ZingTruyen.Info

Onmyoji R18 Heals

Hoang có cảm giác như hắn sắp lú mất rồi. Quanh đi quẩn lại đã đến ngày phẫu thuật của Nhất Mục Liên, ấy vậy mà hắn chẳng có tí khái niệm gì về những chuyện đã diễn ra trong khoảng thời gian từ lúc hắn được Dạ Xoa thông não cho tới cái ngày này.

Trong khoảng thời gian ấy, hắn vẫn đi làm như trước, chỉ khác là giờ đây hắn gọi cho cậu ba cuộc và nhắn tới cả chục cái tin mỗi ngày - và vui vẻ vô cùng mỗi khi cậu chịu nói chuyện hoặc nhắn lại với hắn, rồi cứ đến cuối tuần là hắn đến trại trẻ và bám dính lấy cậu. Hắn chỉ nhớ ra mấy cuộc họp khi được Ngự Soạn Tân nhắc nhở, thế nhưng lại nhớ rõ ngày giờ mà cậu sẽ phải lên bàn mổ. Hắn thậm chí còn bảo Ngự Soạn Tân làm trống lịch trước và sau ngày ấy một tuần nữa kia.

Mấy ngày trước cuộc phẫu thuật, Hoang đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy và đến trại trẻ chầu sẵn.

"Có phải là phẫu thuật ung thư đâu?" Nhất Mục Liên nói, ngồi yên trên giường trong khi Hoang sắp xếp túi đồ của cậu. "Anh lo tới vậy làm gì?"

Hắn cũng chẳng biết nữa. Cuộc phẫu thuật này, theo lý mà nói, không hề gây nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn cứ lờ mờ cảm thấy bất an vô cùng.

Nếu như... nếu như cuộc phẫu thuật này không thành công...

"Liên à."

Cậu nghiêng đầu, tỏ vẻ hắn cứ nói tiếp đi.

"Anh sẽ không đi đâu nữa."

Hắn lặp lại câu nói trước đó.

"Vậy nên em cũng đừng đi đâu cả, có được không?"

Đừng rời bỏ anh như lần trước. Đừng quay lưng lại với anh như lần trước. Đừng bỏ mặc anh như lần trước.

Cậu không đáp lại hắn.

Cái sự im lặng ấy, thực sự sao mà đáng sợ...

----------------

"Trước đó tôi và thầy tôi đã bàn qua chuyện này."

Hoa Điểu Quyển giữ Hoang lại để nói chuyện, trong khi Nhất Mục Liên đứng ngoài chờ họ. Có vẻ như cô cũng không muốn để cậu nghe được những gì mình sắp nói.

"Ca mổ của Nhất Mục Liên, ngay cả khi có thầy tôi tham gia, thì cũng chỉ nắm chắc được một nửa cơ hội thành công." Cô nói. "Có lẽ kĩ thuật tiên tiến cùng đội ngũ y bác sĩ ngoại quốc sẽ nói khác, nhưng kể cả như vậy thì tôi cũng muốn nắm lấy một nửa cơ hội này. Không phải là tôi muốn đánh cược cái gì cả, mà là việc chữa trị của anh ấy không thể nào kéo dài thêm được nữa. Tốt nhất là nên thực hiện sớm nhất có thể."

Hắn hiểu những gì mà vị bác sĩ đã nói. Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, ngay từ lần phẫu thuật đầu tiên người ta đã nói với hắn như vậy. Hắn không biết hai lần phẫu thuật tiếp theo mà Cô Hoạch Điểu và Dĩ Tân Chân Thiên đã nhắc đến diễn ra như thế nào, nhưng bây giờ thì Hoa Điểu Quyển là sự lựa chọn tốt nhất dành cho cậu - dành cho hắn.

Nếu để Nhất Mục Liên biết, thì cậu thà rằng không phẫu thuật, thà rằng cậu sống như vậy cả đời. Cậu không thể đánh cược vào một nửa cơ hội ấy.

Nhưng Hoang thì dám.

Hắn dám cả gan đứng ra đánh cược vào Hoa Điểu Quyển, đánh cược vào một nửa khả năng cậu sẽ lại có được một đôi bàn tay lành lặn...

Đánh cược vào khả năng cậu sẽ có thể tha thứ cho hắn, khi có lại đôi bàn tay ấy.

