ZingTruyen.Info

[Onmyoji][R18] Heals

Chapter 3

KasmirCashmere

"Em xin lỗi, nhưng hôm nay em không thể về sớm được."

Cậu buộc vội mái tóc được nhuộm thành màu hồng nhạt, chạy quanh nhà gom lại những đồ dùng mà cậu cần để đi làm.

"Đợt nhập hàng này rất quan trọng, anh biết thế mà, em không thể bỏ nó. Nhân viên của em không..."

"Chìa khóa trong ngăn kéo tủ giầy."

"Phải rồi, cảm ơn anh."

Sườn mặt nhìn nghiêng của cậu xinh đẹp vô cùng, hàng lông mi vừa dài lại vừa thẳng, đôi mắt màu ngọc lục bảo trong veo, lồng ngực trắng nõn vẫn còn những dấu hôn mà hắn đã để lại. Nhận ra ánh nhìn của hắn, cậu vội vàng khép lại vạt áo, và nụ cười ngượng ngùng nở trên môi khi cậu chỉnh trang lại quần áo.

Cậu xinh đẹp biết bao, và cậu là một người yêu tuyệt vời, hơn cả những gì hắn xứng đáng có được.

Nhưng hắn lại chưa bao giờ nhận ra điều ấy cả.

"Anh đừng giận."

Cậu đưa cho hắn chiếc đồng hồ hắn vẫn thường hay đeo - là do cậu tặng, món quà đầu tiên cậu mua cho hắn.

Nhưng hắn gạt nó ra. Dù sao thì hôm nay cũng không phải là ngày thích hợp để đeo nó.

Hắn vẫn còn nhớ nét mặt của cậu khi ấy, sự hụt hẫng trong đôi mắt đẹp, sự bất ngờ mà cậu thể hiện, và cả cái cách mà cậu cúi đầu khi hắn lướt qua cậu để đi lấy một chiếc đồng hồ khác.

"Em xin lỗi. Em sẽ cố gắng về sớm..."

Cậu nói nhỏ, giọng nói êm như ru và rụt nhè như một đứa trẻ hối lỗi.

Nhưng đó chưa bao giờ là lỗi của cậu cả. Chưa bao giờ cậu làm điều gì có lỗi với hắn cả.

"Sắp muộn rồi." Hắn nói, cộc lốc, chẳng có đầu cũng không có đuôi, vơ lấy cái chìa khóa xe và chiếc áo vest khoác ngoài, trước khi đi về phía cửa.

"Anh à, hôm nay trời sẽ mưa to đấy, anh mang theo ô chưa?"

Hắn đứng dậy ngay sau khi đi xong đôi giầy da, chẳng buồn nghe cậu nói.

"Anh đi cẩn thận nhé."

Bây giờ nghĩ lại, đó là lần cuối cùng hắn còn được nghe cậu nói những lời ấy. Cậu đã nói ra những từ đó với biểu cảm như thế nào? Hắn đã mường tượng ra rằng đó không thể là biểu cảm mà cậu vẫn bày ra mỗi sáng trước khi cậu tiễn hắn đi làm.

"Em yêu anh..."

Hắn đã không buồn đáp lại.

Cánh cửa khép lại sau lưng hắn ngày hôm ấy, dường như đã khép lại chính mối quan hệ của họ.

----------------

Ở mặt sau của chiếc đồng hồ chỉ có vỏn vẹn hai chữ. Love, Ren. Ấu trĩ vô cùng, chẳng khác gì những đứa trẻ mới yêu lần đầu. Hắn đã từng nghĩ như vậy.

Bây giờ thì hắn chỉ còn biết níu kéo lấy sự ấu trĩ ấy.

