ZingTruyen.Com

Ông Xã, Đói Đói, Cơm Cơm

Chương 30: Ông xã, em dựa vào mặt để kiếm ăn đó!

cmj_jinju

Chú Quyền làm gà hầm hơi cay, chỉ dùng gà tươi ngon nhất để làm. Không có lòng gà, da thịt mềm mịn săn chắc, đưa vào miệng không chỉ có vị cay mà còn có vị tương, dưới đáy nồi có hành tây và ớt xanh làm cho món ăn càng thêm thơm. Còn có thêm váng đậu hũ, cá viên, sợi đậu phụ khô, măng xanh và nhiều món chay khác.

Dầu gà bốc lên mùi thơm ngát, làm các món chay cũng bị nhiễm mùi thơm lây.

Và tất nhiên là không có rau cần.

Món này ở các nhà hàng khác thì khi nấu họ đều cho rau cần vào.

Chú Quyền nhớ được rằng cậu không thích ăn rau cần. Chỉ chút chuyện nhỏ ấy thôi nhưng được người khác để trong lòng thì đúng là khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Tề Trừng vốn dĩ là một người rất mẫn cảm, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu luôn luôn tự nhắc nhở chính mình không được như vậy, cậu như vậy thì người khác sẽ cảm thấy rất phiền chán.

Bản thân Tề Trừng là cô nhi, nếu như lúc nào cũng mang theo vẻ mặt buồn bã, tự ti, mẫn cảm thì sẽ chỉ khiến cho người khác càng thêm chán ghét cậu mà thôi.

Cũng may rằng những việc khiến cậu cảm động thật sự rất ít, hầu như không có. Ngược lại thì bị trêu chọc đùa giỡn rất nhiều, những người bạn học đó luôn chọc ghẹo cậu muốn nhìn thấy cậu bẽ mặt, muốn thấy cảnh cậu xấu hổ đến muốn tìm lỗ chui xuống, thấy cậu bất lực không biết làm gì với bọn họ... Những lúc như thế, Tề Trừng chỉ cười cười, không để bụng.

Không tim không phổi.

Những người đó đùa cợt nhưng không nhận lại được phản ứng mong muốn từ cậu nên cũng nhanh chán rồi bỏ đi.

"Không có rau cần nè." Tề Trừng nhỏ giọng vui vẻ.

Trên mặt có lúm đồng tiền nhợt nhạt, có chút ngọt ngào.

Bạch Tông Ân nhìn chăm chú vào đó không dời nổi mắt, nói: "Vậy lần sau thêm vào cho em."

"Không muốn, không muốn đâu." Tề Trừng lắc đầu như trống bỏi.

Chú Quyền bưng thêm một món ăn khác ra, cười ha ha nói: "Tiểu Trừng, Tông Ân lại trêu con đấy. Lần trước làm vằn thắn cũng may là có Tông Ân nhắc đừng chú đừng thêm rau cần vào, nếu không thì chú cũng quên mất."

Cún con lập tức cong cong hai mắt nhìn về phía ông xã.

Bạch Tông Ân bị thiếu niên nhìn bằng ánh mắt nóng rực, yết hầu trượt một cái, anh dời ánh mắt đi, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không cần bồi bổ đầu óc như người nào đó."

"Ông xã thông minh nhất thì tất nhiên là không cần bồi bổ đầu óc nha, em mới cần, em mới là người cần ăn hồ đào!" Cún con mãnh liệt phun rắm cầu vồng tâng bốc ông xã.

Bạch Tông Ân không phản bác lại nổi, dừng một chút rồi nói: "Ăn cơm đi."

Ông xã cố tình chuyển đề tài đi nè.

Tề Trừng cười như đồ ngốc, cậu nhìn thấy rõ đó, nhưng mà cũng không vạch trần ra đâu, vui vẻ vui vẻ đi rửa tay. Chờ đến khi cậu rửa tay xong rồi trở lại thì trên bàn ăn đã được xếp đầy các món.

Nồi gà hầm được đặt ở giữa, còn có một món rau củ quả xào và canh gà. Canh gà vẫn được nấu đến mức rất trong trẻo như cũ, vừa nhìn liền biết chú Quyền dùng nước để luộc gà một lần, không còn dính dầu, bên trong còn thả chút nấm.

