ZingTruyen.Com

Ông Xã, Đói Đói, Cơm Cơm

Chương 42: Bảo bối có một không hai của ông xã

cmj_jinju

Thịt gà nướng muối rất mềm, có hương vị muối sữa, lớp da gà bên ngoài rất mỏng được nướng cho giòn rụm, không có một chút béo ngậy nào. Muối thấm vào trong thịt, cho nên thịt vừa mềm vừa mằn mặn, có vài chỗ xương giòn giòn cũng rất ngon.

Trước khi gặm cánh gà, Tề Trừng đã tự nói với mình rằng đêm nay chỉ ăn một bát cơm thôi, phải ăn ít lại một chút. Nhưng sau khi gặm cánh gà đã thì đã biến thành gâu gâu gâu, ăn ngon quá đi mất, mình còn sẽ ăn được nữa.

Mỗi ngày trên bàn ăn, chú Quyền đều sẽ làm đến một hoặc là hai món chính. Hai món chính của bữa tối hôm nay là gà nướng muối và canh nấm. Gà nướng thì mằn mặn, canh nấm lại đậm đà, kết hợp lại với nhau thì thật đúng là tuyệt vời.

"Hôm nay chú nướng hai con, con gà này nhỏ quá, nếu không nướng hai con thì sợ Tiểu Trừng không đủ ăn mất."

Chú Quyền thấy bàn ăn đã sạch sẽ, vừa vặn cũng đến thời gian đã cài ở lò nướng, ông hòa ái cười ha ha nói: "Tiểu Trừng, lại ăn thêm một con nhé?"

Tề Trừng: ...

Ui ui ui ui.

Gâu gâu rưng rưng nước mắt gật đầu: "Vậy, vậy thì ăn con nữa ạ."

Sau đó lại tự lừa mình dối người, nhỏ giọng nói: "Mình sẽ ăn thêm miếng nhỏ thôi."

Bụng không tròn được đâu!

Đúng vậy!

Gà nướng là gà vẫn còn non, không được nhiều thịt lắm. Cho nên hơn nửa con thứ nhất đều vào bụng của Tề Trừng, lượng cơm hôm nay so với trước kia cũng chỉ đủ để lót dạ dày. Hơn nữa, trưa hôm nay Tề Trừng chỉ ăn một tô bún, về nhà lại còn nhảy nhảy nên rất nhanh đã đói.

Con thứ hai thơm ngát được dọn ra.

Chú Quyền dùng cái muôi gạt đi lớp muối sữa bên ngoài, mùi gà nướng thơm nức mũi, màu sắc lại bóng loáng.

Tề Trừng vô thức liếm liếm môi, hai mắt tròn tròn.

Khởi động khởi động!

Nhóc Đói Cơm đang gọi hồn đây!

"Được, có thể ăn rồi." Chú Quyền nói: "Tiểu Trừng, lại cho con cái đùi gà này."

"Vâng vâng, cám ơn chú Quyền ạ." Hai mắt tên Đói Cơm nào đấy toàn là đùi gà.

Ui ui ui ngon quá đi.

Ăn ăn ăn.

Chú Quyền thấy Tiểu Trừng ăn vui vẻ rồi thì mới yên lòng, ông còn tưởng rằng Tiểu Trừng ngày hôm nay có vấn đề gì chứ. Bạch Tông Ân cũng thu hồi ánh mắt, đứa nhỏ có thể ăn cơm, vậy chứng tỏ ngày hôm đi ra ngoài cũng không có việc gì.

Nhóc Đói Cơm đang trong quá trình vồ cơm, giống y như là bị đồ ăn chi phối vậy. Khi đối mặt với một bàn thức ăn ngon thế này, cậu căn bản không có cách nào kiềm chế bản thân ăn ít lại nữa cả. Chờ đến khi ăn no được tám phần thì Tề Trừng mới có ý thức lại, cậu sờ sờ cái bụng của mình, hoàn hảo, chỉ có hơi nhô lên một xí thôi.

"Tiểu Trừng, sao hôm nay chỉ ăn hai bát cơm thế? Con muốn ăn thêm hay không?" Chú Quyền hỏi.

Cún con lắc đầu như trống bỏi. jpg

Không muốn không muốn, buổi tối cậu còn phải làm chuyện lớn!

