ZingTruyen.Info

[Onmyoji][R18] Heals

Chapter 4

KasmirCashmere

"Liên Liên à! Liên! Nhất Mục Liên!"

Nhất Mục Liên đóng sầm cửa xe, khóa lại.

"Em định đi đâu thế?? Mở cửa ra! Mở cửa ra ngay!"

Phim ảnh và sự thật đã chứng minh, chẳng đời nào một người tự khóa mình trong xe lại mở cửa cho một người khác.

Cũng chính hai thứ ấy đã chứng minh, không bao giờ, không bao giờ nên lái xe trong trời mưa bão với tốc độ xấp xỉ 80km/h.

Bởi vì, như mọi bộ phim đã đang và sẽ chiếu, đó là khi bi kịch xảy ra.

----------------

Dĩ Tân Chân Thiên suýt nữa thì đã đóng sầm cánh cửa vào mặt Hoang nếu như Cô Hoạch Điểu không ngăn cô bé lại. Cả hai đều không vui vẻ gì, và Tửu Thôn thì đang thầm suy đoán xem liệu rằng khi nào thì một trong hai người họ sẽ nhảy bổ vào mà cào xé khuôn mặt đẹp trai của bạn gã - cùng với sự trợ giúp của Đức Ngài đang gào thét dưới chân họ.

Không thể trút giận vào Hoang, Dĩ Tân Chân Thiên quay sang nhìn Tửu Thôn với ánh mắt nảy lửa.

"Tôi thề rằng tất cả chuyện xảy ra ở đây chỉ là một sự trùng hợp." Gã nói.

Gã nói thật. Gã đâu có ngờ rằng Tỳ Mộc lại được cử đi tình nguyện ở nơi này, tới tận lúc nhìn đến địa chỉ giao hàng gã mới nhận ra mình đã vướng vào loại rắc rối gì. Nếu gã mà biết trước ngay từ đầu thì chính gã cũng chẳng dám bén mảng lại gần đây - Dĩ Tân Chân Thiên rất hay giận cá chém thớt, và trời biết, Cô Hoạch Điểu với cái ô ở góc phòng bếp thì cứ như một ngọn núi lửa vẫn đang hoạt động, nguy hiểm hơn một bậc là người ta chẳng thể biết Cô cô khi nào sẽ phun trào và phun trào ở mức độ nào trong thời gian bao lâu.

"Tôi là người chịu trách nghiệm cung cấp thiết bị." Hoang nói. "Và tôi muốn đến khảo sát tình hình thực tế."

"Không khiến!" Dĩ Tân Chân Thiên nói.

"Dĩ Tân." Cô cô lên giọng.

Cô bé lùi lại, cam chịu và giận dữ vô cùng. Vơ lấy cái lồng mèo, cô liền tìm cách kiếm cớ để không phải nhìn họ nữa, đi thẳng vào trong nhà.

"Tôi đã biết có gì đó sai sai khi nhìn thấy cái tên ấy mà..." Cô Hoạch Điểu thở dài. "Vào đi."

Tỳ Mộc đã nhận ra cái xe của Tửu Thôn từ cả dặm, và cậu đã chuẩn bị phóng ào ra chào đón bạn thân, ấy là nếu như Dĩ Tân Chân Thiên không đứng chắn ngay giữa hành lang với cái nhìn của kẻ sát nhân trong phim thứ sáu ngày mười ba.

"Ồ? Họ là nhà tài trợ của chúng ta à?" Đại Thiên Cẩu hỏi. "Và con mèo này ở đâu ra thế?"

Rồng nhận ra Dĩ Tân Chân Thiên ngay khi nó ra khỏi lồng - cô bé đã luôn tới chơi với Nhất Mục Liên vào mỗi cuối tuần, và khi nào cậu quay lại đây nó cũng đi theo. Con mèo đang bám chặt lấy cô bé, gào lên như một đứa nhỏ đi lạc vừa tìm thấy mẹ, đúng chuẩn một bà hoàng drama (như mọi con mèo khác). Đám trẻ tò mò đứng từ trên gác nhìn xuống nhưng lại không dám rời khỏi phạm vi tầng hai, vì chúng vẫn còn đang ở trong giờ học.

