ZingTruyen.Info

Ông Xã, Đói Đói, Cơm Cơm

Chương 38: Ông xã không phải không được mà là rất được!

cmj_jinju

Tề gia là điển hình của gia đình kiểu đàn ông làm chủ bên ngoài, trong nhà thì phụ nữ quản hết. Ngày thường, Tề phu nhân cũng rất hay lải nhải oán giận chồng mình phải làm thế này thế kia, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể moi ra để trách móc. Nhưng một khi Tề Bằng đã tức giận lên rồi thì Tề phu nhân cũng không dám ho he gì.

Một cái tát đánh xuống, mặt Tề Hạo bị hồng một mảnh, có thể nhìn ra Tề Bằng cũng không dùng nhiều sức lắm.

Ở cái tuổi này của Tề Hạo, bị ba tát trước mặt kẻ mình ghét thì nó cảm thấy nhục nhã hơn là đau nhiều. Tề Hạo phẫn nộ trừng hai mắt, gắt gao nắm tay thành nắm đấm, phẫn nộ nhìn về phía người khiến nó bị như vậy.

Nó không sai.

Trên mặt vẫn cứng đầu hiện lên ba chữ.

"Xin lỗi. Xin lỗi anh mày mau." Tề Bằng quát lớn.

Tề Hạo gắt gao cắn môi, hai mắt mang theo hận ý.

Ban đầu, Tề Bằng ra tay đánh con trai là ngại bị người khác bảo rằng gia đình không có giáo dưỡng, nhưng bây giờ thấy bộ dáng này của đứa con út thì ông ta mới thật sự chấn động.

"Mặc kệ là chuyện gì đi nữa thì Tề Trừng vẫn chính là anh trai của mày, trong nhà còn có khách, vậy mà mày còn nói chuyện như vậy sao? Có phải sau này ba với mẹ mày già rồi thì mày cũng đối xử với chúng ta như vậy đúng không hả??!"

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao ông phải làm lớn lên như thế." Tề phu nhân không nhịn được mà nói một câu.

Tề Bằng nhìn sang, bà ta lập tức im bặt.

Bầu không khí cứ như vậy mà giằng co.

Con trai nhỏ bị đánh một cái, trong lòng Tề phu nhân rất không vui, mặc dù biết việc này người sai là Tề Hạo nhưng bà ta nghĩ, mọi người đều là người một nhà cơ mà, là anh em với nhau, sao Tề Trừng có thể thản nhiên nhìn em trai bị đánh mà không nói một câu vậy chứ, từ lúc nào mà lòng dạ lại trở nên hẹp hòi như thế rồi?

Bà ta nhìn về phía Tề Trừng, ý muốn để cậu nhẹ nhàng nói một câu can ngăn, cho Tề Hạo một bậc thang đi xuống.

Tề Trừng đang ngồi ngoan ngoãn ăn quýt.

Bạch Tông Ân bóc vỏ quýt, lấy từng múi một đưa cho thiếu niên.

Đây là lần đầu tiên ông xã bóc quýt cho cậu đó... Tề Trừng xoắn xuýt một giây "bây giờ mà ngồi ăn thì hình như không hay cho lắm", một giây sau đã cầm quýt cho vào miệng.

Ngọt ghê.

Quýt ông xã lột thật là ngọt quá đi.

Cuối cùng Tề Hạo không nhịn được nữa, nó rơi nước mắt nức nở nói: "Xin lỗi. Ba, con không có ý đó đâu, sau này ba mẹ già rồi con sẽ không bao giờ đối xử với hai người như vậy..."

Tề phu nhân khó chịu kinh khủng, con trai nhỏ của bọn họ chỉ là được nuông chiều qua nên có hơi kiêu căng mà thôi, chứ bản tính của Tề Hạo vẫn rất tốt, ít nhất thì nó vẫn rất thương ba mẹ của mình. Tề Bằng cũng nghĩ như vậy nên sắc mặt hơi hòa hoãn lại, ông ta nói: "Biết sai là tốt rồi, lên phòng rửa mặt đi."