----------------

Hoa Điểu Quyển rửa sạch đôi bàn tay vẫn còn run rẩy. Lần đầu tiên kể từ khi làm bác sĩ, cô cảm thấy bất lực vô cùng, bất lực trước những gì bản thân không thể làm, cho bệnh nhân, cho những người đứng chờ bên ngoài phòng mổ, những người đã được chính cô gieo niềm hy vọng rồi lại bị không ai khác ngoài cô dập tắt nó. Sống mũi có cảm giác cay xè, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô muốn khóc. Cô không thể khóc. Người nhà bệnh nhân vẫn còn ở ngoài. Cô đã ở đó và đối mặt với họ, đã chứng kiến nỗi thất vọng của họ, đã chứng kiến nỗi đau trong đôi mắt mong chờ mòn mỏi của họ khi cô buộc phải thông báo kết quả của cuộc phẫu thuật.

"Chúng tôi không thể nào phục hồi lại đôi tay của anh ấy như trước, nhưng tin tốt là bây giờ anh ấy đã có thể sử dụng chúng thuận lợi hơn rồi. Tức là..."

Những lời sau đó đều là sáo rỗng. Cô biết thế, khi cô nhìn vào mắt họ.

Nếu những người ấy vẫn còn chưa rơi nước mắt, vậy thì cô đâu có gì đáng nói.

Cánh cửa mở ra, Hoa Điểu Quyển vội vàng hất nước lên mặt, vờ như đang cố làm cho mình tỉnh táo. Những tưởng sẽ có một vị đồng nghiệp nào đó sắp lên tiếng hỏi han về cuộc phẫu thuật, ấy vậy mà cô lại nghe thấy tiếng nói không lạ mà cũng chẳng quen của một người phụ nữ.

"Ồ, vậy ra phòng vệ sinh của các y bác sĩ cũng không khác loại bình thường là bao, nhỉ?"

Khi Hoa Điểu Quyển ngẩng lên, cô nhận ra đó là người nhà bệnh nhân - tự nhận bản thân là mẹ của anh ấy, người phụ nữ xưng tên mình là Cô Hoạch Điểu.

"Tôi cứ tưởng phải khác lắm thì người ta mới chia làm hai loại chứ." Cô Hoạch Điểu nói với cô, tò mò nhìn xung quanh.

Hoa Điểu Quyển tránh qua một bên để Cô Hoạch Điểu dùng bồn rửa tay mà cô vừa sử dụng, dù rằng ở xung quanh còn có rất nhiều chỗ khác.

"Cháu có mệt không?" Người phụ nữ lớn tuổi hơn hỏi. "Tám tiếng liền, chắc là mệt mỏi lắm nhỉ?"

"Không ạ, cháu đã quen rồi." Cô trả lời thành thật hết sức, vẫn chưa biết tại sao Cô Hoạch Điểu lại ở đây - để mắng cô một trận ra trò, hay làm gì khác còn tệ hơn thế.

"Vậy à." Cô cô với lấy một chiếc khăn tay ở ngay bên cạnh. "Những người bác sĩ như cháu, thật sự rất đáng khâm phục."

Cô bác sĩ trẻ sững ra nhìn Cô cô.

"Dù sao thì cũng cảm ơn cháu."

Trong chốc lát, khi Cô Hoạch Điểu mỉm cười với cô, Hoa Điểu Quyển dường như có thể bắt được chính xác cái khoảnh khắc mà từ thất vọng đã biến thành hy vọng trong đôi mắt ấy. Cô không hiểu. Cô đã thất bại rồi, cô đã không thể trả cho người bệnh đôi bàn tay lành lặn như ban đầu, cô đã thất hứa với anh ấy.

Danh dự trong ngành y, đối với cô chẳng là vấn đề. Cái điều tệ nhất là cô đã hứa, và cô đã thất hứa rồi.

"Không phải đâu..."

Hoa Điểu Quyển khó khăn nói.

"Không phải điều gì?" Cô Hoạch Điểu hỏi.

"Cháu đã không thể... cháu xin lỗi." Cô bác sĩ nói. "Cháu đã hứa với anh ấy, là cháu sẽ để anh ấy ra khỏi phòng phẫu thuật với đôi tay lành lặn."

"Cháu đã hoàn thành một nửa lời hứa rồi." Cô cô nói. "Và nếu chúng ta không thất vọng về cháu, vậy thì sao cháu phải thất vọng về bản thân đây?"

Hoa Điểu Quyển lắc đầu quầy quậy, đôi môi run rẩy, và hàng mi dài hạ xuống thật thấp, giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Cháu đã không làm tốt..." Cô nói. "Cái đó... cháu đã không làm tốt."

"Ồ, có chứ." Cô Hoạch Điểu an ủi. "Tôi sẽ nói với cháu một điều mà cháu đã làm rất tốt, như vậy cháu sẽ thấy khá hơn chứ?"

