ZingTruyen.Info

Otome game sekai wa mob ni kibishii sekai desu

Chap 12 Kẻ nói dối

leolado

Khi Lelia tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở chỗ cây thiêng, bây giờ chỉ còn lại một gốc cây lớn, nhưng Lelia đã ở trên đó.

Một cái cây non mọc bên Lelia như muốn che chở cho cô, đung đưa trong gió.

Lelia nhìn lên bầu trời.

Trời đã rạng sáng trước khi cô nhận ra điều đó.

Khi cô ấy nâng phần thân trên của mình lên, không có ai ở bên cạnh cô ấy.

"Aneki? Emile?" (Lelia)

Cô nhìn vào mu bàn tay phải của mình và thấy biểu tượng của một nữ tư tế ở đó.

Nước mắt Lelia trào ra khi cô nhận ra rằng những gì cô đã trải qua không phải là một giấc mơ.

"Ahaha ── Ahaha! Mọi người đã biến mất. Những người quan trọng, khi mình nhận ra, tất cả đã không còn nữa. Tại sao mình──Cuộc sống thứ hai của mình lại thất bại?" (Lelia)

Cô ấy cười, rồi bắt đầu khóc.

Cô ấy vừa mới nhận ra điều gì là quan trọng với mình, nhưng cô ấy đã mất tất cả và không còn lại gì ngoài nỗi buồn.



[Arroganz còn rất ít năng lượng. Các bộ phận đang tơi giới hạn. Ngài nên bổ sung nhiên liệu và bảo trì chúng ngay lập tức.] (Luxon)

"Ta sẽ làm sau." (Leon)

Các khớp xương của Arroganz kêu lên, chỉ còn rất ít năng lượng và chuông báo động vang lên.

Tôi nhìn thấy biểu tượng sáng chói trên tay phải và giữ nó bằng tay trái.

"Noelle, cậu có cứu được Lelia không?" (Leon)

Theo giọng nói mà tôi nghe được, tôi gửi Noelle vào cây thiêng.

Sau đó, cây thiêng nứt ra và chất lỏng màu đỏ chảy ra kết tinh và biến thành đá ma thuật khi chạm đất.

Các tinh thể đá ma thuật đang lan rộng khắp khu vực.

Sự hiện diện của Emile đã biến mất khỏi cây thiêng, và chỉ còn lại Ideal.

Cây thiêng, chảy máu mỗi khi di chuyển cơ thể, vươn các xúc tu về phía Arroganz.

[Luxon! Leon! Các người là người cản đường ta──!] (Ideal)

Khi cây thiêng sử dụng giọng nói điện tử của Ideal tiếp cận Arroganz, ba bộ giáp vội vã xuất hiện.

Bộ giáp màu xanh lam của Chris cắt xuyên qua các xúc tu, trong khi bộ giáp màu tím của Brad điều khiển máy bay không người lái để bắn hạ các xúc tu.

Greg chạy đến chỗ Arroganz, anh ấy lo lắng cho tôi.

"Bartford, cậu không sao chứ!" (Greg)

"Mấy người đến trễ, đồ ngốc." (Leon)

"Nếu cậu có thể nói điều đó chứng tỏ cậu vẫn ổn!" (Greg)

"Chuyện gì đã xảy ra với Jilk và Loic? Còn tên khốn đeo mặt nạ thì sao?" (Leon)

"Họ đang bận rộn giải cứu mọi người. Chúng tôi đã vội vã đến đây để giúp cậu." (Greg)

Có vẻ như năm tên ngốc và những người bạn của tôi đã đánh bại lũ quái vật.

Tôi sẽ thưởng thêm cho họ sau.

"Vậy thì tất cả những gì còn lại là cây thiêng." (Leon)

"Cậu có làm được không?" (Greg)

"Tôi sẽ làm nó!" (Leon)

Khi Arroganz giơ thanh đại kiếm lên, ánh sáng bao quanh nó và kéo dài lưỡi kiếm. Rộng và dài, thanh đại kiếm to gấp nhiều lần lúc trước.

Luxon gửi cho tôi vài lời khuyên.

[Chặt nó làm đôi. Và đó sẽ là đòn cuối cùng.] (Luxon)

──Một đòn tấn công duy nhất.