Hai người nhìn đến phòng khách thì thấy Bạch Tông Ân đang cùng với Tề Trừng ăn quýt.

"Ngọt sao?" Bạch Tông Ân hỏi.

Tề Trừng Trừng gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ ngọt."

Nụ cười trên mặt vợ chồng Tề gia cũng phai nhạt đi hẳn, đặc biệt là Tề phu nhân, trên mặt đã lộ ra nét không vui. Bà ta cố ý đặt dây chuyền ruby mà vừa nãy mình nói rằng rất thích xuống, trả lại trong hộp.

Nhưng Tề Trừng lại không nhìn!

Cho nên Tề phu nhân không những dằn mặt không thành mà bà ta càng thêm cứng đờ và tức giận. Mà cho dù tức giận đi nữa thì cũng không được thể hiện ra ngoài được, bởi vì hai người họ muốn kéo gần quan hệ với Bạch Tông Ân để leo lên Tưởng gia, vậy nên bây giờ chỉ có thể chiêu đãi khách khí với đôi chồng chồng kia mà thôi.

Chỉ là ban đầu đúng là có mấy phần thật lòng, bây giờ cũng chỉ là khách sáo có lệ.

Mà kiểu đối xử khách khí như vậy lại làm Tề Trừng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cách đối xử như người xa lạ này làm cậu thoải mái hơn nhiều, nếu Tề gia thật sự coi cậu như người nhà thì cậu sẽ cảm thấy có gì đó buồn bực lắm.

"Chúng ta chỉ mới chuyển tới đây mà thôi. Phòng của Tề Trừng là do người giúp việc thu dọn, những gì lúc trước đều được giữ nguyên." Tề phu nhân nói.

Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên: "Đi nhìn xem."

Phòng của Tề Trừng ở Tề gia nằm dưới lầu một, một nhà ba người kia lại ở lầu hai, căn phòng của Tề Trừng chính là phòng cho khách. Vừa nhìn là hiểu ngay vị trí của Tề Trừng trong lòng hai vợ chồng Tề gia... Không có một chút trọng lượng nào.

Ánh sáng trong phòng rất tốt, diện tích có hơi nhỏ, Tề Trừng nhìn phòng ngủ kia của mình quen rồi nên bây giờ đến căn phòng này thì cảm thấy nó thật là bé, chứa rất nhiều đồ nên nhìn càng thêm chen chúc. Tề Trừng nghĩ tới đây thì cười khẽ.

Mà nhà của cậu cũng không phải là nơi này.

Nguyên chủ rất thích mua mấy món đồ có logo lớn vậy nên trong phòng này có rất nhiều màu sắc. Vợ chồng Tề gia không đi theo, để Tề Trừng và Bạch Tông Ân tự đi xem.

Chắc là Tề phu nhân phải lên lầu dỗ dành con trai nhỏ rồi.

Quần áo có kích cỡ rất nhỏ, Tề Trừng bây giờ không mặc được nữa, có hơi chật.

Trong góc tủ có một cái valy LV được mở ra phân nửa, có thể là lúc thu dọn thì người giúp việc đã mở nó ra. Tề Trừng kéo dây kéo, bên trong chứa rất nhiều món đồ cũ kỹ rất không phù hợp với căn phòng này. Có áo thun dành cho bạn nhỏ, có một đôi giày nhựa thiếu nhi, còn có một cái cặp màu xanh lam được thêu chỉ hoa hai bên vai.

Vừa nhìn liền biết là cặp sách đi nhà trẻ của bạn nhỏ.

Có thể là trong căn phòng tràn ngập thứ đồ hàng hiệu xa xỉ này, chỉ có những món đồ cũ kỹ bên trong chiếc valy mới chính là bảo vật quý giá nhất của nguyên chủ.