Chú Quyền nghĩ buổi tối ăn quá nhiều món mặn cũng không tốt, nói: "Vậy húp hết canh nhé? Cái này cũng không sợ mập đâu, đều là canh nấm thôi."

"Vâng ạ." Canh cũng rất ngon.

Lại không mập.

Tề Trừng chậm rãi húp hết chén canh.

"Món canh này chú Quyền đã nấu bằng nước hầm." Bạch Tông Ân nói.

Đầu nhỏ của tên Cún con bốc lên một dấu hỏi, khả năng là ăn nhiều rồi nên đầu óc mơ hồ.

Bạch Tông Ân cảm thấy thiếu niên rất đáng yêu, không nhịn được đưa tay sờ lên một đầu tóc xoăn của cậu, giọng điệu nhàn nhạt: "Dùng cả hai con gà và rất nhiều xương để nấu."

"Bảo sao ăn rất ngon." Tề Trừng lại húp một hớp lớn.

Căn bản không get được ý của ông xã.

Chú Quyền ở bên cạnh ha ha ha vui vẻ.

Đáy mắt Bạch Tông Ân mang theo ý cười, không nói gì thêm. Anh vốn dĩ muốn trêu bạn nhỏ nhưng kết quả bạn nhỏ này lại quá ngu ngơ.

Mãi đến tận khi đã ăn uống no say, Tề Trừng chuyển đến ghế sofa ở phòng khách đóng cọc thì mới hiểu được ý của ông xã.

Dùng rất nhiều xương và gà để nấu canh sao? Vậy dinh dưỡng sẽ vô cùng phong phú luôn đó!

Phong phú = béo phì!

Cún con kinh sợ. jpg

Cục thạch nhỏ trên ghế sofa đột nhiên nhảy lên, một mặt hối hận "tại sao mình lại ăn thêm một chén canh vậy chứ a a a a".

Bạch Tông Ân không hiểu tại sao ngày hôm nay thiếu niên lại quan tâm đến giảm cân như thế, cậu không hề mập chút nào mà ngược lại còn khá gầy.

"Người bạn kia của em đã nói gì sao?"

Tề Trừng sững sờ một chút, nghĩ rằng ông xã đang hỏi những việc hôm nay cậu đã làm nên ngoan ngoãn nói: "Sáng sớm hôm nay tụi em đi uống trà sữa rồi đến quán net chơi một hồi, buổi trưa thì ăn cơm bên đường, xế chiều đi đến chỗ cậu ấy làm, sau đó lại đi dạo -- khu mua sắm một chút, cậu ấy còn chúc em thuận lợi nữa."

Gay thật, xém tí nữa đã lộ hết rồi.

Tề Trừng nói đến "thuận lợi" thì mặt có chút nóng.

"..." Bạch Tông Ân nghe một ngày hoạt động của thiếu niên thì không cảm thấy khác chỗ nào, nhưng tối nay cậu đúng là rất kỳ lạ, cứ hồi hộp nhìn anh rồi còn có chút thẹn thùng, thật giống như đang âm mưu chuẩn bị cái gì.

Thiếu niên bị anh nhìn mấy lần cũng không dám thở mạnh.

Thôi vậy.

Lấy tính tình của cậu thì chưa được bao lâu sẽ bại lộ bí mật thôi. Bạch Tông Ân nghĩ tới đây thì cũnh thay đổi đề tài, nói: "Đi ra ngoài một chút đi."

"Được!"

Tề Trừng lớn tiếng đáp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của ông xã cứ như là máy quét an ninh vậy á, thiếu chút nữa là cậu đã làm lộ hết ra rồi.

"Chú Quyền, tụi con đi tản bộ đây ạ." Tề Trừng không dám đối diện với ông xã nữa, cố ý lớn tiếng nói, nhờ vào đó mà ra vẻ mình rất bình thường nhưng lại không biết bản thân đã sớm bị ông xã nhìn ra có gì đó kỳ lạ rồi.

"Đi đi thôi."

Chú Quyền thu dọn nhà bếp xong thì cũng dự định đi ra ngoài khiêu vũ.

Tề Trừng và ông xã cùng nhau ra khỏi nhà. Cậu nhìn sắc trời bên ngoài rất tối thì lập tức nghĩ đến kế hoạch của mình sắp được thực hiện, trong lòng nhảy nhảy nhót nhót.

Bạch Tông Ân nhìn ra được tâm trạng của cậu rất tốt, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Tối nay ngoại trừ mua truyện manga ra thì Tề Trừng không mua gì ăn nữa hết!

Vì thế nên Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên rất nhiều lần. Tề Trừng đang duỗi móng vuốt ra sờ bụng mình, cũng không còn to tròn giống như mới ăn xong nữa, đi về đến nhà là tuyệt vời.

Trong đầu Cún nhỏ toàn là kế hoạch, không hề chú ý đến ánh mắt chăm chú ở bên cạnh đang nhìn mình.

Khi đi thì trời đã rất tối nên chỉ được một lúc cũng đã đến thời gian đi ngủ, Tề Trừng vui vẻ cực kỳ. Nhưng đợi đến khi về nhà rồi thấy mọi thứ như trước đây, chú Quyền trở về xoa bóp chân cho ông xã, sau đó ông xuống lầu nghỉ ngơi, thời gian loạt xoạt trôi qua quá nhanh làm Tề Trừng lại bắt đầu thấp thỏm khẩn trương lên.

Trong bồn tắm, Cún con một đầu tóc xoăn ướt nhẹp toàn bọt là bọt, mặt đỏ bừng, không biết là vì nóng hay là vì căng thẳng, cậu đưa móng vuốt vơ lấy cái điện thoại rồi lên diễn đàn.

Bài viết cũ kia đã bị trôi đi, dù sao thì mỗi ngày đều có chuyện mới để hóng, lực chú ý của mọi người sẽ không phải luôn đặt ở một bài viết toàn là điểm đáng nghi.

Ban đầu Tề Trừng chỉ muốn dò hỏi làm sao để theo đuổi người mình thích, tuy rằng không có bao nhiều lời khuyên hữu dụng nhưng nơi này hiện tại đã trải thành một gốc cây mà cậu có thể bày tỏ tình cảm của mình.

【Tui rất thích, à không, phải là tui rất yêu ông xã và tui rất rất rất muốn được thân mật hơn với anh ấy. Tụi tui đã kết hôn rồi, là quan hệ được pháp luật thừa nhận, vậy nên chuyện vợ chồng cũng có thể làm.】

【Cái bài viết này quen thật đấy, tự nhiên lại nhớ đến chủ thớt tiểu học kia. 】

【 Chuyện vợ chồng gì chứ? Thích dduj thì dduj thôi, quả nhiên là bạn nhỏ tiểu học mà, ha ha ha.】

【? ? ? Kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dduj à?】

【Ông xã của chủ thớt không phải là trai thẳng đấy chứ?】

Tề Trừng biết rằng sẽ không ai nhận ra mình, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu đang gạt người rồi tự thêu dệt lên một câu chuyện. Vậy nên Tề Trừng có thể thỏa thích viết hết tâm tình bây giờ ra, như vậy thì lát nữa cậu sẽ càng có can đảm hơn.

Vất hết căng thẳng, thấp thỏm lên trên mạng.

【Hôm nay tui đã đi mua bao cao su và gel bôi trơn, tui đã xem một cái video ngắn để tìm hiểu rồi, cũng có mua thêm nến để giảm căng thẳng nữa. Bây giờ tui đang tắm, một tí nữa tui sẽ đi qua. Cố lên, tui không thể nhát gan rút lui được. Nếu như không thử một lần, không chủ động trước thì tui vẫn sẽ cứ rối rắm rồi liên tục thấp thỏm mà thôi. Còn nếu như bị từ chối thì cùng lắm là mặt dày một chút, dù sao thì ông xã cũng sẽ không đuổi tui đi đâu...】

【Chắc là sẽ không mà nhỉ? Nhưng tui quá muốn, quá muốn ở cùng một chỗ với ông xã. Tui rất thích, rất yêu anh ấy. Ông xã liếc mắt nhìn tui một cái là nhịp tim của tui sẽ đập nhanh hơn, anh sẽ trêu chọc tui, sẽ nói tui ngu ngốc, là công chúa nhỏ, như vậy tui càng thấy anh ấy thật đẹp trai, rồi còn những lúc anh xin lỗi tui nữa... Từ sáng tới tối, ông xã chỉ toàn một mình ngồi sau bàn làm việc, cả căn phòng rộng lớn cũng chỉ có một mình anh ấy, tui cảm thấy rất khó chịu, thật muốn ở cùng với anh nhưng không biết liệu anh ấy có cần tui hay không.】

Tề Trừng nhấn gửi đi rồi mới cảm thấy như được tiếp thêm dũng khí.