Cô bác sĩ gật gật đầu, sụt sịt và lau nước mắt bằng ống tay áo, giống như những đứa trẻ mà Cô cô vẫn gặp hằng ngày.

"Đối với một người như Nhất Mục Liên mà nói, một người đã dành năm năm trong cuộc đời mình để làm quen lại với những cử chỉ đơn giản của đôi tay, thì chỉ riêng việc cầm cốc thôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi."

Hoa Điểu Quyển ngớ ra, quên cả khóc, có cảm giác như quạ đen đang bay qua bay lại trong đầu như những bộ truyện tranh mà cô vẫn hay đọc trong lúc rảnh rỗi. Cô cô không giải thích gì thêm cả, chỉ vỗ nhẹ lên vai vị bác sĩ khi ra khỏi phòng vệ sinh nữ dành cho nhân viên bệnh viện.

Theo một khía cạnh nào đó, Cô Hoạch Điểu đã đúng, Hoa Điểu Quyển đúng là có cảm thấy khá hơn thật. Việc suy nghĩ về câu nói của người nhà bệnh nhân cùng với độ phức tạp của triết lý người lớn tuổi, đã làm cô gần như quên hẳn về việc buồn bã.

----------------

Nhất Mục Liên thấy như cậu đã ngủ cả trăm năm rồi - cứ như Công chú ngủ trong rừng vậy. Người cậu có cảm giác nặng trịch, chắc là do hiệu quả của thuốc gây tê vẫn chưa hết hẳn. Bên cạnh giường là một cái ghế, trên ghế là áo khoác dạ, kiểu của đàn ông.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc áo, rồi cố gượng bản thân ngồi dậy. Dù sao thì cũng không ảnh hưởng tới thân thể, chắc không đến nỗi bị mắng chỉ vì đã ngồi dậy đâu. Cậu quan sát căn phòng, chỉ có một mình cậu ở đây, mọi thứ đều mang tới cảm giác lịch sự và cao cấp, nếu không có mùi thuốc khử trùng và máy móc thiết bị thì nơi đây thậm chí còn có thể coi như một phòng nghỉ hạng sang. Ở trên tủ đầu giường và bàn cà phê đã đặt đủ các thứ hầm bà lằng, vừa thấy đã biết ngay đó chỉ có thể là tác phẩm của đám trẻ, làm cậu tự hỏi chúng đã tới đây từ khi nào.

Cậu với lấy một con thú nhồi bông trên tủ đầu giường - hai tay cậu đang bị băng kín lại và cố định bằng đủ mọi thứ, nên cậu chỉ có thể "cầm" được thứ to nhất trong số đồ ấy mà thôi. Con thú có màu hồng, trông hệt như con nòng nọc, nhưng hai cái sừng bé tẹo teo và lớp vảy chạy dọc theo sống lưng thì bảo với cậu rằng đó thực chất là một con rồng.

Trần đời chưa bao giờ thấy một con thú nhồi bông khác xa với miêu tả như vậy, nhưng trông nó dễ cưng lắm. Nhất Mục Liên vỗ vỗ nó, bỗng nhiên cảm thấy trong người dễ chịu hơn hẳn lúc trước.

Cánh cửa phòng mở ra.

Người bước vào lại chẳng phải là bác sĩ.

"Anh đứng sững ra đây làm gì? Vào đi chứ." Yêu Cầm Sư đẩy người yêu y vào trong phòng. "Nhất Mục Liên? Anh tỉnh rồi? Hay quá. Đừng để ý tới tôi nhé."

Y đem giỏ quà to đùng đặt lên bàn cà phê rồi đi luôn ra ngoài, giống như đang chạy trốn, nhưng vẫn không quên chào cậu trước khi làm điều ấy.

Vậy là chỉ còn có Vạn Niên Trúc và Nhất Mục Liên ở trong phòng.

"Tôi sẽ không mời anh ngồi xuống đâu." Cậu nói với y.

"Tôi biết." Y gật đầu. "Dù sao thì tôi cũng không ở lại đây lâu. Tôi sẽ nói rất nhanh thôi."

Cậu có thể cảm giác một cách chính xác rằng y đang nhìn vào đôi tay vẫn còn được băng bó của cậu, cậu liền dấu nó vào trong chăn.

"Cậu khỏe chứ?"

"Tôi vừa mới phẫu thuật, anh nghĩ tôi có khỏe không?"

Y lập tức tỏ vẻ rất ngượng ngùng. Vừa mở miệng mà đã nói sai rồi, sau đó dù có nói gì thì cũng vẫn có cảm giác gượng gạo.

