OneShot | Kém Duyên | Yoonseok
Mùa không em.
Tôi là Min Yoongi, hai mươi lăm tuổi. Tôi có mở một quán thịt cừu xiên nướng do tôi làm chủ. Quán khá đắt khách và được mọi người yêu mến, mọi người cũng yêu mến cả tôi. Vì sao ư? Vì tôi khá đẹp trai, tính tình lại theo chiều hướng lạnh lùng giống các nam chính ngôn tình mà mọi người hay đọc. IQ của tôi cũng thuộc hạng cao, nhưng EQ thì thấp dưới ngón chân. Tôi chưa từng cảm thấy yêu thích ai trừ gia đình tôi. Tôi không có ham muốn xác thịt hay bắt chuyện với ai trước. Tôi thừa nhận tôi cổ hủ, vì sao? Tại vì tôi không thích những cặp đôi đồng tính. Tôi ghét cái kiểu họ cứ nắm tay, day dưa nhau trước mặt nhiều người. Đặc biệt hơn là cái tình yêu mà ai cũng coi khinh nó... Cho đến khi, tôi gặp được em. Một người đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi về mọi thứ. ____________Hôm nay là một ngày đẹp trời cho đến khi khoảng trời ấy có mây đen kéo đến và ùn một cái, cơn mưa như trút nước không báo trước. Tôi gấp gáp chạy vào một trạm xe buýt để trú mưa tại vì tôi không mang theo ô. Ngồi trên một cái ghế được trải dài đủ cho mười người ngồi nhưng giờ này chỉ còn mình tôi ngồi đây. Đường này khá vắng nên chả ai ở không mà vào trú mưa cùng tôi.Tôi có xe nhưng chả biết trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay tôi lại đi bộ. Thật xúi quẩy! Giờ tôi chả biết phải ngồi đây đến bao giờ mới được về nhà mà căn bản món mì nóng của tôi cũng có xu hướng trở thành mì lạnh rồi. Tôi cứ thẩn thờ ngồi nhìn mưa như một thằng thất tình cho đến khi có một người con trai chạy vào trú mưa. Lúc đầu tôi nhìn người đó với một suy nghĩ: " Cả người ướt muốn hết rồi thì còn trú mưa làm gì? "Nhưng em lại bắt gặp ánh mắt đấy của tôi nên chỉ cười gượng, vừa dùng tay áo lau bớt nước trên mặt vừa đáp nhẹ:-- Tôi chỉ đến chờ xe buýt. Tôi cũng mặc kệ không nói gì thêm, nhìn em ngồi gần đầu ghế bên kia. Đáng lẽ ra tôi vẫn cứ như một soái ca ngồi ngắm mưa nhưng cả người em như có lực hút khiến tôi không thể rời mắt. Em giống những giả thuyết và định nghĩa mà Niu-tơn đã nói về lực hút của trái đất. Em khiến tôi xôn xao khi nhìn, khiến tôi chỉ chú tâm vào một mình em mà mặc kệ mọi thứ xung quanh. Cũng chính lúc đó, tôi mới hiểu ra rằng cảm giác yêu người cùng giới là như thế nào. Em có một đôi mắt nhỏ nhưng nó lại biết cười, một sóng mũi cao mà các cô gái hằng mong ước. Đôi môi mỏng hồng nhạt thanh tú và gò má cao ửng hồng vì lạnh. Tôi nghĩ em thấp hơn tôi nửa cái đầu, tính tình cũng hiền hòa và cởi mở hơn tôi nhiều. Em có mái tóc nâu đen làm tôn nước da trắng, từng ngón tay thon dài và đôi chân thẳng tắp ấy đã cho biết em đã đánh cắp nhiều trái tim của người khác, và em đã thành công khi lấy mất trái tim của tôi. Tôi cứ chầm chậm quan sát em như thế, mặc dù mắt tôi không được tốt, không thể nhìn quá xa. Nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao tôi có thể nhìn rõ từng bộ phận trên người em mặc dù em ngồi xa tôi khoảng một mét. Có lẽ mắt tôi cũng biết phá lệ chăng? Tôi và em cứ ngồi như thế nhưng cả hai không cùng chung một ý nghĩ. Em đợi xe buýt đến, leo lên xe và đi khỏi mắt tôi trong chớp nhoáng. Có thể tôi sẽ không gặp lại em. Tôi ngồi đây đợi đến khi tạnh mưa rồi quay lưng bước về, một bước chân ngắn thế này lại kéo xa khoảng cách giữa tôi và em.Thế là điều gì đến cũng đến, xe buýt chạy đến và dừng lại chỗ tôi và em ngồi. Em dứt khoát bước lên xe, xe cũng nhanh chóng đóng cửa lại khi thấy tôi không bước lên. Cứ thế, xe lăn bánh chạy đi. Tôi ngồi đây nhìn chiếc xe buýt đã tróc sơn chở em đi thật xa mà trong lòng đau nhói. Tôi ngồi như thế đến khi mưa tạnh và cất bước quay về. Từng bước về sau mà nặng nề đến thế. Tôi nhận ra tôi đã yêu em, nhưng tôi cũng nhận ra rằng tôi là một thằng vừa khùng vừa ngu. Tại sao tôi lại có cái suy nghĩ yêu em chứ, em là ai, em tên gì, em từ đâu đến... tôi còn chả biết. Về đến nhà thì tôi cũng chả quan tâm đến món mì của tôi nữa. Vì nó đã lạnh ngắt và chẳng còn một chút hương vị nào làm tôi cảm thấy ngon miệng, tôi liền quẳng vào thùng rác. Tôi đi tắm rồi lên giường ngủ. Tôi tự nói với bản thân rằng, nếu tôi ngủ dậy thì tôi sẽ không còn cảm thấy nhớ hay yêu em nữa. Tôi có thói quen mở nhạc nghe để dễ ngủ, hôm nay cũng thế. Tôi bật nhạc và tiếng hát cứ chầm chậm mà vang lên. Tôi từ từ nhắm mắt lại, cố gắng xóa bỏ hình bóng em.
"Em đi ngang đời anh, như gió mây qua trời
Đưa đôi tay nhưng không thể với lấy
Vậy đành thôi nhìn theo người đi
Khi đã xa mất rồi, chỉ còn tôi với những mộng mơ lặng thinh..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info