Sau khi lạc mất con trai, Tề gia vẫn giữ lại những món đồ năm sáu tuổi ấy, và đó cũng là những bảo vật trân quý mà nguyên chủ quan tâm nhất.

Tất cả đều nói lên rằng ba mẹ chưa từng rời bỏ hắn, vẫn còn nhớ đến hắn, vẫn còn yêu hắn nên mới giữ lại những món đồ này...

Lúc kết hôn không mang theo có lẽ là vì nguyên chủ nghĩ rằng mình còn có thể trở lại, hoặc là hắn đã hiểu rõ vị trí của mình trong lòng ba mẹ là như thế nào, nhưng chẳng qua là không cam lòng mà thôi

Chỉ có một mình nguyên chủ là vẫn rất yêu thương ba mẹ mình, nhưng còn ba mẹ hắn... Vị trí của hắn trong lòng họ đã sớm không còn gì rồi.

"Trừng Trừng."

Tề Trừng mờ mịt quay đầu lại, ông xã cầm khăn tay đưa tới cho cậu, giờ cậu mới nhận ra không biết mình đã khóc từ lúc nào.

Có thể là vì giấc mộng kia hoặc là nguyên nhân khác mà Tề Trừng luôn có thể cảm động giống với nguyên chủ, thật giống như hắn chính là Tề Trừng, Tề Trừng chính là hắn.

Cậu xuyên đến nơi này, trùng tên trùng họ, bộ dáng cũng không thay đổi gì nhiều, thật giống như hết thảy đều đã được định sẵn.

Tề Trừng lau lau nước mắt, muốn cười một chút để ông xã không phải lo lắng, thế nhưng vừa cười lên thì nước mắt chẳng hiểu làm sao lại cứ rơi xuống.

Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên, để cậu ngồi lên giường rồi cầm lại khăn tay, vừa lau nước mắt cho cậu vừa ôn nhu nói: "Có tôi đây rồi, Trừng Trừng."

Đúng mà, cậu còn có ông xã.

Cậu không phải là một Tề Trừng không nơi nương tựa nữa.

Cũng không phải là một Tề Trừng bị ba mẹ chán ghét mà bỏ rơi.

Tề Trừng khịt khịt mũi, ừm một tiếng.

Trong cái cặp màu xanh lam còn có một quyển sổ ghi chép nhỏ, là nhật ký của nguyên chủ sau khi trở về từ trong núi. Bên trong có khát vọng, có vui vẻ, có hạnh phúc mong đợi, cũng có cả phẫn nộ và căm hận.

Người giúp việc đến gõ cửa nói: "Có thể dùng bữa trưa rồi, đại thiếu gia, Bạch tiên sinh."

"Trước tiên đi phòng vệ sinh đã." Bạch Tông Ân nói.

Tề Trừng lập tức đặt đồ vật trong tay xuống, cùng ông xã đi đến phòng vệ sinh, hai mắt hồng hồng linh động: "Ông xã, anh đi đi, em sẽ không nhìn trộm đâu."

"..."

Bạch Tông Ân nhìn hai mắt hồng hồng của thiếu niên, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Đi rửa mặt."

"Ồ." Tề Trừng giờ mới biết thì ra ông xã muốn cậu đi rửa mặt.

Dù đã rửa mặt qua nhưng hai mắt cậu vẫn còn hồng. Cho nên lúc ăn cơm, Tề Hạo thấy vậy thì lại bắt đầu nghĩ bla bla trong đầu, mặt cũng không xị ra nữa mà còn có chút vui vẻ. Tề phu nhân còn nghĩ rằng, tuy là hôm nay Tề Trừng thay đổi rất nhiều nhưng đến cùng thì vẫn quan tâm đến Tề gia, khi nãy cậu chỉ là giận hờn mà thôi, vừa rồi chắc chắn đã trốn trong phòng hối hận khóc.