"Tôi không cố ý tỏ ra thô lỗ." Cậu thở dài. "Thật đấy. Anh cứ ngồi xuống đi."

"Không, không cần. Tôi hiểu mà, việc tôi đang ở đây làm cậu thấy khó chịu." Y nói. "Nhưng tôi nghe nói rằng cậu vừa mới... tôi thật lòng chỉ muốn đến xem cậu có ổn hay không thôi."

Một nửa trong Nhất Mục Liên có ham muốn mãnh liệt với việc ném luôn con thú bông ở trong tay vào y, và nửa còn lại thì lại muốn giữ thái độ lịch sự đối với người này. Cậu ở đây một phần là vì y, dĩ nhiên cậu thấy khó chịu khi nhìn thấy y, nhưng ngẫm lại thì y hẳn là cũng chẳng dễ chịu gì khi thấy cậu nằm trên giường bệnh như thế này.

Dù sao thì y cũng đã đến đây rồi. Đánh người chạy đi chứ chẳng ai đánh kẻ chạy lại. Ít nhất cậu cũng phải xem xem y muốn nói gì đã.

Mất một lúc lâu sau, y vẫn không nói gì cả, nên cậu đành phải nói gì đó để phá tan bầu không khia gượng gạo này.

"Người vừa rồi ấy." Cậu chợt hỏi. "Cậu ấy là... người yêu của anh?"

"Đúng vậy." Y trả lời, dè chừng, không rõ cậu có ý gì khi hỏi câu ấy.

Cậu gật gù liên tục một hồi. Ngay khi Vạn Niên Trúc nghĩ rằng cậu sẽ cứ thế mà ngủ gật luôn thì cậu lại hỏi tiếp:

"Vậy chứ không phải anh và Hoang vẫn...?"

"Không. Trời ạ. Không." Y ngắt lời ngay lập tức. "Đó là điều vẫn làm phiền anh phải không? Việc giữa tôi và Hoang?"

"Chính thế." Cậu gật đầu như giã tỏi.

"Chúng tôi chỉ..."

Y nhìn về phía cánh cửa với vẻ do dự, như muốn kiểm tra xem nó đã đóng kín hay chưa.

"Chúng tôi chỉ là bạn giường..."

Chỉ là bạn giường.

Cậu thậm chí còn chẳng biết nên cảm thấy thế nào khi nghe y giải thích như vậy. Bạn giường. Như vậy tức là giữa họ không có tình cảm gì cả, nhưng trên thực tế thì họ đã tìm đến nhau rồi còn đâu?

"Chúng tôi không có loại quan hệ tình cảm như cậu nghĩ đâu." Y nói. "Anh ta không coi trọng tôi như cậu."

Nhưng anh ấy đã tìm đến anh rồi. Là những gì mà Nhất Mục Liên muốn nói. Không gì có thể thay đổi sự thật rằng Hoang đã từng lựa chọn Vạn Niên Trúc chứ không phải cậu.

"Cả tôi và Hoang... chúng tôi thực sự không có gì cả." Y nói, dường như đang cố gắng tìm lời giải thích cho phù hợp. "Không có những gì mà cậu đã nghĩ đâu, ý tôi là, chúng tôi không có mối quan hệ mà cậu và anh ta đã từng có."

Cậu gật gù, trong lồng ngực là ngổn ngang đủ loại cảm xúc trước lời giải thích ấy.

"Anh ta yêu cậu, thật đấy."

Cậu không đáp lại, cứ vỗ vỗ con rồng bông, trầm ngâm nhìn y, rặt một vẻ "được thôi, có giỏi thì anh thử nói ra điều gì có thể làm tôi nguôi đi xem nào".

"Dù sao thì... bây giờ mới tới đây gặp cậu thì tồi quá, tôi biết thế." Y nói. "Tôi xin lỗi vì điều ấy. Liệu có phải là quá muộn để nói lời xin lỗi hay không?"

Cậu đã từng nghĩ tới chuyện mình sẽ phản ứng thế nào khi nghe lời xin lỗi của Vạn Niên Trúc. Cậu đã nghĩ mình sẽ tức giận, sẽ gào thét, sẽ ném đồ đạc lung tung và thậm chí sẽ đánh cho y một trận.

Nhưng không.

Cậu chỉ thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Điều ấy thật kì lạ, khi mà thời gian có thể làm nguôi đi cơn giận tưởng như không thể nguôi được.

