ZingTruyen.Com

Nữ Phụ Công Tâm Kế [Thuần Bạch Xuẩn Bạch]

Muốn làm người của đại thần 3+4

S_U_L_Y


Lại là một buổi chiều nhàn nhã.

Diệp Tử vươn vai xoay người ngồi dậy, cầm lấy chiếc khăn tay đã thêu được một nửa lên nhìn. Do chất liệu vải và chỉ thêu, bức thêu này kém xa tiêu chuẩn của thế giới trước, nhưng thế thì đã sao, ở thời đại này có thể thêu được thế này cũng đã khiến người khác thán phục rồi.

Không biết Diệp Tử nghĩ tới điều gì mà rút di động ra chụp chiếc khăn đang thêu dở này, còn lôi kim chỉ ra cắm vào đó, đăng một trạng thái lên weibo.

Lạc Cận: "Lâu không động vào kim chỉ, không được quen tay cho lắm, thêu hơn nửa tháng mới được thế này. Không biết có ai thích không, mọi người ủng hộ tôi, tôi không có gì để hồi báo, chờ tôi thêu xong sẽ chọn một độc giả tặng cho người đó được không?"

– Kèm hình ảnh –

Bây giờ <Như hoa mỹ quyến> đã cất chứa tới một vạn hai, sớm đã được vào liệt vào dạng truyện có tiếng. Nhưng weibo của cô mới chỉ có hơn một trăm người theo dõi, dù sao cũng là người mới, dù có nổi tiếng ngay sau một quyển thì cũng chưa đủ tư cách làm đại thần.

Mỗi trạng thái không có đến mười bình luận, cô đăng xong cũng không xem nữa mà đi tập thể dục.

Tập xong cô đi tắm, đến lúc mặc quần áo mới phát hiện áo hơi rộng ra một chút, cô thở dài, ngữ khí thẫn thờ: "Cuối cùng cũng gầy rồi!"

Cách mục tiêu dáng người chữ S ngày càng gần, lúc đứng trước gương Diệp Tử chỉ thấy thịt trên mặt bớt đi nhiều, cằm cũng gầy hơn, đôi mắt cũng có vẻ to tròn hơn trước nhiều.

Tâm tình của cô vô cùng thư sướng, dường như là thấy được ánh rạng đông, mỉm cười bật máy tính rồi lên diễn đàn độc giả của mình gào một câu,

Lạc Cận: "(*^__^*), mọi người mau sang weibo của tôi, có kinh hỉ có phúc lợi nha."

Lập tức có người chạy sang weibo xem xét rồi quay lại với ngữ khí cực kỳ cường điệu.

Phiêu Nhứ Phân Phi: "Đại Đại, nói mau nói mau, không phải là cậu xuyên từ cổ đại đến chứ, đã năm nào rồi mà còn biết thêu?"

Điều Văn: "Tôi đã sớm thấy đầy hơi thở văn học rồi, nam chính trong <Như hoa mỹ quyến> cứ rảnh ra là làm thơ, tôi còn rảnh hơn đi tìm đống thơ đó trên mạng mà lại không thấy. Chẳng nhẽ là do Đại Đại tự viết? (⊙o⊙)"

Tiểu Mộc Mộc: "Cảm thấy Lạc Cận Đại Đại nhất định là xuất thân thư hương thế gia."

Khởi Văn: "Thư hương thế gia +1"

Điều Văn "Thư hương thế gia +2"

Phiêu Nhứ Phân Phi: "Đại Đại, nếu may mắn được nhận thì có thể thêu tên tôi lên đấy không? A a a a, nếu có được một cái khăn tay tuyệt như thế, mang đi khoe khoang cũng sướng nha."

Lạc Cận: "Được, không thành vấn đề."

Điều Văn: "A a a, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn."

Mặc bọn họ ồn ào ở bên kia, Diệp Tử lại đang chú tâm ở diễn đàn tác giả bên này. Bọn họ vốn đang nói về sách mới ra, không biết sao lại kéo đến Kì Tích.

Thượng Quan Bá Long: "Tớ nói nhá, đừng có tự tìm đường chết, không nữ chủ á? Cậu tưởng cậu là Tích Đại đấy a~ Tớ nói cho cậu biết, nếu không muốn bị ném đá đến quần còn không giữ được thì an an phận phận viết một cô nương dễ thương xinh xắn đi, dù thế nào cũng phải xuất hiện oanh oanh động động, rồi phương tâm ám hứa nam chính, mặt dày mặt dạn bám lấy nam chính không tha."