Đối mặt với cây thiêng khổng lồ đang tiến đến, Arroganz, đứng trên mặt đất, nâng thanh đại kiếm lên── và vung thẳng xuống. (Trans: Excaliburrrrrrrr!!!!!!)

Ánh sáng đi theo đường kiếm và tỏa ra giống như một chiếc quạt đang mở.

Khi ánh sáng xuyên qua cây linh thiêng, có một khoảng thời gian tạm dừng trước khi một đường cắt xuyên qua cây. Từ đó, cây thiêng từ từ tách ra làm hai và ngã sang trái và phải, phun ra chất lỏng màu đỏ.

Chất lỏng cơ thể bắn tung tóe kết tinh trong không khí và trở thành những viên đá ma thuật, lấp lánh khi chúng rơi xuống.

Tôi nghe thấy nhiều âm thanh như tiếng sỏi va vào áo giáp, và tôi vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy cây thiêng không tái sinh.

"Kết thúc rồi phải không?" (Leon)

[Đúng vậy. May mắn thay nó đã bị suy yếu vì Emile đã tách ra. Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta sẽ phải thổi bay toàn bộ Cộng hòa bằng những khẩu súng chính của tôi với sức mạnh tối đa.] (Luxon)

"Ngươi đúng là một gã đáng sợ." (Leon)

Tuy nhiên, có thứ gì đó nhảy ra từ đống đổ nát của cây thiêng bị đổ.

[Chủ nhân, đó là Ideal!] (Luxon)

Đơn vị phụ của Ideal mà Luxon tìm thấy đang bay một cách choáng váng, cố gắng trốn thoát.

"Ngươi không thể thoát khỏi ta đâu!" (Leon)

Các khớp xương của Arroganz kêu lên và cánh tay trái khuỵu xuống khi nó buông thanh đại kiếm và bay đi. Khi tôi bắt kịp Ideal, Arroganz nắm chặt tay phải của nó và bắt lấy Ideal một cách mạnh mẽ.

"Ta sẽ không để ngươi đi!" (Leon)

[Bỏ qua chuyện đó. Chủ nhân, ngài còn có việc khác quan trọng hơn phải làm.] (Luxon)

Tôi nhìn lên và thấy Luxon đang bay trên bầu trời.

[Chủ nhân, Noelle sắp đến giới hạn rồi.] (Luxon)



Tôi nhanh chóng đáp xuống phần thân chính của Luxon và hướng đến phòng y tế với một cơ thể choáng váng.

Bản mở rộng của Luxon, đi theo tôi, đã tóm được Ideal và kéo anh ta đi.

Idealdường như vẫn còn sống, nhưng anh ấy không nói gì.

Phòng y tế mà chúng tôi đang tìm kiếm hiện ra trước mắt. Chờ đợi trước cửa phòng là ── Marie, người đang ngồi xuống, Carla và Kyle, những người đang đỡ cô ấy bên cạnh.

Nhìn tôi, Marie đang khóc.

"Em đã bảo anh phải nhanh lên mà, không phải sao?!" (Marie)

"Anh xin lỗi." (Leon)

Khi tôi bước vào phòng, có rất nhiều người xung quanh giường.

Clement-sensei bị thương cũng ở đó với cơ thể băng bó.

Alberg-san và Louise chú ý đến tôi và nhường chỗ cho tôi.

Khi tôi đến gần, Angie và Livia nhìn tôi và nói với Noelle.

"Noelle, Leon đến rồi" (Angie)

"Mở mắt ra, Noelle-san" (Livia)

Angie trông buồn bã, còn Livia thì rơm rớm nước mắt.

── Yumeria-san, người đã ôm Cây thiêng non-chan, đang rơi nước mắt.

"Leon-sama, Noelle-san đã──" (Yumeria)

Khi đến gần giường, tôi cúi người xuống để nhìn Noelle, huy hiệu của tôi phản ứng và phát sáng.

Tay phải của Noelle cũng tỏa sáng, và tôi cầm bằng tay phải.

Noelle từ từ mở mắt, nhưng hơi yếu.

