gian tà, "Dù thế này, tôi cũng sẽ không nói chuyện với ông. Sáng mai nếu tôi phát hiện ra xe của tôi có vấn đề gì, thì ông chứ ngồi đấy mà chờ Cục An ninh Quốc gia ngày ngày cạp đất đi."

Tiết Chính Nghĩa: "..." Thực sự vẫn ngang ngược như xưa.

Thời Sênh đá cái xe một cái, hừ lạnh rồi đi ra bên ngoài, Tiết Chính Nghĩa vội bảo tài xế đi theo cô, "Cô Tần, cô cứ nói yêu cầu của mình đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì sẽ đáp ứng cô hết."

"Ông đi chết đi."

Tiết Chính Nghĩa: "..." Đây mà là yêu cầu cái gì?! Ha, đây mà là yêu cầu gì chứ?!!!

Tiết Chính Nghĩa nhìn Thời Sênh bắt xe về, thở dài nói, "Tới Lê gia đi."

Bây giờ chỉ có một nơi đột phá duy nhất là ông cụ Lê thôi. Cô gái này chắc chẳng ai có thể thuyết phục được.

...

Thời Sênh bắt xe về nhà, lại gặp Đinh Cố dưới lầu. Cậu ta nhìn thấy Thời Sênh cứ y như chuột thấy mèo vậy, chỉ muốn chui tọt xuống lỗ để trốn thôi.

Cậu ta đi lên nhà cùng Thời Sênh, đưa cho Giang Túc đồ anh cần xong, chưa đến một giây đã lập tức lượn ra ngoài.

"Sao cậu ta lại sợ em thế?" Giang Túc ngạc nhiên hỏi Thời Sênh.

Đinh Cố có nhát gan thế đâu?!

Thời Sênh ôm anh hôn một cái, "Em nói muốn giết cậu ta diệt khẩu."

Giang Túc: "..."

Giang Túc kéo Thời Sênh ra, "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa, chờ ăn anh mà." Thời Sênh nâng cằm Giang Túc lên.

Mặt Giang Túc chợt đỏ bừng, anh đẩy xe lăn lùi lại, "Anh bê cơm lên cho em, em nghỉ ngơi chút đi."

Thời Sênh đứng ở phía sau khẽ cười, quả nhiên Phượng Từ nhà cô lúc nào cũng dễ xấu hổ như thế.

Giang Túc ở nhà cơ bản không có chuyện gì, sau khi bị cơm hàng mà Thời Sênh gọi về đầu độc, anh liền bắt đầu tự làm đồ ăn, giờ đã thuận tay lắm rồi.

Lúc ăn cơm, Giang Túc nhìn laptop hỏi, "Có tiến triển gì chưa?"

Thời Sênh lúng búng đáp một câu, "Có rồi."

Giang Túc nhìn cô một cái.

Thời Sênh và vội và vàng mấy cái hết bát cơm, "Mục tiêu của R là kế hoạch Thiên Tinh."

Vụ án có liên quan đến R, trừ mấy loại thủ thuật che mắt giống nhau ra, thì tất cả nạn nhân đều có người nhà công tác tại Viện Nghiên cứu Khoa học.

Người của Viện Nghiên cứu Khoa học đến từ các nơi khác nhau, vì thế nạn nhân cũng đến từ các nơi khác nhau.

Mà sau khi những người đó chết, người công tác tại viện nghiên cứu cũng đều lần lượt rút lui.

Đây là sự uy hiếp.

Chúng ép buộc nhân viên nghiên cứu rời khỏi viện.

Người của Cục An ninh Quốc gia nói 15 năm trước kế hoạch Thiên Tinh bị gác lại, hẳn là do có người rút lui, nên kế hoạch Thiên Tinh mới bị mắc cạn.

Hiện giờ kế hoạch Thiên Tinh lại một lần nữa được lôi ra, thế nên người của R bắt đầu giết người, vì chúng không muốn nhìn thấy kế hoạch Thiên Tinh thành công.

Thế nên hồ sơ của những người công tác tại viện nghiên cứu phải bảo mật tuyệt đối, R có thể lấy được những hồ sơ này, chứng tỏ có nội gián bên trong.

"Vụ án của Đổng thị thì sao?"

"Đổng thị quá nổi tiếng, R chỉ có thể mượn danh tiếng của họ để mọi người biết chúng vẫn luôn tồn tại, nếu người năm đó vẫn còn sống, nghe thấy tin tức chắc chắn sẽ sợ hãi."

Giang Túc nói: "Chúng đúng là điên rồi."

"Anh cũng từng nói, đám người đó đều điên hết cả, có gì mà chúng không dám làm đâu?"

Giang Túc hơi nhíu mày, "Rốt cuộc kế hoạch Thiên Tinh là gì?" Đến nỗi khiến mấy người đó hao tâm tổn sức tính toán nhiều như vậy?

Thời Sênh nhún vai, "Chắc chắn sẽ khiến tình hình thế giới thay đổi lớn."

Thời Sênh nháy mắt với Giang Túc, "Chúng ta thử xem xem, rốt cuộc kế hoạch Thiên Tinh này là gì đi."