Bính Bính: "Tớ chỉ nghĩ thôi mà, đương nhiên không dám thật sự không có nữ chính. Aizz, tớ vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao trong truyện của Kì Tích lại không có nữ chính nhỉ? Cũng không phải không viết được vai nữ, nhưng nam chính cứ một lòng luyện võ, ai cũng chướng mắt, tớ thấy lần sau cậu ta viết hòa thượng luôn đi cho rồi! Cũng không cần phải viện cái lý do nam chính luyện công quá nhiều nên không lên được."

Kì Tích: "Ừ, được."

Cả diễn đàn đột nhiên im lặng một giây.

Thượng Quan Bá Long: "......."

Bính Bính: "........"

Hắc Tôn: "........"

Bạch Thố Chân Toan: "Tích Đại, cậu nói thật hay........."

Kì Tích: "Thật."

Bính Bính: "Tích Đại, đừng đùa mà. Tớ chỉ đùa tý thôi, đừng nghe đừng nghe."

Bính Bính sắp khóc rồi, anh ta cũng chỉ đùa thôi, ai biết Kì Tích TMD coi là thật! Đến lúc đó truyện của cậu ta viết nam chính là hòa thượng thật, độc giả hỏi tại sao, cậu ta bảo Bính Bính cho mình linh cảm....... Ha ha, gần như đã dự đoán được tình cảnh thảm hại trong khu bình luận của mình lúc đó rồi.

Diệp Tử bật cười, ngồi trước máy tính cười đến run người.

Bố Tương Tư: "O(n_n)o, Tích Đại, khi nào đăng bộ mới nhớ cho tôi biết, nhất định tôi sẽ gửi hồng bao."

Kì Tích: "Quyển hiện tại chắc cũng phải một hai tháng nữa mới kết thúc, đến lúc đó rồi nói."

Diệp Tử nhìn Kì Tích trả lời mà cười tươi, mấy ngày nay, cứ Kì Tích xuất hiện là cô cũng nhảy lên nói mấy câu, tuy rằng ngữ điệu của anh vẫn không mặn không nhạt nhưng cũng đã bắt đầu trả lời cô.

Hắc Tôn: "Tiểu tử này, có phải cậu chỉ nhìn thấy hai chữ Kì Tích không hả, sao cứ Tích Đại lên tiếng là cũng thấy cậu nhảy ra!"

Bố Tương Tư: "(⊙o⊙) A! Bị anh đoán đúng rồi."

Thượng Quan Bá Long: "Anh em à, lúc nói chuyện đừng thêm biểu tượng được không?"

Bố Tương Tư: "(*/w*), che mặt, mọi người cũng thấy tôi quá đáng yêu mê người phải không?"

Hắc Tôn: "Người đâu, mau lôi tên này ra ngoài, mẹ nó tôi không chịu nổi nữa rồi!"

Bính Bính: "Nào Hắc Tôn, hai chúng ta ném cậu ta ra ngoài, anh túm tay tôi túm chân."

Chúa buồn tẻ lại nhảy ra.

Kì Tích: "~(≧▽≦)/~, ừ tôi cũng thấy vậy."

Anh như một thần thoại mang sự im lặng đến mỗi khi lên tiếng, cả diễn đàn lại tạm dừng ba giây.

Sau ba giây.

Thượng Quan Bá Long: "Kháo, Tích Đại cậu cảm thấy gì?"

Kì Tích: "O(n_n)O, đáng yêu mê người."

"Phụt ha ha ha ha." Diệp Tử nhịn không được mà bật cười, lúc nàng đọc tiểu thuyết gốc cũng có thấy nam chính có thuộc tính manh thế này đâu! Chờ nàng ôm bụng cười xong liền lén nhắn riêng cho Kì Tích.

Bố Tương Tư: "O(≧v≦)o~~, không ngờ Tích Đại lại đồng ý với ý kiến của tôi, thật vui vẻ!"

Anh lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, trở lại nghiêm túc như cũ.

Kì Tích: "Không có gì, tôi đã đọc <Thánh chủ bất bại>, rất thích."

Bố Tương Tư: "(⊙o⊙) hả?"