Nhất Mục Liên yêu hắn. Cậu đã yêu hắn. Cậu đã từng yêu hắn. Đó là niềm an ủi lớn nhất đối với Hoang. Mỗi khi hắn quay lại nơi họ đã từng chia sẻ mỗi ngày, hắn lại có cảm giác như cậu chưa từng rời đi. Chiếc cốc ưa thích của cậu vẫn còn đây. Bộ đồ ngủ đôi họ vẫn hay mặc vẫn còn treo trong tủ. Con mèo con khi ấy giờ đã lớn - nó vẫn không ưa hắn như trước. Trên giá sách toàn những cuốn kinh tế khô khan vẫn còn lẫn một vài quyển công thức làm bánh ngọt ngào. Dường như hôm nay chỉ là một ngày bình thường, cậu chỉ về muộn hơn hắn một chút thôi, và bất kì giây nào cánh cửa ấy cũng có thể được mở ra, cậu sẽ cười với hắn như trước đây, như trước khi hắn trở thành một kẻ khốn nạn và đánh mất cậu.

Nhưng mỗi khi hắn tỉnh dậy vào nửa đêm và sờ vào chỗ trống bên cạnh, hiện thực tàn khốc lại nhắc hắn rằng cậu đã không còn ở đây nữa. Cậu đi rồi.

Và bây giờ hắn đã sẵn sàng để mang cậu trở về. Hắn đã sẵn sàng làm tất cả để cầu xin sự tha thứ.

"Có nhất thiết phải mang theo Đấng này không?" Tửu Thôn nhăn mặt khi thấy Hoang xách theo cái lồng mèo.

Con Rồng - thật lạ khi lại đi gọi một con mèo bằng tên của một loài khác, nhưng Nhất Mục Liên thích vậy - là một chú mèo với bộ lông dài vàng óng, và nó chẳng ưa ai ngoài cậu chủ dịu dàng, mặc dù nó cũng không thể hiện rõ ra, nhưng Hoang biết con mèo ghét mình chỉ bằng cái cách nó quay mông bỏ đi chỗ khác mỗi khi hắn về nhà.

"Có chứ, em ấy yêu nó mà."

"Cậu nghĩ một con mèo có thể làm định kiến của một người thay đổi hả? Không có chuyện đó đâu. Con mèo sẽ chỉ làm một chuyện duy nhất, ấy là cào nát mặt cậu ngay khi chủ nhân của nó tỏ ra khó chịu với cậu thôi." Tửu Thôn nói, mở cửa xe và bắt đầu khởi động máy. "Dám lắm. Nói trước là tôi sẽ không giúp cậu ngăn đấng ấy lại đâu nhé."

Hoang đặt chiếc lồng mèo vào ghế sau, nghĩ bụng hắn đáng bị như thế. Thật đáng ngạc nhiên là con mèo vẫn chưa làm vậy một lần nào cả.

"Này."

"Sao thế?"

Tửu Thôn vẫn chưa vào xe, gã đang nhìn hắn chằm chằm, chiếc xe chắn giữa họ.

"Lần này," Gã nói. "tốt nhất cậu nên quỳ xuống mà xin lỗi người ta cho tử tế đi."

"Ý hay." Hắn gật gù. "Tôi có thể thử."

Dù rằng cả hai đều biết, chỉ điều đó thôi sẽ chẳng thể khiến Nhất Mục Liên quay lại với Hoang.

----------------

Hoa Điểu Quyển là một vị nữ bác sĩ xinh đẹp vô cùng, người ta có thể dễ dàng nhầm rằng cô là một người mẫu trên bìa của cuốn Vouge, chứ không phải một người có tới ba ca mổ và hàng chục cuộc hẹn khám mỗi ngày. Cô bước vào văn phòng với một hồ sơ chụp x quang và chụp ct, cùng một cốc cà phê mà chỉ ngửi mùi thôi đã thấy tỉnh hẳn rồi.

"Tôi cho rằng người ta đã không cấp cứu cho anh kịp lúc, điều đó thật đáng tiếc." Cô nói. "Anh có dùng phương pháp vật lí trị liệu không?"

