ZingTruyen.Info

Ông Xã, Đói Đói, Cơm Cơm

Chương 28: Mối tình đầu của ông xã khiến tui không ngủ nổi

cmj_jinju

Kế hoạch vốn dĩ là đi dạo nhà sách, sau đó đến KFC mua một hộp mười cái cánh gà ăn.

Nhưng bây giờ chỉ cần nơi nào có mùi của ông xã là nơi đó liền có Tề Trừng Trừng biến thân thành nhóc háo sắc mất trí, cộp cộp đi theo bên cạnh anh trực tiếp tiến vào khu mua sắm cao cấp.

"Tiểu Chấp muốn mua quà gì?" Bạch Tông Ân hỏi.

Tưởng Husky dưới gầm xe giơ móng vuốt nói: "Người ta đóng phim rất cực khổ, em cũng không biết anh ấy thích gì nữa."

Lúc này Tưởng Chấp mới quen Úc Thanh Thời không bao lâu, vừa nhiệt tình vừa cố gắng kiềm chế, chỉ sợ làm phiền đến người ta. Hai người họ ở chung không nhiều, lúc hắn theo đuổi y cũng không có gióng trống khua chiêng gì. Nguyên chủ Tề Trừng biết là vì có một lần hội họp, vô tình nghe được giọng điệu của Tưởng Chấp khi gọi điện thoại.

"Mua Lego đi." Tề Trừng đưa ra chủ ý.

Cậu nhớ rằng đồng nghiệp từng nói qua, nhân vật thụ chính khi chịu phải áp lực càng quá độ thì sẽ càng tìm đến những thứ phức tạp để có thể tĩnh tâm, lúc đó đồng nghiệp đã nói "Đam mê này cũng thật là bức người quá đi".

Cún con thật sự không quan tâm bức người gì đó hay không, bây giờ cậu chỉ thành tâm muốn tống cổ cái bóng đèn này đi mà thôi.

Anh dâu đã rất rộng lượng rồi đó!

"Có thật không?"

Tưởng Chấp hoài nghi: "Anh dâu, cậu nói thật đi, cậu chỉ muốn đuổi tôi đi thôi chứ gì."

! ! !

Cún con kinh sợ. Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy à.

Hai tai Tề Trừng ửng hồng, không dám đối diện với ánh mắt của ông xã, hừ hừ, làm bộ bình tĩnh nói: "Có tin hay không thì kệ cậu, lúc đó tặng sai quà thì người bị ghét cũng không phải là tôi đâu!"

Cái tên em chồng thúi này.

Husky bắt đầu hoài nghi bản thân, cuối cùng quyết định nghe theo anh dâu, sẽ mua một bộ khác. Hai tay chuẩn bị.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi dạo trước đã, sau đó tôi sẽ nhìn xem còn cái khác không."

Tề Trừng: ... Sao lại còn muốn đi dạo cùng nhau chứ.

Gâu gâu rũ hai tai xuống.

Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên, tay nắm lấy cái điều khiển xe lăn, nói: "Tôi muốn nhìn quần áo một chút."

"Được, em cũng muốn mua quần áo!" Cún con háo sắc lập tức vui vẻ trở lại.

Tề Trừng rất cao hứng, không hề chú ý tới Tưởng Chấp bên cạnh còn đang chần chừ muốn lui bước khi nghe đến việc đi dạo khu vực quần áo.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, Bạch Tông Ân nhìn qua giống như thật sự muốn mua quần áo, anh chọn lấy một vài cái để nhân viên cửa hàng đưa cho thiếu niên: "Đi thử vào xem."

"Em sao?" Một đầu tóc xoăn của Trừng Trừng cũng muốn vui vẻ theo.

Vểnh lên, vểnh lên.

Đây là ông xã giúp cậu chọn đó.

Hứng thú bừng bừng thật vui vẻ cầm quần áo đi thử.