Kì Tích bên kia cũng không nhắn lại, Diệp Tử đoán anh có việc nên cũng không để ý, chỉ thắc mắc không biết anh nhắc đến <Thánh chủ bất bại> làm gì.

Cô vừa miên man suy nghĩ vừa mở trang Chung Điểm ra, sau đó sợ đến suýt cắn cả lưỡi. Từ lúc được lên bảng xếp hạng, cô đã nghe lời biên tập đề nghị tăng số lượng chữ mỗi chương, mỗi ngày đăng hai lần sáu nghìn chữ, ngày lễ ngày nghỉ thì ba lần. Trừ việc đăng chương mới, cô không hề cầu phiếu cầu đề cử cầu thưởng, phần lời nói của tác giả cũng không có gì.

Nhưng mới có mấy hôm mà cái thành tích nghịch thiên này là sao đây? Cất chứa đã gần ba vạn, điểm thưởng và đề cử tăng tới mức không thể tin nổi.

Cô lướt xuống khu bình luận thì thấy một lần bình luận sáng chói.

<Kì Tích thưởng Bố Tương Tư 1000000 tệ Chung Điểm, quyển truyện này quá tuyệt vời, khen một chút, hy vọng phần sau càng thêm phấn khích.>

Các bình luận phía dưới cũng ào ào như thác đổ.

Lầu 1: "Theo Tích Đại tới."

Lầu 2: "Theo Tích Đại tới +1"

Lầu 3: "Đây là lần đầu tiên Tích Đại đề cử một tiểu thuyết trong ba chương liên tiếp, còn TM tự đến đây thưởng."

Lầu 4: "Ha ha ha, có phải Tích Đại thấy <Thánh chủ bất bại> cũng không có nữ chính nên mới thưởng mạnh tay thế kia không."

Lầu 5: "Lầu trên cùng suy nghĩ với tôi nha."

Nhìn đến đây Diệp Tử cảm thấy dở khóc dở cười, nữ chính của <Thánh chủ bất bại> đã sớm hiện thân rồi, chẳng qua hình như đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra. Cô ấy mới xuất hiện hai lần, một lần là dưới thân phận của Thánh nữ Quang Minh giáo, trong một buổi tế lễ quy mô, Diệp Lương đã nhìn thoáng qua cô ấy. Còn một lần, cô ấy ở cùng phòng với nam chính, tuy rằng võ công hắc ám hung ác lại luôn hành tẩu một mình nhưng lại bất ngờ cứu mạng nam chính một lần.

<Thánh chủ bất bại> có nội dung gay cấn hồi hộp, giữa vô số âm mưu quỷ kế, ám độ trần thương, không ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì trừ khi tác giả cho biết. Lúc trước khi cô xem tiểu thuyết này trong đầu, khi nữ chính bại lộ thân phận cô cũng không tránh được một hồi kinh ngạc.

Huống chi là những người phàm này.

Đến lúc đó không biết sẽ khiến độc giả oanh động đến thế nào đây.

Diệp Tử nhẹ nhàng cười cười, vẫn lễ phép cảm ơn Kì Tích.

Bố Tương Tư: "A, cám ơn Tích Đại thưởng nhé, nhưng tôi vẫn phải báo trước một tiếng, quyển này không phải không có nữ chính đâu nha!"

Một lát sau, Diệp Tử đang tám chuyện với độc giả đến quên trời đất, đã sớm quên mất Kì Tích này, anh mới trả lời tin nhắn.

Kì Tích: "Hả?"

Diệp Tử càng không còn gì để nói, cái tên không khí lạnh này.

Bố Tương Tư: "Tôi có thể hỏi một câu không, tại sao truyện của Tích Đại luôn không có nữ chính vậy? (^_^)"

Vấn đề này nữ chính đã từng hỏi trong tiểu thuyết gốc, khi đó anh trả lời là không giỏi viết tình yêu nam nữ.

Kì Tích: "Không giỏi viết tình yêu nam nữ."

Diệp Tử thở dài, quả nhiên.

Nhưng ngay lập tức cô lên tinh thần, hưng phấn giảo hoạt nhắn lại một câu, nửa đùa nửa thật.

Bố Tương Tư: "Tôi rất thích viết tình yêu nam nữ nhưng lại không giỏi viết thăng cấp luyện công, trước đây tôi từng nghĩ, nếu có thể tìm được một người hợp tác cũng không tệ, anh ta phụ trách viết đánh quái thăng cấp, tôi phụ trách viết tình cảm."