"Là mèo của Liên Liên." Dĩ Tân Chân Thiên nói, bất đắc dĩ ôm lấy con mèo.

"Anh ấy có mèo hả?" Đào Hoa Yêu hỏi.

"Đáng yêu quá..." Anh Hoa Yêu nói nhỏ.

Dĩ Tân Chân Thiên xốc nách con mèo, nhìn thẳng vào mắt nó.

"Rồng, thay vì gào thét ở đây, mày có thể dùng năng lượng đó vào việc cào nát mặt ai đó không?"

Con mèo sửng sốt nhìn cô bé.

"Cái gì cơ? Cào nát mặt ai cơ?" Tỳ Mộc ngơ ngẩn hỏi.

Con mèo phát ra những tiếng kêu meo meo gấp gáp, oằn èo người ngửa hẳn ra phía sau.

"Không hả? Thật hả?" Cô bé càu nhàu, ôm con mèo đi lên gác. "Thôi quên đi vậy."

Mặc dù đã rất kiềm chế, Cô Hoạch Điểu vẫn dằn cốc trà xuống trước mặt Hoang hơi mạnh một chút, và nếu như Cô cô không phải là một người bình tĩnh, thì hắn gần như có thể chắc chắn rằng đích đến của cốc trà nóng ấy sẽ là chính gương mặt của hắn.

"Cậu không thích trà nhỉ?"

Hoang lắc đầu.

"Thế thì tốt."

Cô cô ngồi xuống trước mặt họ, đôi tay đan vào nhau, tạo một ấn tượng vô cùng rõ ràng rằng khôn hồn thì đừng có mà vớ vẩn với cô.

"Tôi sẽ không nghe bất cứ thứ gì cậu nói ngoài việc nâng cấp cơ sở vật chất và cung cấp thiết bị." Cô cô nói. "Nói đi, và tôi sẽ nghe."

Hoang liền rút ra phần hợp đồng mà trước đó hắn và Tửu Thôn đã kí. Hắn biết là nếu hắn không thể xoa dịu Cô Hoạch Điểu, vậy thì hắn cũng đừng hòng được nhìn thấy Nhất Mục Liên.

----------------

Cuộc đời này, đối với một số người mà nói, chẳng khác gì một hồi cẩu huyết.

Thì cũng, phim truyện đều là dựa vào đời thực mà có.

Nhất Mục Liên nhận ra chiếc xe ngay lập tức, và cậu tự hỏi liệu rằng bây giờ có còn kịp quay đầu bỏ chạy hay không?

"Ồ, đó là xe của ngài Tửu Thôn." Ngự Soạn Tân nói. "Ngài ấy là nhà tài trợ cho việc sửa chữa lần này đó anh."

Nhất Mục Liên dĩ nhiên là còn nhớ Tửu Thôn, và nếu như những gì cậu nhớ là chính xác, vậy thì lĩnh vực của hắn đâu có liên quan gì tới việc từ thiện và thiết bị được lắp đặt trong đợt này đâu?

Cậu chưa từng đọc qua đống giấy tờ ấy của Cô Hoạch Điểu, vì cậu biết là Cô cô luôn cẩn thận và sẽ đưa ra những quyết định tốt nhất cho bọn trẻ. Bây giờ nghĩ lại, đáng ra cậu nên đọc qua chúng thì hơn.

"Có lẽ sếp em cũng ở đây không biết chừng..." Ngự Soạn Tân nói khi họ cùng lấy đồ ra khỏi cốp xe. "Họ làm việc cùng nhau."

Cậu thậm chí còn chẳng buồn hỏi xem sếp của cô là ai nữa. Tửu Thôn ở đây, số thiết bị ở đằng kia, cậu dùng đầu gối cũng nghĩ được rồi.

Khi cậu vào nhà cùng với những túi đồ treo ở khuỷu tay - như vậy đỡ đau hơn, con Rồng liền lao xuống từ trên gác, quấn lấy chân cậu, kêu gào thảm thiết.

Vậy là anh ta còn nghĩ ra cả chiêu này.

"Chào con." Cậu mỉm cười với con mèo dưới chân. "Con còn nhớ ba cơ à?"

Con mèo nhún một cái, bám vào lưng cậu, rồi leo tót lên tận vai - đó vẫn luôn là chỗ ngồi quen thuộc của nó. Cử chỉ này thốt nhiên lại khiến cho cậu cảm thấy sợ hãi vô cùng - sợ hãi quá khứ, sợ hãi những thói quen, sợ hãi cái người đã mang nó tới đây hòng xoa dịu cậu.

"Đó là mèo của anh ư? Em chưa thấy nó ở đây bao giờ." Ngự Soạn Tân hỏi.

Nhất Mục Liên không trả lời cô, cậu đem theo những túi đồ đi thẳng vào trong bếp.

"Liên Liên, con đã về rồi."

Cô Hoạch Điểu đứng dậy. Không có gì ngạc nhiên cả.

"Lâu rồi không gặp, Nhất Mục Liên."

Tửu Thôn gượng gạo cười. Không có gì ngạc nhiên hết.

"...Liên..."

Cậu không dám nhìn xem Hoang đang làm gì, cũng không dám nghĩ kĩ xem hắn đã dùng giọng điệu gì để gọi tên cậu, nhưng cậu cũng không ngạc nhiên vì hắn đang ở đây. Cậu gật đầu với họ, coi như là chào hỏi, trước khi đem mấy túi đồ về phía chiếc bàn con ở bên cạnh - nơi cho cậu một lý do chính đáng để quay lưng lại với tất cả mọi người.

"Hoang tổng. Ngài Tửu Thôn." Cậu nghe Ngự Soạn Tân chào họ. "Cô cô, con đã mua thêm đồ để làm bữa tối rồi đây. Con sợ sẽ có bão trong mấy ngày tới, nên chúng con đã mua rất nhiều đồ."

"Ồ, cảm ơn con."

Cả hai người đều không nhắc tới chuyện Nhất Mục Liên đã đi khám, và cậu thật biết ơn họ vì điều ấy.

"Cô Ngự, cô có mang theo laptop ở đây không?" Tửu Thôn hỏi.

"Có thưa ngài." Ngự Soạn Tân nói.

"Cô có thể cho Cô cô xem phần hợp đồng trước đó không? Chúng tôi đang nói về chuyện xây mới khu nhà phía Nam."

"Được thưa ngài. Tôi sẽ đi lấy ngay."

Kể từ lúc Nhất Mục Liên bước vào phòng bếp, Hoang đã không thể rời mắt khỏi cậu rồi. Cậu trông hơi tái, nhưng gương mặt ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn là gương mặt mà hắn yêu vô cùng. Cậu không còn nhuộm tóc nữa, nhưng vẫn để dài như trước kia, chỉ có phần đuôi tóc là được tết lại - hắn gần như có thể nhìn thấy cái cảnh mấy bé gái tết tóc cho cậu. Cậu có vẻ có da có thịt hơn một chút so với lần cuối cùng hắn nhìn thấy cậu, điều đó thật tốt. Cậu không buồn nhìn tới hắn, cũng không buồn chào hắn, cậu chỉ nhỏ giọng trao đổi với Cô Hoạch Điểu về bữa tối.

Hoang không lấy gì là ngạc nhiên đối với phản ứng ấy. Hắn cam chịu cúi đầu, vờ như mình đang nhấm nháp ly trà mà Cô cô đã chuẩn bị cho hắn.

Lạ thật... trước khi em ấy về, ly trà đâu có đắng tới vậy...

"Hoang."

Khi nghe cậu gọi tên hắn, hắn liền run lên. Thầm cầu mong là sẽ chẳng ai nhận ra điều đó, hắn vội vàng đặt ly trà xuống, quay qua nhìn cậu.

"Ừ?"

Lần này thì chính hắn cũng nghe ra sự hồi hộp và hy vọng trong câu trả lời của mình. Hắn không buồn dấu, và cũng chẳng muốn dấu nữa. Tất cả mọi người có thể biết rằng hắn là một kẻ tuyệt vọng đã chờ quá lâu để được cứu rỗi...

Và kẻ tuyệt vọng ấy, đến bây giờ vẫn yêu say đắm Nhất Mục Liên.

"Tôi sẽ chỉ cho anh những chỗ cần thiết bị mới." Cậu nhẹ nhàng nói, giao Rồng cho Cô cô. "Và tôi muốn anh xem qua những thiết bị đã cũ, liệu rằng chúng có cần phải thay thế hay sửa mới gì không... mời anh đi theo tôi."