Thật sự rất ngon miệng.

Tối hôm nay chỉ ăn gà với gà thôi.

"Em trai đâu rồi ạ?" Tề Trừng ngồi vào chỗ thì phát hiện thiếu mất Tưởng Chấp.

Chú Quyền nói: "Tiểu Tưởng mới về lúc chiều rồi."

"Vậy cậu ta không có phúc ăn." Tề Trừng thấy đã đủ người rồi nên cũng chẳng màng đến Tưởng Chấp nữa.

Mọi người bắt đầu bữa ăn.

Đùi gà chặt thành miếng, chất thịt căng mịn trơn mềm, bên ngoài là một lớp dầu mỡ cháy vàng, cắn một cái xuống là lập tức bắn ra nước thịt, ai đó bắt đầu biến thân thành nhóc Đói Cơm:

"Ui ui ui, ngon quá đi."

"Thơm quá đi mất."

"Con thật yêu chú Quyền lắm luôn."

Chú Quyền vui vẻ cười ha ha. Thật không có gì vui sướng bằng chuyện cơm nước mình nấu được người khác ăn rồi thật lòng khen ngợi cả.

Mặc dù Tiểu Trừng không ăn theo kiểu lịch sự nhã nhặn, nhưng cũng không khó coi thô tục chút nào, chẳng qua là nhìn cậu ăn làm người khác cảm thấy ngon miệng theo, giống như cùng một bàn cơm mà món ăn nào cũng có thể khiến cho Tiểu Trừng cảm thấy ngon vậy.

Dù là nguyên liệu đắt tiền hay khuyến mãi giá rẻ, đồ ăn phức tạp cầu kỳ hay dân gian đơn giản, thì tất cả cậu đều đối xử rất bình đẳng, chỉ cần ăn ngon là được. Vì thế nên chú Quyền rất thích nhìn Tiểu Trừng ăn cơm.

"Thích thôi được rồi, nếu dùng từ yêu thì không khéo Tông Ân lại ghen mất thôi." Chú Quyền cười ha ha trêu ghẹo.

Trong nhà cũng không có luật lệ khi ăn cơm không được nói chuyện gì. Có điều trước đây, chú Quyền với Tông Ân rất ít khi nói chuyện trong lúc ăn, hơn nữa Bạch Tông Ân cũng rất kiệm lời.

Trong miệng Tề Trừng đang nhét một miếng thịt gà lớn, quai hàm muốn phồng cả ra, cậu nghe chú Quyền nói vậy thì quay đầu lén lút nhìn ông xã.

Ông xã sẽ ghen sao?

Có thật không?

Bạch Tông Ân nhấp môi dưới, dùng đũa trong tay gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát bạn nhỏ nào đấy.

"Ăn cơm đi."

Cún con lập tức hớn hở vui vẻ vô cùng.

Ông xã lại cứng rắn lảng sang chuyện khác nữa kìa!

Sau đó lại một ngụm ăn hết miếng thịt mà ông xã gắp cho cậu, miếng này đều toàn thịt là thịt, chỉ có một chút xíu da gà, không quá béo, thịt lại còn rất mềm mại, siêu cấp ăn ngon luôn.

Cún con rất vui vẻ.

Có phải ông xã vẫn nhớ cậu không thích ăn nhiều da gà đúng không?

Mà Tề Trừng cũng nhát gan không dám đuổi theo hỏi đáp án, cứ tự mặc định trong lòng là như vậy rồi một mình vui sướng hạnh phúc.

Xế chiều hôm nay, tên Đói Cơm nào đấy đi phát tờ rơi nên thể lực tiêu hao quá nhiều, bữa tối rất hóng đồ ăn, vì thế cậu cây ngay không sợ chết đứng diệt sạch ba bát cơm tẻ, hai bát canh gà, hơn một nửa con gà hầm.

Còn đĩa rau củ xào kia thì phần lớn đều tiến vào trong bát của Bạch Tông Ân.

Tề Trừng chỉ ăn có hai gắp... đều là do ông xã gắp cho cậu.