Bạch Tông Ân chọn quần áo không có logo lớn, rất khiêm tốn, màu sắc ấm áp, có màu be, màu vàng nhạt, phong cách cũng rất trẻ trung, anh còn chọn thêm vài cái quần khác nữa. Tề Trừng Trừng không sợ phiền phức, ra ra vào vào thay hết bộ này đến bộ khác, để ông xã nhìn xem cậu mặc có đẹp không, cả người giống như một con cún nhỏ ầm ĩ.

Không khiến người ta thấy phiền mà ngược lại còn làm người khác muốn xoa xoa.

Nhân viên cửa hàng phát hiện, mỗi khi thiếu niên thay quần áo xong đi ra, vị tiên sinh ngồi ở xe lăn này đều sẽ dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn người kia, mặc dù chỉ mở miệng nói vài câu, nhưng vừa nhìn đã biết ngay là người thân thiết, lại còn rất có kiên nhẫn. Chờ thiếu niên lại đi vào thay quần áo, khí thế cả người anh lập tức không còn giống vậy nữa, là kiểu người sống chớ quầy rầy.

Nhân viên bán hàng bình thường đều phải nịnh hót, khen ngợi khách hàng đủ kiểu, nhưng vị tiên sinh này lại không giống vậy, không cần cô phải ân cần nịnh bợ bên cạnh, chỉ cần vẫn duy trì lễ độ và khách khí là được. Làm ngành nghề phục vụ, khách hàng không ai giống ai, vì thế nên phương thức tiếp đón của bọn họ cũng sẽ bất đồng.

Có người thích nghe nịnh hót ca ngợi, nhưng vị tiên sinh này hiển nhiên không phải khách hàng giống vậy.

Sau khi Tề Trừng Trừng thay quần áo đến lần thứ ba thì lại đi ra cho ông xã xem.

"Màu vàng nhạt này nhìn có trẻ quá không? Nhìn cứ hơi giống như gà con mới nở ấy."

"Oaa này cái áo khoác này đúng là ấm áp quá đi, em chỉ mới mặc một tí thôi mà tay đã ra chút mồ hôi rồi này."

Cún con tâm cơ duỗi ra móng vuốt nhỏ: "Ông xã, anh sờ một chút thử xem."

Thì ra quan hệ của hai người là như vậy. May là lúc nãy không nói gì nhiều, cô còn tưởng bọn họ là anh em. Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm, trên mặt mỉm cười, cũng không nói xen vào.

Người nhỏ làm nũng, người lớn chịu yêu, cô xen vào làm gì.

Một chút tâm tư ấy trên mặt thiếu niên sao có thể che giấu được, dù có cố gắng giấu đi thì dưới ánh mắt nóng rực với giọng điệu vui vẻ ấy thì vừa nhìn đã hiểu được ngay. Bạch Tông Ân nhìn sang, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay thiếu niên rồi sờ một cái, rất mềm mại, cũng rất nóng.

"Gà con cũng không có lớn như em."

"Em với gà con đáng yêu giống nhau." Tề Trừng Trừng làm nũng.

Bạch Tông Ân thu hồi tay lại, lạnh nhạt nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi mua hết những bộ vừa rồi, tính tiền đi."

"Vâng tiên sinh, ngài chờ chút." Nhân viên cửa hàng rời đi làm việc.

Tề Trừng còn đang bận nhìn móng vuốt của mình mà trộm vui vẻ.

Ông xã vừa mới sờ tay cậu đó!!!

Còn lựa quần áo cho cậu nữa!!!

"Chào ngài, tổng cộng hết..."

Vốn dĩ Tề Trừng sẽ tự mình trả tiền, bây giờ lại giống như nghĩ đến cái gì mà đứng tại chỗ giơ giơ móng vuốt nhìn tới nhìn lui đến là vui vẻ. Bạch Tông Ân đưa thẻ qua: "Làm phiền đưa đến khu biệt thự Vân Đài."

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, khum đọc trên w.at.tp.ad là tôi dỗi đấy!!!)

Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã chọn rất nhiều đồ, áo khoác, áo ngoài, áo len, quần jeans, rồi thêm nhiều phụ kiện khác nữa. Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy thẻ của vị tiên sinh này thì lập tức càng thêm cung kính khách khí.
"Dạ được thưa ngài, ngài có thể để lại số điện thoại để có thể miêu tả địa chỉ rõ hơn cho chúng tôi không?"

Tấm thẻ này là thẻ VVIP của khu mua sắm, được tận hưởng miễn phí các dịch vụ...

Số điện thoại của ông xã!

Tề Trừng dựng lỗ tai lên, nghe trộm.

Bạch Tông Ân liếc mắt nhìn sang, đọc số điện thoại.

Cún con lén lút đọc thầm trong lòng hai lần, tự nhiên mắt cún mờ mịt, ơ khoan, số điện thoại này sao quen quá đi.

Sau khi giải quyết xong xuôi, hai người ra khỏi cửa hàng.

"Đó không phải là số điện thoại của em sao??!!!" Tề Trừng cuối cùng cũng thông suốt.

Bạch Tông Ân: "Đồ là mua cho em. Có vấn đề gì sao, gà con?"

????

!!!!!

"Em và gà con đáng yêu giống nhau."

A a a a ông xã đây là bắt lại bài làm nũng trước đó mà châm chọc cậu đây mà!!!

Cún con nghẹn ngào một tiếng, ngoan ngoãn: "Không có vấn đề gì hết..."

Bạch Tông Ân nhếch miệng, thiếu niên bị lạc lại phía sau anh một hai bước, nhưng chưa đếm tới một thì đã nghe thấy tiếng bước chân cộc cộc vui vẻ của cậu chạy theo, anh đè nụ cười xuống, nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi: "Đi nhà sách rồi còn muốn ăn gà nữa không?"

"Muốn muốn muốn ạ."

Cún con đang rũ tai xuống nghe vậy thì lập tức dựng hai tai lên, rất vui vẻ.

Cậu biết mà, ông xã vẫn là tốt nhất.

Ấy, nhưng mà sao ông xã lại biết kế hoạch của cậu là đi nhà sách rồi ăn gà rán được!!!!

Thật là một đồ ngốc dễ dỗ. Nói là muốn mua truyện manga Thanh Gươm Diệt Quỷ nhưng buổi chiều đã bị bỏ lỡ, dựa theo sức ăn của thiếu niên, từ khi ăn xong cơm tối đến lúc đi dạo bây giờ hẳn sẽ muốn ăn thêm đồ ăn vặt.

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn, thiếu niên đi ngay bên cạnh anh, tóc xoăn trên đầu dường như cũng muốn vui vẻ lay động theo, rất dễ khiến người khác hòa chung một bầu không khí vui sướng với cậu, làm tâm tình người ta trở nên rất tốt.

Mãi đến tận khi ra khỏi khu mua sắm, tiến đến nhà sách ở quảng trường thì Tề Trừng mới nhận ra có gì đó sai sai.

"Ông xã, em chồng đâu mất tiêu rồi?!" Σ(°ロ°)

Vì ông xã mua đồ cho cậu nên Tề Trừng đã vui thật là vui, vui đến mức làm cậu quên mất Tưởng Chấp biến mất ở đâu, lúc nào.

Anh dâu đúng thật là không có trái tim gì cả!

"Tiểu Chấp tự đi dạo một mình rồi. Em muốn ở đây đợi nó?"

"Không muốn, không muốn. Tự chúng ta đi thôi." Tề Trừng cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không hoan nghênh Husky đến làm kì đà cản mũi.

Cậu không nghĩ tới, em rể tuy thối tha nhưng vẫn có ánh mắt lắm nha!

Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên lại một lần nữa đặt lực chú ý trở về với truyện tranh, đuôi mắt chợt lóe lên điểm hồng hồng.

Tiểu Chấp không thích đi dạo khu vực quần áo, đặc biệt là việc chờ đợi người khác thử đồ, bởi vì hắn cực kì không có kiên nhẫn.

...

