ZingTruyen.Com

[ONE PIECE | FIC DỊCH] STRONG (One Piece X Reader)

Forgiveness....?

Jo_h3e



Một tuần nữa trôi qua,cô cũng đã dần hồi phục và mỗi ngày Shanks sẽ ghé thăm để bầu bạn với cô. Và cô luôn hỏi anh quá nhiều câu hỏi. Quá nhiều, cô nghĩ. Nhưng anh luôm mỉm cười với cô và trả lời mấy câu đó với mấy câu đùa dở hơi của mình. Nhưng lạ thay, nó lại khiến cô bật cười, nhiều hơn.





nhiều hơn nữa.





Và cô luôn nhớ anh mỗi khi anh đi khỏi để hoàn thành chức vụ Thuyền trưởng của mình.





Băng hải tặc bọn họ may mắn cứu được vài dân làng và mời họ lên tàu của mình cho đến khi tìm một hòn đảo khác. Anh ta cứu họ. Băng của anh ta ở trên hòn đảo vì đám sơn tặc. Họ chẳng làm gì ngoài bảo vệ và cứu dân làng khỏi bọn sơn tặc kia.





Chỉ vậy thôi.





Nhưng....cô rất xấu hổ. Cô đã giết vài người vô tội trước khi cô quyết định chấm dứt tất cả. Để chống lại Spandam. Để đứng lên và phản đối những việc giết chóc vô nghĩa mà cô được ra lệnh. Phụ nữ. Đàn ông. Trẻ em vừa bước vào tuổi trưởng thành.





Cô muốn trốn trong căn phòng này mãi mãi. Trong góc tối, nơi cô thuộc về.





Nó không quan trọng bao lần nụ cười của Shanks đem lại sự ấm áp trong cô. Cách mà anh ta nói thật dễ dàng và vô tư, cô còn không nhận ra mình trả lời những gì anh hỏi. Nó không quan trọng....Khi anh nói cô là người tốt....





Nó có thật sự?





Làm sao mà cô có thể bước đi dưới ánh mặt trời, ánh sáng, khi cô đã ở trong bóng tối quá lâu? Bao quanh bởi những bước tường đỏ tươi?





'...Liệu Smoker sẽ tha thứ cho mình?', cô thầm nghĩ, tim cô như vỡ thành từng mảnh trước câu hỏi ấy. Nhưng rồi cô lắc đầu.





Smoker là Smoker. Anh luôn ở bên cạnh cô. Kể từ khi hai người gặp, kể từ khi cô bảo cậu ta mình chẳng là gì ngoài một kết quả của một tên hải tặc đáng sợ và ai cũng ghét cô. Anh ấy không quan tâm. Không bao giờ. Bởi vì anh ấy là Smoker.





Nhưng....cô hạ đầu xuống. Tưởng tượng Smoker sẽ thất vọng như thế nào.





Nó làm cô rất buồn.





Cô không chắc giết người, dù là theo mệnh lệnh, là đáng tha thứ.





Theo cô, nó không đáng tha thứ. Cô cảm thấy bẩn thỉu. Cô muốn nằm trên chiếc giường này mãi mãi. Cô không quan tâm bác sĩ nói cô phải đi lại để máu lưu thông. Cô không còn quan tâm nữa. Cô không nên ở đây! Shanks....Tại sao?





Tại sao anh ta lại cứu một người như cô?





Cánh cửa mở ra, cô liền nhìn lên khuôn mặt đang cười với chiếc mũ rơm quen thuộc. Shanks.





"Ah, em tỉnh rồi sao?" Anh ta tiến lại gần, nụ cười vẫn tỏa sáng trên môi— Tại sao anh ta lại nhìn cô như vậy? Với sự ấm áp và vô tư?





Vị Tứ hoàng ấy ngồi xuống chiếc ghế gần đấy, nó đã trở thành ghế của anh mỗi lần anh đến thăm cô. Chỉ mình anh ấy. Chỉ để thăm cô.