Cún con thích ăn thịt nghẹn ngào một tiếng cúi đầu ăn sạch sành sanh rau dưa. Thật ra cậu cũng không ghét ăn rau củ mấy, chỉ ngoại trừ rau cần thôi. Chẳng qua là khi còn bé quá nghèo nên quanh năm suốt tháng cậu rất ít khi được ăn đồ ăn mặn. Mãi đến tận khi lên đại học, cậu cũng không dám ăn thả phanh.

Thỉnh thoảng Tề Trừng có ăn thêm một bữa, thêm một món thịt... bác gái căn tin thấy vậy thì tay cầm cái thìa còn run rẩy...

Tề Trừng Trừng bây giờ đang ăn thật nhiều thịt lại để trả thù.

Trước đây Bạch Tông Ân không quan tâm Tề Trừng thích ăn bao nhiêu thịt, chú Quyền cũng không tiện nhắc nhiều, tận lực phối hợp các món mặn trong mọi bữa ăn, ông sợ nhắc nhở thì cậu thanh niên này sẽ mất hứng ăn mất. Nhưng mà đêm nay, Bạch Tông Ân lại không giống thường ngày nữa, anh chủ động gắp rau cho Tề Trừng.

Đồ ăn nào cũng ngon thật ngon! Đặc biệt là đồ ăn do ông xã gắp!!!

Sau bữa cơm tối, Tề Trừng hỗ trợ thu thập xong nhà bếp thì rửa sạch tay rồi đi ra phòng khách tiêu cơm. Bạch Tông Ân liếc mắt, nhìn sang thiếu niên nào đó muốn "tiêu cơm" chính là ăn chút kẹo sơn tra, xí muội, sữa chua... làm anh không khỏi dời tầm mắt nhìn xuống bụng của cậu.

Tề Trừng rửa sạch tay, trở lại rồi cũng chưa thay áo ngủ, bên trong cậu mặc áo len, ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn.

Không nhìn thấy gì cả.

Bạch Tông Ân dời ánh mắt.

"Ài, mệt mỏi quá đi thôi."

Ngày hôm nay mới làm công được nửa ngày - Tề Trừng Trừng, sau khi cơm nước xong thì hoa mắt chóng mặt, chẳng muốn động đậy một chút nào. Cậu dự định bây giờ sẽ xem hoạt hình, không muốn tập thể dục gì hết, thế là cứ ngồi một đống trên thảm trải sàn, lưng dựa vào sofa, một tay nắm lấy remote, trông hệt như một chú cún con đã ăn no uống say.

Tiếp tục xem Diệt Quỷ nào!

Bạch Tông Ân liếc nhìn, nghĩ thầm thật đúng là yếu ớt. Nhưng anh lại cảm thấy thiếu niên vốn dĩ yếu ớt như vậy cũng không có gì là không tốt.

"Nếu mệt thì tại sao lại còn muốn giúp cậu ta?"

Mới ăn no xong nên đầu óc Tề Trừng không dễ sử dụng lắm, qua mấy giây sau cậu mới nói:

"Bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Hơn nữa đi phát tờ rơi cũng rất tốt á, em chạy tới chạy lui cả một buổi chiều nên ngày hôm nay ăn nhiều hơn bình thường một bát lận!"

Nhóc Đói Cơm rất vui vẻ!

"Em có thể cho cậu ta tiền." Bạch Tông Ân đưa ra kiến nghị.

Tề Trừng lắc đầu: "Em mà cho cậu ấy tiền thì sẽ không được làm bạn nữa đâu."

Tên nhóc Lộ Dương đó sẽ không muốn.

... Cũng không ngu ngốc lắm. Bạch Tông Ân nhìn về phía thiếu niên.

Tề Trừng cảm thán xong liền thay đổi tư thế, không cuộn người lại nữa mà nằm thẳng ra, chân gác lên sofa, vui vẻ ha ha nói:

"Ông xã, anh mau nhìn kìa, Nezuko thật đáng yêu quá đi."

Nezuko là em gái của Tanjiro, là nữ chính.

Ha ha.

Thiếu niên xem phim mà chân cũng cùng lay động theo.

Đúng là rất đáng yêu. Bạch Tông Ân lại dời ánh mắt, cũng thu lại dục vọng chiếm hữu vừa mới tuôn ra trong lòng trở về.