Có lẽ, thật đúng như cậu đã nói, cậu đã thôi không còn đổ lỗi cho Hoang, cho Vạn Niên Trúc, từ lâu rồi.

"Tôi sẽ không bao giờ quên những gì anh đã làm đâu."

Vạn Niên Trúc cúi đầu thật thấp:

"Tôi hiểu. Những chuyện này quả thực khó mà quên được... tôi xin lỗi. Dù sao thì..."

Yêu Cầm Sư bật dậy khi người yêu y bước ra khỏi phòng bệnh, thẫn thờ như người mất hồn.

"Sao thế? Anh ấy nói nặng lời lắm à? Anh ấy muốn kiện anh à? Không được. Thế thì em phải..."

Vạn Niên Trúc bất chợt kéo y vào lòng, ôm thật chặt

"Em nói đúng, Nhất Mục Liên là một người tuyệt vời.

"Bao giờ em cũng đúng cả."

Yêu Cầm Sư thở phào nhẹ nhõm thay cho người yêu, và vòng tay ôm lại y, thật chặt.

----------------

Lúc Hoang quay lại, hắn thấy Nhất Mục Liên đang ngồi nghịch con rồng bằng bông, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn.

"Em dậy rồi? Em có thấy chỗ nào không ổn không?" Hắn hỏi, đặt cái túi to lên giường. "Anh mang cái này đến cho em này."

Con Rồng chui ra khỏi túi, vui vẻ kêu meo meo, nhào vào lòng ba ba của nó. Nó khựng lại khi thấy con rồng bằng bông, rồi bất thình lình tát bay con thú tội nghiệp ra ngoài, sau đó mới thỏa mãn vô cùng chui rúc vào lòng cậu.

Hắn đi nhặt con thú nhồi bông ấy lên, bất chợt trở nên dè dặt khi thấy cậu chẳng phản ứng gì cả

"Liên à?"

"Đồ của em." Cậu nói.

"Ừ? Em cần lấy gì?"

"Đồ của em ở căn hộ, chúng vẫn còn nguyên à?"

"...Ừ. Anh vẫn giữ chúng..."

"Vậy là em chỉ cần chuyển vào là ở được thôi, phải không?

Con thú bông vừa được nhặt lên đã rơi luôn xuống đất.

Nhất Mục Liên nhìn Rồng, đôi bàn tay băng kín vỗ nhè nhẹ lên người nó.

Cậu sẽ chẳng bao giờ quên được những gì đã diễn ra, dù là ngày ấy hay là hôm nay. Có lẽ cậu vẫn sẽ giận dữ, có lẽ đôi khi cậu sẽ cảm thấy hối hận, có lẽ cậu rồi sẽ cảm thấy bản thân mình sao mà dễ dãi, có lẽ cậu rồi sẽ nghĩ mình tha thứ sao mà đơn giản thế.

Nhưng đó đều là chuyện về lâu về dài. Cậu chỉ có sức lo chuyện trước mắt thôi.

"Và em phải thú nhận với anh một điều này." Cậu nói. "Chưa bao giờ em ngừng yêu anh cả, nên câu nói em đã từng yêu anh trước đó, là nói dối đấy."

Bởi vì vẫn yêu, nên vẫn giận.

Bởi vì vẫn yêu, nên vẫn phải suy nghĩ.

Bởi vì vẫn yêu, nên vẫn sẽ sẵn sàng tha thứ.

"Lần cuối đấy nhé." Nhất Mục Liên mỉm cười.

"Sẽ không còn lần nào nữa đâu." Hoang đứng bật dậy. "Anh hứa đấy."

Bước nhanh về phía cái giường, hắn ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cậu, bờ môi rốt cuộc cũng đã tìm lại nhau sau khoảng thời gian quá lâu. Mặc kệ tiếng mở cửa, mặc kệ Đấng đang kêu lên với vẻ bất mãn, mặc kệ tất cả. Chỉ còn biết có nhau mà thôi.

Chẳng bao giờ là quá muộn để cứu vãn một con người, hay một mối tình cả. Chẳng bao giờ.

Vậy nên, trong lúc cậu vẫn còn có thể, thì hãy để cho họ có cơ hội được hàn gắn lại, để trở lại tốt đẹp như những ngày đầu tiên ấy.

--------End chính văn--------

Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeees! Hoàn chính văn rồi! Húuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!

Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi truyện tui viết nha 😘😘 Comment của mọi người tui đều đọc cả, cảm ơn rất nhiều vì đã ủng hộ tui nha ☺☺☺

Và giờ tui sẽ quay về với deadline 😔 Hẹn gặp lại vào một ngày không xa...........

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info