Vì vậy nên oán giận trong lòng Tề phu nhân đối với con lớn cũng giảm đi chút. Tề Bằng cũng nghĩ như vậy, ông ta thấy không nên làm lớn chuyện lên, quá khó coi, vốn dĩ mời hai người về chỉ để kéo quan hệ mà thôi.

Bầu không khí vui vẻ, hòa thuận.

"Cũng không biết các con thích ăn gì, tất cả đều dựa vào khẩu vị trong nhà mà làm." Tề phu nhân bắt chuyện với Tề Trừng và Bạch Tông Ân ngồi phía đối diện ăn cơm.

Rõ ràng là con trai ruột của mình nhưng bọn họ lại thật giống như chủ nhân ngôi nhà đang chiêu đãi khách.

Tề Trừng không nói gì mà chỉ liếc nhìn thức ăn trên bàn. Phần lớn đều là món mặn, bên trong gà xào xả ớt có đậu phộng, rau trộn cúc đắng cũng có hạt gì đấy cứng cứng, không biết có phải đậu phộng hay không.

Cho dù có phải hay không đi chăng nữa thì cũng cho vào list đen hết.

Cuối cùng, Tề Trừng gắp một đũa cá bỏ vào trong chén của ông xã rồi nói: "Em sẽ lột tôm cho anh, anh không được ăn lung tung đâu đấy."

"..."

Bạch Tông Ân nhìn dáng dấp đề phòng của thiếu niên, nguyên ý nghe theo: "Đều nghe Trừng Trừng."

Lỗ tai Tề Trừng có chút ngứa.

Rõ ràng ở nhà lúc nào cũng đùa giỡn cậu, nhưng bây giờ thật giống cậu là trụ cột của gia đình vậy á.

Ông xã nghe lời như vậy, cậu có chút không quen.

Chịu đựng xấu hổ, Tề Trừng dùng đũa chung để gắp thức ăn cho ông xã.

Bữa trưa trôi qua rất nhanh.

Vốn dĩ Tề Bằng có nói rằng uống một ly, nhưng Bạch Tông Ân lại không uống rượu. Tề Bằng hết cách rồi, đối phương chỉ là một tên tàn tật không có bản lĩnh gì, chỉ biết cầm cổ phần Tưởng gia trong tay rồi hưởng tiền hoa hồng mà thôi, vậy nên ông ta cũng không có cách nào nói chuyện phiếm về công việc sự nghiệp được.

Nhưng ngược lại là Tưởng Kỳ Phong rất coi trọng người này. Ngày đó ở tiệc rượu, Tưởng Kỳ Phong đã xuất hiện, chịu khom lưng xuống để nói chuyện với Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn. Tề Bằng thấy rõ, Tưởng Kỳ Phong còn quan tâm Bạch Tông Ân hơn cả con trai ruột của mình. Cho nên Tề Bằng không thể đối xử với Bạch Tông Ân như cấp dưới hay như người thân của mình được, nếu không thì bây giờ ông ta đã vừa uống rượu vừa khoác lác đủ điều.

Cuối cùng thì Tề phu nhân nói hai ba câu, đồ ăn này mùi vị làm sao, ăn nhiều một chút vân vân.

Dùng xong cơm nước thì Tề Hạo bị Tề phu nhân đuổi lên lầu hai học bài, để tránh cho con trai nhỏ cảm thấy không thoải mái rồi lại xảy ra chuyện như hồi sáng.

Có lẽ là sáng sớm hai vợ chồng đã bàn nhau cái gì nên hiện tại Tề Bằng bắt chuyện với Bạch Tông Ân, nói rằng đi đến nhà kính trồng hoa ngoài vườn xem thử.

Tề phu nhân giữ Tề Trừng lại ở phòng khách ăn trái cây.

Tề Trừng có chút không yên lòng ông xã, Bạch Tông Ân liếc nhìn vợ chồng Tề gia, nhàn nhạt nói: "Em và bác gái đã lâu không gặp rồi, bây giờ nói chuyện một chút đi, cảm thấy chán thì đi tìm anh."