Quả nhiên có truyện tranh Diệt Quỷ thật này.

Mua!

Tề Trừng còn muốn mua thêm mấy quyển văn học nữa, nếu không thì cậu cảm thấy mình thật giống như không có tri thức vậy.

Lúc cậu giả vờ giả vịt lựa sách thì hỏi ông xã: "Ông xã, quyển sách này có cái bìa cách điệu quá ha, nhìn một cái liền có cảm giác rất văn hóa luôn á."

"Hay lấy quyển này đi, tiêu đề này nè, anh xem, trông thật nghiêm túc nhờ."

Bạch Tông Ân nhẹ giọng gõ xuống sách: "Ngẩng đầu nhìn."

Vốn là giả vờ giả vịt thiếp vàng văn học cao thâm - Tiểu Trừng Trừng, bây giờ ngẩng đầu lên thì thấy được biển hiệu đặt trên giá sách trước mặt... Tiểu thuyết tình yêu bán chạy.

"... Em, em thấy ánh mắt của mọi người nhất định sẽ không sai."

"Chim sẻ nhỏ à?" Bạch Tông Ân khôi phục lại ký ức cho thiếu niên.

Tề Trừng: ...

A a a a quên mất quyển truyện đó lúc mua cậu cũng không nhìn qua, hoàn toàn dựa vào xu thế của mọi người!!!

...Nhưng mà đọc cũng hay lắm đó.

"Yêu thích thì không có phân biệt cao thấp, mua đi." Bạch Tông Ân lạnh nhạt nói.

Tề Trừng Trừng mặt đỏ hồng, ông xã thì tra cứu nguyên văn tài chính, còn cậu lại đi đọc tiểu thuyết tình yêu bán chạy.

Ừm, chắc cũng có điểm tương xứng đi.

Thật ra thì cậu cũng đang muốn học hỏi thêm về tình yêu.

Tề - kinh nghiệm yêu đương bằng không - Trừng ngoan ngoãn đi tính tiền, ôm lấy chủ trương tình yêu tương lai của mình, dự định trở về thì sẽ khắc khổ nghiền ngẫm đọc, tranh thủ sớm, sớm đến ngày...

Lau người cho ông xã.

A a a a, Tề Trừng mày lại đang suy nghĩ gì cái gì vậy!!!!
.
.
.
Sau đó thì đi KFC, Tề Trừng mua một hộp mười cái cánh gà.

"Ông xã, anh ăn không?"

Bạch Tông Ân lắc đầu, Tề Trừng liền bắt đầu vui sướng gặm.

Mới đầu, miệng nhỏ vẫn còn nhã nhặn gặm gặm. Được một lúc thì ui ui ui quá thơm quá ngon, lớp bột siêu giòn nên đã ngon càng ngon hơn, vị Orleans này ngon quá đi mất, a nha một miệng lớn!

Liếm liếm ngón tay.

Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên lại giống như cún con, ánh mắt tròn tròn đen láy, rất nghiêm túc nhiệt tình gặm xương, còn lè lưỡi liếm --

Anh dời ánh mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lại có tuyết rơi rồi.

Mùa đông năm nay, tuyết thật đẹp...

Gặm xong cánh gà, Tề Trừng ngẩng đầu thì phát hiện ông xã đang nhìn cậu.

Mặt đỏ lên.

Vừa rồi ăn ngon quá nên cậu có hơi cuồng dã...

Ông xã có bệnh khiết phích mà.

"Em, em đi rửa tay, ông xã, anh chờ em một chút." Tề Trừng Trừng chạy đi rửa sạch tay, sợ ông xã sốt ruột chờ mình nên rửa mau mau rồi trở lại.

Bạch Tông Ân nhìn thấy thiếu niên hai tay vẫn còn ướt nhẹp nước, bên ngoài đang có tuyết rơi, nếu để như vậy đi ra thì sẽ rất buốt. Anh lấy khăn tay từ trong túi áo khoác của mình ra đưa đến.

!!!