"Có. Mỗi tuần một lần." Nhất Mục Liên ngoan ngoãn trả lời.

"Và cả thuốc giảm đau loại mạnh?" Hoa Điểu Quyển ném cho cậu một cái nhìn sắc như dao cạo.

"Đúng vậy..." Cậu nói, bất chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Vị bác sĩ nhìn cậu chằm chằm, trước khi cho cậu xem kết quả chụp rồi bắt đầu một màn giải thích rất dài về việc các cơ của cậu đã bị tổn thương như thế nào, đôi tay là nơi tập trung rất nhiều các mô cảm nhận và dây thần kinh phức tạp, và thời gian tốt nhất để chữa trị thì đã qua ngay từ những giây phút đầu sau vụ tai nạn, đó là lý do tay cậu không thể linh hoạt như một người bình thường. Càng nghe thì Ngự Soạn Tân ngồi bên cạnh càng có vẻ tái trắng đi, trong khi Nhất Mục Liên vẫn trưng ra bộ mặt bình thản vô cùng, như thể kết quả này là điều từ lâu cậu đã dự đoán được vậy.

"Anh phải ngừng việc dùng thuốc giảm đau liều cao đi. Nếu anh cứ dùng nó thì về lâu về dài sẽ không tốt đâu." Cô nói. "Cái không tốt thứ nhất là chính anh sẽ không thể thấy được tình trang của mình nghiêm trọng thế nào. Theo như tôi thấy thì có thể cổ tay của anh cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó. Anh thử xoay cổ tay như thế này xem?"

Cậu làm theo Hoa Điểu Quyển, nhưng chậm hơn nhiều. Cô quan sát cậu một lúc, gật gù một hồi trong khi liên tục uống cà phê - cậu sớm nhận ra đó là do thiếu ngủ chứ chẳng phải là do cô đã nghiệm ra điều gì cả.

"Chị Hoa Điểu Quyển?" Ngự Soạn Tân gọi.

"Anh cảm thấy khó khăn khi xoay cổ tay như vậy đúng không?" Hoa Điểu Quyển bắt nhịp rất nhanh, tác phong rất chuyên nghiệp, cứ như cô chưa từng gật gù hay buồn ngủ tới díp cả mắt vậy. "Anh không thấy đau vì bây giờ thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng, nhưng có phải là anh thường thấy nhói đau ở phần khớp cổ tay, ở phần này này."

"Đúng rồi." Nhất Mục Liên nói.

Vị bác sĩ liền viết lia lịa, chữ cô không xấu, thật lạ.

"Không phải là do va đập mạnh như anh đã nói lúc đầu đúng không?" Hoa Điểu Quyển nhìn cậu. "Có thứ gì đó đã nghiến lên tay anh."

Ngự Soạn Tân sửng sốt nhìn cậu. Nhất Mục Liên không trả lời, cậu không muốn nhớ lại tai nạn đó, cậu không muốn nhớ lại cái cảm giác đó - thứ cảm nhận rõ ràng rằng đôi bàn tay của cậu đang bị đè ép và những khớp xương vỡ vụn dưới sức nặng.

"Thật là một phép màu khi mà tay anh vẫn chưa bị biến dạng." Cô nói. "Tôi sẽ sắp xếp cho anh đi trị liệu ít nhất là ba lần một tuần, tôi sẽ phải xem xét mức độ phục hồi trước khi đưa ra quyết định phẫu thuật. Tôi không thể hứa trước điều gì cả khi mà nó đã ở trong tình trạng này..."

"Bác sĩ." Ngự Soạn Tân gọi, giọng khàn khàn. "Liệu có thể nào..."