"Được. Bên ngoài gió lớn lắm, ông xã nhớ mặc áo khoác nhé." Tề Trừng đưa áo khoác tới.

Tề phu nhân cười nói: "Chồng chồng son tình cảm thật tốt, mẹ cũng yên tâm rồi."

Tề Bằng và Bạch Tông Ân rời đi, phòng khách chỉ còn dư lại Tề phu nhân với Tề Trừng, người giúp việc đưa trái cây và trà bánh lên xong thì cũng rời đi.

Tề phu nhân bắt chuyện với con lớn một tiếng. Bà ta nghĩ đến những gì chồng đã căn dặn, thật không biết nên mở miệng thế nào, nghĩ một hồi rồi mới nói: "Mẹ thấy tình cảm giữa con và Bạch tiên sinh rất tốt. Lúc trước kết hôn vội vàng như vậy, mẹ còn sợ con không sống tốt."

Tề Trừng ăn quýt không lên tiếng. Sao quýt này chẳng ngọt giống hồi sáng thế.

"Lúc trước con nằng nặc muốn kết hôn, bảo rằng muốn gả cho Tưởng Chấp, mặc dù bây giờ đã kết hôn với Bạch Tông Ân nhưng mẹ thấy vậy cũng rất tốt rồi. Gia đình như Tưởng gia là loại nhà cao cửa lớn, con lại còn là con trai, người ta còn phải nối dõi tông đường nữa chứ, không thì sản nghiệp lớn như vậy biết để cho ai đây? Tưởng gia nhất định sẽ không để con trai độc nhất của mình kết hôn với một người đàn ông, nếu như có đồng ý thì cũng sẽ có phụ nữ ở bên ngoài để sinh con thôi..." Tề phu nhân thuận miệng nói.

Trong tiểu thuyết, sau khi Husky kết hôn với Úc Thanh Thời rồi thì cũng không có xuất hiện bất kì người phụ nữ nào khác.

Chưa nói đến những thứ khác thì Husky cũng là một người rất có trách nhiệm.

Anh dâu nào đó giơ ngón cái khen ngợi.

Tề phu nhân nói một hồi lâu mà Tề Trừng vẫn dửng dưng ăn quýt, không đáp trả gì, bà ta nhịn không được nữa liền thẳng thừng hỏi:

"Tình huống của Bạch gia không bằng Tưởng gia, người cũng ít, không cha không mẹ nên sẽ không ai thúc giục Bạch Tông Ân rằng mình muốn ôm cháu..."

Hai tay đang lột quýt của Tề Trừng cũng dừng lại.

"Mẹ muốn nói cái gì?"

Tề phu nhân cảm thấy Tề Trừng có vẻ không vui khi nghe đến lời này, thái độ hiện tại cũng không tốt như trước đây, trước đây tuy rằng rất thô thiển nhưng ít nhất thì vô cùng nghe lời, thấy bà ta vừa giận là lập tức ngoan ngoãn.

Bây giờ tính tình lớn rồi.

"Mẹ là vì tốt cho mấy đứa thôi, bây giờ thì tuổi còn trẻ nên tình cảm sẽ tốt, nhưng hai con là đàn ông mà, sau này sẽ thế nào chứ? Hai đứa lại không có con cái để ràng buộc, mẹ thấy con nên ra nước ngoài..."

"Không muốn." Tề Trừng chưa nghe xong đã trực tiếp từ chối, nhìn về phía Tề phu nhân, nghiêm túc như chưa từng nghiêm túc nói:

"Con vốn là một người không nơi nương tựa, càng không có ý nghĩ nối dõi tông đường gì cả. Con và Tông Ân đã nói chuyện rồi, anh ấy nói không cần con cái gì cả, con tin ông xã."

"Ông trời đã đối xử rất tốt với chúng con rồi, bây giờ con rất hạnh phúc, không cần phải quan tâm con cái sẽ có hay không."

