ZingTruyen.Asia

Oneshot Jessica X Cici

Đó là một ngày chủ nhật mưa. Ngay cả bây giờ, Cici vẫn còn nhớ vào ngày hôm đó, bầu trời không một gợn mây bỗng trở nên xám xịt và mờ ảo với những đám mây đen, và khi cô đang pha trà cho mình thì có một trận mưa như trút xuống. Hạt mưa gõ cửa sổ và gió làm lay động cây cối, không khí trở nên mát mẻ trong giây lát, là thời điểm hoàn hảo để gối đầu giường, uống trà và âu yếm.

Cici đang hòa tan đường trong tách trà, dùng thìa xoay chất lỏng một cách hờ hững, âm thanh lạch cạch vang lên khắp căn bếp yên tĩnh. Hương bạc hà khuếch tán trong không khí, hòa quyện với mưa thơm gần như không thể nhận ra. Cô hít vào, cảm thấy lồng ngực nóng lên và trái tim cô tan chảy trong sự yên bình.

Từ cánh cửa nhà bếp rộng mở, cô có thể thấy Jessica đang nằm trên ghế sofa, nhìn vào điện thoại và cuộn người trong chăn một cách lơ đễnh. Nhìn nàng như vậy khiến Cici mỉm cười. Không thể giải thích được, cô cảm thấy như mình vừa yêu Jessica một lần nữa.

Đó chỉ là một tình yêu bình thường - có thể hơn thế nữa, nhưng nó trong sáng, trẻ trung, giống như một bầy bướm trong vườn hồng, một biểu tượng thực sự của sự lãng mạn nồng nàn. Cảm xúc của Cici như muốn vỡ òa trong lồng ngực và cô cảm thấy không gì có thể hoàn hảo bằng những cảm xúc này. Cô chìm trong cơn mê say.

Cô bước đến chỗ Jessica, đưa cho nàng cái cốc. Cici nhấp một vài ngụm từ cốc của mình, và đặt nó lên bàn sau đó để có thể nằm cùng nàng. Không gian chật chội và mặc dù không ai lên tiếng phàn nàn, nhưng nó khá khó chịu, nhưng cô nghĩ rằng điều đó có nghĩa là sẽ ít khoảng cách hơn giữa hai người họ.

Cici hôn lên má Jessica và định vị sao cho đầu nàng nằm dưới quai hàm của cô. Trước sự hài lòng của mình, cô đưa một tay lên để từ từ chải tóc nàng bằng các ngón tay của mình. Họ không nói chuyện.

Cici đã chìm sâu trong dòng nước của tình yêu. Nó khiến cô cảm thấy mình giống như một kẻ lang thang một mình, một người nhặt rác mạo hiểm trong nỗi sợ hãi khi khám phá ra một thứ đẹp đẽ như thế này. Cô nghĩ về cuộc sống của cô với Jessica có ý nghĩa như thế nào, cách nó khiến cô trở nên tốt hơn với tư cách là một con người, cách cô luôn hạnh phúc khi ở bên nàng— chỉ là những suy nghĩ giúp cô loại bỏ mọi đau khổ.

Jessica không phải là một thiên thần. Nàng cũng không phải là công chúa hay nữ thần. Nàng chỉ là một người phụ nữ. Một người. Nhưng Cici cảm thấy thật may mắn khi biết nàng, được gặp nàng. Cứ như thể các thiên thể thẳng hàng để ủng hộ tình yêu của họ. Các vị thần có lẽ là người mai mối của họ, và Cici, khi nghĩ đến điều này, thở phào nhẹ nhõm. Jessica rúc vào xương quai xanh của Cici, và giữ nguyên như vậy trong vài phút trước khi nàng cất tiếng gọi tên cô.

"Sao vậy?" Cici trả lời.

Jessica không nói gì trong một phút. Cici nghe thấy hơi thở của nàng đều đặn và dài. Có lẽ Jessica chỉ muốn gọi cô. Giọng của nàng trước đây nghe rất thân mật và ngọt ngào. Cô mỉm cười.

"Cici." Jessica nói một lần nữa. Lần này thì im lặng hơn, và có một sự run rẩy đáng chú ý trong cách nàng nói, điều này rất lạ và khơi dậy sự tò mò của Cici, nhưng cô chỉ mỉm cười và hôn lên khóe miệng nàng.

"Chuyện gì vậy, Jessi?"

Đột nhiên, Jessica đẩy Cici ra. Cả hai người họ ngồi trên ghế sofa, cạnh nhau, và chỉ lúc đó cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

Nàng trông thật uể oải.