"Nó không thể tệ hơn được nữa đâu." Hoa Điểu Quyển khẳng định. "Khả năng rất cao là anh sẽ phải phẫu thuật sau giai đoạn vật lý trị liệu, dù rằng tôi thực lòng mong chuyện ấy sẽ không xảy ra. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Ngự Soạn Tân đi sắp xếp lịch hẹn và lấy thuốc ngay sau đó - một loại giảm đau nhẹ hơn và một số loại thuốc bổ trợ cho việc phục hồi. Nhất Mục Liên ngẩn người nhìn cô tất tả ngược xuôi, rồi sau đó lại ngẩn người nhìn xuống đôi bàn tay của cậu.

Dù rằng cậu vốn cũng không mong chờ gì, nhưng kết quả này... thực sự khiến cho cậu hụt hẫng vô cùng. Cậu vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cố nghĩ tới những điều có thể khiến cho cậu vui vẻ hơn một chút.

Hãy nghĩ về đám trẻ. Hãy nghĩ về những người ở trại trẻ mồ côi. Hãy nghĩ về những điều mình có thể đem lại cho họ dù rằng với đôi tay gần như tàn phế. Đừng nghĩ tới điều gì khác. Đừng nghĩ. Đừng nghĩ. Đừng nghĩ nữa!

Cậu không thể ngừng nghĩ tới những cảm xúc tiêu cực khác. Dù rằng cậu hạnh phúc khi cậu vẫn còn có thể giúp đỡ những người khác - cậu thực sự cảm thấy như thế - nhưng đôi khi, khi cậu chỉ còn lại một mình, hoặc khi cậu nhận ra rằng có những điều cậu không thể làm với đôi tay của cậu, thì đủ loại cảm xúc khác lại dâng trào và lấn át thứ hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu.

Thực sự là rất khó để duy trì cảm giác hạnh phúc.

"Nhất Mục Liên?"

Cậu ngửng đầu lên, Hoa Điểu Quyển đang đứng đó, trong tay là một cốc cà phê khác - lớn hơn và nghe mùi đặc quánh. Biểu cảm mà cô dành cho cậu trông có vẻ kì lạ - nó là thứ cảm xúc trộn lẫn giữa tiếc nuối và thương hại, cậu đã quá quen với nó rồi, nhưng cái khiến cậu ngạc nhiên, là trong đôi mắt rất sâu ấy, thế mà lại là hy vọng.

"Tôi biết anh, không phải tôi vừa Google anh hay gì đâu." Cô nói, nghe chẳng chuyên nghiệp bằng một nửa lúc nãy. "Thực ra là có, tôi đã Google về tai nạn của anh, tôi rất tiếc, tệ quá. Ý tôi là..."

Cô uống một ngụm cà phê lớn, trước khi nhìn thẳng vào con mắt còn lại của cậu và nói:

"Đã cả tỉ năm rồi kể từ khi tôi được ăn đồ mà anh làm."

Nhất Mục Liên tròn mắt nhìn cô.

"Tôi vẫn nhớ đấy. Đó là điều tuyệt vời nhất trong những ngày đầu trực ca đêm. Tôi còn giữ thẻ khách hàng thân thiết đây - hạng bạc." Cô nói, vỗ vỗ vào túi quần, nơi cộm lên vì chiếc ví. "Trong trường hợp xấu nhất khi mà chúng tôi phải phẫu thuật cho anh, tôi lấy danh dự ra mà đảm bảo rằng anh sẽ đi ra khỏi cánh cửa ấy với một đôi tay lành lặn."

Có người còn nhớ cậu. Đó là điều đầu tiên khiến Nhất Mục Liên cảm động. Hoa Điểu Quyển đã lấy cả danh dự ra để đảm bảo cho đôi tay của cậu. Đó là điều thứ hai khiến cậu cảm động.

Vậy là vẫn còn hy vọng ở nơi đây...

"Và sau đó, tôi muốn một chiếc thẻ hạng kim cương."

"Sau cuộc phẫu thuật, cô muốn gì cũng được." Cậu cười với vị bác sĩ.

Hoa Điểu Quyển trịnh trọng gật đầu, tất tả đi về phía phòng làm việc của cô, vừa lúc Ngự Soạn Tân quay lại với một đống thuốc và đôi mắt đỏ hoe.