Hoang đi theo cậu như một kẻ mất hồn. Hắn nhận ra sự xa cách trong giọng nói ấy. Hắn vẫn chưa chuẩn bị cho điều này. Hắn đã chuẩn bị cho tình huống khi mà cậu phát điên lên và lao vào đánh cho hắn một trận. Hắn đã chuẩn bị cho tình huống khi mà cậu òa khóc và gọi hắn là một kẻ bội bạc. Hắn đã chuẩn bị cho tình huống khi mà cậu phớt lờ hắn hoàn toàn và coi hắn như một kẻ vô hình.

Nhưng hắn chưa chuẩn bị cho tình huống này. Hắn chưa chuẩn bị để đối phó với sự xa cách trong giọng nói của cậu. Hắn chưa chuẩn bị để đối phó với cái việc cậu coi hắn như một người khách lạ tới thăm trại trẻ. Hắn chưa chuẩn bị để được đứng gần cậu như thế này, choáng ngợp với hàng lông mi dài và đường cong duyên dáng của đôi môi mà hắn yêu vô cùng, nghẹt thở bởi giọng nói êm như ru và những cử chỉ uyển chuyển, cảm thấy đau nhói trong tim khi con mắt đẹp ấy sẽ nhìn bất cứ nơi nào khác ngoại trừ hắn.

Hoang lờ mờ nhớ tới một câu thoại trong cuốn truyện Nhất Mục Liên đã từng đọc. Sến vô cùng, nhưng giờ đây lại hợp với tâm trạng của hắn vô cùng.

Nhìn anh đi. Quay lại nhìn anh đi. Quay lại nhìn anh một cái thôi, em bảo anh nhảy lầu cũng được.

"Anh đang không nghe tôi nói phải không?"

Phỉ phui cái mồm. Bây giờ có giỏi thì mày thử nhảy đi xem nào.

Xém tí nữa thì cắn trúng lưỡi, Hoang gật gật đầu:

"Ừ."

Nhất Mục Liên thở dài, khoang hai tay trước ngực, cậu bảo hắn:

"Anh không đến đây để khảo sát đúng không?"

"Ừ."

Cậu mím môi, đầu hơi cúi xuống - hắn biết biểu hiện đó, cậu luôn làm vậy mỗi khi gặp phải một tình huống đặc biệt khó khăn mà cậu không hề ưa chút nào, nhưng lại biết rằng dù sớm dù muộn gì thì cậu cũng sẽ phải đối mặt với nó thôi.

Vậy nên, chẳng thà là giải quyết dứt điểm luôn bây giờ để khỏi phải lằng nhằng...

Hắn không thích cái việc ấy. Cái viễn cảnh mà cậu coi hắn như một thứ phải giải quyết dứt điểm, hắn cũng chưa chuẩn bị để đối phó với nó.

"Anh đến đây vì cái gì thì anh nên nói ra đi." Cậu bảo. "Sắp tới giờ cơm rồi, tôi không muốn để cho lũ trẻ phải chờ lâu đâu."

----------------

Cậu thanh niên cam chịu để hắn đánh, mặc dù hắn hiểu rõ rằng cậu ta có thể trả đòn bất cứ lúc nào, hoặc ít nhất thì cậu ta có thể tự vệ, nhưng cậu ta đã không làm thế.

Cậu ta nhận thức được những gì bản thân đã làm, và cậu ta đủ dũng cảm để đứng lên nhận trách nghiệm về điều đó.

Không như hắn.

Mặc dù sâu bên trong, hắn hiểu rằng chính hắn đã gây ra điều này, hắn vẫn không dám nhìn nhận điều ấy. Hắn lựa chọn việc đổ tội cho một người khác, để thấy rằng mình vô tội, để không cảm thấy rằng mình là một kẻ tàn nhẫn, để tự lừa bản thân mình rằng đó không phải lỗi của hắn...

Để tự thuyết phục bản thân hắn rằng... họ vẫn còn hy vọng...

Rằng hắn vẫn có cách để sửa chữa điều này.

----------------

Chúc mừng các bạn đã thi xong đợt tuyển sinh nhé 😆 Coi như đây là quà mừng của tui nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info