Trong Cục An ninh Quốc gia không có bất cứ tài liệu gì về kế hoạch Thiên Tinh, đó là vì kế hoạch Thiên Tinh không nằm ở Cục An ninh Quốc gia, mà nằm trong Viện Nghiên cứu Khoa học.

Giang Túc đen mặt, "Tần Vũ, có phải em quên mình là cảnh sát rồi không?"

Là một cảnh sát mà âm thầm hack cơ quan chính phủ như thế cũng được à?!

"Anh cứ coi em như cảnh sát giả đi." Thời Sênh vẫy tay, "Anh có xem không?"

Anh có thể từ chối sao?

Thời Sênh hack vào Viện Nghiên cứu, thứ cô nhìn thấy đầu tiên trên màn hình là một chiếc đồng hồ đếm ngược.

336:23:56

Bên dưới đồng hồ đếm ngược là một khung trống giống khung để nhập mật khẩu.

Người của Viện Nghiên cứu đều đang vùi đầu làm việc, không khí rất căng thẳng. Thời Sênh đi dạo hết một vòng Viện Nghiên cứu cũng không tìm ra kế hoạch Thiên Tinh gì gì đó.

Chỉ còn duy nhất hệ thống phải nhập mật khẩu mà cô chưa vào kia.

"Anh giải được không?" Thời Sênh nhìn Giang Túc.

Giang Túc không chắc lắm, "Để anh thử xem."

Thời Sênh khích Giang Túc, "Có muốn so thử chút không, xem ai lợi hại hơn?"

Giang Túc không đáp, tay đã bắt đầu gõ rồi.

[Sai mật khẩu]

325:10:19

Giang Túc thử lần thứ nhất thất bại, thời gian trên đồng hồ đếm ngược giảm thẳng luôn 10 tiếng.

"Có người hack hệ thống." Thời gian vừa giảm, bên Viện Nghiên cứu lập tức rối loạn.

Người bên đó muốn ngăn họ, nhưng dù tất cả thay nhau ra trận, cũng không có cách nào làm gì Thời Sênh và Giang Túc.

[Sai mật khẩu]

301:26:47

[Sai mật khẩu]

265:50:06

Mấy lần sai mật khẩu liên tục, thời gian giảm thẳng xuống còn 158 tiếng.


"Thời gian này cài đặt theo cấp số nhân." Thời Sênh hất hất cằm với Giang Túc.

Giang Túc: "..." Tức là vừa rồi em nhập sai liên tục nhiều như vậy, chỉ là vì muốn tìm quy luật thôi à?!

"Reng reng..."

Điện thoại của Thời Sênh đột ngột kêu lên, cô đặt laptop xuống đi nghe điện thoại, giọng nói sang sảng của ông cụ Lê như gào lên ở đầu dây bên kia, "Con ranh kia, cháu với thằng nhóc Giang Túc đang làm cái trò gì thế hả?!"

"Cháu có làm gì đâu."

"Mở cửa cho ông!!!"

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh vội vàng bảo Giang Túc tắt máy đi. Cô đi ra mở cửa, bên ngoài không chỉ có ông cụ Lê mà còn có cả Tiết Chính Nghĩa.

Bên cạnh có vài người đang ôm ngực, hẳn là bị bùa phòng ngự bắn bay ra.

Ông cụ Lê quan sát Thời Sênh bằng ánh mắt kỳ quái. Nhưng vì có người ngoài ở đây, ông cũng không nói gì, chống gậy đi vào nhà.

Nhìn thấy Giang Túc trên ghế sofa, ông hừ mạnh một tiếng.

Giang Túc mím môi cúi đầu, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.

"Cô Tần, vừa rồi tôi nhận được điện thoại, là cô làm đúng không?" Ánh mắt Tiết Chính Nghĩa sáng quắc nhìn Thời Sênh.

"Phải thì sao?" Thời Sênh không phủ nhận.

"Cô Tần, cô có biết đây là..." Phạm pháp không?

Đối diện với nụ cười như có như không của Thời Sênh, Tiết Chính Nghĩa tự động nuốt hết mấy từ sau xuống, Cục An ninh Quốc gia không thể làm gì cô ấy cả.

Đây chắc chắn là lần ấm ức nhất của Cục An ninh Quốc gia.

Tiết Chính Nghĩa hít sâu một hơi, "Cô Tần, xin cô đừng nhập bừa mật khẩu nữa, mỗi lần nhập sai, thời gian sẽ giảm theo cấp số nhân, khi đồng hồ đếm ngược về 0, mọi tài liệu sẽ bị xóa sạch, không thể phục hồi được."

Họ vốn vẫn còn đến hai tuần, nhưng giờ chỉ còn chưa tới một tuần.

C1024

"Toàn bộ trong đó là kế hoạch Thiên Tinh sao?"

Tiết Chính Nghĩa do dự một chút rồi gật đầu, "Đúng thế."

Tiết Chính Nghĩa nhìn về phía ông cụ Lê. Ông cụ Lê hiểu ý, nói: "Tiểu Vũ, nếu cháu có năng lực đó, thì giúp họ một chút đi."

Ông hoàn toàn không biết từ lúc nào mà đứa cháu ngoại nhà mình lại học được những kỹ năng này.