"Em đừng khóc đấy nhé." Cậu mỉm cười. "Anh đã thấy đủ nước mắt cho cả một đời người rồi. Em đừng khóc."

"Em sẽ không khóc đâu."

"Đừng thương hại anh."

"Em không thương hại anh. Em thấy buồn cho anh thôi."

Vậy thì có gì khác nhau đâu? Nhất Mục Liên nghĩ, khi cậu đứng dậy và cùng cô đi ra bãi đỗ xe.

"Tại sao anh lại làm thế?"

"Em cần phải ngừng việc nói chuyện mà không có đầu đuôi lại." Cậu nói, loay hoay cài dây an toàn. "Không nhé, anh có thể tự làm được. Anh chưa tàn đến vậy."

Ngự Soạn Tân vội rụt lại bàn tay đang vươn ra định giúp cậu cài dây an toàn.

"Bạch Vô Thường là luật sư của anh trong vụ án đó. Anh ấy bảo em là chính anh đã rút đơn tố cáo." Cô nói, khởi động chiếc xe. "Tại sao anh lại làm thế?"

Tại sao anh lại làm thế? Câu hỏi rất hay. Rất nhiều người đã từng hỏi cậu câu này. Từ cái người bị tố cáo cho tới người thân của người bị tố cáo cho tới vị thẩm phán cho tới luật sư và cả Cô cô hay thậm chí là Dĩ Tân Chân Thiên, họ đều đã hỏi cậu câu này. Cậu có quyền làm thế. Với tư cách là người bị hại, cậu hoàn toàn có thể khiến người ta đi tù tới mấy năm, hoặc là đòi tiền bồi thường trong vòng mấy năm.

Nhưng cậu đã không làm thế.

"Chỉ một người thôi là đủ." Cậu nói nhỏ. "Một người thôi là đủ..."

Khi cậu nhắm mắt lại và dựa hẳn vào lưng ghế, Ngự Soạn Tân hiểu rằng chủ đề này tới đây là nên kết thúc rồi.

----------------

"Hôm nay anh về sớm hả chủ quán?"

Một nhân viên hỏi khi thấy Nhất Mục Liên đang chuẩn bị đi về. Ngoài trời đang có mưa, và cậu biết là mưa sẽ lớn hơn trong vòng một vài tiếng nữa. Cậu muốn tranh thủ quay về trước lúc mưa to, dù sao thì việc nhập hàng cũng đã xong rồi, chỉ còn khâu nhập số liệu vào máy nữa thôi.

"Ừ. Tôi đã hứa rồi." Cậu cười với nhân viên của mình. "Làm ơn giúp tôi lo nốt việc nhập hàng nhé."

Nhân viên kia nhướn mày nhìn cậu, một nụ cười mang vẻ trêu chọc xuất hiện trên gương mặt của anh ta.

"Hứa cái gì nha? Với ai nha?"

"Còn ai vào đây được nữa..."

Một nữ nhân viên cười khúc khích trong khi cô vẫn đang đánh dữ liệu của đợt nhập hàng mới vào trong máy tính.

"Cái gã bạn trai của anh ấy mà, hắn đúng là một kẻ may mắn."

Nhất Mục Liên khựng lại, bất chợt nhớ tới vẻ thất vọng và giận dỗi của Hoang hồi sáng nay.

"Vậy à? Tôi mong là anh ấy cũng nghĩ thế."

"Anh về sớm đi cũng được, hôm nay bão sẽ về đấy."

"Cảm ơn mọi người, mọi người cũng về sớm nhé. Đi cẩn thận đấy."

Lúc ấy, cậu chẳng hề để ý gì tới chuyện sắp có một cơn bão đang ập tới.

Cậu chỉ mong rằng cậu có thể làm gì đó để bù đắp cho hắn.

----------------

Còn nữa nà 😉

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info