ZingTruyen.Com

Oneshot [ coutryhumans]

Vietcong x VNCH : hạnh phúc

Kang_Hae-il

-"tao cũng giống mày thôi"

-" đó là lý do tao thấy mày thật đẹp"

-" tao muốn cho mày hạnh phúc"

-" tao xin lỗi VNCH"

-" tao đã hiểu lầm cái hạnh phúc mà mày muốn."

Việt Hòa vò đầu. Thầm rủa hình bóng kia hãy biến mất đi

Tại sao cứ phải ám gã đến giờ chứ? Mau biến đi biến đi BIẾN ĐI!!!

Lấy cho mình một cốc nước lạnh, Việt hòa không còn tỉnh táo nữa rồi, tạt cóc nước vào mặt rồi tát vào hai bên má

Người đó không phải đã chết cũng không phải ghét gã. Người đó yêu gã. Yêu đến điên! Chỉ có người đó mới đi yêu gã thôi!

Ngày nào cũng phải nhìn mặt người đó đến phát ngán

Gã vậy mà lại phát điên lên, muốn gạch đi mặt người đó để bản thân không còn có cảm giác này nữa

Nó thật khó chịu! Khó chịu đến mức gã chỉ muốn móc trái tim mình và quăng nó ra xa khỏi cái thân xác này


-" VNCH em lại gì vậy?"

-" vietnam?" Việt hòa nhận ra giọng nói đó.

-" em lại tạt nước vào mặt mình? Sao vậy?" Vietnam thở dài ngao ngán

-" không có gì...." Việt hòa rời đi mau chóng

Con người màu đỏ kia sao lại về sớm vậy chứ?

Nỗi lo tự nhóm lên trong lòng, gã chán ghét bấu lấy tay mình

Cảm giác này hắn cảm nhận nó đến phát ngán rồi. Cảm nhận đến mòn cả tâm trí rồi!!

Mím chặt môi, gã đi vào phòng, khóa cửa lại.

Nằm lên giường, gã đấu tranh với cảm xúc trong mình

Vậy mà cố càng quên người đó đi thì gã lại càng suy nghĩ nhiều hơn về người đó

Nỗi lo cứ thế lớn dần. Sao cứ phải là bây giờ chứ?

Gã ghét cái khuôn mặt khi! Ghét cái khuôn mặt và con mắt kia!!

Sao lại nhìn gã như vậy chứ?! Đôi mắt ấy chứa đầy sự thương hại cùng buồn bã

Sao không trách mắng gã đi?! Chết tiệt!

Người đó điên rồi!!! Tất cả đều tại hắn!!

Tại hắn ,gã mới điên! Tại hắn, gã mới thấy khó chịu!.... tại hắn.... tại hắn đúng vậy tất cả đều tại hắn!!!

Khốn khiếp....

Gã bật dậy, mở khóa cười rồi chạy nhanh ra ngoài

-" VNCH EM ĐI ĐÂU--- vậy..." Vietnam đang  đi lên lầu thì thấy em mình chạy xuống.

Chạy thẳng ra khỏi nhà, chẳng màn trời đang mưa

Anh tự hỏi điều gì khiến em mình lại như vậy?

Chả lẽ nhớ nó sao?....

Vietnam cười buồn...

Thôi thì anh đi theo vậy... không em ấy lại làm việc gì đó điên rồ mất.... nó sẽ thất vọng mất

Gã chạy nhanh, không màng bản thân đã đụng trúng bao nhiêu người.

Gã chạy đi thật xa... má nó người đó đâu rồi?

-" nếu tao chết trong đêm nay, tao sẽ khiến cho nó trông thật đẹp"

Câu nói vang vọng trong não gã. Gã nghiến răng

Chân gã tự chạy đến một nơi, một nơi gã không biết nó là ở đâu nữa

Chân gã cứ tự di chuyển

Gã ơi gã à.... gã có bao giờ nghe đến câu " thời gian không đợi một ai chưa?"

-" Việt.... Hòa?"

-" MÁ NÓ THẰNG KHỐN!!"  Việt Hòa đấm mạnh vào mặt người đó

-" KHỐN NẠN TAO GIẾT CHẾT MÀY!!" Việt hòa bật khóc, cứ đáng người đó liên tục

-" ahaha nhớ tao sao?" Người đó cười ngượng, cứ chịu đánh và không đánh trả lại

Việt hóa nắm chặt cổ áo người đó mà run rẩy

-" nếu yêu tao... thì sao mày lại ở đây?... mau biến đi thằng khốn" Việt hòa đã không còn muốn nhìn mặt người đó nữa rồi

-" yêu mày, tao mới-- Câm miệng vào ôm tao đi thằng chó " Việt hòa cắt ngang lời người đó

Người đó cười nhẹ rồi cũng ôm lấy Việt hòa

Việt Hòa sụt sịt trong lòng người đó. Sau một thời gian, Việt Hòa  đánh nhẹ vào lưng người đó

-" thằng khốn nhà ngươi còn không mau hôn tao?!"

-" ngang ngược quá đi" người đó cười nhẹ rồi cũng đặt lên môi Việt Hòa một nụ hôn nhẹ

Nó không nồng thắm như những nụ hôn kiểu pháp, cũng không nhẹ nhàng như những nụ hôn an ủi.

Nó chỉ là chứa đầy thương nhớ và yêu thương thôi.

Vietnam sững người nhìn khung cảnh kia, anh bật khóc

Chạy tới đánh vào người đó khiến người đó ngã qua bên

-" Mặt trận!! Ai cho em đến đây!!? Mau về đi!!" Vietnam nói lớn, nắm lấy cổ áo Mặt trận mà lắc qua lại

-" anh đánh em đau quá đấy anh hai" mặt Trận cười buồn

-" NÓI MAU?! AI CHO PHÉP EM ĐẾN ĐÂY?!" Vietnam đánh thêm một cái vào mặt của Mặt trận

-" vietnam nói đúng. Mau về đi Mặt trận" Việt hòa chạm lên môi mình, cay đắng  mím môi

-" đã thăm rồi, đã ôm rồi, đã hôn luôn rồi... còn không mau về đi?" Việt hòa liếc Mặt Trận

-"..... em đã nghĩ rằng em sẽ được ôm chứ không phải đánh... haha" Mặt trận giờ vẫn còn cười được?

-" lần này.... em..." vietnam thở đều lại

-" đã tự sát thành công" Mặt trận cười tươi

-"... mày thấy vui không? Những lần trước là sút chết... giờ mày chết thật  rồi đấy" Việt hòa cắn môi

-" chết thật sẽ mãi ở bên hai người... vui lắm Việt hòa à..."

-"....." vietnam im lặng, thở khó khăn...

Nên vui khi gia đình học cuối cùng cũng ở bên nhau hay nên buồn vì em anh đã chết đây?

Anh không hiểu sao nữa... anh tức giận lắm... chỉ muốn đánh hai đứa em mình để hai đứa nó bay lại vào thân xác kia thôi...

Mà nó có được như mơ đâu.... anh có lẽ nên chấp nhận sự thật rằng

Gia đình anh đã đoàn tụ rồi

Đoàn tụ trong.... hạnh phúc?

_____________________

HE đấy vui ko? Hạnh fuck mãi mãi về sau luôn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com