Buổi tối hơn chín giờ thì chú Quyền đã trở lại, mấy ngày nay tĩnh dưỡng nên thân thể Tông Ân đã tốt lên, chú Quyền nói:

"Lát nữa chú tới xoa bóp chân cho con, mấy ngày nay không làm rồi."

"Vâng." Bạch Tông Ân đáp ứng rất nhanh: "Cám ơn chú Quyền."

"Khách khí cái gì nữa chứ thằng nhỏ này." Chú Quyền cũng có chút bất ngờ trước thái độ của Tông Ân, thật không giống với vẻ mặc kệ tất cả như trước kia. Ông thấy Tiểu Trừng đang thu dọn đồ ăn vặt bên cạnh nên thăm dò nói: "Vậy tối nay để Tiểu Trừng đến học nhé?"

Tề Trừng chẳng khác nào chó con bị xương chọc trúng, lập tức vểnh tai lên, bé ngoan đứng thẳng biểu hiện ưu tú.

Lần này Bạch Tông Ân không đáp ứng nhanh như vậy nữa.

Tề Trừng lặng lẽ dời bước, chú Quyền thấy vậy nên thức thời nhường lại không gian cho đôi chồng chồng son, nói: "Chú đi tắm rửa cái đã, vừa khiêu vũ xong nên một thân toàn là mồ hôi, lát nữa sẽ quay lại sau."

Chú Quyền vừa đi, Tề Trừng đã lặng lẽ gâu gâu ngồi xổm bên chân ông xã, ngửa mặt lên, hai mắt tròn vo đen bóng, cún con làm nũng: "Ông xã, anh cho em học xoa bóp đi mà, em nhất định sẽ học tập giỏi thật giỏi."

"Tại sao lại muốn học cái này?"

Thật ra Bạch Tông Ân biết đáp án, nhưng anh thực sự muốn nghe từ chính miệng thiếu niên nói ra lời ấy.

"Chúng ta là chồng chồng mà. Chồng chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, ông xã gắp cho em đồ ăn, mua quần áo cho em, rồi còn che chở em nữa, nên em cũng muốn mình có thể làm gì đó cho anh." Giọng nói của Tề Trừng rất mềm mại nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.

Tiểu gâu gâu ở trong lòng bổ sung thêm một câu: Bởi vì em thích ông xã.

... Bởi vì thích ông xã.

Thiếu niên cũng không nói gì, thế nhưng anh lại thấy được trong cặp mắt đen láy kia đang chứa đầy yêu thương.

Ánh mắt đó làm sao sẽ lừa người chứ.

Bạch Tông Ân nắm lấy tay vịn của xe lăn, kiềm nén tâm tình của mình, yết hầu lên xuống, anh cố gắng nhìn sang nơi khác rồi nói: "Nếu em nghĩ mình làm được vậy thì học đi."

Giọng nói của Bạch Tông Ân có hơi khàn.

Nhưng Tề Trừng cũng không nghe ra được, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở, ông xã, đồng ý, rồi!!!!!

Hai mắt đen bóng tràn ngập kinh hỉ.

Bạch Tông Ân khóe miệng thoáng cong lên, anh nói: "Đêm nay về phòng đi ngủ trước đã."

Mới vừa hưng phấn dựng thẳng lỗ tai - Cún cún con, đang chìm đắm trong vui sướng chưa tới một giây nghe vậy thì gào gừ rũ tai xuống.

"Ông xã, sao anh phải cho lựa chọn như vậy chứ? Em có thể không chọn cái đấy không? Không muốn đâu." Cún con tham lam vừa muốn bóp chân vừa muốn ngủ lại phòng của ông xã ngay và luôn.

Đồ ngốc này.

Ngủ trên sàn nhà một thồi gian dài không tốt cho sức khỏe, vậy nên phải ngủ trên giường...

Chờ một chút.

Bạch Tông Ân hạ mi mắt, nốt ruồi son nơi đuôi mắt chợt lóe lên.

Tề Trừng Trừng vốn định chơi xấu bây giờ trong lòng lại căng thẳng, cậu nhớ tới trong tiểu thuyết có nói "Điểm hồng hồng kia xuất hiện" tức là sẽ có người gặp chuyện dưới tay ông xã.

Tề Trừng: ...

Ngoan ngoãn, vô hại, em sẽ nghe lời mà.

Ui ui ui ui.

