ZingTruyen.Info

Ông Xã, Đói Đói, Cơm Cơm

Chương 5: Thẻ đen của ông xã

cmj_jinju

Trên xe, Tề Trừng không nghĩ ra được tại sao mình lại khóc.

Nhưng cũng thật đau lòng quá đi mất.

Trong lòng cứ trống vắng kiểu gì.

Lúc lên xe, tài xế đã trả lại cái đĩa đồ ăn cho cậu, vì vậy nên Tề Trừng ôm cái đĩa nghĩ nghĩ, có lẽ là do cậu đói bụng, trong dạ dày trống trơn nên mới như thế, đợi đến khi cậu ăn mấy miếng rồi thì sẽ không cảm thấy khổ sở như này nữa.

Một miếng không được thì ăn hai miếng. Đúng vậy.

Tề Trừng miệng nhỏ gâu gâu gặm bánh kem.

Bây giờ đã không còn ở trong tiệc rượu, cún con ham ăn Tiểu Tề Trừng không cần phải kìm nén bản thân nữa rồi.

Bạch Tông Ân nhìn đối phương mượn ăn giải sầu, anh quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ.

Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng hình Bạch Tông Ân, lông mày như đang nhíu lại.

Hôm nay trong buổi tiệc, chuyện Tề Trừng gặp mặt vợ chồng Tề gia và Tề phu nhân thẹn quá hóa giận nên dạy dỗ con trai đều đã được Bạch Tông Ân dự liệu được từ trước. Và cũng đồng thời nhắc nhở Tề Trừng rằng anh không quan tâm cậu có tâm tư gì hay chơi bất kì thủ đoạn nào, tất cả đều sẽ vô dụng cả thôi.

Vợ chồng này họ Tề đối xử thiên vị với con út, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Ở trước mặt mọi người, hai người nhà họ Tề này sợ bị chê cười rằng đó là biểu hiện của đám nhà giàu mới nổi, thế nên cũng dám quá phận gì.

... Nhưng mà Tề Trừng đã khóc...

Việc này đã nằm ngoài dự đoán của Bạch Tông Ân.

...

Dần dần rời xa khỏi biệt thự huyên náo và ánh đèn hoa lệ, bây giờ chỉ còn thấy được một ngọn núi đen nhẻm, nước trong hồ đen như mực, tưởng như bất kì lúc nào cũng sẽ có mặt quỷ từ bên trong ngoi lên.

Trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh nhai nuốt của Tề Trừng.

Không lớn không nhỏ, giống như hamster.

Cửa kính xe phản chiếu lên dáng vẻ Tề Trừng đang nhai nhai nuốt nuốt như hamster. Cậu lắc lắc khuôn mặt nhỏ, hai bên má phồng lên, đình chỉ hoạt động tầm hai ba giây rồi miệng lại máy móc động đậy tiếp. Hai mắt to tròn, lu mờ ảm đạm, mê mang suy nghĩ xuất thần.

Trong đầu Bạch Tông Ân đột nhiên nhớ đến một câu châm ngôn.

"Sau lưng dạy vợ."

Anh giật mình sửng sốt một chút, rất nhanh khuôn mặt lại lạnh nhạt vô tình.

Hôn nhân này không có tình cảm.

...

Trên đường về thì kẹt xe.

Tề Trừng cuối cùng cũng ăn xong. Miệng được ăn ngon nhưng đầu óc lại nghĩ ui ui ui thật đau lòng.

Quả thật là hỏng hóc chỗ nào mất rồi.

Cậu liếc nhìn sang ông xã bên cạnh, lại thấy được nốt ruồi son kia.

Kinh hãi. jpg.

Trên xe cậu không hề nói một lời nào mà, vậy ai đã chọc giận Bạch Tông Ân chứ?

Tề Tiểu Trừng vô tội, đáng thương, trốn trốn.