Cậu rất muốn ở bên cạnh ông xã, mặc kệ là anh làm gì đi nữa thì cũng ít nhất là hai người.

【Ước gì đêm nay có thể thuận lợi. Nếu như không thuận lợi, tui hi vọng mình sẽ không bị đuổi đi. 】

Có khác gì dũng khí của tráng sĩ cụt tay không cơ chứ.

Tề Trừng là cô nhi, đối với tình thân thì cậu vừa khát vọng lại vừa sợ hãi. Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cái chức năng "yêu thích" này, nhưng đợi đến khi thật sự thích một người thì thật giống như hóa điên luôn rồi.

Sẽ nhút nhát, sẽ sợ sệt nhưng nhiều hơn chính là can đảm.

Cậu vốn không có gì vướng bận ở thế giới này cả, nhưng bây giờ lại chỉ có duy nhất mỗi bóng lưng ngồi xe lăn...

Tề Trừng để điện thoại di động xuống, từ bồn tắm đi ra, chuyên tâm tẩy rửa sạch sẽ hết cả. Đổi xong quần áo, lau khô tóc tai, lau lau mặt, cũng không quá nhiều, hết thảy đều đã chuẩn bị xong.

Bên giường có một tấm chăn được gói lại.

Cậu ôm nó lên rồi đi gõ vang cửa phòng cách vách.

Trên diễn đàn, bình luận trả lời dưới bài viết kia càng ngày càng nhiều.

【Bị chủ thớt làm cho cảm động mất rồi, làm tôi lại nhớ đến mối tình đầu của mình. Quả nhiên tình yêu tiểu học có thể vừa đơn thuần vừa dũng cảm. 】

【Mối tình đầu thì quên đi, đồ cặn bã đó không xứng. Thế nhưng sau khi đi qua vài cuộc tình thì tôi càng phòng bị hơn, và bây giờ tôi lại giống như đã không còn đủ dũng khí và tình yêu mãnh liệt để tiến về phía trước nữa. Thật nhớ lại thanh xuân của mình quá đi, tuy rằng rất ngu ngốc nhưng tình cảm vẫn rất chân thành, hiện tại tôi chỉ dành tình yêu cho việc kiếm tiền mà thôi.】

【Chỉ muốn kiếm tiền bao nuôi mấy em trai chó săn. 】

【Chờ chút, tôi chỉ muốn nói với chủ thớt một tiếng, nến mua ở cửa hàng tình thú thì sao có thể giảm bớt căng thẳng được chứ, nó là thứ kích dục đấy. 】

【 ? ? ? Lầu trên get được trọng điểm rồi.】

【Chủ thớt? Mau trở lại đi, cậu đừng có thắp cây nến. 】

【Đm, thật có hơi căng thẳng giùm chủ thớt, hi vọng cậu ấy không gặp phải tên cặn bã. 】

Điện thoại di động được đặt trên hộc tủ cạnh giường.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)

________

"Ông xã."

"Vào đi."

Tề Trừng ôm bọc chăn, ló đầu nhỏ vào khe cửa, ngoan ngoãn đi vào rồi như có tật giật mình mà nói: "Hôm nay em có mang chăn tới, còn có một cây nến vừa mua hôm nay nữa, đốt lên là có thể giảm bớt mệt mỏi, thả lỏng tâm tình."

Nếu là giảm bớt căng thẳng vậy cũng có thể giảm bớt mệt nhọc đúng không?

Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên vừa ngoan ngoãn lại vừa mang theo căng thẳng, mặc dù anh không thích nến thơm lắm, nhưng --

"Em đốt đi."

Tề Trừng đặt cây nến xuống, để bọc chăn lên ghế sofa rồi lấy bật lửa từ túi áo ra.