"Em biết rồi."

Bạch Tông Ân vốn muốn nói câu gì đó thì lại thấy một giây trước thiếu niên vẫn còn ủ rũ các kiểu, giây sau đã lần nữa vui vẻ, hưng phấn.

Cậu đã tự dỗ dành chính mình, căn bản không cần anh phải dỗ. Bạch Tông Ân nhấc tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, nhàn nhạt nói:

"Làm gì có hoàng tử hạt đậu nào lại ngủ trên sàn nhà."

Tề Trừng lập tức biết ông xã không hề tức giận.

Vốn tưởng rằng có thể giúp ông xã xoa bóp đã là tuyệt vời rồi. Nhưng bây giờ cảm nhận được nhiệt độ dịu dàng trên đỉnh đầu, còn có lời trêu chọc của anh, trên mặt Tề Trừng lập tức lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, giọng điệu mềm mại toát ra sự ỷ lại.

"Em hiểu rồi."

"Sao rồi, Tiểu Trừng có học hay không?" Chú Quyền xong việc rồi đi đến hỏi, nhưng vừa nhìn thần sắc của đôi chồng chồng son này thì ông liền biết đáp án.

Đúng như dự đoán, Tiểu Trừng gật đầu, Tông Ân không phản bác, sắc mặt lại còn ôn hòa rất nhiều.

Chân của Bạch Tông Ân có vấn đề về dây thần kinh, từ đầu gối trở xuống không có cảm giác. Còn từ đầu gối trở lên thì nếu bị nóng hay bị kích thích cho đau thì sẽ có cảm giác, nhưng cũng rất nhỏ bé. Bác sĩ Liễu nói rằng tình hình vẫn không xấu lắm, còn có thể chữa được.

Cho nên những năm gần đây, chú Quyền không để ý Bạch Tông Ân chán ghét thân thể của mình như thế nào, bất kể là với thân phận trưởng bối hay nhắc đến ông Lý thì chú Quyền đều muốn Tông Ân phải đồng ý xoa bóp.

Để phòng ngừa cơ bắp bị teo đi.

Trước kia Bạch Tông Ân là vì chú Quyền nên dù có đồng ý xoa bóp đi nữa thì anh cũng không quan tâm đến chuyện liệu chân mình có khá hơn được hay không.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)

Nhưng bây giờ thì khác rồi...

Chú Quyền lớn tuổi thấy vậy, hai mắt chợt nóng lên, ông quay lưng lại nói:

"Chú đi lấy nước nóng."

Tề Trừng cũng không chạy theo cướp việc mà ngồi xổm bên cạnh ông xã, giúp anh xắn ống quần ngủ lên.

Động tác của thiếu niên rất chậm rãi, rất dịu dàng, giống như sợ sẽ làm anh tức giận vậy. Bạch Tông Ân nhìn ra được sự căng thẳng trong mắt thiếu niên. Anh nghĩ, nếu thấy được trong mắt cậu có tồn tại một tia chán ghét hay sợ hãi thì anh sẽ lập tức cất tiếng, thế nhưng thật sự không có...

"Oa, ông xã, chân anh trắng thật đấy."

"Chân của em thô với gầy quá chừng, vậy nên mới cần phải ăn nhiều đó."

Nhóc Đói Cơm đang tự tìm cho mình một cái cớ.

Chú Quyền bê nước nóng đi ra nghe thấy vậy thì cười cười nói:
"Tiểu Trừng mới hai mươi thôi, tuổi này phải ăn nhiều mới tốt, không vấn đề gì cả. Con xem con đi, vẫn rất gầy đấy, phải có thêm chút thịt, tròn tròn thì trông mới càng đẹp hơn được."

Trong mắt người lớn tuổi thì mấy đứa nhỏ có thân hình cao to khỏe mạnh mới gọi là đẹp.

"Tròn một chút chút thôi thì được ạ, nhưng mập thì không được đâu, con còn phải dựa vào mặt để kiếm cơm nữa." Tên ngốc cá mắm ăn bám nào đó cảnh giác.

Bạch Tông Ân liếc nhìn khuôn mặt của thiếu niên, một lát sau mới nói: "Cũng không hẳn."

Nhóc cá mắm ăn bám: ...

...