"Ông ngoại, bản lĩnh ăn cháo đá bát của mấy người này ghê lắm, chưa biết chừng giây trước cháu còn vừa giúp người ta, giây sau họ đã muốn giết cháu diệt khẩu rồi ấy." Thời Sênh suy đoán ác ý.

Tiết Chính Nghĩa không hài lòng, nói: "Cô Tần, mong cô đừng bôi nhọ chúng tôi."

Họ có phải dạng người như thế đâu!

"Tiểu Vũ." Ông cụ Lê cũng lắc đầu không đồng ý. Tuy ông đã sớm rời khỏi hệ thống này, quy tắc bây giờ cũng khác thời ông còn làm, nhưng ông tin rằng họ sẽ không làm mấy chuyện như thế.

Ông cụ Lê nói chuyện với Thời Sênh rất lâu. Ông chỉ khuyên cô, cũng không dùng thân phận người lớn để áp đặt cô.

Thời Sênh vẫn không đồng ý, Tiết Chính Nghĩa đầy thất vọng. Đúng lúc này, ông ta nhận được một cú điện thoại, nghe xong tâm trạng cũng vô cùng xấu.

Ông ta đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người trong phòng, giọng nặng nề, "Chỉ còn lại hai mươi giờ thôi."

"Không liên quan đến tôi đâu nhá. Tôi không động vào." Thời Sênh giơ tay lên phủi sạch trách nhiệm.

Tiết Chính Nghĩa biết rõ không phải cô làm, vừa rồi cô ấy còn không chạm vào laptop. Giang Túc yên tĩnh ngồi cạnh cô, luôn cúi đầu, cũng không chạm đến laptop.

Có hacker khác xâm nhập vào hệ thống.

Điện thoại của Tiết Chính Nghĩa đột nhiên lại rung lên, có người gửi ảnh cho ông ta, Tiết Chính Nghĩa nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, rồi đặt trước mặt Thời Sênh, "Cô Tần, giờ cô vẫn muốn từ chối sao?"

Thời Sênh liếc nhìn tấm ảnh một cái.

Bên dưới đồng hồ đếm ngược có thêm một dòng chữ.

"Đồ thiểu năng Tần Vũ, không giải được mã ha ha ha."

Hai chữ Thời Sênh bị xóa bỏ, đổi thành Tần Vũ, nhưng cô vẫn nhận ra.

"Mộ Bạch!"

Đệt! Mẹ cái thằng thiểu năng này lại khiêu khích ông!

Kiếm của ông đâu?!

Thời Sênh đứng dậy định đi ra ngoài, ông cụ Lê đưa gậy ra ngăn cô lại, "Cháu đi đâu đấy?"

Thời Sênh gằn từng chữ một: "Đi chém thằng thiểu năng."

Mọi người: "..."

Cáu một cái là cô đòi chém người luôn à?! Lại còn trước mặt bao nhiêu người có thể coi là cảnh sát như họ nữa chứ?!

À vâng, cô ấy vốn cũng là cảnh sát.

"Cô Tần, cô biết người này là ai à? Cô nói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt hắn."

Mặt Thời Sênh đầy vẻ khinh bỉ, "Nếu các ông mà bắt được hắn, thì tên của ông đây viết ngược luôn, tránh ra!"

"Cô Tần..."

Thời Sênh đột ngột móc kiếm ra, chỉ vào Tiết Chính Nghĩa, "Còn lắm mồm nữa là ông đây chém cả ông bây giờ đấy."

Tiết Chính Nghĩa: "..."

Cô đào đâu ra kiếm vậy?

Thời Sênh bế Giang Túc lên xe lăn, lại nhìn về phía ông cụ Lê, "Ông ngoại, ông có đi không ạ?"

"Cụ Lê." Tiết Chính Nghĩa nhìn ông cụ Lê.

Ông cụ Lê vốn chỉ đến khuyên Thời Sênh, không có ý đứng về phía Tiết Chính Nghĩa. Thời Sênh gọi ông, ông nhìn Tiết Chính Nghĩa với vẻ áy náy một cái, rồi thở dài đứng dậy.

Chỉ e là bản lĩnh của cô cháu ngoại này còn cao hơn ông tưởng rất nhiều.

Thời Sênh nhếch môi, cười hơi u ám, "Ông phải lấy làm mừng vì hôm nay ông không uy hiếp ông ngoại tôi tới đây."

Tiết Chính Nghĩa: "..."

Thời Sênh đưa ông cụ Lê về nhà, thuận đường để Giang Túc lại đó, một mình đi tìm tên thiểu năng Mộ Bạch kia.

...

"Đều chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?" Mộ Bạch nhìn đàn em bên dưới.

"Đã dặn dò theo sự sắp xếp của cậu chủ rồi, chôn mìn ở cả Lê gia và Tần gia." Đàn em do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra điều mình thắc mắc, "Cậu chủ, chúng ta ở đây chờ gì ạ?"

Ở vùng hoang vu này, không có đến một bóng người, tín hiệu cũng rất kém, muốn gọi một cú điện thoại còn phải trèo lên cây, thật sự không hiểu vì sao cậu chủ lại đến đây.