Thời khắc trọng yếu như vậy, Tề Trừng đã chuẩn bị rất lâu, không quên bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

"Ông xã, em đặt nến ở đây, anh có ngửi thấy gì không?"

Bạch Tông Ân: "Tôi không cần."

"Ồ." Tề Trừng nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ làm, cũng đúng, rõ ràng cậu mới là người cần phải buông lỏng tâm tình, xoa dịu căng thẳng. Tề Trừng bé ngoan bưng cây nến đến khu vực máy chiếu, đặt cây nến lên bàn tròn bên cạnh ghế sofa.

Cậu đến gần ngửi một cái, mùi chanh nhàn nhạt hòa lẫn với một chút hương hoa.

Quả nhiên rất nhẹ nhàng khoan khoái!

Cũng không hồi hộp lắm.

Đêm nay Tề Trừng không có tâm trạng xem Tanjiro múa kiếm nữa, cậu nằm úp sấp ở trên ghế sofa, gối đầu lên tay, xuyên qua ngọn nến ngắm nhìn ông xã đang làm việc.

Ánh nến ấm áp như thể ông xã có thêm một vầng hào quang vậy.

Oa, ông xã của mình thật đẹp trai. Mình hạnh phúc quá đi mất

Cún con si mê. jpg

Bạch Tông Ân cảm nhận được ánh mắt nóng rực của thiếu niên, anh nghiêng đầu nhìn sang thì chỉ còn thấy một đầu tóc xoăn hoang mang hoảng loạn, cúi đầu trốn sau cây nến.

Anh nhíu mày rồi nói: "Lông mày của em cũng bị đốt cả rồi."

Tề Trừng lập tức mò mặt của mình, nóng vô cùng, sờ sờ đến lông mày không có chút tổn hại nào rồi mới thở ra một hơi, nói: "Không phải mà." Nhưng cậu cũng tránh xa ngọn nến một chút.

Nhiệt độ này nóng thật đấy, cứ như muốn nướng cậu lên vậy.

"Ông xã, anh có cảm thấy quá nóng hay không?"

Bạch Tông Ân: "Không có. Nếu em thấy nóng thì mở cửa sổ đi."

Dừng một chút rồi nhắc nhở: "Không cần mở quá lớn, coi chừng bị lạnh."

"Ồ, vâng." Tề Trừng đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào mặt làm cậu thư thái đôi chút.

Chưa được năm phút đồng hồ thì Tề Trừng đi một chuyến đến phòng vệ sinh để rửa mặt. Động tác rất nhẹ nhàng trở về, cậu trốn vào sofa, trong tấm chăn kia là hai thứ đồ đang lẳng lặng nằm yên, dưới ánh nến nóng rực, chúng như đang phát ra sức hấp dẫn trí mạng.

Tề Trừng miệng đắng lưỡi khô liếm môi một cái, đầu ngón tay đụng tới tấm chăn, giống như là chạm phải điện vậy, trong đầu lại vô thức nghĩ đến video đã xem vào buổi trưa, chỉ là khuôn mặt của hai nhân vật lại đổi thành cậu và ông xã.

A a a a a a!

"Ông, ông xã, anh uống chút nước không?"

"Không uống."

Hai phút sau.

"Ông xã ơi."

Bạch Tông Ân nghiêng đầu nhìn sang, thiếu niên đặt cằm lên tay vịn ghế sofa, khờ dại cười cười với anh, dưới ánh nến, hai má cậu là một mảnh hồng hồng.

Đêm nay thiếu niên rất không đúng.

Bạch Tông Ân ngừng công việc trong tay, điều khiển xe lăn đi qua, thiếu niên đang nằm úp sấp biến thành ngoan ngoãn ngồi dậy. Chờ anh tới gần rồi thì lại như nghĩ đến cái gì đó mà luống cuống tay chân bọc lại tấm chăn, bọc chăn trên sofa rơi xuống đất, đồ vật bên trong lăn đến chân xe lăn của Bạch Tông Ân.

"Em, em xin lỗi."

Thiếu niên sợ sệt hai mắt trợn tròn, hoảng loạn đi đến nhặt đồ lên.

Bạch Tông Ân nghĩ rằng cậu lén mang đồ ăn lên đây, khom lưng giúp cậu nhặt: "Không cần phải xin lỗi, nếu em muốn ăn thì..."

