ZingTruyen.Com

One Piece Fic Dich Strong One Piece X Reader

~Trên đường đến nhiệm vụ~

Lucci


Lucci gõ cửa phòng của Cấp trên, Hattori phát ra một tiếng 'Coo~' để Cấp trên nghe thấy. Và có lẽ như hắn vẫn chưa nghe gì. Lucci nheo mắt rồi nghe một tiếng la phát ra từ trong phòng, không ai khác ngoài Spandam. Anh đảo mắt rồi mở cửa vào, nhìn thấy tên tóc tím ấy đang đứng trước bàn và quát gì đó vào Dendenmushi.



"Mấy người phải gọi bao nhiêu lần nữa đây?! (Y/N) bây giờ đang bận làm nhiệm vụ rồi!" Spandam quát, siết chặt Dendenmushi trên tay mình. Lucci chỉ nhìn và lắng nghe, tò mò ai đang ở đâu dây bên kia. Mặc dù....anh biết đó là ai.



"Bao nhiêu lần cũng được! Tại sao mỗi lần ta gọi, con bé ấy lại đang làm nhiệm vụ chứ?" Chất giọng trầm ngâm ấy quát lại. "Các người đang hành hạ con bé hay sao vậy?! Và đừng có lớn tiếng với người có chức vị cao hơn mình! Ngươi có thể và Cấp trên của CP9, nhưng ta là phó Đô đốc đấy! Học chút tôn trọng đi!"




Spandam nghiến răng, nhưng Lucci nhìn thấy trán hắn đang đổ đầu mồ hôi kia kìa. Không hề ấn tượng.




"T-Tôi, à thì tất nhiên rồi, thưa phó Đô đốc Garp! Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi!" Spandam cười lo lắng, Lucci cau mày nhưng vẫn lắng nghe, "N-N-Nhưng đúng là đặc vụ (Y/N) khá bận rộn mỗi lần Ngài gọi. Thật không may làm sao."




"Thật sao?" Vị phó Đô đốc nói, vẫn không tin hắn, "Con bé bận suốt 6 năm? Bận đến nỗi không cầm nỗi Dendenmushi sao hả?"




Spandam ngậm miệng lại không biết phải nói gì, nhưng khi nhìn lên Lucci thì mắt hắn liền sáng lên.




"Ah! Tôi bận nói chuyện với một đặc vụ rồi! Chúng ta sẽ nói chuyện vào dịp khác, thưa phó Đô đốc!" Spandam ngân vọng, miệng thì cười gượng.




"Cái thằng nhãi ranh khố—" Giọng của vị phó Đô đốc bị cắt ngang khi Spandam dập máy với một nụ cười hài lòng. Lucci không bỏ qua việc tay bắn vẫn còn run run kia kìa. Spandam nhìn anh.




"Xin lỗi Lucci. Lại là bọn họ...! Ta thề! Tại sao một phó Đô đốc lại muốn nói chuyện với một tên hải tặc hạ lưu đến vậy chứ?! Kể cả cái tên Thuyền trưởng mới kia cũng vậy! Thật khó hiểu mà!" Hắn ta than bản trong khi khoanh tay lại và ngồi lại ghế, và nhìn lên anh. "Tại sao cậu lại đến đây vậy? Đừng nói là cậu nói dối về trận đấu hồi nãy, vì tôi biết—"




"Không phải chuyện đó," Lucci cắt ngang với chỉ một câu, khiến Spandam giật mình. Lại cố tỏ ra như mình cao cả này nọ. Đúng là trò hề. "Tôi đến để biết tại sao Ngài lại phá luật."




Thấy nét mặt ngạc nhiên với câu, 'Gì chứ?', Lucci tiếp câu.





"Ngài đưa thông tin giả cho một đặc vụ, cũng như việc không nói rõ mục tiêu là ai." Lucci dừng lại, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Spandam. "Nó có thể ảnh hưởng đến địa vị của Ngài, không phải tôi quan tâm nếu chuyện đó xảy ra. Tôi chỉ....thắc mắc tại sao Ngài lại nói dối về nhiệm vụ quan trọng như vậy."




Spandam nhắm mắt lại và bật cười.