Tề Trừng rất thờ ơ với khái niệm gia đình. Cho dù không xuyên vào đây, không gặp được Bạch Tông Ân đi nữa thì Tề Trừng cũng không hề có ý nghĩ muốn kết hôn.

Cậu sợ rằng mình sẽ không làm được tròn trách nhiệm của một người ba tốt, bởi vì không có một ai đã dạy cậu cả...

"Con nói cái gì thế hả, cái gì mà không có nơi nương tựa?!" Tề phu nhân bực mình.

Tề Trừng ăn một múi quýt rồi nói: "Còn việc nối dõi tông đường cho Tề gia thì lại càng không liên quan đến con."

Tề phu nhân ngượng ngùng, có chút lúng túng, bà ta nghĩ con lớn chắc hẳn đang hờn dỗi vì bọn họ thiên vị con trai út nên lập tức nói: "Con đã kết hôn rồi, lúc trước cũng chính con tự ý muốn kết hôn. Nhà họ Bạch cũng rất tốt, không bạc đãi con cái gì."

"Ừm ừm." Tề Trừng gật đầu.

Tề phu nhân thật sự nhìn không ra con lớn có thật sự không thèm để ý hay là đang tức giận hay không. Nhưng lần này gọi Tề Trừng trở lại, mục đích chính của họ chính là kéo gần quan hệ, thế nên Tề phu nhân cũng thuận theo lòng Tề Trừng mà nói: "Không muốn con cái cũng được."

Tề phu nhân nhấp một ngụm trà, thần sắc trên mặt bỗng nhiên có chút lúng túng, bà ta nói: "Con và Bạch tiên sinh thế nào rồi? Chân cậu ta như vậy, vẫn được sao?"

"Cái gì thế nào cơ?" Tề Trừng nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng con vẫn rất tốt mà."

"Không muốn con cái, phương diện kia cũng được, nhưng luôn phải có một cái gì đó để trói buộc người đàn ông lại. Cũng may là chân của Bạch tiên sinh không được tốt nên sẽ không ra ngoài tìm..."

Tề phu nhân nói rất nhiều, những thứ này đều là kinh nghiệm trong hôn nhân của bà ta. Bà ta gả cho Tề gia, một người chồng có dã tâm lớn trong sự nghiệp.

Lúc trước, khi con lớn nhất đi lạc, đoạn thời gian đó cả hai vợ chồng đều rất đau buồn, mà càng đau khổ hơn nữa chính là sau khoảng một năm hai năm không tìm được con trai về thì Tề phu nhân phát hiện chồng mình có bồ bên ngoài.

Chồng mình đang muốn có con với người khác. Hiểu rõ điều đó nên Tề phu nhân vì để củng cố địa vị, và cũng vì nắm chặt trái tim chồng mình, bà ta đi đánh người thứ ba kia, sau đó làm rõ với chồng, bên ngoài ông ta như thế nào bà ta cũng không quản, nhưng tuyệt đối không được có con riêng mang về nhà.

Sau đó Tề phu nhân sinh ra Tề Hạo.

Sau lần đó thì chuyện kia với chồng cũng phai nhạt dần. Tề Bằng tất nhiên sẽ thích những cô gái trẻ tuổi bên ngoài kia hơn bà ta, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến lợi ích của con trai bà là được.

"... Bây giờ tuổi trẻ cũng thật tốt. Sau này già rồi không đẹp như lúc còn trẻ thì nhất định phải có con cái để trói buộc chồng mình, không thì có thể nhận nuôi..."

Tề Trừng: Hình như có hơi là lạ chỗ nào thì phải.

Câu hỏi vừa rồi của Tề phu nhân dường như không phải là "Mối quan hệ giữa cậu và ông xã như thế nào" như cậu nghĩ mà có vẻ "Quan hệ" ở đây là một ý khác. Chờ đến khi Tề Trừng nghe được lời tiếp theo thì lập tức đã hiểu rõ, hai mắt trợn to, múi quýt mọng nước trong miệng như nổ tung, cậu bị làm cho sặc nên liên tục ho khan, rút khăn giấy che miệng cuống quít nói:

"Không, đừng, đừng nói nữa..."