Nếu chỗ mìn đó nổ cũng không nổ tới họ, có cần phải chạy xa thế này không?

"Chờ chết." Mộ Bạch đáp xong mới giật mình phản ứng lại, ho khẽ một tiếng, nói lại, "Chờ người."

Đàn em ngớ người, vừa rồi chắc chắn hắn không nghe nhầm, rõ ràng cậu chủ nói là chờ chết.

"Cậu đưa người đi đi." Mộ Bạch nhã nhặn xua tay.

"Cậu chủ?"

Mộ Bạch nhìn sang, đàn em lập tức ngậm miệng, đưa người rời khỏi đây, chỉ để lại một mình Mộ Bạch đứng giữa chốn hoang vu.

Đàn em vừa đi, Mộ Bạch đã quay người chạy trốn.

Có thiểu năng mới đi đứng chờ chết, hắn xua người đi chẳng qua là vì khiến Thời Sênh không thể nào tìm được hắn qua người khác thôi.

Hắn không tin cô ấy vẫn còn có thể tìm thấy hắn.

...

Thời Sênh tới nơi mà Mộ Bạch từng dừng lại, chỉ thấy một mảnh giấy gắn trên thân cây.

Chữ trên giấy rất nhỏ, đứng xa căn bản không nhìn rõ chữ gì.

Thời Sênh nhìn quanh, xác định không có nguy hiểm gì mới lại gần cây. Nhưng ngay khi cô lại gần thân cây, dưới đất đột nhiên mọc lên một bức vách bằng ký tự hình tròn, nhanh chóng hợp lại vây cô ở bên trong.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn những ký tự lúc ẩn lúc hiện, khẽ nheo mắt, công nghệ cao...

Tên thiểu năng Mộ bạch đó lại có thể lấy ra thứ thế này.

Thời Sênh không nhìn nữa, thản nhiên đi xem bức thư gắn trên cành cây.

---Nếu cô không giải được mật khẩu, Lê gia và Tần gia sẽ nổ tung, cô chỉ còn lại hai giờ, từ đây đi nhanh tới nơi có mạng cũng mất tiếng rưỡi, nửa tiếng còn lại chỉ đủ cho cô giải mã. Đương nhiên cô còn có kiếm, nên vì không để cho cô quay về nhanh như vậy, tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư Thời Sênh một bữa điểm tâm ngọt, hy vọng tiểu thư Thời Sênh sẽ thích.

Nét chữ rất ngông cuồng, hoàn toàn không giống với tên cuồng hở chút là tự sát kia.


Thời Sênh lấy kiếm ra, giơ lên trước mặt, gõ nhẹ một cái, "Xem ra có người không hiểu rõ ngươi lắm."

Thời Sênh giơ thiết kiếm lên chuẩn bị bổ xuống.

Những ký tự đó đột nhiên sắp xếp lại thành chữ hoàn chỉnh

--- Tiểu thư Thời Sênh, khuyên cô tốt nhất đừng chém, cô mà chém, sẽ khiến uy lực của kiếm được phóng đại lên vô số lần, thế giới này sẽ cảm nhận được sự xuất hiện của người từ bên ngoài tới như cô, tiến hành xóa bỏ cô.

Thời Sênh: "..."

Ồ, thiểu năng, lợi hại nhỉ, lại bắt đầu học được cách thận trọng rồi cơ đấy.

Hắn tưởng ông đây không dám chém sao?

Thời Sênh nhấc kiếm chém mạnh xuống, thiết kếm chém vào bức tường ký tự kia, làm tóe lên vô số tia lửa, những dòng điện truyền khắp những ký tự đó.

Tất cả ký tự hội tụ lại, lao thẳng lên mây, đến tận chân trời.

Chân trời vốn đang quang đãng đột nhiên đầy mây mù bao phủ, sấm chớp lóe lên, trời đất vang lên những tiếng đinh tai nhức óc, tia chớp chém xuống theo những ký tự liên kết thành đường dây kia.

Tia sáng tím bao phủ lấy Thời Sênh, cơ thể cô va mạnh vào bức tường ký tự đã hơi mờ nhạt kia, ngã ra bên ngoài, cuộn tròn người lại.

Mẹ cái thằng thiểu năng Mộ Bạch.

Thời Sênh nhanh chóng lùi về phía sau, ném một quả bóng năng lượng ra, nổ tan bức tường ký tự vẫn chưa biến mất hoàn toàn kia, sau đó ngồi lên thiết kiếm phi vội đi, tránh sấm sét phía sau.

Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, sắc mặt bình tĩnh nhìn phong cảnh không ngừng thay đổi ở bên dưới.

Một lúc lâu sau, cô mới lấy một lá bùa ra, xếp cùng với lá thư ban nãy thành hình tam giác.

Cô làm một thủ quyết kỳ quái, lá bùa hình tam giác từ trong tay cô bay lên, hóa thành một tia sáng vàng, bắn về phía trước.

Tia sáng vàng cứ bay về phía trước, sau đó lại rẽ ngoặt ra sau, không ngừng thay đổi phương hướng, Thời Sênh cũng không biết nó chuyển hướng bao nhiêu lần, cuối cùng mới dừng lại.