"Em biết đấy, thật không tốt khi ở trên giường cả ngày. Bác sĩ nói em có thể đi lại được đôi chút rồi. Hay em vẫn thấy đau? Thật không tốt khi cãi lệnh bác sĩ!" Shanks thốt lên, hơi cau mày trong lo lắng.





'Tại sao anh ta lại nhìn mình như vậy chứ?' Cô nghĩ, 'Như thể.....như thể mình không phải quái vật.'





Nhưng cô biết mình là gì.





Cô nhìn đi khỏi anh, gì chặt tấm chăn dưới tay mình.





"Tôi không xứng đáng để được ở đây."





Shanks cau mày.





"Ở đây? Trên tàu của anh? Tất nhiên là em xứng đáng được ở đây rồi! Sao lại không?" Cô nheo mắt, nắm tấm chăn chặt hơn nữa. Chiếc nón nằm kế bên cô. Nhưng cô ước gì nó nằm trên đầu mình, vì cô biết mình nhìn như thế nào....cô không muốn Shanks nhìn thấy bộ mặt này.




"Không phải." Cô chỉnh lại, "Ở đây. Như ở đây, trên thế giới này. Tôi...." Cô khép chặt đôi mắt mình lại và nhìn lên Shanks, "Tôi nên chết thì hơn."




Trước sự im lặng của Shanks, cô tiếp tục, "Tôi còn không thể nhìn bọn họ....phải mất rất nhiều thời gian. Để tôi có thể dừng những dòng máu chảy xuống từ đôi tay này, để rửa sạch hết những màu đỏ đã ăn mòn vào tay mình. Anh có biết tôi đã giết bao nhiêu người rồi không, Shanks...?" Cô hỏi, cũng chẳng mong đợi anh trả lời. "Quá nhiều. Không phải lúc trước tôi không giết người. Nhưng không nhiều như lần này. Những người mà anh đã cứu....anh không nghĩ họ sẽ nhổ nước bọt và kinh tởm tôi sao? Chết tiệt," Cô cười rỗng, đặt tay lên mặt mình với nụ cười giả tạo trên môi, "Tôi kinh tởm bản thân mình. Tôi không trách họ. Tôi đã giết bao nhiêu người thân của họ rồi...? Bạn bè? Tình nhân?"




Cô cắn môi, mạnh đến nổi có thể cảm thấy máu chảy xuống cằm mình.




"....con trai? Con gái...?" Cô lặng lẽ thêm vào. Cô thật thảm hại làm sao? Để lộ điểm yếu của mình cho một tên hải tặc?




'Bởi vì anh ta thật ấm áp, quá ấm,' Cô tự mình trả lời. Tiếng cười lẫn giọng nói khiến cô cảm thấy bình yên. Nụ cười ấy khiến cô cũng muốn nở một nụ cười theo. Cô muốn cười cùng anh ấy. Vì cô đã không cười nhiều năm rồi và anh ấy có thể  dễ dàng khiến cô cười như vậy. Trong những giây phút ấy, anh ta không phải hải tặc. Mà một người đàn ông. Một người đàn ông thật trẻ con đến đáng ghét và đôi lúc thật ngốc làm sao.




Vì anh ta khiến cô có cảm giác rằng mình có thể được tha thứ.




'Nhưng mình không thể.'




"Shanks....Tôi không thể ra ngoài đó và đối mặt họ được. Tôi kh—"




"Em có thể." Shanks cắt lời. Nó thật đột ngột, khiến cô tròn mắt nhìn anh.




Ánh nhìn ấy thật nghiêm túc làm sao, môi anh trệ xuống một cách mà cô chưa nhìn thấy bao giờ.




"Em nhất định phải. Đừng trốn tránh nữa, (Y/N). Em tốt hơn thế nhiều."




Cô.....tốt hơn thế? Hơn gì chứ?