Cậu không nói được nữa, hai bên má đỏ bừng.

Tề phu nhân là người từng trải nên rất nhanh đã phản ứng lại: "Không thể nào, hai đứa kết hôn cũng đã một tháng rồi mà vẫn chưa làm chuyện kia sao?"

Chồng đã dặn dò bà phải nói chuyện tâm tình thật tốt với con lớn, để hôn nhân giữa Tề Trừng và Bạch gia thật ổn định. Có như vậy thì ít nhất trong vòng ba, bốn năm tới công việc làm ăn trong này còn có thể dựa vào quan hệ với Tưởng gia mà vững chân ở Bắc Thành này. Từ một nhà giàu mới nổi bị cười nhạo trở thành một nhà có thể bước chân vào vòng thượng lưu.

"Như vậy không được rồi, có phải là Bạch tiên sinh cậu ta không được không?"

Làm sao có thể nghi ngờ ông xã được chứ!

Tề Trừng không chút suy nghĩ nói: "Được mà."

"Hay là do con? Con vẫn còn nghĩ đến Tưởng Chấp sao?"

Cậu nghĩ đến tên Husky kia làm gì.

Tề Trừng nghiêm túc nói: "Con không có liên quan gì với Tưởng Chấp cả."

Tề phu nhân: "Không phải mẹ đã nói rồi sao, các con không có con cái để ràng buộc, chuyện kia cũng không được hài hòa... Mỗi ngày cả hai đều làm cái gì thế?"

"Ăn, ngủ, chơi game, xem hoạt hình, đi bộ, uống trà sữa."

"Ngủ?"

Tề Trừng: "Chia phòng ngủ, phòng của con lớn lắm."

"Đều kết hôn cả rồi mà còn chia phòng ngủ, các con cứ tiếp tục như vậy thì hôn nhân sao có thể bền lâu được? Mỗi ngày con cứ ở Bạch gia ăn ăn uống uống như thế, thời gian dài, là ai đi nữa cũng sẽ thấy phiền, loại chuyện kia còn không hài hòa, con nghĩ thử xem cuộc hôn nhân này còn có thể vững vàng được sao?"

...

Sân vườn Tề gia.

Không giống với sân vườn của Bạch gia đều là cây xanh, sân vừa của Tề gia là loại nhà kính trồng hoa. Bên trong đều là những loài hoa quý giá mềm mại, phải cần chăm sóc cẩn thận, đặc biệt là vào mùa đông, nhà kính phải điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, nếu không thì chỉ mấy ngày thôi là hoa sẽ tàn hết.

Tề Bằng đi một đường, giới thiệu hoa gì hoa gì các loại, nhưng thần sắc của Bạch Tông Ân lại cứ nhàn nhạt không có vẻ gì là hứng thú. Tề Bằng nói thầm trong lòng, dù sao đi nữa thì ông ta cũng là tay trắng dựng nghiệp, nhưng khi đối diện với người "con rể" này thì không hiểu sao lại thấy mình có chút yếu thế.

Cuối cùng Tề Bằng cho rằng nguyên nhân là vì chân của đối phương có vấn đề, trong lòng có tật xấu, vậy nên mới có thể làm cho ông ta cảm thấy có hơi sợ hãi như vậy.

"... Tình cảm chồng chồng hai người tốt như vậy thì nên quay về đi thôi." Tề Bằng thấy thời gian đã trôi qua kha khá rồi, cũng không muốn đi dạo thêm.

Bạch Tông Ân ừm một tiếng, điều khiển xe lăn.

Vừa vào phòng khách thì anh đã nhìn thấy thiếu niên của mình đỏ bừng hai má, trông không giống như tức giận mà ngược lại còn có vẻ ngại ngùng.