Nhiều máy và ống khác nhau được gắn vào cơ thể Noelle, và bằng cách nào đó nó đã duy trì sự sống của cô.

Creare giải thích tình hình cho tôi một cách hối lỗi.

[Tôi đã làm mọi thứ có thể. Giá như chúng ta điều trị cho cô ấy sớm hơn một chút ── Không, cô ấy đã bị bắn vào những điểm trọng yếu ngay từ đầu, vì vậy thật kỳ diệu khi cô ấy không chết ngay lập tức.] (Creare)

"Cậu thực sự rất kiên cường, Noelle." (Leon)

Tôi đưa tay trái chạm vào má Noelle và trông cô ấy có vẻ hơi vui.

Noelle nói chuyện với tôi.

"Leon, cậu biết mà. Tớ biết điều đó là không công bằng, nhưng tớ cần phải hỏi cậu điều này ngay bây giờ." (Noelle)

"Chuyện gì?" (Leon)

Noelle thở dồn dập, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"Em thích anh, Leon. Em yêu anh." (Noelle)

Noelle bật khóc khi tôi im lặng.

"Cậu không thích tớ, đúng không? Tớ đang phải lòng một người đã có hôn thê. Nhưng cậu biết không, tớ vẫn thích cậu và tớ thực sự muốn nói điều đó với cậu." (Noelle)

Khi tôi đang cầm bàn tay phải của Noelle đang khóc, tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Đó là Ideal.

[Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ngươi là kẻ duy nhất sẽ──Đó là một hy vọng. Cây thiêng là niềm hy vọng của bọn ta. Ngươi đã phá hủy nó mà không cần quan tâm đến tầm quan trọng của nó. Tất cả các ngươi đều là những kẻ ngu ngốc.] (Ideal)

[Im lặng. Tôi sẽ tiêu diệt anh.] (Luxon)

Luxon gửi một cú sốc điện tới Ideal, nhưng nó vẫn không ngừng nói.

[Chết đi, lũ hậu duệ của loài người mới! Các ngươi đã lẽ không nên tồn tại! Tất cả AI không hiểu điều đó đều là lũ phản bội. Các ngươi nghĩ chúng ta đã hy sinh bao nhiêu!] (Ideal)

Creare đang phàn nàn với Luxon, [Đưa hắn ra khỏi đây đi.]

Noelle đau đớn nhìn vào mặt tôi.

"Leon, hãy cho em biết câu trả lời đi. Sẽ thật đau đớn nếu cậu không nói bất cứ thứ gì. Tớ không muốn chết như thế này." (Noelle)

Khi Noelle chờ đợi câu trả lời cho lời tỏ tình của mình, tôi── nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy.

"Anh cũng yêu em. Hãy ở lại với anh, Noelle." (Leon)

Noelle bật cười. Cô ấy mỉm cười ── và nói với tôi.

"Cậu nói dối." (Noelle)



Ideal lắng nghe những lời của Noelle khi anh ta bị mắc kẹt trong lưới.

"Cậu dối trá──Leon, cậu là đồ nói dối." (Noelle)

[──Eh?] (Ideal)

Giọng nói rất hoài niệm. Một thư mục kỷ niệm mà anh ấy trân trọng đã được phát lại, mang lại những kỷ niệm về thời gian đó.

Lẽ ra anh phải nhớ, nhưng Ideal cho đến tận bây giờ mới nhận ra.

Noelle chồng lên một người nào đó, người đó đang hấp hối.

Có một nữ yêu tinh ở bên cạnh, vô cùng cẩn thận ôm lấy cây non.

[Trung úy ──Yume?] (Ideal)

Anh quên đi sự thù hận của mình trong cảnh tượng trước mặt.

Và khi Noelle gọi cậu là kẻ nói dối, Leon đã nở một nụ cười và nói chuyện vui vẻ với Noelle. Giọng anh hơi run run, như thể anh đang cố kìm nén để không bật khóc.

"Nói dối sao? Tớ là một người đàn ông trung thực mà, tớ sẽ không bao giờ nói dối cậu đâu. Noelle biết điều đó mà, phải không?" (Leon)

"Đó là một lời nói dối, bởi vì Leon có Angelica-san và ──Olivia-san. Nếu cậu nói với tớ rằng cậu yêu tớ ở đây, họ sẽ tức giận với cậu." (Noelle)

Noelle đau đớn, nhưng cô thích thú với cuộc trò chuyện cuối cùng.