"Tại sao? Anh biết tại sao mà, nó có là mấy nếu tôi lừa một đứa hạ lưu như (Y/N)?" Spandam khinh rẻ. "Dù gì thì cô ta cũng sẽ hoàn thành nó thôi! Tôi chỉ bỏ qua vài chi tiết mà thôi, tôi không hề lừa dối ai cả." Nét mặt Spandam rồi trở nên tò mò trong khi nhìn lên Lucci.




"Mà tại sao nó lại liên quan đến anh? Anh chẳng bao giờ quan tâm...." Spandam nói, lại suy nghĩ đó. Lucci hắc giọng.




"Không hề. Như tôi đã nói, tôi chỉ thắc mắc....Nhưng tại sao Ngài lại tham gia cùng? Nó có thể rất nguy hiểm cho ngài." Anh nói, Hattori kêu 'Coo~' như sự đồng ý.




"Oh, ta chỉ làm những gì họ ra lệnh. Chúng ta đang quan sát cô ta, nhớ chứ? Nếu nếu cô ta không hoàn thành nhiệm vụ," Spandam cười gượng, cái mà Lucci nghĩ còn gian ác hơn của mình, "Thì chúng ta sẽ không cần ả ta nữa, đúng chứ? Tất nhiên....cô ta có thể xin lỗi ta và mọi thứ sẽ qua đi." Spandam ngân giọng, nhìn qua Lucci.




"Đừng quên vị trí của mình Lucci. Anh được chọn để làm cộng sự của cô ta không phải vì sức mạnh của hai người như nhau." Lucci nheo mắt.





"Công việc của anh là trực tiếp quan sát cô ta. Và nếu như ả ta có một chút nhân nhượng." Spandam gượng nói. "Hãy báo ngay cho ta."




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



~Trụ sở Hải quân~




"CHẾT TIỆT!"




Rầm




Chiếc bàn gỗ hiện lên một vết nứt. Và người đập nó không ai khác ngoài ông già tóc bạc ấy, nét mặt ông vẫn chứa rất nhiều sự tức giận. Một người đàn ông tóc đen với con hải âu trên đầu mình đứng nhìn ông, không hề ngạc nhiên.




"Garp....có thể con bé đang làm nhiệm vụ—"




"Đừng có nhảm nhí, Sengoku!" Garp quát đầu tức giận. "Ai cũng được trừ ông! Đúng là nực cười! Cái thằng nhãi đó....nó thực sự may mắn vì cha hắn rất nỗi tiếng vì danh hiệu của mình lúc ở đảo Ohara, nếu không thì tôi đã cắt chức của nó từ lâu rồi!"



"Garp," Sengoku nghiêm túc gọi. "Đừng nói như vậy. CP9 rất quan trọng với chúng ta, Spandine và con trai của hắn là người đã giúp đó phát triển đến ngày hôm nay." Ông ta gọi nhớ, mặc đu ông ấy hiểu tại sao Garp lại giận dữ đến vậy.




Chỉ vì (Y/N).





"TÔI KHÔNG QUAN TÂM!" Garp quát, thêm một cái đấm nữa xuống bàn. Lần này làm nó hoàn toàn nứt ra trong khi Sengoku chỉ lặng lẽ nhìn. "(Y/N)....! Con bé không bao giờ thuộc về nơi đó! Nó nên từ chối nó! Tại sao con bé lại không nghe lời tôi chứ...?!" Garp nhắm mắt lại, chà sát mặt mình. "Tại sao (Y/N) lại không nghe...?"


Sengoku vẫn giữ im lặng, không biết phải nói gì. Nên ông để bạn mình nói.




"Tôi không phải người duy nhất lo lắng," Garp bỏ tay ra và nhìn xuống, "Smoker cũng rất lo. Nếu tôi không nói thằng đó tôi sẽ gọi và kiểm tra tình hình, thì nó sẽ tự mình qua đó cho mà xem." Garp cười khẽ, khóe miệng kéo lên. Ông có thể thấy Smoker làm vậy. Nhưng chỉ vì cô. Luôn là cô. Vì (Y/N). Garp rồi lại cười buồn bã, nhớ lại lúc hai người cãi nhau lúc còn nhỏ.