Bọn họ lại nói cái gì rồi? Ánh mắt Bạch Tông Ân đảo qua.

Tề Trừng hoảng loạn ngồi một chỗ, hệt như đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó vậy. Tề phu nhân cũng dừng lại đề tài hôn nhân, bà ta cười nói: "Trở lại rồi sao? Đến đây uống chút trà với ăn hoa quả này."

Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên, dò hỏi: "Làm sao vậy? Em không thoải mái sao?"

"Không, không có." Tề Trừng cúi đầu, hai bên vành tai đỏ một mảnh.

Ở trước mặt người ngoài nên Bạch Tông Ân không tiện hỏi nhiều, mà nhìn thiếu niên thì cũng không có vẻ gì là bị bắt nạt.

Tề Bằng ngồi xuống vị trí chủ nhà, nhấp ngụm trà, lấy tư thế chủ nhân gia đình, liếc nhìn con lớn như là thổ lộ tình cảm nói:

"Ba biết trong lòng con có thể là cảm thấy oan ức, cảm thấy chúng ta thiên vị cho em trai con. Nhưng con nghĩ lại một chút xem, trước đây con ở nhà, ba đối xử nghiêm khắc với Hạo Hạo đó là vì con không thích học tập, hơn nữa tất cả cũng vì con mà thôi. Sau này em trai con thừa kế công ty, con làm anh nó thì có thể lấy danh nghĩa cổ phần rồi chia hoa hồng. Sự nghiệp trong nhà càng tốt thì cuộc sống sau này của con cũng càng sung sướng mà đúng không."

"Lần trước mẹ con nói vài lời vô ích rằng ngừng thẻ của con, thật ra hôm đó chúng ta vừa về đến nhà nghĩ lại thì cũng cảm thấy khó chịu. Hôm nay con về rồi thì đúng lúc người một nhà cùng bói chuyện với nhau. Ba đưa thẻ lại cho con, hạn mức cao hơn trước, tuy rằng con đã gả tới Bạch gia những vẫn là con trai của chúng ta..."

Tề Bằng nói mấy câu này có vài lời là thật lòng. Nhưng Bạch Tông Ân không hiểu ông ta nói vậy để làm gì, chỉ toàn là muốn chèn ép, hạ thấp, lôi kéo quan hệ mà thôi.

Chờ đối phương nói xong, giọng điệu Bạch Tông Ân nhàn nhạt:

"Dù chân tôi không tốt, nhà họ Bạch cũng không có công ty gì để kiếm tiền nhưng chúng tôi đã kết hôn rồi, tôi cũng chính là Trừng Trừng."

"Tôi biết cậu cũng lo cho Tề Trừng nhưng chúng ta là ba mẹ tất nhiên sẽ có tâm ý riêng." Tề Bằng vui cười hớn hở nói.

Bạch Tông Ân hơi lùi ra sau, sắc mặt như thường, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi đã có ý định sang tên cổ phần Tưởng thị lại cho Trừng Trừng, vậy nên tiền tiêu vặt thì Trừng Trừng hoàn toàn không thiếu, tấm lòng của hai người chúng tôi sẽ nhận, còn số tiền kia thì không cần thiết."

Tề Hạo đang núp trên lầu hai nghe trộm thấy vậy thì ồn ào lên tiếng đầu tiên:

"Cái gì!!!"

Tề Bằng sững sờ tại chỗ, ông ta không tin vào tai mình.

Danh nghĩa cổ phần của tập đoàn Tưởng thị, cổ phần chính gốc nghe đâu một năm chia hoa hồng lên đến hàng chục tỷ.

Tề Bằng vẫn luôn kiêu ngạo về công ty do mình tay trắng gầy dựng lên, một năm tốt nhất thì lợi nhuận cũng chỉ khoảng một tỷ. Vậy đồng nghĩa với việc con lớn của ông ta cả ngày không làm gì nhưng vẫn nhiều tiền hơn cả ông ta sao?

_______

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info