Trở lại biệt thự, Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn đi xuống. Chú Quyền tự mình ra đón, sau đó ông lập tức chú ý đến tấm chăn đang được khoác trên người Tề Trừng, vui vẻ nói:

"Các con vừa đi là chú cũng chợt nhớ ra Tiểu Trừng không mang theo áo khoác, may làm sao trên xe Tông Ân còn có chăn dự phòng."

Bạch Tông Ân có bệnh sạch sẽ, ý thức lãnh địa của anh cực kì mạnh, cho dù là đồ dùng cá nhân để dự phòng đi nữa thì người xa lạ cũng đừng hòng đụng tới.

Nếu tài xế không được sự cho phép của Tông Ân thì nào dám lấy chăn đưa cho Tiểu Trừng chứ?

Con ngoan, con ngoan, cả hai đứa đều là con ngoan.

Chú Quyền thật sự vui vẻ, cảm thấy tình cảm chồng chồng hai người đang tăng nhanh như gió vâyh. Ngày hôm nay cùng dùng chăn của nhau, ngày mai có khi Tiểu Trừng có thể ngủ chung giường với Tông Ân cũng không chừng, sau đó thì... ấy ấy, Tiểu Trừng là con trai, bỏ qua việc ôm cháu trai gì đó đi.

Tông Ân vui là được rồi.

Chú Quyền không lạc hậu bảo thủ đến mức nghĩ rằng nhất định phải có người nối dõi tông đường.

Chủ yếu là đoạn thời gian trước đối với Bạch Tông Ân quá khổ sở, đến một ông già trưởng thành như ông cũng không dám chắc mình có thể chịu đựng nổi, huống chi khi đó Bạch Tông ân vẫn còn là con nít. Lúc này đây ông chỉ hy vọng có người làm bạn cùng Tông Ân, vui vẻ hạnh phúc, so với tất cả mọi thứ thì đây mới là điều tốt nhất.

Trong phòng khách biệt thự vô cùng sáng ngời.

"Các con có muốn ăn khuya không? Đồ ăn trong bữa tiệc chắc chắn không được ngon. Tiểu Trừng, chú Quyền nấu cho con bát mì nhé?"

Tề Trừng cố gắng xốc lên tinh thần: "Con không ăn đâu ạ, con đi ngủ đây."

"Đi thôi đi thôi, đi ngủ sớm một chút." Chú Quyền cảm giác có gì đó không đúng, chờ bóng lưng Tiểu Trừng biến mất ở cầu thang rồi mới hỏi:

"Tiểu Trừng làm sao vậy? Nhìn không vui vẻ như mọi khi, có phải là thân thể không thoải mái không? Lúc thường nhắc tới ăn là thằng bé rất cao hứng mà, kỳ lạ."

Bạch Tông Ân biết lý do tại sao, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Cậu ấy ở trên xe đã ăn cả một đĩa đầy đồ tráng miệng."

"Một đĩa lận sao, có thể ăn là tốt rồi." Chú Quyền nghe vậy thì yên tâm, ông biết mà, Tiểu Trừng làm sao có thể không vui khi nhắc đến ăn uống chứ, thì ra là ăn nhiều rồi nên không đói bụng.

...

Tề Trừng tắm cũng không buồn tắm, cả người không có sức lực, thay xong quần áo thì chui ngay vào trong chăn.

Chăn vừa mềm vừa xốp mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
Không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.

Tề Trừng mơ một giấc mơ rất dài, là những chuyện đã xảy ra với nguyên chủ.

Toàn bộ tiểu thuyết đều được viết dưới góc nhìn của nhân vật chính thụ, còn Tề Trừng chỉ là nam phụ pháo hôi theo đuổi công chính nên tất nhiên sẽ không được miêu tả nhiều, chỉ để lại trong lòng độc giả một cái mác nhà giàu mới nổi lại vô tích sự.