Lúc xoa bóp, Tề Trừng rất nghiêm túc, tỉ mỉ đứng một bên xem động tác của chú Quyền, im lặng học hỏi.

Chú Quyền cũng dạy vô cùng nghiêm túc: "Đầu tiên con phải làm ướt khăn mặt bằng nước nóng, sau đó vắt đi rồi lau qua một lần. Lúc này thì lòng bàn tay con cũng đã nóng rồi nên không cần xoa quá nhiều thuốc, chủ yếu là lực đạo, phần bắp chân phải ấn nhiều..."

Chú Quyền đã làm như vậy gần mười năm nên rất nhanh đã lưu loát ấn xong.

"Tiểu Trừng có muốn thử một chút không?"

Tề Trừng: "Muốn ạ." - "Ông xã, em thử nhé, để chú Quyền xem em làm có ổn không?"

Bạch Tông Ân ừm một tiếng.

Mới vừa xoa bóp xong nhưng hai chân của Bạch Tông Ân vẫn rất trắng, cũng không có huyết khí khỏe mạnh. Anh ngồi trên xe lăn, quần ngủ được xắn lên trên đầu gối khoảng chừng mười centimet, hai chân mảnh khảnh hơn người bình thường.

Tề Trừng cẩn thận từng li từng tí đưa tay lên đùi của ông xã.

Bình thường khi được ông xã nắm tay hay xoa đầu thì trong đầu Tề Trừng đều sẽ nở hoa, a a a la hét ầm ĩ, nhưng bây giờ cậu thật sự rất nghiêm túc, trong đầu chỉ toàn là những động tác vừa rồi của chú Quyền. Bởi vì cậu rất coi trọng việc này nên học vô cùng cẩn thận, khắc ghi hết lực đạo, góc độ, động tác của chú Quyền đã làm vào đầu.

Cậu rất thành khẩn nghiêm túc giống hệt như đang làm một việc gì đấy vô cùng lớn lao quan trọng.

Rõ ràng sau khi trưởng thành, hai đùi cũng không còn tri giác nữa, nhưng lúc hai tay của thiếu niên đặt lên trên, Bạch Tông Ân cảm nhận được có hơi "ngứa", thật giống như có một mảnh lông vũ thổi nhẹ vào lòng anh vậy.

Từ góc độ của Bạch Tông Ân nhìn xuống, mũi của thiếu niên tròn tròn rất thanh tú, môi hồng hồng có cảm giác hơi đầy đặn, lông mi dài in thành một tầng bóng râm, bởi vì quá chuyên tâm, cũng có thể là quá nóng nên mặt cậu có hơi ửng đỏ.

Nhìn vào mỗi khuôn mặt thôi thì chắc chắn thiếu niên có rất nhiều người theo đuổi. Bạch Tông Ân vừa nghĩ đến điều này thì trong lòng liền tuôn ra cỗ ham muốn chiếm hữu cường thế quen thuộc.

Thiếu niên là của anh.

"Tiểu Trừng làm thật tốt." chú Quyền khen: "Tông Ân, con nói có đúng hay không?"

Bạch Tông Ân đè xuống dục vọng đang tuôn ra nơi đáy mắt, sợ hù đến thiếu niên của mình.

Anh ừm một tiếng, không keo kiệt nói: "Trừng Trừng làm thật tốt, cám ơn em."

Xấu, xấu hổ quá đi.

Cún con có chút ngượng ngùng.

Mỗi lần ông xã châm chọc cậu thì cậu đều vừa xấu hổ vừa nóng nảy, thế nhưng khi ông xã thật sự khen cậu rồi còn gọi là "Trừng Trừng", giờ đầu cậu chỉ biết nở hoa rồi aaaa ầm ĩ thôi.

Tất cả đều thành a a a a!!!

"Không, không có gì, là điều em nên làm." Tề Trừng Trừng không biết để tay chân ở đâu, mặt như bị thiêu cháy, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì chú Quyền cũng đã rời đi rót nước. Trong phòng chỉ còn dư lại cậu và ông xã, Tề Trừng không dám nhìn thẳng vào anh nên chỉ lặng lẽ nhỏ giọng nói: "Ông xã, em, em đi ngủ đây... anh, anh ngủ ngon!"

Bạch Tông Ân ừm một tiếng: "Ngủ ngon."

