Đông dương x france: thanh xuân
Người ta gọi france là một anh chàng ngốc
Anh mang trái tim mình lên áo, vứt nó đi khắp nơi
Nhưng chả ai có thể ghét được anh cả.
Tính cách anh kỳ lạ
Đông Dương là một người đầy tình thương.
Y quăng tình yêu khắp nơi để người khác nhặt lấy
Rồi vô tình một lần y lỡ tay quăng đi trái tim mình
Nhặt lại không phải là y mà là chàng trai ngốc ấy
Y sững sờ nhìn anh. Hai mắt đối nhau cứ nhau đã quen nhau từ lâu
Ấn tượng đầu? Anh cướp trái tim của y!!
Y vén tóc dài màu nâu lên tai, giọng nói thấp thỏm vang lên:
-" cho tôi... xin lấy lại quyển sách"
-" ukm. Đừng lơ là như vậy nữa. Đây là sách hay đó" france trả lại cho y quyển sách kia
Tình yêu bắt đầu từ lần gặp nhau đầu tiên
Mùa xuân tuyệt đẹp y vẫn luôn tìm kiếm cho mình giờ lại xuất hiện làm rộ trái tim y
Anh quay lưng cười duyên, đi về lại chiếc bàn nơi anh đang đọc sách. Anh uống một tách cà phê nhỏ
Y lại như thằng ngơ bơ vơ một mình...
Quen biết nhau qua sự kiện định mệnh ấy. Y dựa đầu vào đùi anh
Trên cánh đồng hoa, y lại đi mê anh thay vì mê hoa.
Lòng y khó đoán khó rằng
Sao anh không thử vào lòng y xem?
Tình yêu cứ như rượu ngọt, làm ta đắm say không nhớ đường về
Nhớ lấy được khuôn môi của anh, y lơ mờ muốn ngấu nghiến nó
Kiềm chế lại trong lòng, y vuốt nhẹ mái tóc của anh
Trên cánh đồng hoa, người ngủ trên đùi người kia, người ngắm cảnh đẹp trước mắt mà quên cả thời gian
Tình yêu không màu không vị, không thanh không xúc mà lại làm y say mê
Tình yêu vốn chỉ là một chữ không nghĩa nếu không có người mang ý nghĩa đến
Y ngắm khuôn mặt anh, mím môi lại. Tay sờ nhẹ đôi môi kia
Có lẽ thật sự, y muốn con người này chu môi để y hôn
Môi không nhỏ cũng chả lớn, nhưng lại thật quyến rũ lòng người.
Là loài hoa đẹp nhất trong cánh đồng kia
-" nè... ta yêu ngươi" y nhỏ giọng
-"... yêu? Tại sao?" Anh hơi khó hiểu mà nghiên đầu
-" vì ngươi... đem lại cho ta một cảm xúc khó tả... cứ như ta đang trên thiên đường khi ta cạnh ngươi..."
-" ngươi là bông hoa đẹp nhất trên thế giới... và trong lòng ta"
Anh phì cười, xoa nhẹ đầu y
-" ngốc!" Anh bún trán y
-" làm gì có bông hoa đẹp nhất trên thế giới chứ! " anh thu tay lại
Nhướn người lên, hôn lên mũi y
-" đúng là người ngốc! Lại đi yêu tôi!" Anh cười nhẹ
-" không phải ngươi mới ngốc sao?... vậy thì ta cũng ngốc... hai đứa mình hợp nhau mà" y đỏ ửng hai bên má
-" hợp thế quái nào được? Người đẹp và tôi thì không, người hoàn hảo, tôi thì không, người giàu sang, người tình cảm.... tôi thì không"
-" đúng là ngốc! Ngốc lắm mới tự hạ thấp bản thân! Ngươi xinh đẹp, ngươi tài giỏi, ngươi thông minh, ngươi hiền hậu! Đừng có nghĩ ta sẽ bỏ ngươi nếu ngươi tự ti! Ta sẽ bám ngươi suốt đời suốt kiếp!"
-" nhưng người ơi... tôi đâu có thực?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info