Kì Tích bên kia lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó anh trả lời lại một chữ.

Kì Tích: "Tốt."
Tốt.... tốt cái quỷ gì?

Diệp Tử lại bị thần kinh không bình thường của Kì Tích làm bị thương rồi, hắn có biết đùa giỡn có nghĩa là gì không?

Ác bá: Cô bé, bộ dạng được đó, có hứng thú... với gia không?

Cô gái: Tốt. (Khuôn mặt nghiêm túc)

Cảm giác thật sự là đấm vào bông, rất nghẹn khuất.

Diệp Tử còn chưa nhắn lại, Kì Tích bên kia đã gửi sang một tệp đính kèm, cô tải về xem xong gần như sợ đến vỡ mật, sau đó thấy Kì Tích tùy ý ném sang một câu.

Kì Tích: "Viết hồi trung học, chưa từng đăng, cầm sửa đi."

Bố Tương Tư: "(⊙o⊙) hả? Anh anh anh bảo tôi thêm tình cảm à?"

Kì Tích: "Không phải tôi nói, là cậu nói mà."

Ngữ khí của anh cực kỳ vô tội, Diệp Tử lại như thấy một con cún con vẫy vẫy đuôi chớp chớp mắt nhìn mình, tâm tình không biết là bất đắc dĩ hay vui sướng nhiều hơn?

Bố Tương Tư: "(^_^) tôi đang có một cảm giác rất hưng phấn, tôi biết rồi, sửa xong thì sao, dùng tài khoản của ai đăng đây?"

Kì Tích: "Hả? Ai cũng được."

Diệp Tử liền cực kỳ sung sướng tự diễn thuyết.

Bố Tương Tư: "Dùng tài khoản của Tích Đại đi, dù sao tôi cũng chỉ là người vô danh, đăng lên không ai xem chẳng phải là cô phụ tài hoa của Tích Đại sao."

Kì Tích: "Ừ, được."

Đúng là, còn không biết xấu hổ mà nhận nữa, bình thường không phải nên khiêm tốn một chút sao?

Anh nhanh chóng gửi lại hai tin nhắn, "qiji0811, qizijizuishuai0811".

Bố Tương Tư: "Này, đây là........"

Kì Tích: "Tài khoản và mật mã đấy, mật mã khu tác giả là 0316."

Bố Tương Tư: "Không phải, ý tôi là......."

Kì Tích: "Sao?"

Diệp Tử ấn ấn thái dương, thở dài một tiếng, sau đó gửi đi. "Không sao."

Sói xám: "Thỏ con, mày xem mày trông rất ngon đấy, tao có thể........"

Thỏ con: "Này cho." (giơ chân vẻ mặt rất thản nhiên!)

Sao cô lại cảm thấy có một loại tâm tình trẻ con phải trông giữ nghiêm ngặt nếu không sẽ bị kẻ xấu lừa mất.

Kì Tích thần kinh thô ném cho cô một quyển tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ, rồi còn gửi cả tài khoản và mật mã cho cô, nghĩ thế nào cũng thấy đặc biệt huyền ảo. Diệp Tử gần như bắt đầu hoài nghi mình, không phải là cô đã đoạt hào quang của nữ chính rồi đấy chứ? Nhưng trong tiểu thuyết gốc Kì Tích cũng không hề đưa tài khoản và mật mã cho nữ chính mà.

Diệp Tử hơi hơi nhíu nhíu mày, rồi lại bất đắc dĩ cười nhẹ. Chuyện đã đến giờ còn phải nghĩ nhiều thế làm gì?

Anh nổi điên xong liền biến mất không thấy mặt mũi, để lại Diệp Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm tài khoản và mật mã kia rồi phân tích theo bản năng.

qiji0811

Kì Tích 0811? Tỷ lệ số này là sinh nhật anh cao đến bảy phần mười. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng là sinh nhật người quan trọng nào đó nhưng nữ chính còn chưa xuất hiện, trong tiểu thuyết cũng không nhắc đến người nhà nam chính..... Nếu đây là sinh nhật anh thì vài ngày nữa là đến ròi.