Tề Trừng cùng tay cùng chân nhảy nhót ra ngoài.

Hôm nay cậu đã xoa bóp cho ông xã.

Sau đó ông xã còn gọi cậu là Trừng Trừng.

Còn chúc cậu ngủ ngon.

Ngâm mình trong bồn tắm, Tề Trừng thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Lần đầu tiên cậu yêu một người, không hề có sự chuẩn bị gì, tất cả đều dựa vào tâm ý của mình. Cậu muốn đối xử thật tốt với người kia, muốn nói chuyện phiếm với anh, muốn ở riêng hai người với anh, nhưng cậu cũng sợ ở riêng với anh sẽ bị anh trêu ghẹo, hơn hết chính là khi mà anh dùng lời ngon tiếng ngọt với cậu.

Ông xã đã gọi cậu là hoàng tử đó, khà khà.

Có lẽ là ngày hôm nay nhiệt độ nước trong bồn tắm hơi cao nên khi Tề Trừng ngâm mình xong thì làn da cũng thành màu hồng nhạt giống như viên ngọc ấm áp. Cậu nằm lì trên giường, vô cùng muốn chia sẻ tâm tình của mình ngay lúc này, vì vậy nên cậu mở cái diễn đàn kia ra.

Cậu không xem những bình luận trả lời bên dưới mà tự kể hết những gì đã xảy ra ngày hôm nay lên.

【... Có vẻ như không quan trọng anh ấy có thích tôi hay không, tôi thật sự thích anh ấy rất nhiều.】

【Quả nhiên là học sinh tiểu học nói chuyện yêu đương. 】

【Người trưởng thành nói chuyện yêu đương thì sao lại không cần hồi đáp chứ, chỉ có kẻ ngu si mới vọng tưởng rằng người ta thích mình hay không không quan trọng. Sau này nhất định sẽ phải trả giá đó, tình cảm lúc ấy rồi sẽ nguội lạnh mà thôi. 】

【Không muốn tạt nước lạnh cho học sinh tiểu học đâu nhưng mối tình đầu ấy mà, ngu xuẩn lắm, sau này lớn lên sẽ còn nhiều cú vả cực.】

Tề Trừng nhìn thấy cái bình luận "Trả giá... tình cảm nguội lạnh", không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Cậu dứt khoát buông điện thoại xuống rồi chôn mình trong chăn, chuyên tâm suy nghĩ một hồi... Tề Trừng nhớ trong truyện không thấy ông xã có yêu ai, anh chỉ một lòng với sự nghiệp.

Ông xã vừa không có mối tình đầu cũng không có người yêu.

Vậy chỉ cần cậu thật biết điều, thật ngoan ngoãn, thì có lẽ tình cảm sẽ không nguội lạnh đâu đúng không?

Căn phòng bên cạnh.

Bạch Tông Ân nhìn khu vực bên cạnh giường, nơi đó rất trống rỗng, thiếu niên đã rời đi nhưng anh vẫn nhìn rất lâu.

Khô nóng.

Trong phòng quá nóng.

...

Ngày thứ hai, sau khi dùng xong bữa sáng thì có nhân viên tới đưa đồ. Tề Trừng ra mở cửa, cậu nhớ lại mình cũng chẳng mua cái gì, hay là chú Quyền, kết quả lại nghe đối phương hỏi:

"Xin hỏi, cậu là Bạch Tông Ân tiên sinh sao?"

"Không phải, anh ấy là ông xã của tôi, có việc gì thế?"

"Đây là lễ phục mà Bạch tiên sinh đặt, mời cậu kiểm tra, nếu như không vừa..."

Lễ phục?

Đúng nha, ngày mai là tiệc sinh nhật của Husky, bọn họ sẽ tới đó tham gia.

Lễ phục được đặt ở phòng khách, nhân viên công tác đã rời đi.

Ngoại trừ logo nhãn hiệu trên quần áo trong phòng mình ra thì Tề Trừng cũng không nhận biết được đây là nhãn hiệu gì.

"Em đi thử một chút xem có vừa người không." Bạch Tông Ân xuất hiện nói.

Tề Trừng Trừng kinh hỉ: "Ông xã mua cho em sao?"

"Không muốn à?"