Tóc nàng rối bù vì nằm trên tay ghế sofa quá lâu, nhưng tựa hồ cũng không phải như vậy. Lông mày nàng nhướng lên, môi mím lại, và vẻ mặt của nàng nói chung thể hiện sự không hài lòng, đứng trước ranh giới giữa buồn bã và tức giận. Cici đưa tay ra để chải tóc, nhưng Jessica bắt lấy cổ tay cô. Cô hoàn toàn đình chỉ hô hấp.

Có cái gì đó không đúng.

"Cici." Jessica nói, như thể nói tên cô ấy hai lần trước đó là không đủ, như thể nói lại lần nữa sẽ giải thoát nàng khỏi bất cứ tình huống nào mà họ đang mắc kẹt.

"Chị..."

"Chuyện gì vậy?" Cổ tay của Cici vẫn bị nàng giữ. Jessica, nhận ra điều này, từ từ buông tay.

"Chị..." Jessica sắp khóc, nhưng nàng nhìn thẳng vào mắt Cici và nói, mạnh mẽ, nhưng hơi khàn khàn.

"Chúng ta không thể ở bên nhau nữa, Cici."

"Cái gì!?"

"Chị đã nói rồi. Chúng ta không thể ở bên nhau nữa." Jessica nói.

"Dù chị có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tình yêu đã rời xa trái tim chị từ lâu và giờ chị đang bị xé nát. Chị có-"

Cici không nói gì cả.

"Chị đã quên cách yêu." Jessica tiếp tục.

"Tại sao?" Câu hỏi lơ lửng trong không khí trong vài giây.

Cici nhìn xuống. Điều này đến từ đâu? Cô đã rất hạnh phúc vào buổi tối hôm đó. Mọi thứ quá hoàn hảo, và Jessica quá xinh đẹp, và cô rất mãn nguyện. Trái tim cô đã rung rinh và thấm đẫm một loại thần dược tình yêu nào đó. Cici đã yêu, nhưng Jessica thì không.

"Chị không biết." Jessica trả lời, rõ ràng là sự bất lực pha lẫn giọng nói khàn khàn của nàng.

"Chị thực sự không biết. Có vẻ như, chị nghĩ rằng mớ tình yêu quá ngọt ngào đối với chị và nó khiến chị cảm thấy buồn nôn."

Cici không biết phải trả lời như thế nào. Cổ họng cô bị bóp chặt. Cô thậm chí không thể nuốt nổi. Không có gì cảm thấy thực. Không có gì là thật. Cô nhìn lên, vẻ mặt của Jessica thật bí ẩn, trống rỗng, nhưng cô có thể nói trong tích tắc rằng nàng cũng đang đau khổ.

"Tại sao?" Cici lặp lại câu hỏi tương tự. Nàng có rất nhiều điều để hỏi, nhưng câu trả lời cho câu hỏi cụ thể này là điều cô muốn biết nhất.

"Chị không biết!" Cici bối rối khi sự dịu dàng trước đây của Jessica bị thay thế bằng sự thất vọng.

"Đó không phải lỗi của em. Chị chỉ tình cờ bị đứt dây tơ hồng. Chúng ta không thể đi chung một con đường nữa. Chuyện đã kết thúc rồi, Cici. Chị xin lỗi."

"Chị thật độc ác, Jessica." Cici cảm thấy rằng mắt cô không còn chịu được những giọt nước mắt không thể rơi được nữa.

"Chị biết là em yêu chị. Em biết rằng chị cũng yêu em. Vậy tại sao? Những nụ hôn nối tiếp những nụ hôn, những cái ôm nối tiếp những cái ôm, 'sau tất cả chị yêu em', và đây là cách chúng ta kết thúc?"

Thấy Cici khóc, Jessica cũng khóc theo. Nước mắt tràn từ đôi mắt xinh xắn xuống gò má nhợt nhạt.

"Chị xin lỗi." Nàng nói.

"Chị biết rằng em yêu chị. Đó chính xác là lý do tại sao chị không thể nói tất cả những điều này mà không quá đau đớn. Nhưng mà-"

"Nhưng mà?"

"Chị không còn yêu em."

Lời nói của Jessica gây tổn thương. Nghe người phụ nữ mà Cici yêu nhất nói điều này còn tồi tệ hơn điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Cô đã nghĩ về rất nhiều điều: làm thế nào cô ấy sẽ già đi cùng Jessica, hạnh phúc với nàng — nhưng, chỉ với năm từ đó, mọi thứ đều vỡ vụn thành những mảnh vụn.

Đó là một loại đau đớn mà cô không thể chịu đựng được, một sự dày vò vô tận đến nỗi Cici không hy vọng gì ngoài việc mọi thứ chỉ đơn giản là chết ngay lúc đó.