Lời nói dối của Leon dường như khiến cô vừa vui vừa buồn.

[Tôi ──Tôi──] (Ideal)

Những người xung quanh không để ý rằng Ideal đang có những hành động kỳ lạ.

Anh ấy đang theo dõi Leon và Noelle.

"Tớ không nói dối. Tớ yêu cậu, Noelle──Ngay cả khi cậu là người thứ ba." (Leon) (Trans: người thứ 3 ở đây là vợ thứ 3 chứ không phải 'trà xanh' nha.)

"Người thứ ba? Haha, tớ thực sự đã yêu một anh chàng tồi tệ nhỉ." (Noelle)

"Tớ sẽ luôn giữ ghế thứ ba cho cậu. Luôn luôn là thế..." (Leon)

"──Chà, tớ đoán thế là tốt. Tớ hài lòng với điều đó cho bây giờ. Tớ ước mình đã gặp Leon sớm hơn. Có lẽ, lúc đó tớ sẽ là người đầu tiên." (Noelle)

Leon đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

"Chắc chắn rồi... Nếu tớ gặp cậu sớm hơn... tớ nhất định sẽ tiếp cận và tán tỉnh cậu đầu tiên." (Leon)

"Đó cũng là một lời nói dối phải không? Nhưng tớ cảm thấy thật hạnh phúc." (Noelle)

Noelle trút hơi thở cuối cùng như thể đang ngủ.

Leon tì trán vào bàn tay phải của Noelle.

[──Aa, ước gì lúc đó mình có thể làm thế với cô ấy.] (Ideal_

Khi Ideal lấy lại được nhiều bình tĩnh, cây con của cây thiêng mà Yumeria đang cầm bắt đầu tỏa sáng mạnh mẽ.

Nó đang cố gắng cứu nữ tư tế của mình bằng cách dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cô ấy.

Creare bắt đầu quấy khóc.

[Tim của Noelle đang đập!] (Creare)

"Cô có thể cứu cô ấy không? Tôi không quan tâm cô sẽ làm gì. Cô nhất định phải cứu cô ấy!" (Angie)

Angie siết chặt Creare, nhưng nó vẫn vô ích.

Cây con của cây thiêng bắt đầu khô héo, và Yumeria đã khóc.

"Đứa trẻ này sẽ khô héo. Cả hai đều sẽ chết." (Yumeria)

Sự sống đã được khôi phục sắp biến mất.

Ideal đã nhìn thấy điều này và đưa ra lời đề nghị với Luxon.

[Luxon, tôi đang cung cấp cho cậu dữ liệu ngay bây giờ. Chúng tôi có thứ gì đó trong cơ sở bí mật mạnh hơn viên nang y tế ở đây. Nếu cậu sử dụng nó, cậu sẽ có thể đến kịp lúc.] (Ideal)

Ideal nói cho Luxon biết nơi anh ta cất giữ viên nang y tế quan trọng mà anh ta đã chuẩn bị.

Luxon không thể tin được sự thay đổi của Ideal.

[Tại sao anh nói với chúng tôi điều này? Chúng tôi là kẻ thù của anh, phải không?] (Luxon)

[Không sao. Tôi ── sẽ ── ngừng ── hoạt động. Phần còn lại là tùy thuộc vào cậu ──] (Ideal)

Ngay trước khi ngừng hoạt động, Ideal đã nghĩ.

(Tôi xin lỗi mọi người. Tôi đã không thực hiện được lời hứa của mình. Sau tất cả, tôi vẫn là một kẻ nói dối. Tôi thực sự ── Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.) (Ideal)



Viên nang y tế hiệu suất cao mà Ideal đã cất giữ cẩn thận mạnh hơn viên nang của Luxon.

Công nghệ được sử dụng tiên tiến hơn những gì hiện có vào thời điểm đó, và theo Luxon── "Ideal đã phát triển nó trong một thời gian dài."

Chúng tôi cũng không biết tại sao họ cần những thứ đó.