"Muốn muốn muốn." Cún con gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng cầm quần áo đi thay.

Tề Trừng đã đi tiệc rượu được một lần, chính lần sinh nhật của Vương tiểu thư khi cậu mới xuyên đến đây. Khi ấy cũng tham gia không được bao lâu, trong ấn tượng của cậu thì ngoại trừ có bánh gato ăn thật ngon thì sau đó cũng không có gì vui vẻ.

Vốn dĩ Tề Trừng nghĩ mình sẽ tiếp tục mặc lại bộ âu phục lần đó để tham gia sinh nhật của Husky.

Có thể mặc nhiều lần mà.

Nhưng không ngờ ông xã lại chuẩn bị hết rồi.

Tề Trừng thay quần áo xong thì đi xuống dưới, cậu có chút vui vẻ, bước chân cộc cộc cộc dường như không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng cho ông xã xem.

"Ông xã, rất vừa vặn nè. Sao anh biết số đo của em thế? Một chút cũng không chật, trông có được không?"

Đây là một bộ âu phục màu yến mạch, được cắt may thu thân, có chút hương vị của tuổi trẻ đẹp đẽ. Cổ áo sơ mi bên trong rườm rà như lá sen, thật giống như quý tộc Châu Âu thời Trung cổ, rất cổ điển. Âu phục được mặc lên người thiếu niên càng tôn thêm khí chất cao quý, tựa như một vị hoàng tử.

Bạch Tông Ân nhìn đến không dời nổi mắt, khẳng định nói: "Nhìn rất đẹp."

Thế mà lại không bị ông xã trêu ghẹo... Tề Trừng có hơi không quen, cảm thấy rất ngại ngùng.

"Em, em cũng cảm thấy nhìn rất đẹp."

Lỗ tai thiếu niên đỏ lên, hai mắt sáng ngời lại hồn nhiên, lúc nhìn người khác thì tràn đầy chân thành và tha thiết. Không biết vì sao mà bây giờ Bạch Tông Ân lại cảm thấy có chút hối hận vì đã để cậu ăn mặc đẹp như vậy.

Anh muốn chỉ có mình mới được nhìn thấy thiếu niên.

...

Chạng vạng ngày hôm sau là sinh nhật của Tưởng Chấp, tất cả những người có tiếng trong cả thành phố đều được mời đến, thậm chí một số người kết bạn với Tưởng gia đang ở xa cũng không quản ngàn dặm mà chạy tới.

Vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu thì có stylist tới cửa.

Bạch Tông Ân ngồi ở một bên cầm quyển sách, stylist từ đầu đến cuối đều phục vụ mỗi Tề Trừng.

"Tóc của ngài hơi dài rồi, chân tóc cũng có chút đen, nên nhuộm lại thôi."

Tề Trừng vừa nghe vậy thì đôi mắt xèo một cái lóe sáng, quay đầu nhìn ông xã.

"Ông xã, em có thể nhuộm thành màu đỏ không? Chính là màu đỏ giống tóc của Tanjiro ấy, chỗ này có chút chút màu đỏ này." Cậu sờ sờ mái tóc của mình.

Cún cún con gần đây rất mê mẩn cái này.

Stylist muốn nói rằng như vậy không tốt lắm. Hắn nghe nói người nhà này buổi tối sẽ đến tham gia bữa tiệc của Tưởng thiếu gia, nếu thật sự nhuộm thành màu đỏ thì rất không thích hợp trong một bữa tiệc lớn như vậy.

Hắn nhìn đến người đàn ông bên cạnh đang tự điều khiển xe lăn tiến lại gần, rất lạnh lùng, một bộ dáng không dễ nói chuyện, có lẽ là muốn đến mắng nhiếc thiếu niên tóc xoăn này.

Bạch Tông Ân để sách trong tay xuống, nhìn đến ánh mắt của thiếu niên rồi suy nghĩ về phim hoạt hình tối qua.

"Màu tóc không thể quá cứng nhắc." Bạch Tông Ân miêu tả kỹ hơn màu sắc cụ thể của nhân vật, ánh mắt sắc bén nhìn về phía stylist.

"Như vậy làm được chứ?"

Stylist: ???

Vậy mà cũng ok sao???

Đồng ý cho nhuộm thật luôn à???

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com