Tề Trừng tiếp nhận, chậm rì rì lau tay, mặt hơi nóng.

Cậu nghĩ, ông xã lại đối xử tốt với cậu nữa rồi.

Vậy có phải, cậu đang tiến lại gần hơn với mục tiêu lau người giúp ông xã không nhỉ?

"Em sẽ giặt sạch lại cho anh."

Bạch Tông Ân nhìn thấy thiếu niên đỏ ửng hai tai, khóe miệng lại cong lên.

"Được."

Không phải ông xã nên nói là "Không cần, cho em" à!
Tề Trừng dự định sẽ mang cái khăn này đi làm kỷ niệm, sau đó ngẫm lại thì bị dọa cho sợ bởi hành vi quá u mê của mình, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh liền phả vào mặt nhưng Tề Trừng vừa mới ăn xong nên bây giờ cậu đang tràn đầy năng lượng, một chút cũng không thấy lạnh.

"Oa! Có tuyết rồi!"

Bầu trời đầy những hoa tuyết đang bay, cún con chạy ra vui chơi. Tề Trừng lớn lên ở phía nam, khi còn bé rất ít khi được nhìn thấy tuyết, dù sau đó đi lên thành phố học cũng sẽ có tuyết rơi, nhưng lúc đó đối với cậu mà nói thì khi ấy là những khoảng thời gian rất gian nan.

Quần áo không đủ ấm để chống đỡ cái lạnh.

Mỗi ngày chạy gấp rút trên đường đi làm, run lẩy bẩy.

Lo lắng về sinh hoạt phí, tương lai có việc làm vân vân.

Hiện tại thì cậu đã có thể thoải mái mà chơi tuyết rồi, đặc biệt hơn nữa là bên cạnh còn có người mình thích nữa. Tề Trừng như thiếu nam hoài xuân, nhảy nhảy nhót nhót bên cạnh ông xã, một giây sau thì thấy ánh đèn sáng choang từ một cửa hàng nào đó, ánh mắt cậu sáng lên, ngại ngùng nói: "Ông xã, em có thể uống một ly trà sữa không?"

Bằng không thì đây không gọi là tận hưởng được!

"Thân thể em có thể chịu được thì được rồi."

"Lúc về chúng ta lại đi dạo cho tiêu cơm, sau đó về nhà rồi em sẽ nhảy trên máy tập thể dục, sẽ không bị đầy bụng đâu." Cún con làm nũng: "Có thể không, có thể không?"

Bạch Tông Ân gật đầu một cái. Tề Trừng nhanh chóng đẩy ông xã, chạy về phía cửa hàng trà sữa.

Vì quá vui sướng nên hành động này dường như là làm theo bản năng.

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn giật mình một chút, hoa tuyết rơi xuống trước mặt anh, trên đỉnh đầu là thanh âm vui sướng hoan hô của thiếu niên: "Ông xã tốt quá đi!!!"

Được thiếu niên đẩy, anh cũng không cảm thấy chán ghét hay có gì đó không vui.

Giống như được bay lên cao, không khí lạnh lẽo trước mặt giờ đây lại nhue có thêm những tia vui sướng.

Ông xã không có mắng cậu kìa.

Cún con tâm cơ vui vẻ đến mức hai mắt cũng cong cong.

Tề Trừng rất thích thêm topping vào trà sữa, nho là điểm đặc trưng của cửa hàng này, từng quả nhỏ đều được phủ một lớp kem cheese dày, mặn mặn ngọt ngọt, ăn một miếng thì trong miệng đều là hương vị chua ngọt, ăn một quả nho xong lại hút thêm một ngụm kem.

Trên miệng thiếu niên dính một vòng kem sữa.

Hai mắt to tròn, tràn đầy hạnh phúc.

Giống như cậu bạn nhỏ vậy, chỉ chút chuyện nhỏ ấy cũng có thể khiến cậu vui vẻ. Bạch Tông Ân nhắc nhở bạn nhỏ nào đó: "Trên miệng có dính kem."