Shanks nhìn sắc mặt của cô và tiếp câu,"Em không phải đồ hèn nhát. Anh không thấy điều đó trong em. Nên đừng cư xử như vậy!" Shanks chỉ trích, cô giật mình trước cảnh anh lớn giọng. Anh ta chưa bao giờ lớn tiếng với cô. Cái này mới. Nhưng có phải sự thật? Cô đang hành động như một đứa hèn nhát? Nhưng....cô không thể đổi mặt họ...



"Đừng nhìn như vậy. Anh không quan tâm em đã làm gì trong quá khứ, anh không bao giờ quan tâm." Cô tròn mắt trong khi Shanks tiếp tục. Không tốn một giây nào. "Những điều em làm hay không làm đều không quan trọng, quan trọng là những gì em đã làm ngày hôm ấy. Khi em dừng lại, khi em nói không, và xém nữa là mất mạng vì tính đạo đức của mình." Cô không thể nhìn đi đôi mắt nâu coffee của anh, lạc trong suy nghĩ của mình. Những từ  đó như đâm thẳng vào tim cô.




"Anh không thấy một hải quân chỉ biết nghe theo mệnh lệnh. Anh thấy một người phụ nữ không muốn giết người vô tội. Anh thấy một người phụ nữ muốn bảo vệ họ. Anh thấy một người phụ nữ biết chống lại mệnh lệnh, kể cả khi nó cướp đi mạng sống của mình." Mắt Shanks nheo lại khi anh nói những lời ấy, nhưng rồi. Cô thốt lên một tiếng bất ngờ.




Ánh mắt ấy dịu đi.




"Anh biết người phụ nữ đó với cái tên (Y/N), người không phải là một đứa hèn nhát. Mà lại bật cười khi anh kể một câu đùa thật dở hơi." Giọng anh dịu đi, giọng nói mà cô thầm yêu bấy lâu. Chỉ cần nghe thấy nó....nó khiến cô nghĩ rằng...



"Em không phải quái vật gì cả, (Y/N). Không bao giờ. Một người như em," Anh ta đặt một tay lên vai cô với nụ cười mà khiến cô bật khóc lần nữa, "có thể được tha thứ."




Môi cô rung rẩy, và Shanks siết nhẹ vai cô— với nụ cười ấm áp tuyệt đẹp ấy, đôi mắt ấm áp nhìn cô đầy quan tâm.




"Cứ thử đi. Đừng bỏ cuộc khi em còn chưa thử nó, (Y/N). Cứ cố hết sức mình.....Và em sẽ thấy, em sẽ thấy nó sẽ ổn thỏa cả thôi."




Mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt, nên cô liền khép nó lại, và gật đầu với nụ cười nhỏ trên môi.




Và cô không cần phải nhìn lên, cô chắc rằng anh ta đang cười rất tự hào.




Nó khiến nụ cười của cô nở rộng hơn.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Khi mà cô cuối cùng cũng có thể đi lại bằng đôi chân của mình và rời khỏi phòng bác sĩ, những gì cô nhìn thấy là những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ trong khi cô đi lại mạng tàu.




Họ....thật vui vẻ làm sao.




Cô cười rộng hơn đến nỗi sắp rơi nước mắt, khiến cô liền gạt đi. Trời ạ, cô trở nên mít ướt hồi nào vậy.




Cô hít một hơi thật sâu. Đến lúc rồi. Cô sẽ xin lỗi mọi người. Và nếu họ không chấp nhận thì...cô lắc đầu. Ít nhất thì cô cũng đã thử. Rồi mái tóc đỏ bắt vào mắt cô. Shanks đã nhìn cô với nụ cười dịu dàng ấy, nhẹ nhàng gật đầu về phía cô.




Đúng vậy. Mình làm được.



Mình phải làm.




Và thế là, cô trèo xuống thuyền, cố ý tạo ra tiếng ồn để được bọn họ để ý đến. Bọn họ dừng nói chuyện và nhìn về phía cô, nhưng cô đã quỳ xuống với trán mình chạm đất.




"Khoan....chẳng phải đó là—?!"




"Chẳng phải cô ta đi cùng với bọn hải quân đến để trừng phạt chúng ta sao?!"