Rồi anh nhìn rõ được đồ vật trên tay.

Gel bôi trơn hương dâu tây, giúp bạn tận tình hưởng thụ.

Chuyên dành cho nam giới.

Cái này hiển nhiên không phải một chai nước uống. Bạch Tông Ân nhìn về phía thiếu niên, mặt cậu đỏ bừng, hai mắt ướt át như mang theo yêu thương vô tận.

Bầu không khí nhất thời rất yên tĩnh, ngoại trừ màn hình chiếu đang chạy đoạn phim của Quỷ Diệt.

Tim Tề Trừng đập vô cùng nhanh, cậu nắm chặt tay lại rồi nói: "Ông, ông xã, chúng ta đã kết hôn rồi, em, ừm, chúng ta có thể làm chuyện vợ chồng."

Bạch Tông Ân siết chặt cái chai trong tay, trên mặt có vẻ như đang rất bình tĩnh, chỉ là giọng nói có hơi khàn: "Là ai đã nói cho em, Tề phu nhân sao? Bà ta đã nói cái gì? Hay là tên bạn tốt kia của em? Cậu ta nói những thứ gì rồi?"

Đầu Tề Trừng khét lẹt, như là nước sôi vậy, nhưng dù đang ở trong trạng thái mơ hồ thì khi nghe thấy ông xã hỏi, cậu vẫn không giấu diếm gì, rất nghiêm túc nói:

"Tề phu nhân bảo em phải trói buộc anh, nếu xảy ra quan hệ thì tình cảm chồng chồng chúng ta sẽ thân mật hơn. Còn Lộ Dương không hề nói gì, cậu ấy chỉ dạy em nên làm thế nào thôi."

Giọng điệu Bạch Tông Ân lạnh như băng: "Lộ Dương dạy em? Dạy thế nào?"

"Tụi em đi quán net, cậu ấy cho em một đường link, em tự mình xem." Tề Trừng bé ngoan trả lời.

Qua một hồi lâu, Bạch Tông Ân mới thu hồi lãnh ý, anh nói: "Em đừng nghe những gì Tề phu nhân nói. Trừng Trừng, em bây giờ đã rất tốt rồi, không cần phải vì ai mà thay đổi cả. Ngoan ngoãn nghe lời tôi, về phòng đi ngủ sớm một chút."

Bị từ chối rồi.

Dù biết rằng trước sau gì cũng bị từ chối nhưng khi nghe thấy ông xã bảo cậu về phòng ngủ sớm thì trong lòng vẫn rất khó chịu.

Tề Trừng nhẫn nhịn không khóc, chỉ là viền mắt có hơi đỏ, cậu cố nén lại nước mắt đang cuồn cuộn muốn chảy ra, nhỏ giọng hỏi: "Ông, ông xã, có phải anh ghét em? Rất muốn đuổi em đi có phải không?"

Nói xong lại nghĩ đến mình phải đi nên nhịn không nổi nữa, từng giọt nước mắt cứ vậy mà rớt xuống.

Khịt mũi, âm thanh nghẹn ngào:
"Anh đừng đuổi em đi. Em thật lòng thích anh mà, em không nhịn được, em thật sự thích anh..."

"Em, em sẽ không ở đây nữa nhưng em thật muốn anh ôm em, hôn em một cái..."

Tề Trừng cũng không biết mình đang nói cái gì, cậu cứ đứng tại chỗ, từng giọt nước mắt hết rơi rồi lại rơi.

"... Lại đây, Trừng Trừng." Giọng của Bạch Tông Ân khàn khàn. Từ lâu, anh đã coi thiếu niên như vợ của mình, là bạn đời duy nhất của anh. Anh rất muốn ôm ấp, chiếm hữu thiếu niên nhưng lại sợ bản thân không kiềm chế được mà muốn khống chế cả tự do của cậu.

Dục vọng chiếm hữu của anh đối với thiếu niên rất mãnh liệt.

Lại còn mang theo trong mình bệnh trạng nên anh sợ rằng mình sẽ dọa đến cậu.

Trên đời này, tất những người thân yêu nhất của anh đều đã mất, chỉ còn dư lại một mình anh, nhưng hiện tại thiếu niên đã trở thành duy nhất. Dục vọng chiếm hữu ngày thường đều bị lý trí của anh khắc chế lại.