Tề Trừng Trừng trực tiếp đưa lưỡi ra liếm một cái, là kem, ăn ngon quá đi!

Bạch Tông Ân dời ánh mắt: "Về thôi."

"Được nha, về nhà thôi." Tề Trừng ôm trà sữa hút một ngụm, thật vui vẻ đi bên cạnh ông xã.

Phương bắc thường có tuyết rơi, người đi trên đường đều không bung dù, trên vai, trên tóc mọi người đều dính hoa tuyết. Có những cặp đôi, những người thân của nhau cười rất vui vẻ, còn chụp ảnh ở quảng trường, rõ ràng là rất lạnh, nhưng có lại có loại không khí vui mừng nhộn nhịp.

"Ông xã, em thật sự rất yêu thế giới này."

Bạch Tông Ân ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên một chút rồi đột nhiên nghĩ.

Khi nói ra lời này, trông cậu thực sự không giống như một người bạn nhỏ nữa. Nhưng một giây sau lại hô ra một hơi, ngay lập tức liền trở lại thành một tên ngốc vui vẻ vô tâm vô phế hút trà sữa, nhảy nhảy nhót nhót.

Cậu đang rất hạnh phúc.

Bạch Tông Ân không muốn thăm dò thêm điều gì, anh gật đầu, lặp lại lời nói.

"Về nhà."

Về đến nhà thì chú Quyền cũng đã trở lại, còn có cả nhân viên giao quần áo đến, chú Quyền mặt mày hồng hào ký nhận, thấy bọn họ về liền vui vẻ hỏi han: "Tiểu Trừng mua cái gì à? Vừa vặn giao đến này."

"Ông xã mua cho con ạ." Đuôi Tề Trừng Trừng muốn vểnh lên.

Chú Quyền thuận theo đứa nhỏ nhà mình, liếc nhìn Tông Ân, cười ha ha trêu ghẹo nói: "Ôi chao, Tông Ân biết thương Tiểu Trừng rồi."

Tề Trừng nghe vậy liền ngây ngô cười vui vẻ.

Như là hai người đang chơi đánh đố gì đó.

Bạch Tông Ân liếc nhìn cả hai, đi vào nhà trước. Tề Trừng lập tức cộc cộc cộc chạy theo, một bên đổi giày cởi áo khoác, một bên nhanh nhảu nói: "Em không khoe khoang đâu, anh đừng tức giận mà."

"Không tức giận." Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên lại bắt đầu ngốc lên: "Chỉ là không muốn cùng cười ngây ngô như hai người."

Lá gan cún con mập một chút rồi, nhỏ giọng nghĩ linh tinh nói: "Em cũng đâu có bắt anh cười cùng đâu."

Bạch Tông Ân nhìn sang.

Tề Trừng: Ngoan ngoãn, ngu ngốc, vô tri.

Cún con cái gì cũng không biết, Cún con làm gì có ý xấu gì!

... Thôi. Sao phải tính toán với đồ ngốc chứ. Bạch Tông Ân nghĩ.

Tề Trừng mang theo quà của mình trở về phòng.

Quần áo trước dây đều xê hết ra, nhường vị trí này lại cho ta!!!

Cậu treo quần áo mới ở ngay vị trí chính giữa bắt mắt nhất. Tề Trừng rất thích cái áo len cổ tròn màu vàng nhạt kia, dáng vẻ khá cổ điển, rất mềm rất ấm áp, mặc vào giống như một con gà vàng nhỏ.

Nhưng vì thế mà cậu cũng rất thích nó.

Hình như lúc cậu thử cái này rồi đi ra, ông xã nhìn cậu bằng ánh mắt rất hài lòng.

Hi vọng đó không phải là ảo giác của cậu.

Buổi tối sau khi tắm rửa thơm tho, Tề Trừng ngựa quen đường cũ đi đến phòng của ông xã nằm nhoài ra thảm. Đêm nay Bạch Tông Ân không ngồi ở trên giường đọc sách, mà là bận rộn trước bàn máy tính, anh nhìn thấy thiếu niên lại đây, chỉ nói: "Em tự chơi đi."