"Oi! Chuyện này là sao hả Shanks?! Anh muốn tụi này mất mạng luôn à?!"




Trước khi đám đông giận dữ thêm nữa, cô lên tiếng.




"Tôi đến đây không phải để hại mọi người." Giọng cô cứng rắn, to và rõ cho mọi người đều nghe, "Tôi đến đây là để....mong được mọi người tha thứ."




Và như thế đó, bọn họ trở nên tức giận hơn.





"Tha thứ?! Tại sao chứ?!?" Một người quát, giọng rõ ràng là rất tức giận.




"Chúng tôi chẳng làm gì sai cả! Tại sao Chính quyền Thế giới lại cử cô đến chứ?! Chỉ vì chúng tôi cảm ơn những hải tặc đã đuổi bọn sơn tặc kia đi sao hả?!" Một người phụ nữ nói, và cô nghĩ người ấy đang bồng một đứa trẻ vì cô nghe thấy tiếng khóc.




Cô cắn môi.




"Cứ thử đi. Đừng bỏ cuộc khi mà em còn chưa thử, (Y/N). Cứ cố hết sức mình....Và em sẽ thấy, em sẽ thấy mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa thôi."




Cô phải cố nhiều hơn. Cô ngước đầu lên để nhìn họ từ vành nón của mình, cố cho họ thấy rằng cô sẽ không hại ai cả.




"Mọi người chẳng làm gì sai cả. Không một ai. Không ai nên bị trừng phạt vì cứu giúp người khác cả." Cô trả lời, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh và nhẹ nhàng. Cô cần lời nói mình phải là sự thật, không ai, hải tặc hay hải quân, nên bị trừng phạt vì cứ giúp người khác. Không ai cả. "Chính quyền Thế giới....thật không may, không thấy điều đó. Nhưng tôi không xin lỗi vì họ đã ra lệnh như vậy." Cô ngước đầu lên để họ thấy sự thật thà trong mắt cô, cho họ thấy rằng cô rất thành thật.




"Tôi xin lỗi vì đã nghe theo thứ gọi là mệnh lệnh. Nó rất sai trái....Máu của những người dân vô tội không nên bao giờ đổ...." Cô siết chặt tay trên nền cát, tạo ra nhiều vết xước trên da. "Tôi....nhận ra đều đó, khi một đứa trẻ nhìn tôi đầy sợ hãi và—"




"Một đứa trẻ?!"




"Cô không giết đứa trẻ nào hết, phải không?!"




"Chính quyền Thế giới bị cái quái gì vậy chứ?!"




"Có lẽ chúng ta nên tự mình giải quyết ả...." Cô nghe một người nói, và những tiếng bước chân đến gần mình. Cô không di chuyển.



Họ có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn với cô. Cô đáng lắm. Cô xứng đáng tất cả.




Cô có thể chịu được.




Cô có thể chịu đựng tất cả. Không gì tệ hơn lắng nghe những tiếng khóc thét từ những người mà cô phải giết.




Không gì cả.




Trở lại bên Shanks, và thuyền viên của mình đang nhìn anh và lại nhìn cô trong lo lắng.



"Thuyền trưởng à," Lucky Tôi nói, "Cô ta đúng là hải quân nhưng.....từ những gì anh kể tụi này, chúng ta có nên cản họ lại không?"



Benn nhìn Shanks và gật đầu, người vẫn quan sát đám đông đi lại gần cô. "Anh ấy nói đúng. Tôi không nghĩ tụi mình đứng đây và không làm gì."




"Cứ xem đi." Shanks nói ngắn gọn. Cả đội bối rối nhìn nhau rồi nhìn cảnh trước mặt.




"Từ đầu chúng ta không nên giao lưu với bọn hải tặc này làm gì....chúng ta có thể tự mình hạ lũ sơn tặc đó." Một người đứng gần cô nói, khiến cô mở to mắt và ngẩng đầu lên.