"Smobaka ngốc!" nhóc (Y/N), chế nhạo cậu thanh niên đang ngồi ôm chân trước mặt mình, "Nếu cậu chịu duỗi chân như tớ bảo thì cậu đã không bị chuột rút rồi!"




Garp cố nhịn cười, đến nỗi chảy nước mắt trong khi ông nhìn mặt của Smoker ửng đỏ.




" gọi ai ngốc hở?! Nếu nghe lời thì bao giờ mới xong đây? loại người nào lại đi gọi người khác ngốc trong một câu, ai mới đứa ngốc thực sự đây?!" Smoker nhăn mặt, nhưng lại nhanh chóng cười gượng khi thấy mặt của (Y/N) từ từ đỏ lên. Nhưng nhanh chóng biến mất trong khi cười gượng nói.




"Tớ cố ý đấy. Cậu ngốc gấp đôi đấy, hay cậu không biết làm toán?"



Lần nữa, mặt Smoker đỏ ửng lên.




"Tất nhiên tớ biết rồi, đồ ngốc!"




Garp thở dài. Mấy kỉ niệm đó giờ đây đã phai mờ rồi. Và dường như không thể nào liên lạc với cô. Sáu năm. Sáu năm.




'Và cũng chỉ vì cha của mình,' Garp cắn răng, 'Chỉ vì nó được sinh ra là con của hải tặc nên con bé mới bị đối xử như vậy.'





Thế giới thật sự thật không công bằng.




"Sengoku."




Ông nói, rồi nhìn lên.




"Tôi nghĩ 6 năm ở CP9 là đủ để chứng minh lòng trung thành của (Y/N) với Chính phủ Thế giới. Khi nào thì con bé mới quay lại? Hay ít nhất là để bọn tôi gặp nó thôi?" Garp nói, giọng đầu nghiêm túc trong khi nhìn vị Hạm đội Đô đốc kia.




Sengoku nhắm mắt lại.




"Thực ra, tôi muốn nói cho ông sau khi con bé hoàn thành nhiệm vụ, vậy là đủ." Sengoku trả lời, khiến mắt Garp mở to.




"Gì chứ? Vậy là con bé đúng thực đang làm nhiệm vụ sao?! Sao ông không nói gì hết vậy, lão già này!?" Garp quát, nhưng ông ấy rất mừng. Thật sự rất mừng.




Sengoku nhíu mày.




"Tôi không phải lão già duy nhất ở đây nhá! Với lại ông cứ lảm nhảm suốt mà!" Sengoku quát lại, nhưng Garp chỉ cười mà thôi.




Cô sẽ trở lại. Cô sẽ lại gặp mọi người.




Garp thực sự rất muốn khóc nhưng kìm chế lại.




Smoker sẽ rất mừng. Trời ạ, thằng nhóc sẽ rất sững sờ cho nà xem. Cái thằng si tình dại khờ đó. Nhưng có lẽ nó cũng giấu đi thôi, Garp bật cười. Thằng khờ đó phải ra tay nhanh đi, nếu không, Garp sẽ giúp cậu. Ông có Fist Of Love cơ mà! Đâu tự nhiên mà đặt tên như vậy! Ông ấy là bậc thầy trong tình yêu đấy nhá! Hay ít nhất ông ấy nghĩ vậy....




Nhưng quan trọng nhất là....Garp sẽ được gặp lại cô học trò của mình.




Ông nhớ nụ cười tươi sáng của cô, cái tính dễ cười của cô. Cái nụ cười đầy tự hào khi cô làm việc gì đó đúng. Tuyệt hơn nữa. Với thanh kiếm nỗi tiếng sau lưng, luôn nhẹ nhàng với nó. Cái lòng tốt và vị tha trong cô.




Garp dừng lại vài nhìn lên Sengoku với cái nhìn ảm đạm.




"Chờ đã. Nhiệm vụ cuối của con bé là gì? Ai là mục tiêu vậy?" Garp nhìn nét mặt nghiêm túc của ông.