Khi nghe đồng nghiệp kể câu chuyện này, Tề Trừng đã rất muốn nói rằng Tiểu Trừng cậu đây cùng với nguyên chủ Tề Trừng kia không hề giống nhau, ai mà ngu xuẩn như hắn đâu chứ.

Nhưng sẽ không có người nào quan tâm nghiên cứu một nhân vật nam phụ lót đường cả...

Nguyên chủ Tề Trừng khi còn bé rất xinh đẹp đáng yêu, da dẻ trắng bóc, hai mắt to tròn, mặt múp míp tròn vo, một đầu tóc xoăn tự nhiên rất mềm mại, trông cực kỳ giống búp bê Tây dương. Ba mẹ rất yêu thương cũng rất tự hào, đi đến đâu cũng được khen.

"Tiểu Trừng đáng yêu thế này, thừa hưởng hết thảy ưu điểm của vợ chồng chúng ta, nhất định là thông minh từ trong bụng mẹ rồi."

"Ba mẹ kiếm được gì đều cho Tiểu Trừng hết."

Đến năm sáu tuổi thì chợt xảy ra biến cố.

Tề Trừng bị bọn buôn người bắt cóc rồi bán đến một thôn nhỏ trong núi. Kêu trời không ứng gọi đất không linh. Khi ấy tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé vừa sợ tối lại vừa nhớ mẹ, bị nhốt vào phòng chứa củi, sau đó lén lút chạy đi, hai chân chạy đến máu me đầm đìa, nhưng cuối cùng vẫn bị tóm lại, bị treo trên cây rồi dùng dây lưng đánh.

"Đau, đau quá, đừng đánh Trừng Trừng mà."

Trên giường, Tề Trừng ngủ say đến mức đạp chăn qua một bên, áo ngủ lộ ra nửa cái vai. Cậu co người ôm lấy bản thân thật chặt, gương mặt khóc sướt mướt đến đỏ bừng, cả mặt đều là nước mắt.

Tề Trừng oa oa oa khóc, cứ lại sợ thì lại gọi, nhưng vẫn không thể nào tỉnh lại được...

...

Mới sáng sớm, chú Quyền hấp bánh bao gạch cua.

Tiểu Trừng rất thích ăn cái này.

Chú Quyền nhớ Tiểu Trừng đã vì món này mà ngồi gần Tông Ân, sau lần đó thì như biến thành một người khác hẳn. Ông nghĩ, chắc chắn thằng bé thích nhất là bánh bao gạch cua rồi.

"Đến giờ rồi, thường thường Tiểu Trừng đều đúng lúc này mà xuống nhà ăn sáng mà." Chú Quyền xem thời gian, đã bảy giờ rưỡi.

Người trẻ tuổi thường thích ngủ nướng, trước đây Tiểu Trừng cũng như vậy. Bình thường ngủ thẳng cẳng đến mười một, mười hai giờ, bữa sáng ăn chung với bữa trưa. Nhưng chú Quyền lại cảm thấy như vậy đối với thân thể rất không tốt, bữa sáng vẫn cần phải ăn.

Ông biến đổi phương pháp làm đồ ăn ngon, kêu Tiểu Trừng xuống ăn sáng rồi hãy lên ngủ nướng tiếp.

Ngay và luôn.

"Bánh bao để nguội ăn sẽ không ngon." Chú Quyền nói rồi nhìn đến Bạch Tông Ân đang ngồi bất động bên cạnh, cười ha ha nói: "Tông Ân, con đi xem xem Tiểu Trừng dậy chưa, giúp chú Quyền gọi cậu ấy xuống ăn sáng."

Chú Quyền đang tận dụng mọi cơ hội để có thể cho chồng chồng hai người ở chung, thật sự là nhọc lòng biết bao.

Bạch Tông Ân cũng biết như vậy, anh đặt đũa xuống rồi điều khiển xe lăn đi đến thang máy.