"Không đúng!" Cô quát, khiến cho mọi người giật mình. "Băng hải tặc này....rất tốt bụng!" Cả băng Tóc đỏ mở tròn mắt, trừ Shanks, người đang cười rộng hơn. "Đừng trách bản thân mình! Từ đầu Chính quyền Thế giới nên giúp đỡ mọi người, đó là công việc của chúng tôi! Hay đó nên là công việc của chúng tôi! Những hải tặc này đã cứu giúp mọi người! Họ đã bảo vệ mọi người! Đừng trách họ! Và cũng đừng trách bản thân mình! Nếu mọi người muốn đổ lỗi cho ai đó thì," Cô đập đầu mình xuống nền cát thật mạnh. "Hãy trách mắng tôi này!"





"Chà đạp tôi! Nhỏ nước bọt lên tôi! Đánh tôi! Nguyền rủa tôi! Bảo tôi đập đầu xuống đất!" Cô lại đập đầu mình lần nữa, và cô biết cô có được sự chú ý của họ trong khi họ cau mày nhìn nhau. Trong khi Shanks lắng nghe, môi anh trệ xuống với cặp mày may lại với nhau.




"Làm bất cứ điều gì tất cả mọi thứ với tôi!" Cô quát, cầu xin họ. "Trút hết sự tức giận của mình lên tôi! Vì những gì mà tôi đã làm và nhiều hơn nữa! Hãy trút hết lên đầu tôi đến khi mào mọi người hài lòng!" Cô lại đập đầu mình xuống đất, và cô chắc chắn rằng trán mình đang chảy máu từ những vết xước bởi lớp cát gây nên.




Đây là cách cô cầu xin sự tha thứ từ họ. Đây là cách duy nhất cô nghĩ sẽ hiệu quả.




Họ có thể đánh cô. Nó sẽ ổn thôi. Nó sẽ không đau bằng những gì cô phải trải qua.



Họ có thể nhổ nước bọt lên cô. Nó vẫn sẽ không là gì hết. Cô sẽ nhổ nước bọt nếu có thể, từ những gì cô đã làm suốt 6 năm nay, nó sẽ khiến cô cảm thấy tốt hơn.




Họ có thể làm mù mắt cô cũng được. Nếu vậy thì cô sẽ không phải nhìn những gương mặt khóc lóc trong đau khổ. Có lẽ có sẽ không còn phải nhìn thấy những khuôn mặt mà cô đã giết. Có thể.....đôi bàn tay đẫm máu ấy sẽ biến mất.




Nếu họ muốn, cô sẽ chiều. Đây là những gì cô đáng đáng nhận.




Cô đáng nhận tất cả.




Những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.




"....có thật đó là tên hải quân muốn giết chúng ta không? Tôi không hiểu...."




Hải quân? Cô sao? Từ đó có nghĩa gì chứ?




Cái từ 'Hải quân' đó còn có nghĩa lí gì với nữa chứ? 'Công lí' là cái gì chứ?




Tất cả những thứ mà cô từng nghĩ là đúng đắng và tốt có nghĩa gì chứ?!




Nó có bao giờ có nghĩa?




"Tôi không biết nghĩa của cái từ hải quân là gì nữa," Cô lẩm bẩm, mắt tối sầm đi, "Tôi còn không biết 'Công lí' là gì...." Cô nhắm chặt mắt mình, nhấn mạnh đầu mình xuống đất. "Cứ việc làm bất cứ điều gì khiến mọi người cảm thấy tốt hơn." Bọn họ nhìn nhau, đầy bối rối và lo lắng. Trong khi những người khác thì shock và tức giận. Tự nhủ với bản thân, dù họ có làm gì cô đi chăng nữa thì cũng chẳng mang lại người đã mất. Không thể nào. Shanks nhíu mày, không thích cách mà bọn họ nhìn nhau và bắt đầu tiến lại gần cô. Những rồi,. Một đứa nhóc quen thuộc nhìn cô đầy lo lắng, và nhìn lên người phụ nữ đứng cạnh cậu.