"Được, em sẽ không quấy rầy anh đâu." Tối nay Tề Trừng đã mua một quyển Quỷ Diệt và một quyển tiểu thuyết tình yêu, cậu xoắn xuýt một hai, quyết đoán lựa chọn tiểu thuyết.

Cậu đã ngủ trong phòng của ông xã rồi thì phải có chút chí khí, không thể cứ vậy mà nằm xuống đất mãi được.

Tuy rằng nằm dưới đất, chăn đệm cũng rất thoải mái ấm áp, thình thoảng còn được cọ đến trên giường...

Nhưng chí khí của cún con có hơi dao động, cậu cảm thấy sàn nhà thật ra cũng không tệ lắm, làm người không cần quá quyết tâm, cứ từ từ đi mà.

Thật ra, Tề Trừng rất sợ chọc giận ông xã rồi bị anh đuổi ra ngoài.

Mỗi một ngày trôi qua, cậu càng yêu lấy thế giới này, càng thêm thích Bạch Tông Ân, càng yêu thích thì sẽ càng thấp thỏm lo lắng...

Thôi, không thèm nghĩ về tương lai nữa.

Tề Trừng nằm nhoài trên thảm, lật tiểu thuyết ra.

Woww!!!

Cá chép trong lòng nhảy lên một cái, cún con phấn khích ngồi dậy, hai mắt sáng lên lấp lánh.

Đây, còn là, một quyển, tiểu thuyết tình yêu, nam nam!!!

Một giây sau Tề Trừng mới phản ứng lại, thế giới này có thể kết hôn đồng giới, có bán tiểu thuyết tình yêu nam nam cũng không có gì lạ. Hưng phấn xong, cậu lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.

Xa xa, Bạch Tông Ân phát hiện tinh thần thiếu niên hưng phấn, giống như là chó con đột nhiên thấy được thịt.

Cậu rất yên tĩnh, đi ra ngoài cũng vô cùng lặng lẽ, nhưng Bạch Tông Ân đã không còn đặt lực chú ý vào máy tính được nữa.

Qua ba phút, thiếu niên trở lại, trên tay cầm theo vở và bút. Bạch Tông Ân dời tầm mắt, lại một lần nữa nhìn lại máy tính bắt đầu công việc, nhưng chưa được mấy phút, tầm mắt của anh lại không tự chủ được mà dời đến bên giường.

Thiếu niên đang nằm úp sấp.

Áo ngủ lộ ra một đoạn eo, cậu đưa tay gãi gãi bụng.

Hình như là ghi chép cái gì đó, cậu viết viết viết một chút rồi dừng lại, tóc xoăn trên đầu nhẹ lay động, hẳn là nhìn thấy gì cái gì hữu dụng lắm.

Đầu ngón chân rối rắm cọ lên cọ xuống, nhìn thật giống như có phiền não.

...

"Là kiểu cưới trước yêu sau! Giống như mình với ông xã, rất hữu dụng luôn."

Vận may gì mà tốt quá đi mất.

.

Xuống bếp làm bữa sáng tình yêu, nhớ kỹ nhớ kỹ.

Che chở quan tâm, quá đúng!

Tặng quà mình tự làm, ok ok get được rồi.

Ngày lễ thì lãng mạn tặng hoa, chí lý quá nha!

Ngọt ngào quá đi, ngọt ngào quá đi.

Sau hai mươi phút.

"Ly hôn?!!!!"

Tại sao lại muốn ly hôn? Không được như vậy, Tề Trừng không cho phép như thế, mười ngàn lần không cho!!! ('Д')ゞ

Khí thế hùng hổ lật sang trang tiếp theo.

"Thì ra là mối tình đầu trở lại à." Tề Trừng cau mày, sưng mặt phồng má rất tức giận: "Hôn nhân cũng không phải là trò đùa, cái người này bị gì vậy chứ, vợ của anh yêu anh, đau lòng cho anh như vậy cơ mà!"