C1025

Nơi tia sáng vàng dừng lại là một vùng núi hoang dã. Thời Sênh nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy một vùng hoang vắng, không có dấu vết của con người.

Tên thiểu năng Mộ Bạch đó trốn đâu rồi?

Thời Sênh nhìn xung quanh, không có người!

Giỏi lắm!

Vậy thì nổ tung luôn đi!

Dù sao cũng bị sét đánh một lần rồi, không sợ đánh tiếp lần nữa.

Ông đây chả có cái đếch gì phải sợ.

Thời Sênh lấy bóng năng lượng ra ném xuống dưới, phạm vi ảnh hưởng của bóng năng lượng rất rộng, những cái hố lớn liên tiếp xuất hiện, những luồng khí lan ra như sóng, từng làn từng làn lan ra ra, cây cối đổ rạp về một hướng, tình cảnh chấn động chẳng khác gì ngày tận thế đến.

"Thời Sênh, cô điên rồi à?!"

Một tiếng quát giận dữ vang lên, Mộ Bạch nhếch nhác đứng trên khoảng đất trống giữa hai cái hố lớn, hoàn toàn không còn chút phong độ quý ông nào.

Cô gái này định phá hủy cả không gian này sao?

Thời Sênh đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc, "Chuyện ta điên cũng có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, giờ mi mới biết à?"

Mộ Bạch: "..."

Có lẽ hắn nên tự sát trước đi nhỉ.

Không được, thiệt thòi lắm!

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt nhanh chóng chuyển động, ngoài mặt cố nở nụ cười nhã nhặn, "Thời Sênh, sao cô tìm được tôi?"

Hắn vứt điện thoại, xua hết người xung quanh đi, làm sao cô ấy vẫn có thể tìm được hắn chứ?!

Chuyện này hoàn toàn không khoa học chút nào!

"Việc gì ta phải nói cho mi biết?"

Anh nghĩ bản cô nương ngu lắm à?

Mộ Bạch: "..."

Tức chết mất!

Bình tĩnh, mình là quý ông, phải giữ vững sự nhã nhặn cao quý.

Mộ Bạch lại nhìn Thời Sênh, "Cô còn mười phút nữa, bây giờ dù cô có vội vàng quay về cũng không kịp nữa rồi."

"Anh cho rằng dùng họ có thể uy hiếp được tôi sao?"

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Thời Sênh một chút, nhún vai, "Thôi được, Thời Sênh, cô thực sự lý trí hơn tôi nghĩ rất nhiều!"

Một đám NPC thì thực sự không có gì đáng bận tâm cả, nếu thực sự nảy sinh tình cảm, thì đối với loại người như họ mới thực sự là chuyện vô cùng nguy hiểm.

"Sắp đến giờ rồi. Thời Sênh, cô thực sự không bận tâm chút nào sao?" Mộ Bạch vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đồng hồ đếm ngược bên trên đã sắp về số 0 rồi.

Thời Sênh thản nhiên nói: "Chết rồi thì thiết lập lại một chút là được, có gì đáng bận tâm đâu?"

Mộ Bạch: "..." Vì sao cứ cảm thấy cô ấy gợi đòn thế cơ chứ?!

À ờ, cô ấy vốn gợi đòn mà, trước sờ chưa từng có lúc nào không gợi đòn cả.

Hắn nhìn đồng hồ đếm ngược chằm chằm, Thời Sênh ngồi trên không trung, không có bất cứ hành động gì, thản nhiên nhìn lên trời.

...

Trong viện nghiên cứu khoa học, đồng hồ đếm ngược trên màn hình sắp nhảy về số 0, mọi người đều đứng dưới màn hình lớn, túm chặt người bên cạnh mình.

Bầu không khí nơi đây nặng nề chèn ép khiến người ta không thở nổi.

00:00:53

"Thật sự không còn cách nào sao?"

"Chỉ còn lại chưa tới một phút nữa, dù ai có lợi hại đến mấy cũng không thể giải mã trong vòng một phút."

00:00:23

"Cố gắng bao nhiêu lâu nay, chỉ phút chốc nữa là tan biến rồi..."

00:00:03

Mọi người cùng nhắm chặt mắt, âm thầm đếm ngược trong lòng.

Con số chậm rãi nảy lên.

3...

2...

1...

0...

...

"Tích----"

Đồng hồ đeo tay phát ra tiếng kêu chói tai, sắc mặt Mộ Bạch cũng dần trở nên khó coi theo âm thanh đó.

Hắn ngẩng vụt đầu lên, không thể tin nổi, "Cô làm từ lúc nào?"

Thời Sênh thản nhiên lấy laptop ra, đưa màn hình đối diện Mộ Bạch ------

[Mật khẩu chính xác]

[Đang tải số liệu, xin chờ một chút...]

Mộ Bạch hít sâu, mình là một quý ông lịch lãm, phải giữ vững phong độ quý ông, không thể bùng nổ được.

Lật bàn, quý ông cái cứt!

Lần nào hắn cũng tính toán từng bước một, sao không thể gài bẫy được cô ta chứ?!

Cô ta ăn gì để trưởng thành vậy? Tức phát khóc!

Tự sát bình tĩnh lại đã.