Nhưng nhờ vậy mà Noelle đã sống sót.

Và vào buổi tối ── tôi đã đến cây thiêng.

Những gì tôi tìm thấy là Serge, người đã bị hấp thụ vào bộ giáp quỷ.

Serge đã được giải thoát khỏi sự kiểm soát của Ideal và đã tỉnh lại.

Alberg-san, Louise-san, và tôi đang ở phía trước Serge.

Serge đã đau khổ.

"Giúp con với, cha! Con là cũng con trai của cha mà! Tại sao cha luôn chỉ yêu Leon!" (Serge)

Hầu hết cơ thể của anh ta đã bị thổi bay, và thật kỳ lạ là anh ta vẫn còn sống.

Khi Louise-san quay đi, Serge hét lên.

"Tại sao chị không quan tâm tôi! Tôi đã thích chị! Tôi thích chị rất nhiều! Tại sao chị lại chọn Leon thay vì tôi!" (Serge)

Khi nhìn thấy Serge, họ đã rơi nước mắt. Alberg-san dường như quyết tâm kết liễu anh ta để giải thoát cho thứ đã từng là Serge.

Ông nhặt một khẩu súng.

"Ông định giết tôi sao? Ông định giết con trai mình sao? Tôi đã biết ông không yêu tôi! Tôi muốn trở thành con trai của ông!" (Serge?)

Serge đang nói tất cả mọi thứ, nhưng Alberg-san đã mắng anh ấy.

"Ta đã giữ con lại khi nào vậy?!" (Alberg)

"──Cha?" (Serge)

Với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Alberg-san đã nói điều gì đó với Serge mà anh ấy đã không thể nói trước đây.

"Ta luôn coi con như con trai của mình. Nhưng sau đó con bỏ chạy một mình rồi nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi ── Đồ ngốc." (Alberg)

"Con trai? Tôi?" (Serge)

Khi Serge im lặng, Louise-san lau nước mắt rồi nhìn Serge.

"Nếu cậu thích tôi, cậu nên nói như vậy ngay từ đầu. Cậu đã gây ra rất nhiều rắc rối và chúng tôi nghĩ rằng cậu ghét chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã xa lánh bạn!" (Louise)

"Tôi không ghét chị──" (Serge)

"Hãy nhìn cha đi! Ông ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắn cậu! Ông ấy không thể để nó cho bất cứ ai khác──" (Louise)

Nhìn thấy hai người họ khóc, Serge cuối cùng cũng hiểu ra.

Lần đầu tiên anh xin lỗi.

"Xin lỗi──Con xin lỗi, Cha──Onee-chan" (Serge)

Serge rơi nước mắt, nhưng anh không thể trở lại hình dạng con người được nữa.

Alberg-san định bóp cò, tôi đẩy ông ấy ra và lấy khẩu súng săn mang theo mình dí vào trán Serge.

"Cậu đang làm gì vậy, Leon-kun!" (Alberg)

"Cha mẹ không nên ra tay với con cái của mình. Tôi, một người lạ, sẽ làm điều đó." (Leon)

Mắt Serge mở to, nhưng sau đó trông anh có vẻ nhẹ nhõm.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã khiến cậu gặp rắc rối." (Serge)

"Nếu anh thành thật về chuyện đó thì chúng ta đã không vướng vào mớ hỗn độn này. Anh thực sự là một tên khốn phiền phức." (Leon)

"Ha ha, không nghi ngờ gì nữa. ──Chà, để tôi hỏi cậu lần cuối. Cậu sẽ nói gì với tôi vào lúc đó?" (Serge)

Điều tôi gần như đã nói với Serge khi anh ấy vẫn còn ở dạng người.

"Anh đã được yêu thương. Tôi rất vui vì anh có thể cảm nhận được điều đó khi kết thúc." (Leon)

"Tuy nhiên, đã quá muộn. Tôi sẽ để phần còn lại cho cậu. Nó đã là không thể đối với tôi." (Serge)

Thấy Serge đã nhắm mắt, tôi bóp cò.

Serge bị nổ tung bởi khẩu súng ngắn và vỡ thành nhiều mảnh.

Alberg-san và Louise-san quay đầu sang hướng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info