Cậu tức giận đến mức mồm miệng cũng nói không rõ.

Bạch Tông Ân đặt bút máy xuống, không một tiếng động di chuyển xe lăn tiến lại, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang nằm nhoài trên thảm phẫn nộ.

Bởi vì quá mức tức giận mà lông tóc trên đầu cũng muốn nổ tung.

"Em lại đọc cái gì rồi?"

Giá trị phẫn nộ chạm mức trăm phần trăm - Tiểu Tề Trừng bị ông xã gọi đến liền vội vội vàng vàng khép sách lại, ngồi dậy ngoan ngoãn nói: "Chỉ, chỉ là một quyển tiểu thuyết khó coi thôi, ông xã, chúng ta đi ngủ đi."

Lảng sang chuyện khác quá mức cứng rắn.

Bạch Tông Ân không nói gì, gật đầu một cái.

Tề Trừng ngồi ở một bên, thu dọn tiểu thuyết và sách bút lại, Bạch Tông Ân vòng sang một bên khác, nhìn bóng lưng bận rộn của thiếu niên, lại nghĩ đến thời điểm thiếu niên đẩy mình, lúc này cũng không tìm cớ đuổi cậu đi nữa.

Anh vén chăn lên, tự mình lên giường.

Gian phòng rơi vào bóng tối, Tề Trừng ở trên thảm lăn qua lộn lại.

Không được bao lâu thì nhẹ giọng nói: "Ông xã, em đi rót nước, anh muốn uống không?"

"Không uống."

Tề Trừng đứng dậy mang dép vào rồi đi ra ngoài, nhưng cậu không đến phòng bếp mà rẽ sang phòng ngủ ở lầu một gõ cửa. Tưởng Chấp về trễ, mới vừa tắm rửa xong, hắn đi đến mở cửa ra xem thì thấy đó là anh dâu, ngay lập tức dùng khăn lông che ngực mình, đề phòng hỏi: "Cậu làm gì!?"

"Em chồng, cậu nói tôi nghe, ông xã có mối tình đầu không?"

Tưởng Chấp chậm rãi thả khăn xuống: "Trong ấn tượng của tôi, anh trai có rất nhiều người theo đuổi -- "

"Hỏi cậu có hay không có, trực tiếp trả lời đi coi." Ông xã đang chờ cậu về ngủ đó.

Công cụ người - Tưởng Chấp: "Không có."

"Rất tốt, cho cậu mượn máy chơi game chơi tiếp đó, không cần phải lén lén lút lút." Anh dâu vẫn thật rộng lượng, vui vẻ đi nhà bếp uống nước.

Công cụ người - Tưởng Chấp vừa quay đầu liền lập tức nhắn tin cho anh mình.

[Anh, anh dâu vừa mới hỏi em anh có mối tình đầu hay không á. Trong ấn tượng của em thì không có, với cả chuyện riêng của anh thì em cũng không rõ, vậy rốt cuộc là anh có hay không?]

Bạch Tông Ân ở trên lầu hai đang mở ra quyển tiểu thuyết khi nãy, anh lật ngay nếp gấp lúc mở ra, vừa vặn nhìn thấy nội dung thiếu niên đã đọc.

Bạch Tông Ân đặt sách trở lại chỗ cũ, điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn của Tiểu Chấp.

Tưởng Chấp còn đang không biết mình có cung cấp sai thông tin hay không, trong lòng thấp thỏm lo lắng thì đúng lúc nhận được tin nhắn trả lời của anh trai.

[Không có.]

[Chỉ có một mình anh dâu của cậu.]

Tưởng Chấp: ... Tại sao trước khi đi ngủ còn phải nhét cơm chó cho hắn vậy chứ!!!!

____________________

Juuu: Thật ra tui thắc mắc lắm, nhà giàu nứt đố đổ vách thế kia mà trong phòng không có lấy một bình nước để uống ha gì mà lần nào cũng phải lặn lội xuống bếp để rót nước dzay tr :)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info