Tề Trừng không khóa cửa phòng, Bạch Tông Ân vặn ra đi vào.

Từ sau khi kết hôn đến nay, anh chưa bao giờ đặt chân vào phòng của Tề Trừng. Đồ vật không có thay đổi gì mấy, có điều, so với trước kia Tưởng Chấp ném loạn các đồ vật thô ráp, cứng rắn thì bây giờ nơi này lại bày biện các món đồ hàng hiệu đắt tiền.

Cả phòng đều là logo...

Bạch Tông Ân lạnh mặt, đối với thẩm mỹ của Tề Trừng, anh không muốn hiểu.

Bật đèn, gọi người dậy, sau đó sẽ nhanh chóng rời đi.

"Tề Trừng."

Chăn đã bị rơi trên mặt đất. Trên giường, Tề Trừng đang nằm co cả người lại như con tôm nhỏ. Áo ngủ hàng hiệu đầy nếp nhăn bị vén lên, tay chân trắng nõn lộ hết ra ngoài, cổ chân rất gầy, mắt cá chân cũng vô cùng tinh tế.

Cơm ăn nhiều như vậy rốt cuộc nuôi cho chỗ nào hết rồi.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)

Người trên giường càng ngày càng không đúng. Mặt cậu đỏ chót, lông mi nhẹ nhàng lay động, dường như đang bị hãm sâu trong ác mộng, tâm lý rối loạn nói: "Không muốn, không muốn em trai, đau quá, hu hu hu, thật đau quá..."

Tề Trừng như bị đánh mà khóc nấc cả lên.

Bạch Tông Ân ngồi ở bên giường, đưa tay ra chạm đến bên má của cậu.

Ướt nhẹp, đều là nước mắt.

"Không, không muốn, đừng đánh con mà, con nhất định sẽ làm việc..."

Vợ chồng họ Tề kia không chỉ thiên vị con út mà còn dùng bạo lực với Tề Trừng sao?

Mặt Bạch Tông Ân không biểu tình, anh nhấc máy lên gọi cho bác sĩ.

"Không phải tôi, là... người đã kết hôn với tôi, cậu ấy đang phát sốt."

Bạch Tông Ân nhặt chăn lên, đắp kín lại cho Tề Trừng đang co rúm người trên giường. Lúc anh thu tay lại thì bị Tề Trừng ôm lấy cánh tay, cả người đối phương chậm rì rì chuyển động, hướng đến bên giường như cầu lấy một chút ấm áp. Một vẻ đơn thuần lại ấu trĩ vô hại, cậu nhắm chặt hai mắt lấy lòng, dùng khuôn mặt dụi dụi cánh tay của anh.

"Trừng Trừng rất ngoan, Trừng Trừng rất nghe lời, đừng đuổi con đi mà."

Bạch Tông Ân dừng lại động tác rút tay trở về, nhìn Tề Trừng còn đang thỏa mãn.

Tề Trừng rất gầy nhưng trên mặt lại tròn tròn rất có thịt, non mềm. Da thịt hai người dán vào nhau, cảm giác kỳ quái này thật không nói ra lời, có hơi giống như khi đụng đến bánh giầy mà chú Quyền làm vậy, nhưng e rằng so với cái má kia thì không mềm bằng...

"Trừng Trừng nhất định sẽ gả cho người có tiền nhất, là Tưởng Chấp, giúp ba, giúp mẹ..."

Bạch Tông Ân còn đang so sánh xúc cảm giữa cái má đầy thịt của cậu và bánh giầy, nghe thấy thế thì hai mắt lập tức lạnh đi, không chút lưu tình mà dứt khoát rút tay ra, mặc kệ Tề Trừng đang ở trên giường vì mất đi hơi ấm không tìm lại được nên một lần nữa rơi vào ác mộng, khóc đến thương tâm, nói năng cũng lung tung hết cả.

Bạch Tông Ân lạnh nhạt, không mang theo chút tình cảm nào.