"Mẹ ơi....tại sao chị ấy lại làm vậy với trán của mình? Nó không đau sao?" Người mẹ cố im lặng cậu và đặt tay lên mắt và muốn cậu nhìn đi, nhưng cậu ta đẩy tay cô ấy ra nhìn bước lại nhìn rõ hơn. Rồi mở to mắt mình ra.




"C-Chị là! Chị là người đã cứu em!" Một giọng nói ngây thơ thốt lên, mắt cô mở to và ngẩng đầu lên. Cô đang đối mặt với cậu nhóc mà mình đã cứu, cũng là lí do mà cô và Lucci cãi nhau.




"Chị...em vẫn an toàn....tạ ơn Chúa." Cô thì thầm, mừng vì em ấy vẫn bình an vô sự. Cậu ta nở một nụ cười rồi bước lại gần cô nhưng bị mẹ mình kéo lại và thì thầm gì đó với mình. Cậu ta nhíu mày và kéo khỏi tay mẹ mình rồi nhìn những người khác đầy bối rối.




"Tại sao mọi người lại nhìn chị ấy như vậy? Chị ấy đã cứu cháu từ con mèo lớn đáng sợ mà cháu đã nói đó! Chị ấy là người tốt!" Cậu ta quát, to và đầy tin tưởng. Và cô, tròn mắt và hả hốc miệng, và rất cảm động. Tất cả dân làng mở to mắt.




"Ý cháu là cô ấy?"




"Cô ấy là người đã cứu cháu? Vậy...."




Bọn họ nhìn cô, rồi cười khó xử.




"Well, tôi nghĩ ai đó cứu con nít thì không tệ lắm." Một người nói, xoa sau cổ mình.




"Ừ, và Shanks cứu cô, nên chắc cô không hại bọn này đâu. Anh ta sẽ không cứu cô nếu cô làm vậy." Thêm một người nói nữa, tự tin hơn.




"Nếu bọn tôi muốn trách ai, thì đó là Chính quyền Thế giới. Không phải cô. Cô đâu phải là người đã ra lệnh." Một người phụ nữ nói, nói điều mà mọi người đều nghĩ. Biết rằng cô chỉ nghe theo mệnh lệnh và kẻ xấu thực sự chính là người đã ra lệnh.




Cô nhìn xung quanh, nhìn cách mà sự tức giận và sợ hãi của dân làng biến mất. Tin tưởng, có thể nói là chỉ một chút, và ngượng ngùng.




Cô....Cô luôn muốn mọi người nhìn cô như vậy.




Cô luôn muốn mọi người nhìn cô với sự tin tưởng...và bây giờ...ánh nhìn cô dịu đi trong khi nhìn những khuôn mặt rạng rỡ quanh mình. Những ánh nhìn cô luôn muốn lúc làm hải quân. Cô để ý Shanks đang nhìn mình, với nụ cười hài lòng và ánh mắt đầu tự hào.




Ngực cô trở nên thật ấm áp, nụ cười nở rộng hơn.




Shanks rồi chỉ vào chỗ nào đó rồi bước đi. Cô liền đứng dậy và đi theo anh, không tốn một giây, hoàn toàn tin tưởng người đàn ông yêu biển cả và khiến cô có những cảm giác mà cô chưa từng có nhiều năm qua.







.








.








.









(ʃƪ ˘ ³˘)

Thật là một chap tuyệt zời.



Ai cũng có thể làm thứ mình muốn, họ chỉ cần thử thôi. Không bao giờ bỏ cuộc và cứ cố gắng nhiều hơn nữa.



Mọi chuyện rồi cũng đâu vào đấy thôi.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

FANART CỦA NGÀY:


Chiếc mặt nạ của Silver Blood. Hãy đối mặt với quỷ dữ trong mình . . .

Ace.

Tác giả: Hamfie.





Tác giả: RinkuKurar.


Tác giả: Unknown.



Votes~

Main Pairings

Shanks: 100
Mihawk: 106
Crocodile: 50
Doflamingo: 37
Smoker: 59
Lucci: 34

Side Pairings

Kaku: 6
Paulie: 6
Buggy: 7


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com