"Đó là điều mà tôi muốn nói....," Sengoku nhắm mắt lại và trả lời. "Con bé phải giết hết tất cả người dân trên đảo vì đã tình nguyện giúp hải tặc."




Mắt Garp mở to đầy bất ngờ.




Gì cơ?!




"GÌ CƠ?!" Garp quát "NHIỆM VỤ KIỂU GÌ VẬY CHỨ?! TẠI SAO HỌ LẠI GIAO CHO CON BÉ CHỨ?! CON BÉ SẼ KHÔNG BAO GIỜ LÀM—!"




"Nếu không," Sengoku bình thản cắt ngang, "thì con bé sẽ chỉ được coi là con của hải tặc suốt quãng đời còn lại của mình. Sức mạnh của con bé quá lớn để được tin tưởng, quá sợ rằng một tên hải tặc hạ lưu lại sở hữu—"




Garp liền nắm lấy vai của Sengoku, lắc liên tục.




"Tôi không quan tâm mấy chuyện đó! Con bé lúc nào cũng trung thành cả! Con bé không phải hải tặc hạ lưu gì cả! Con bé là (Y/N)! HỌC TRÒ CỦA TÔI! Và học trò của tôi sẽ không bao giờ giết hại người vô tội chỉ vì cái lí do nhảm nhia như vậy!" Sengoku nhăn mặt, nhớ lại nụ cười tươi sáng và giọng cười hồn nhiên của cô, khi Garp mang cô theo mỗi lần ông nói chuyện với Sengoku. Luồng khí xung quanh cô rất trong sáng và tốt bụng, không giống hải tặc tí nào. Ai cũng biết cô cả, kể cả cái tên Đô đốc Kuzan ấy cũng thích dành thời gian với cô.




Nhưng cô lại ngây thơ.




Quá ngây thơ.




"Garp....Tôi cũng không đồng ý với nhiệm vụ bày tí nào, nhưng mà," Sengoku cố tìm lời để nói, "(Y/N) phải học rằng đôi lúc, Công lí không như ta nghĩ. Thế giới không phải màu trắng và đen, Garp ạ....cả hai ta đều biết rõ điều này vào thời đại của Roger mà." Garp chậm ra thả vai Sengoku ra, không dám nhìn lên trong khi siết chặt tay lại.




"Con bé sẽ không như xưa nữa....(Y/N) sẽ rất khác."





Nụ cười của cô....nụ cười tươi sáng với đôi mắt ngây thơ ấy....nó sẽ không còn ở đó nữa. Đôi mắt của cô, họ sẽ nhận ra cô chứ? Liệu nó vẫn còn lấp lánh? Hay nó chỉ tối? Tràn đầy nỗi đau khổ? Khi ông gặp cô, cô sẽ khác đến chừng nào? Smoker....sẽ lập tức để ý ngay. Nếu như nụ cười đầy hưng phấn ấy và vẻ lắp lánh trong đôi mắt cô biến mất. Smoker sẽ nhận ra ngay lập tức. Cậu ta sẽ luôn biết. Vì cả hai đã rất gần gũi với nhau từ ngày một.




Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô?




Tất cả mọi người, cô sao?




Sengoku thở dài, khoanh tay nhìn lên trần nhà.




"Đôi khi, thay đổi lại tốt."




"Không phải kiểu thay đổi này." Garp lẩm bẩm, nhìn sang một bên.




"Liệu họ sẽ tìm băng hải tặc được hòn đảo giúp chứ?"




Sengoku gật đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc.




"Tôi định sẽ nói. Họ sẽ tìm và loại bỏ băng...." Sengoku nói tên của băng hải tặc, và Garp xém nữa là lên cơn đau tim.




"GÌ CCCCCCƠ??!?"






.






.






.






Haha, lâu rồi không gặp. Mấy chế vẫn còn đây chứ? →_→



Chắc cũng lâu rồi kể từ lần cuối mị update. *lo lắng laugh*




(´-﹏-';)




FANART CỦA NGÀY:



—————————————————

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Main Pairings

Shanks: 78
Mihawk: 87
Crocodile: 42
Doflamingo: 33
Smoker: 52
Lucci: 33

Side Pairings

Kaku: 6
Paulie: 6
Buggy: 7

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com