Bác sĩ còn chưa tới, chú Quyền đợi mãi cũng không thấy hai người xuống nên đi lên nhìn xem chuyện gì xảy ra.

"Cái gì? Tiểu Trừng bị bệnh sao? Đã gọi bác sĩ chưa?"

Biết được Tông Ân đã kêu bác sĩ, chú Quyền vội vàng đi lấy nhiệt kế và miếng dán hạ sốt, trên mặt đầy lo lắng: "Có phải là ngày hôm qua bị gió thổi nhiều quá hay không." Vừa nói vừa nhìn nhiệt độ.

"Ba mươi chín độ năm."

Chú Quyền vô cùng lo lắng, may sao cuối cùng bác sĩ cũng đã đến.

Lúc này, Tề Trừng đã tỉnh, nhìn thấy bên giường ngoài chú Quyền thì còn có một người xa lạ. Đầu cậu rất đau, trong đầu vô cùng hỗn loạn, không rõ đâu là mơ đâu là thật và bản thân mình là ai.

"Tiểu Trừng, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Con bị sốt đấy, bây giờ có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho bác sĩ một chút."

Bác sĩ là người quen cũ, cứ định kỳ là đến làm kiểm tra cho Bạch Tông Ân. Hắn là một người rất trẻ, đeo kính, lịch sự văn nhã. Bác sĩ thấy Tề Trừng đã tỉnh lại thì nói: "Hôm qua cậu đã ăn cái gì? Có vẻ là do tiêu hóa không được tốt nên mới bị sốt thôi."

Tối hôm qua ở trên xe ăn nguyên một đĩa bánh ngọt - Tề Trừng.

Ôi trời, ôi trời, ôi trời. Không còn mặt mũi nào nữa rồi...

Làm gì có ai ăn nhiều đến mức phát sốt chứ!

Cậu thật sự xứng với cái danh thùng cơm mà.

Tề Trừng trợn tròn mắt. Bởi vì khi bị sốt đã khóc rất nhiều nên đôi mắt như là được gột rửa qua, nước mắt vẫn còn ứ đọng, nhìn qua cực kì giống với cún con ngây thơ vô tri vừa mới được sinh ra.

Bác sĩ nở nụ cười, tự đổi đề tài: "Không có gì nghiêm trọng, hết sốt là tốt rồi."

Y tá đâm kim truyền nước vào tay cậu, sau đó treo bình nước biển lên rồi cùng bác sĩ rời đi.

Đợi đến khi truyền nước xong thì Bạch Tông Ân hay chú Quyền đều biết rút kim.

"Tiểu Trừng muốn ăn cái gì, chú Quyền làm cho con." Ông thật sự thương xót đứa nhỏ này tự nhiên sinh bệnh.

Tề Trừng nghĩ một hồi, giọng khàn khàn nói: "Mì gói ạ."

Chú Quyền: ...

Bạch Tông Ân cũng giương mắt lên nhìn Tề Trừng.

Tề Trừng rất nhớ hương vị của mì gói, dù sao đó cũng là thói quen ăn uống trước đây của cậu.

Khi còn bé ở cô nhi viện, mọi người hay được xã hội quyên tặng sách vở, quần áo, đồ chơi cũ, đồ ăn nhanh các loại. Khi ấy mì gói cũng không có bị mọi người coi thường như sau này. Ai ở trong viện bị bệnh hay khó chịu thì sẽ được dì cho ăn một gói mì ăn liền, cái này đối với bạn nhỏ nghèo đói Tiểu Tề Trừng chính là "đồ ăn tuyệt vời của bệnh nhân".

Giấc mộng tối hôm qua rất đáng sợ, nhưng cũng chân thật đến mức khiến cậu tưởng như mình chính là nguyên chủ vậy.

Tề Trừng thật sự sợ đến mức thanh tỉnh, nhanh chóng muốn tìm lại bản ngã.

"Sao có thể ăn cái này được, chú Quyền nấu cho con chén cháo, đợi thân thể tốt lên thì ăn mì ăn liền nhé." Cuối cùng chú Quyền vẫn tự mình quyết định, ông muốn xuống lầu bắt tay vào nấu cháo nên giao nhiệm vụ cho Bạch Tông Ân: "Tông Ân, bây giờ Tiểu Trừng không thoải mái, con ở lại nơi này xem xem có gì có thể giúp được cậu ấy không nhé?"

Bạch Tông Ân không biểu tình gì gật đầu đồng ý.

Tề Trừng nằm trên giường, ngẩng đầu một cái là thấy Bạch Tông Ân đang ngồi trên xe lăn phía cuối giường, trong tay anh còn cầm một quyển sách để đọc.
Thấy đối phương không để ý đến mình, Tề Trừng đần độn nhớ lại giấc mộng tối hôm qua.

Cậu đã hiểu vì sao chấp niệm của nguyên thân với Tưởng Chấp lại to lớn đến vậy rồi.

Năm ấy Tề Trừng chín tuổi, trong thôn vừa vặn có nữ sinh viên cũng bị lừa đến, cô nhận ra có gì đó kỳ lạ nên đã báo cảnh sát, sau đó cảnh sát cũng cứu được Tiểu Tề Trừng.

Mất tích ba năm, Tiểu Tề Trừng trở lại thì em trai Tề Hạo cũng vừa lúc sinh ra.

Lúc đầu vợ chồng Tề nhà họ Tề rất hổ thẹn với Tề Trừng, sau đó là vui mừng vì đã tìm lại được con.

Ở nông thôn ba năm, từ một hoàng tử bé biến thành một tên nhóc da đen ngu dốt, đi học không theo kịp bài, hành vi rất thô thiển. Bấy giờ, Tề gia đã có thêm con út nên ba mẹ của Tề Trừng cũng không còn kiên nhẫn dạy dỗ lại hắn nữa, trực tiếp bỏ qua con lớn, chuyên tâm chăm sóc đứa út.

Nguyên chủ lúc ấy rất đau lòng và khổ sở. Hắn muốn có lại sự chú ý của ba mẹ nên cố ý làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng khiến ba mẹ hắn thật sự thất vọng, chỉ vất tiền ra đấy cho hắn xài. Sau đó nguyên chủ lập tức có ý nghĩ "Chỉ cần có nhiều tiền là ba mẹ sẽ quan tâm đến mình.", "Mình có nhiều tiền thì có thể giúp được sản nghiệp của ba mẹ, họ sẽ coi trọng mình".

Mà nhà có tiền nhất phương bắc này chính là nhà họ Tưởng, vậy nên kết hôn với Tưởng Chấp đã trở thành chấp niệm to lớn của nguyên chủ.

Dù đã kết hôn cùng Bạch Tông Ân nhưng hắn vẫn muốn dựa vào anh mà tiếp cận Tưởng Chấp, thế nên cuối cùng mới rơi vào kết cục thê thảm.

Nghĩ đến đây, Tề Trừng thở dài.

Nguyên chủ thật sự thảm hơn cậu nhiều lắm.

Đến khi cậu hiểu chuyện thì đã biết ba mẹ thật ra không yêu thương mình rồi, nhưng mà nguyên chủ từ bé đã được ba mẹ thương yêu, nuông chiều hết mực, có được tất cả trong tay nhưng rồi lại bị mất đi hết thảy... Phải trơ mắt nhìn tất cả yêu thương từng dành trên người mình bây giờ thuộc về em trai.

"Ông xã." Tề Trừng giọng khàn khàn, rầu rĩ không vui nói: "Sau này trong nhà không cần bạn nhỏ có được không?"

Bạch Tông Ân vẫn tiếp tục đọc sách, không ngẩng đầu, tay lật sang trang kế tiếp.

"Chỉ nuôi một mình tôi là được rồi, không muốn có thêm trẻ con đâu."

Có thể là sốt đến hồ đồ rồi, bây giờ Tề Trừng nghĩ gì nói nấy, vô cùng tội nghiệp nói: "Nếu không thì tôi quá đáng thương, em bé cần thứ gì thì tôi cũng không thể cho nó được..."

Bạch Tông Ân lại lật trang tiếp theo, cất giọng trào phúng nói: "Phát sốt xong lại tự biến mình từ đàn ông con trai trở thành người có chức năng của phụ nữ sao?"

Tề Trừng tròn tròn đôi mắt, cung phản xạ chậm mất vài giây, sau đó lập tức vui vẻ. "Đúng nha, tôi là đàn ông nên sẽ không sinh con được, quá tốt rồi, trong nhà chỉ một mình tôi là thùng cơm!"

Tề Trừng lấy chăn quấn mình thành cái kén, lộ ra cái đầu nhỏ, nghiêng người lại nhìn về phía ông xã của mình.

Lúc trước, khi đi học, Tề Trừng bị bệnh thì chỉ có một thân một mình, không ai chăm sóc. Đây là lần đầu tiên có người ở bên, bây giờ cậu cảm thấy, thì ra sốt cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Tề Trừng bây giờ cũng không biết được trạng thái bản thân đáng thương như thế nào. Mặt nhỏ trắng bệch, đôi môi khô khốc, âm thanh nói chuyện lại còn khàn khàn.

Bạch Tông Ân đối với Tề Trừng luôn rất bình tĩnh khách quan, thậm chí còn mang theo chút khắc nghiệt lạnh lùng.

Nhưng đôi mắt cún con sáng lấp lánh kia lại đang nhìn chằm chằm anh.

Rõ ràng biết là mình không nên quan tâm đến cậu, nhưng dù đang cầm sách trên tay mà một chữ cũng không chạy nổi vào đầu.

"Tối hôm qua lúc tôi rời đi, cậu và ba mẹ cậu đã nói những gì?"

Bạch Tông Ân duy trì bộ dáng chăm chú đọc sách, giọng nói lạnh nhạt nghe như là anh đối với chuyện này không tò mò cũng không quan tâm.

Tề Trừng nghe vậy nên nghiêm túc trả lời: "Mắng tôi, nói là trong nhà hết tiền rồi nên khóa luôn thẻ của tôi."

Bạch Tông Ân không quan tâm lắm với câu trả lời này, thậm chí cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Sau một chốc, trong phòng lại trở nên yên lặng. Trên giường, Tề Trừng đã ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm xanh xanh đen đen, bởi vì da cậu rất trắng cho nên nhìn thấy rất rõ ràng. Trong miệng còn lẩm bẩm ông xã, thùng cơm...

Thật sự rất để tâm đến địa vị thùng cơm của mình.

Đợi đến khi Tề Trừng tỉnh lại lần nữa thì chú Quyền đã đưa cháo tới, cháo rau dưa mùi thơm ngào ngạt.

Trên bàn bỗng có thêm một cái thẻ đen.

"Chú Quyền, cái này của ai vậy ạ?"

"Tông Ân mới đưa qua đấy, thẻ này là của nó, cho con cầm lấy mà tiêu." Chú Quyền xoa xoa đầu Tiểu Trừng.

Ông nhìn Tông Ân lớn lên, đứa nhỏ này còn chưa nói rằng mình thích con trai hay không thì đã lập tức kết hôn rồi. Khi trước chú Quyền lúc nào cũng lo lắng, bây giờ xem ra, Tông Ân cũng rất thương người ta đấy thôi.

Vợ ngã bệnh, cảm thấy khó chịu là lập tức ở lại trông coi. Bây giờ lại còn đưa thẻ của mình cho đối phương tiêu xài nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info