Mộ Bạch lấy dao găm luôn sát bên người ra, kề sát lên cổ mình, khuôn mặt lộ vẻ âm u không cam lòng: "Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ thua trong tay tôi. Thời Sênh, tương lai của chúng ta còn dài."

Tốc độ của Mộ Bạch cực kỳ nhanh, dường như ngay khoảnh khắc câu nói của hắn chấm dứt, tay hắn đã trượt đi, dao găm cắt một đường trên cổ hắn, máu tươi phụt ra.

Thời Sênh: "..." Hắn không thấy đau à? Sao lần nào cũng tự sát như thế này?!

Mẹ kiếp, ai cần cái tương lai còn dài với anh! Thiểu năng!

[...] Sao cô không bắt hắn?!

Sao không bắt hắn à? Bắt hắn có hỏi được gì không?

Nếu Mộ Bạch muốn nói thì dù cô không hỏi hắn cũng sẽ nói.

Nhưng hắn đã không muốn nói, thì dù cô có bắt hắn lại, hắn cũng vẫn có cách tự sát, cũng chẳng có tác dụng gì.

[...] Không biết phải nói gì. Rốt cuộc con virus này ở đâu ra vậy. Chủ nhân, rốt cuộc ngài có ổn không?!

Nếu ngài còn không quay lại, nơi đây sẽ bị hai người này chơi nổ mất.

Thời Sênh lấy chiếc ipad màu đen của mình ra, mở camera, chiếu vào thi thể Mộ Bạch. Thời Sênh nhìn chằm chằm màn hình, không biết đang nghĩ gì.

Đây là thế giới giả tưởng.

Thế giới giả tưởng...

Tất cả mọi thứ được tạo thành nhờ số liệu, bao gồm cả thân thể của họ, chỉ có thứ duy nhất khác với các NPC kia, đó là ý thức của họ đến từ thế giới hiện thực.

Đúng thế, gia nhập vào thế giới giả tưởng chắc chắn là ý thức, không phải hồn ma, cũng na ná các loại trò chơi nhập vai...

[...] Ký chủ lại đang suy tư vấn đề cao thâm huyền ảo gì thế?! Đáng sợ!

Thời Sênh cười cười cất ipad đi, lần sau chưa biết chừng có thể có phát hiện thú vị hơn ấy chứ.

Chà... hình như trừ Phượng Từ ra, tên thiểu năng Mộ Bạch này cũng vui ra phết.

Lúc này có một vấn đề rất lớn đặt ra trước mặt cô.

Không biết ai là người đặt ra, có thể là người sau lưng Hệ thống, cũng có thể không phải.

Tạm thời chưa biết mục đích đặt ra vấn đề, Mộ Bạch muốn hại chết mình, hình như chủ nhân Hệ thống muốn bồi dưỡng cô làm gì đó, nhưng cũng vẫn chưa biết mục đích cuối cùng.

Vấn đề chờ giải quyết, Phượng Từ, Mộ Bạch.

Họ coi cô là quân cờ...

Chỉ tiếc rằng, trước giờ cô đều không thể trở thành quân cờ được.

Người muốn gài bẫy cô, đều nên rửa sạch cổ mà chờ, chưa giết chết họ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không ai trốn thoát được!

...

Người của Viện Nghiên cứu Khoa học cảm thấy như vừa dạo một vòng qua cửa tử, sau đó may mắn tìm được đường sống, lúc này cơ thể vừa căng cứng lên cũng từ từ thả lỏng, nhũn người ngồi xuống đất thở dốc không chút hình tượng nào.

"Chuyện gì thế?" Một nhân viên chợt chỉ lên màn hình lớn.

[Số liệu đang tải xuống 5%.....]

Mọi người đang ngồi bệt trên đất chợt nhảy dựng lên, cuống cuồng dưới màn hình lớn, nhưng phần trăm tải xuống vẫn tiếp tục tăng lên như cũ.

"Có người đang tải số liệu, không có cách nào ngăn cản..."

[Số liệu đang tải xuống 8%.....]

"Đóng máy tổng lại, mau đóng lại!" Không biết ai gào to lên, mọi người còn đang ngơ ra lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng vừa đến cửa, lại phát hiện không mở ra được, họ bị giam bên trong, tất cả thiết bị thông tin đều không thể dùng được.

Mọi người trắng bệch mặt nhìn nhau, nếu những thứ này rơi vào tay người khác, thì chi bằng bị xóa sạch còn hơn.

C1026

Thời Sênh vừa chuẩn bị rời đi, ở đằng xa đột nhiên ầm ầm sấm chớp, mây đen ùn ùn kéo về phía cô.

Thời Sênh: "..." Cố tình bổ sét vào đầu ông hả?!

Bình tĩnh.

Có phải chưa từng bị sét đánh đâu, bản cô nương không sợ!

"Chạy mau!"

Thiết kiếm: "..." Đã bảo không sợ rồi cơ mà? Chủ nhân, cô có thể đừng huênh hoang đã rồi bỏ chạy thế được không? Cùi bắp chết đi được.

Thiểu năng mới không chạy!

Cái thứ kia có phải sấm sét bình thường đâu. Hiện giờ cô cũng không phải ở không gian tu tiên mà è cổ ra chịu cũng vẫn không sao. Hiện giờ cô chỉ là loài người bình thường, bị đánh một cái chẳng phải cũng go die như Mộ Bạch hay sao?!

Bản cô nương phản đối go die!

Thế nên dân chúng thành phố B may mắn được nhìn thấy một đám mây đen bay lượn trên bầu trời thành phố, lúc Đông lúc Tây, tiếng sấm đinh tai nhức óc, nhưng lại không đánh xuống.

Dân chúng ngớ người: "..." Excuse me?! Thời buổi này sấm sét cũng phải có cá tính à, quả nhiên là thời đại cá tính bùng nổ!

...

Thời Sênh mệt mỏi quay về Lê gia.

Ông cụ Lê và Giang Túc ngồi trên ghế sofa, bầu không khí giữa hai người hơi nặng nề.

Thời Sênh vừa vào, ông cụ Lê đã đứng dậy, "Tiểu Vũ vào thư phòng với ông."

Thời Sênh nhướng mày với Giang Túc. Giang Túc giấu đi vẻ khó hiểu trong đáy mắt, khẽ mỉm cười.

"Tiểu Vũ!" Liếc mắt đưa tình ngay trước mặt ông, có còn coi ông ngoại này ra gì không hả?!

Ông cụ Lê có rất nhiều nghi vấn, ông mà không hỏi thì chắc cả đời này cũng không sống yên ổn được.

Điều khiến ông tò mò không có gì khác ngoài mấy năng lực quái lạ kia của Thời Sênh, và chuyện vừa rồi cô ra ngoài làm gì.

Thời Sênh thuận miệng bịa ra mấy lý do, miễn cưỡng có thể khiến người ta tin tưởng. Ông cụ Lê cũng không tin lắm, nhưng Thời Sênh nói vô cùng nghiêm túc.

Cuối cùng ông cụ Lê không thể không tin, không biết chắc chắn cháu gái nhà mình có chuyện giấu mình, nhưng ông già rồi, không muốn quản nhiều chuyện của mấy đứa trẻ nữa, chỉ đành cảnh cáo Thời Sênh đừng làm mấy chuyện vi phạm pháp luật thôi.

Nhưng nghĩ đến những việc cô làm lúc trước...

Ông cụ Lê cảm thấy nói mấy câu kia cứ như tự tát vào mặt vậy, đến Cục An ninh Quốc gia mà cháu gái ông còn đè dúi dụi xuống thế kia được cơ mà.

Tới nước này, ông chỉ có thể hy vọng bản lĩnh của cháu gái ông có thể luôn khiến Cục An ninh Quốc gia khiếp sợ, nếu không...

"Cậu Giang Túc đó..." Ông cụ Lê rất lo lắng, lời nói lên đến miệng nhưng mãi cũng chẳng nói được thành lời.

"Ông ngoại, ông muốn nói gì ạ?"

"Có phải nó không đứng lên được không?" Nếu cậu ta không thể đứng lên được, thì làm sao ở bên Tiểu Vũ được? Hơn nữa, cậu ta còn là đối tượng đứng đầu danh sách đen của Cục An ninh Quốc gia.

Ông cụ Lê cảm thấy những phân tử phản nghịch của ông hồi trẻ, đều truyền hết sang cho cháu gái nhà mình rồi thì phải.

Nếu không, vì sao lúc này ông lại cảm thấy, cháu gái nhà mình trâu bò như thế này hình như cũng rất tuyệt chứ?!

"Vẫn còn phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa thôi ạ. Anh ấy có thể đứng dậy mà." Thời Sênh nhẹ giọng giải thích.

"Tiểu Vũ, cháu có biết hiện giờ cháu nguy hiểm thế nào không?" Bản thân Giang Túc cũng nguy hiểm rồi... làm sao bảo vệ được con bé?

Đều do Giang Túc, nên tất cả mới biến thành kỳ quái thế này.

Từ khi gặp Giang Túc, cháu gái nhà ông như biến thành người khác vậy.

"Ông ngoại, dù nguy hiểm thế nào, cháu cũng có thể đập tan được, ông cứ yên tâm ngồi nhà nghỉ ngơi là được ạ."

Ông cụ Lê: "..." Đứa con gái tự cao tự đại ngông cuồng như thế này là cháu gái ông sao?!

Bị người ta đánh tráo rồi hay sao ấy!!!

Thời Sênh xoa dịu ông cụ Lê xong lập tức chuồn ra ngoài đưa Giang Túc đi, còn về đống mìn mà Mộ Bạch chôn bên ngoài Lê gia thì...

Nói chung dù đống mìn đó có nổ thì ông cụ Lê cũng chẳng sao, Thời Sênh cũng chẳng thèm bận tâm nữa.

...

Thời Sênh vừa mới ra khỏi Lê gia, thì Tiết Chính Nghĩa đã đưa người chạy vội đến. Biết Thời Sênh đi rồi, cả đám lại cuống cuồng chạy sang chỗ cô ở.

Nhưng Thời Sênh đưa Giang Túc đi bệnh viện khám lại mất rồi, chờ đến khi Tiết Chính Nghĩa tìm thấy cô, thì cũng đã là một tiếng sau.