Nhưng bây giờ thiếu niên đang khóc vô cùng thương tâm trước mặt lại khiến cho tim anh rối tung rối mù.

Tề Trừng thút tha thút thít đi qua, mặt đầy nước mắt nhìn ông xã. Bạch Tông Ân nắm tay cậu, muốn giơ tay lau nước mắt trên mặt thiếu niên nhưng lại vì khoảng cách mà không cách nào thực hiện được.

Điều này đã nhắc nhở Bạch Tông Ân, anh là một người không được trọn vẹn.

"Anh không ghét bỏ em, chúng ta là chồng chồng, em là bạn đời của anh, em không cần phải làm gì cả. Trong căn phòng này, em muốn ngủ ở đâu cũng được."

Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên, trao đổi điều kiện dụ dỗ cậu: "Em thích ngủ với anh đúng không? Vậy em có thể chuyển tới đây."

Đầu Tề Trừng nóng hừng hực, bị đề nghị này làm cho hấp dẫn nhưng thân thể kích động làm cho cậu bướng bỉnh hỏi:

"Cái gì cũng có thể, thế nhưng ông xã không thể ôm em sao? Tại sao thế, vì anh thích phụ nữ đúng không?"

"Không, anh chỉ thích em." Bạch Tông Ân không ngờ thiếu niên lại nghĩ bậy nghĩ bạ tự mình thương tâm.

Tề Trừng đang vui vẻ gần chết rồi, tim tùng tùng tùng nhảy lên, hai mắt ánh hơi nước, cậu nấc một cái rồi vui vẻ nói: "Ông xã, em cũng rất thích anh, à không, em rất yêu anh."

"Anh biết." Giọng nói Bạch Tông Ân khàn khàn, cố gắng khắc chế nói: "Trừng Trừng, đi ngủ đi, không còn sớm nữa."

Ông xã cũng yêu mình, nhưng lại không muốn làm chuyện kia với mình.

Vừa nghĩ vậy, Tề Trừng lại đau lòng, nước mắt vẫn chưa hết nên lại nhanh chóng tuôn ra, cậu đánh bạo vọt tới lồng ngực ông xã. Bạch Tông Ân bị thiếu niên nhiệt tình nhào tới làm lùi lại mấy bước.

Bạch Tông Ân cố định lại, thiếu niên đã khóa ngồi ở trên đùi của anh.

"Em biết em không nặng, anh đã từng nói như vậy."

Tề Trừng khóc nấc một cái: "Lời của anh, em đều nhớ kỹ, vậy nên không cho anh mượn cớ đuổi em xuống."

Khoảng cách của hai người quá gần, thiếu niên lại còn dán lên người anh, khí nóng toàn thân cách một lớp áo ngủ truyền tới.

Bạch Tông Ân không thể trốn đi đâu được nữa.

Chóp mũi là hương vị của thiếu niên, mùi hương ngọt ngào của trái cây trộn lẫn với một vài thứ khác, hệt như một cái bẫy.

"Ông xã, anh hôn nhẹ em, hôn nhẹ em một chút thôi có được không?"

Tề Trừng giống như là một chú chó con đòi hôn, vô cùng dính người. Cậu làm nũng với giọng điệu mềm mại, vừa đáng yêu vừa làm cho người ta không cách nào có thể từ chối nổi.

Dù có đưa ra yêu cầu quá đáng như thế nào cũng đều không thể từ chối.

Bạch Tông Ân nâng hai má thiếu niên lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

"Được rồi, đi xuống nào."

"Không muốn. Em nóng quá, thật khó chịu."

Cả người Tề Trừng thật sự khó chịu, giống như lần trước uống say như vậy, cậu dùng hai má dán vào mặt ông xã: "Oa, ông xã, người anh thật là mát."

Bạch Tông Ân lúc này mới phát hiện thiếu niên rất không đúng.

"Em uống rượu sao?"

"Không có mà." Tề Trừng Trừng lắc đầu.

Trên người thiếu niên không có mùi rượu. Bạch Tông Ân dùng một tay ôm lấy vòng eo đang lộn xộn của cậu, mùi hương như có như không hấp dẫn sự chú ý của anh: "Nến mua ở đâu?"