Diệp Tử vừa âm thầm cân nhắc ngày quan trọng như thế nên lợi dụng như thế nào vừa nhìn sang bên cạnh.

qizijizuishuai0811

"Tề Tử Kỷ đẹp trai nhất." Diệp Tử đọc thành tiếng, dừng lại hai giây rồi phì cười. Tên thật của Kì Tích quả thật là Tề Tử Kỷ, chuyện này tiểu thuyết đã nói đến nhưng trong tiểu thuyết cũng không nói anh vô sỉ thế này nha!

Cô cười cười nhìn đồng hồ máy tính, đứng lên duỗi người rồi xuống bếp nấu cơm.

Mở tủ lạnh ra nhìn xong Diệp Tử lập tức nhíu mày, còn ba bốn ngày nữa mới đến cuối tháng, cô gần như đã cạn lương thực, tiết kiệm thế nào đi nữa trong tay cũng chỉ còn hơn mười tệ, tủ lạnh gần như chẳng còn gì.

Cô lấy trứng ra rang cơm ăn tạm rồi ra ngoài tản bộ hơn nửa giờ như thường ngày, sau đó mới về lại bật máy tính lên, mở truyện Kì Tích gửi lúc nãy.

Tuy rằng Diệp Tử đăng cả hai bên Chung Điểm và Lục Giang, nhưng tính ra mỗi ngày cũng chỉ mất ba tiếng đánh máy, nên giờ cô cũng có đủ thời gian để vượt qua cửa ải tự mình xây này.

Vì thế, độc giả đã sớm quen Kì Tích sẽ đăng chương mới vào ngày thứ ba đến ngày thứ sáu lại đột nhiên phát hiện —— Tích Đại nhà bọn họ, đăng hai truyện song song!

Tuy văn án là phong cách nhất quán của Kì Tích nhưng ai cũng không thể bỏ qua hàng chữ nhỏ dưới cùng, tuy rằng nó rất không nổi bật.

"1vs1, bằng hữu thích xem truyện ngựa đực mời đi đường vòng."

Độc giả thích truyện ngựa đực mời đi đường vòng? Cái này không phải thả rắm à? Còn ngựa đực ở đâu ra? Nam chính của Tích Đại có đoạn tay áo chi phích không còn chưa biết đâu? Nhưng, 1vs1 là sao?

Hai tiếng sau, Diệp Tử mở <Thiên đạo vô tình> ra thì phát hiện vị fan nãy đứng thứ mười giờ đã vươn lên đầu bảng.

Cô xem khu bình luận tặng thưởng liên miên không dứt liền đau lòng, khẽ thở dài: "Đám nhà giàu vung tiền như rác này!"

Bản thân đang đói sắp chết ở nhà nên tâm tình cô đặc biệt nghiêm trọng.

"Này này, Tích Đại, tôi muốn hỏi một tý, 1vs1 có phải là điều tôi đang nghĩ không?"

Lời bình luận này được đẩy lên cao nhất.

Lầu 1: "Tích Đại không bị trộm tài khoản chứ."

Lầu 2: "1vs1 có phải ý là có nữ chính không?"

Lầu 3: "Đổ năm đồng, có nữ chính, không thì còn phải viết sao?"

Lầu 4: "Tôi giống lầu trên, nếu không nữ chính thì Tích Đại viết câu đấy làm gì."

Lầu 5: "Tôi thuộc đảng bị trộm tài khoản."

Lầu 6: "Một đám phàm nhân quá ngu xuẩn, quá ngây thơ rồi, 1vs1 này rõ ràng là chỉ nam chính vs thiên đạo."

Lầu 7: "2333333333, cược năm đồng giống lầu trên."

Diệp Tử nhướn mày, để lại mấy chữ.

Lầu 24 – Kì Tích: "Có nữ chính manh manh nha! ~(≧▽≦)/~"

Chờ cô đi dạo một vòng rồi quay lại thì đám độc giả đã phát điên rồi.

Lầu 25: "Kháo, lầu trên là Tích Đại sao? Aizz, quả nhiên là bị trộm tài khoản."

Lầu 26: "Trộm tài khoản +1."

Lầu 27: "Trộm tài khoản +2."

Lầu 28: "Quả nhiên là bị trộm tài khoản."

Lầu 29: "Tích Đại mà không bị trộm tài khoản, lão tử đi cào tường."

Bình luận cuối cùng này được nhiều người like nhất, được đẩy lên trên cùng, nhưng điều đó Diệp Tử không biết, cô chỉ biết hôm sau Kì Tích bình thản ung dung đăng một trạng thái lên weibo.

Kì Tích: "Không bị trộm tài khoản, cảm ơn."

Một Bầu Trời Sao Yên Tĩnh: "Tích Đại, hôm qua anh bị trộm tài khoản sao? Hay là.... truyện mới này thật sự có nữ chính?"

Quả thật là không hề bị trộm tài khoản vì chính anh tự đưa tài khoản cho người khác mà! Diệp Tử ngồi cười đắc ý sao đó nhắn QQ cho Kì Tích.

Bố Tương Tư: "Tích Đại, đại gia, cầu ôm đùi!"

Kì Tích: "Hả?"

Bố Tương Tư: "Ý tôi là có thể cho tôi mượn ít tiền không?"

Kì Tích: "Cậu không có tiền à?"

Tuy rằng <Thánh chủ bất bại> còn chưa đến mức truyện top nhưng nhớ không nhầm thì lần trước anh đã thưởng một vạn nhân dân tệ mà.

Bố Tương Tư: " – Ảnh -, anh xem xem, aizz aizz aizz, còn hai ngày nữa là hết tháng, tôi sắp vặt cả hoa ngoài ban công xuống nấu canh rồi, cách mạng quá mức gian nan, tôi sắp chết trên con đường lý tưởng."

Lần này anh nhắn lại rất nhanh.

Kì Tích: "Tài khoản?"

Diệp Tử đã sớm đoán được là anh sẽ như thế nên nhanh chóng gửi số tài khoản cho anh. Hai phút sau, tài khoản của cô nhận được tiền Tề Tử Kỷ chuyển khoản.

Bố Tương Tư: "5000!"

Kì Tích: "Thiếu?"

Bố Tương Tư: "Không không không, thật ra hai trăm là được, để tôi sống nốt hai ngày này là được rồi. Cám ơn Tích Đại, nhận được tiền nhuận bút tôi sẽ trả lại cho anh."

Nhưng lúc này Tề Tử Kỷ không hề chú ý đến lời cô nói, anh đang nhìn bức thêu trên weibo của Lạc Cận, vẻ mặt rất suy ngẫm, một lát sau anh mở QQ của Bố Tương Tư ra, mở ảnh lên rồi phóng to.

"Ừm..." Anh hơi nhíu nhíu mày, dường như phát hiện ra điều gì đó khiến anh khó hiểu.

Anh lên tìm Lạc Cận rồi vào trang đăng <Như hoa mỹ quyến>, anh nhanh chóng phát hiện, quyển truyện này được đăng cùng ngày với <Thánh chủ bất bại>.

Hôm sau, Diệp Tử vừa lên weibo đã bị dọa giật nảy mình, cô nghi hoặc thầm nghĩ: "Chẳng lẽ bị lag?"

Cô đến Lục Giang không lâu, cũng chưa gây nên chuyện tày trời gì nha, cô hoang mang xem một lượt thì thấy một cái tên bất ngờ vừa chuyển phát weibo của cô.

Kì Tích: "Muốn, nhưng không muốn bức này, có thể thêu tặng tôi một bức hoa lan tử la không?"

Đây.... đây là gì thế?

Diệp Tử trợn tròn mắt nhìn, xác định chắc chắn không phải là mình hoa mắt, đầu óc cô hỗn loạn, rối như tơ vò.

Kì Tích là một trong số ít các tác giả viết truyện không nữ chính của Chung Điểm, hơn nữa văn phong mạch lạc lại kịch tính, có thể coi như là viết hay nhất nên fans nữ của anh nhiều hơn những tác giả khác rất nhiều.

Vì thế, Diệp Tử thấy rất nhiều bình luận đại khái như thế này.

"Kháo, nam thần anh đang làm gì thế? Sao lại thông đồng với nữ thần mới của tôi?"

"Tác giả Lục....... Lục Giang? Tích Đại có chuyện gì thế?"

"Nói cho mọi người một tin không tốt, mọi người đi xem truyện đứng đầu tháng này của Lục Giang đi."

"Kháo, là đồng nhân <Lăng thiên bá thần> của Tích Đại!"

"Cứ cảm thấy có chuyện kỳ diệu gì đó đang xảy ra!"
Hết 3+4

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com