Tiết Chính Nghĩa như muốn bùng cháy, vì sao sau khi xảy ra chuyện lớn như thế rồi mà cô ấy vẫn còn có tâm trạng đưa Giang Túc đi khám bệnh cơ chứ?!

"Cô Tần..."

"Tôi đã giúp các anh giải mã rồi, các anh còn muốn gì nữa?" Thời Sênh trừng mắt nhìn Tiết Chính Nghĩa, bản cô nương đã không thèm thu tiền công mà sao đám thiểu năng này cứ bám chặt lấy cô không chịu thôi thế?

Tiết Chính Nghĩa hít sâu một hơi, "Cô Tần, có người đang tải tài liệu xuống, nếu những tài liệu đó rơi vào tay người khác, thì không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, mong cô cố gắng giúp chúng tôi ngăn chặn."

Thời Sênh lườm ông ta, "Liên quan cứt gì đến tôi." Có phải cô tải xuống đâu.

Tiết Chính Nghĩa: "..." Con gái con đứa phải nhã nhặn chứ! Đừng có hở tí là kêu chả liên quan cứt gì đến cô được không?!

Tiết Chính Nghĩa đứng thẳng người rồi cúi một góc 90 độ, "Cô Tần, coi như tôi cầu xin cô."

"Cạch..."

"Người nhà bệnh nhân Giang Túc." Y tá đứng ở cửa phòng gọi to.

Thời Sênh bật dậy lướt qua người Tiết Chính Nghĩa, đi vào bên trong, cánh cửa phòng dần che đi bóng người cô.

"Cục trưởng Tiết..." Mấy người xung quanh dè dặt gọi một tiếng.

Rõ ràng Tần Vũ này đầy nhược điểm, vì sao họ cứ phải năm lần bảy lượt hạ mình đi cầu xin cô ấy chứ?

Sao Tiết Chính Nghĩa không hiểu thuộc hạ của mình đang nghĩ gì, nhưng bọn họ cũng phải có bản lĩnh nắm được những nhược điểm đó mới được.

Cô ấy dám làm việc không chút ngại ngần như thế, không phải vì cô ấy ngông cuồng tự cao tự đại thế nào, mà là vì cô ấy đã thu xếp ổn thỏa hết mọi chuyện rồi.

Nếu người của họ dám động đến những người kia một chút thôi, có lẽ cả Cục An ninh Quốc gia sẽ không cần phải tồn tại nữa.

...

Ngay khi Tiết Chính Nghĩa không có chút tiến triển này thì bên đội hình sự đột nhiên gửi tin đến, nói họ tìm thấy hang ổ của R rồi.

Tiết Chính Nghĩa nghi ngờ người tải số liệu xuống là người của tổ chức R, nhận được tin đó, ông ta lập tức đưa người vội vàng chạy tới.

Người dẫn đội của bên đội hình sự là Hà Tín, họ bắt được hung thủ đã giết cô gái đó, sau quá trình tra hỏi, hung thủ đã khai ra một số chuyện, trong đó có vị trí của hang ổ.


Hà Tín đã phái người qua thăm dò, thực sự là hang ổ của tổ chức R.

Hành động thuận lợi một cách kỳ lạ, rất dễ dàng bắt được toàn bộ thành viên tổ chức, có lẽ mấy người này không ngờ người của họ sẽ khai ra.

Nhưng đến khi thẩm vấn, họ mới phát hiện những người kia căn bản không phải tổ chức R, toàn bộ bọn họ bị người ta thuê đến, nói là cứ ở đó một lúc là có thể nhận được tiền.

Ai ngờ lại bị bắt vào đồn cảnh sát.

Kết quả này khiến người của đội hình sự hơi nản, bận bịu cả ngày trời, nhưng đám người bắt về lại là mấy kẻ qua đường nhận tiền thuê của người khác để làm việc, không biết gì cả.

Bầu không khí trong cục rất nặng nề.

"Anh Trương, anh cầm cái gì đấy?" Vưu Ái gặp lão Trương ở ngay cửa ra vào, ánh mắt rơi xuống gói đồ trên tay ông ta.

Lão Trương lắc đầu, "Không biết, vừa có người đưa tới, tôi định đưa vào cho đội trưởng Hà."

Cô ta quan sát gói đồ một chút, "Anh vẫn còn phải đi hỏi mấy nhân chứng nữa mà, đúng không? Để tôi đưa vào giúp anh nhé."

Lão Trương không nghĩ gì nhiều, đưa gói đồ sang cho Vưu Ái, "Cũng được, vậy tôi đi trước."

Cầm gói đồ, trong lòng cô ta luôn có cảm giác trong này có thứ rất quan trọng. Cô ta thầm đấu tranh tư tưởng một lúc, rồi vội vàng chạy vào trong toilet.

Cô ta mở hết các cửa phòng trong toilet ra, xác định không có người mới chọn một gian, bước vào trong, cẩn thận xé gói đồ ra.

Trong đó là một tấm bản đồ.

Là bản đồ thành phố B.

Nhưng có mấy vị trí được ghi chú lại, bên cạnh dùng bút đỏ viết chữ R.

Đây là gì?!

Bên trong gói đồ chỉ có tấm bản đồ này, không có thứ gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com