Tề Trừng nói mua ở cửa tiệm kia, bổ sung: "Mua cùng với cái mùi dâu tây, cái này rất ngọt, em đã ngửi qua rồi."

"Ông xã, trên người anh thật mát."

Cả người thiếu niên mềm nhũn, co lại thành một đoàn vùi vào trong ngực của anh, bàn tay cậu nóng rực lung tung sờ soạng tìm vị trí dưới áo sơ mi, chỉ muốn chạm được vào da thịt mát lạnh, nhưng lại không biết mình đang châm lửa cho ai đó.

Rốt cuộc anh cũng biết vì cái gì mà đầu óc thiếu niên lại không rõ ràng rồi.

Bạch Tông Ân nắm lấy hai tay thiếu niên, mặt lạnh, giọng điệu băng lãnh nói: "Tề Trừng, đi xuống, không được lộn xộn nữa. Bây giờ em về phòng đi tắm đi, anh sẽ gọi bác sĩ Liễu tới."

"Không muốn không muốn."

Lúc Tề Trừng giãy giụa thì ngã từ trên đùi ông xã xuống. Cậu mờ mịt ngồi trên sàn nhà, cũng không biết là bị ngã đau hay bị ông xã từ chối đau. Hai mắt thật khó chịu, nơi nào cũng thật khó chịu.

"Có phải em phiền lắm hay không? Em không đi làm, cũng không đi học, cả ngày chỉ biết ở nhà ăn cơm rồi dùng tiền của anh, em biết em không có ưu điểm gì cả, cũng không phải là người đẹp gì, lại còn không có tiền đồ, không có chí hướng. Anh từ chối rồi mà em còn muốn dán lên, em biết, em biết là mình phải thật biết điều, không được hồ đồ tùy hứng... "

"Tề Trừng."

Bạch Tông Ân cắt ngang tiếng nói lộn xộn của thiếu niên.

Tề Trừng cúi đầu vô cùng đáng thương khịt khịt mũi.

Cậu đang đau lòng lắm.

"Ngẩng đầu nhìn anh."

Tề Trừng sẽ không từ chối ông xã bất cứ chuyện gì, mặc dù cậu đang rất buồn, rất muốn co người lại thành một cục nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Trong đôi mắt kia là tình cảm mãnh liệt như sóng lớn, không còn là vẻ bình tĩnh như trước kia.

Tề Trừng cảm nhận được, ông xã không hề lừa cậu, anh cũng có tình cảm với cậu.

Tim đập dần dần thức tỉnh.

Trực giác mách bảo cậu rằng lời kế tiếp sẽ rất quan trọng, rất rất rất quan trọng. Tề Trừng ngồi trên sàn nhà ngước nhìn ông xã, vô thức liếm môi một cái, nóng bỏng tín nhiệm chờ đợi, mang theo niềm mong mỏi không muốn bị từ chối.

Qua một lúc lâu, căn phòng vẫn thật yên tĩnh, Bạch Tông Ân đã bị thiếu niên của mình đánh bại, giọng điệu mang theo cảm xúc hung mãnh đã bị áp chế, cố gắng lạnh nhạt như trước kia:

"Chân của anh không được tốt, không có cách nào ôm em đi rửa mặt cả. Đợi lát nữa, tất cả đều cần em chủ động, em hiểu không?"

"Anh sẽ cố gắng khắc chế dục vọng của mình, sẽ không để cho em cảm thấy không thoải mái."

"Bây giờ, em nguyện ý ngồi lên tự mình động sao, Trừng Trừng?"

Bạch Tông Ân hỏi.

Đáy mắt thiếu niên tỏa ra ánh sáng, quá mức rực rỡ xinh đẹp, cho nên không cần nghe đến câu trả lời thì Bạch Tông Ân cũng biết đáp án thiếu niên là gì.

Ngốc nghếch, nhiệt tình, ngượng ngùng ngồi lên...

Trong ngực của anh đang nóng rực, tựa như có một viên đá quý đang phát sáng rực rỡ.

Là bảo bối độc nhất vô nhị trên thế gian này.

_____

Tác giả có lời muốn nói: Trừng Trừng đã ngồi lên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com