"Được rồi." Cici thừa nhận thất bại. "Em không thể làm bất cứ điều gì để thay đổi điều đó."

"Chị xin lỗi."

Nàng kết thúc lời xin lỗi của mình bằng một nụ hôn trên môi Cici.

Lần đầu tiên trong đời, Cici không hôn lại.

---

"Em yêu chị nhiều như thế nào?" Jessica hỏi.

"Nhiều thế này." Cici giơ hai tay lên, rồi duỗi sang hai bên. Jessica cười khúc khích. "Còn chị thì sao? Tình yêu của chị dành cho em lớn đến nhường nào?"

"Lớn thế này." Jessica đặt lòng bàn tay lên ngực cô, ngay trên vùng da nơi tim cô đập bên dưới. Cici nghiêng đầu, bối rối. "Lớn như trái tim của em."

"Jessi, trái tim con người chỉ có kích thước bằng một nắm tay. Điều đó không lớn lắm."

"Đúng vậy, nhưng trái tim của em, cũng như trái tim ẩn dụ của em!"

"Ý chị là trái tim lưu giữ tất cả tình yêu của em dành cho chị?"

"Đúng."

"Ồ, nó thực sự lớn."

Jessica nhảy ra khỏi chỗ nàng đang ngồi và vòng tay qua Cici. Cả hai cùng cười.

---

Cici đang ngồi trên một chiếc ghế dài trước một tiệm bánh ở thành phố New York. Những cơn gió mùa thu thổi nhẹ, mơn man trên má và mái tóc. Không hiểu sao bỗng nhiên cô nhớ lại khoảnh khắc nhỏ đó. Đó cũng là một ngày mùa thu mát mẻ. Nghĩ về việc đó khiến cô mỉm cười, nhưng tia sáng đó sẽ biến mất ngay khi cô nhận ra rằng nó không thể lặp lại dù có thế nào đi nữa.

Đã bảy năm kể từ khi Jessica rời đi. Bảy năm không có nụ cười của nàng, không có ánh sáng trong mắt nàng, không có nàng. Bảy năm một mình.

Cici tiếp tục sự nghiệp trượt băng nghệ thuật của mình, và cuối cùng cô đã giải nghệ, không thể ngồi cùng sân với Jessica. Giờ đây, cô dành cả ngày để viết những bài thơ bất tận cho tình yêu đã mất từ ​​lâu của mình. Đó là một công việc tuyệt vời, nhưng cô đơn khủng khiếp.

Thở dài, Cici nhìn lên. Người qua đường không để ý đến cô. Tất cả đều nhanh chóng bước đi, và không ai trong số họ quen thuộc với cô, cho đến khi mắt cô bắt gặp một bóng đen, một hình ảnh mờ ảo của ai đó.

Jessica.

Cô đứng dậy theo phản xạ. Cici biết, ngay cả từ cái nhìn thoáng qua của mái tóc vàng đó, rằng đó phải là Jessica. Đám đông cản trở cô nhìn thấy mặt nàng, nhưng cô biết. Cô đuổi theo nàng, đi qua biển người, va vào vai với những người lạ, và cuối cùng, cô nhìn rõ được bóng lưng của nàng.

Cici muốn khuỵu xuống ngay bây giờ. Bảy năm không có cảnh tượng này. Cô dừng lại trên đường đi của mình, miệng cô ngứa ngáy muốn hét lên tên của Jessica. Cô cuối cùng thấp giọng nói. Một tiếng thì thầm khó nghe, không ai nghe thấy, huống chi là nàng.

Nàng đang ở với người khác. Người phụ nữ mà nàng đang nắm tay rất cao, xinh đẹp và khi nàng nhìn sang một bên, Cici có thể thấy cô ta đang mỉm cười với Jessica. Nàng cũng nhìn cô ta và mỉm cười đáp lại.

Bảy năm không có cảnh tượng này.

Cặp đôi dừng lại khi Jessica nói điều gì đó. Họ cười lớn và người yêu của nàng cúi xuống hôn lên má nàng. Họ tiếp tục đi bộ, người yêu của nàng vòng tay qua vai nàng và nàng vòng qua eo cô ta.

Khi Jessica nhìn lại trong tích tắc, Cici nghĩ rằng họ phải nhắm mắt lại. Nhưng ngay cả khi họ làm vậy, biểu hiện của nàng vẫn không thay đổi. Cô cắn môi. Một lần. Hai lần. Trước những con sóng hoài niệm quá mạnh khiến cô không thể xử lý được và những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên má.

Đã bảy năm kể từ khi Jessica rời đi, và cô vẫn đúng về một điều.

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia