ZingTruyen.Com

[NT] [Phần 1] [Xuyên nhanh] Công lược nam phụ

Chương 69: Công lược ngự thú dị năng giả (12)

aya_shinta

Chương 69: Công lược ngự thú dị năng giả (12)
Edit: Aya Shinta

An Vũ Trạch ở phía trước xoay người lại đi đến bên người Lăng Vu Đề, cậu nửa chắn ở trước mặt cô, nhẹ giọng dò hỏi: "Sao lại thế này? Làm sao Điện Hạ lại đột nhiên nổi bão?"

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, nghĩ ngợi xong mới có chút không xác định nói: "Chắc là, là bởi vì anh ta đột nhiên túm cánh tay của tôi đi......"

An Vũ Trạch gật gật đầu, đi đến trước mặt La Vĩnh Hạo đưa một lọ thuốc mỡ cùng một chai nước: "Mèo của tôi tính tình không tốt lắm, chẳng qua nó sẽ không tự tiện động thủ." Cậu không có xin lỗi, cũng không có nói Điện Hạ không phải, chỉ là nói tính tình Điện Hạ không tốt lắm.

Ý tứ hình như là, anh chỉ cần không đi trêu chọc nó thì không có việc gì, nó không tự tiện động thủ, nếu động thủ, chắc chắn là anh đã làm việc gì rồi!

Điện Hạ cào bên mặt trái La Vĩnh Hạo, từ khóe mắt đến khóe miệng, hai đường hơi nông cùng một đường sâu, tổng cộng là ba đường.

An Vũ Trạch nhìn một chút, vẫn là rất nghiêm trọng, chẳng qua may mà không có quào bị thương đôi mắt, một đại nam nhân, hủy dung cũng không có gì.

Khụ ~ dù sao cũng không phải cậu hủy dung!

La Vĩnh Hạo hung hăng trừng An Vũ Trạch, lúc này anh ta nào còn nghĩ phải kiêng kị năng lực của An Vũ Trạch: "Một câu tính tình không tốt lắm liền xong rồi sao?! Vết thương tôi như vậy thì tính thế nào đây?!"

An Vũ Trạch nghiêng nghiêng đầu, tốt tính cười cười: "Anh nói muốn tính thế nào?"

La Vĩnh Hạo hừ lạnh một tiếng, duỗi tay chỉ vào Điện Hạ trong lồng ngực Lăng Vu Đề: "Đưa nó cho tôi, tôi muốn nấu nó lên!"

"La Vĩnh Hạo!" Lăng Vu Đề rống lên một tiếng, vẻ mặt tức giận.

Chỉ là cào anh ta bị thương mà thôi, thế nhưng đòi phải ăn điện hạ, đây cũng thật quá đáng đi?!

Hơn nữa nếu anh ta không túm cô, Điện Hạ cũng không đi cào anh ta nha, nói đến nói đi vẫn là đáng đời anh ta!

La Vĩnh Hạo nhìn Lăng Vu Đề, anh ta đã sớm không còn thích Lăng Vu Đề, có chỉ là không cam lòng mà thôi.

"Một con mèo mà thôi, cô kích động như vậy làm cái gì. Khó mà gặp được một động vật không có biến dị, thịt mèo cũng có thể ăn rất ngon. Cùng lắm thì đến lúc đó tôi chia các người một chút!"

Khóe miệng La Vĩnh Hạo gợi lên một ý cười tàn nhẫn, tựa hồ có chút gấp không chờ nổi muốn lột da Điện Hạ.

An Vũ Trạch một bên thì cười tủm tỉm như cũ, chưa nói được, cũng chưa nói không được, chỉ là liếc mắt nhìn Điện Hạ một cái.

Điện Hạ từ trong lồng ngực Lăng Vu Đề nhảy xuống mặt đất, sau đó đi tới giữa La Vĩnh Hạo cùng Lăng Vu Đề.

Chỉ là vài giây, nguyên bản vẫn là một con mèo Xiêm thành niên, liền biến thành một con biến dị thú chiều cao khoảng một mét sáu, tính luôn cái đuôi cũng dài chừng bốn mét.

Rõ ràng một giây trước vẫn là con mèo dễ thương mềm mại, giây tiếp theo chính là dã thú hung mãnh. Chuyển biến như vậy thật sự là làm vài người khác sợ hãi không nhẹ!

Ninh Lương Diệp cũng phải hoảng sợ, hai đứa trẻ con sợ hãi, đều đưa tay che lại miệng mình, không có kêu ra.

Thế mà Hà Khiết Oánh cùng một cô gái khác sợ tới mức thét chói tai, âm thanh còn không nhỏ.

Hai chàng trai đỡ La Vĩnh Hạo cũng sợ tới mức chân mềm, ném La Vĩnh Hạo liền lui về phía sau.

La Vĩnh Hạo trực tiếp bị dọa đến tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thân mình run rẩy, anh ta muốn trốn về phía sau, hai chân lại nhũn ra.

Điện Hạ cúi đầu nhìn La Vĩnh Hạo, ánh mắt nó lạnh như băng, nhìn anh ta tựa như đang nhìn một con mồi nhỏ bé, làm lòng người phát lạnh hốt hoảng.

Lúc này An Vũ Trạch mới mở miệng nói: "Ừ, được, anh giết đi. Chỉ cần anh giết được."

La Vĩnh Hạo há mồm, muốn nói: Tôi không giết, cậu mau để nó tránh ra!

Nhưng lại bởi vì sợ hãi mà mất tiếng, hoàn toàn không nói nên lời.

Tuy Lăng Vu Đề vẫn có chút sợ Điện Hạ biến lớn, nhưng thấy mấy người La Vĩnh Hạo bị dọa thành cái dạng này, cô vẫn vô cùng sảng khoái.

Điện Hạ để sát đầu vào La Vĩnh Hạo, trên cao nhìn xuống anh ta, sau đó há rộng miệng: "Gào ~"

Âm thanh nó không nhỏ, hoàn toàn không phải tiếng mèo nhỏ mềm mại, mà là rống lên một tiếng như hổ và sư tử, cảm thấy mặt đất cũng rung động theo tiếng gầm của nó.

Hai mắt La Vĩnh Hạo trợn trắng, trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Thấy vậy, An Vũ Trạch cười kêu Điện Hạ một tiếng, lúc này mới xoay người ra ngoài cửa.

Điện Hạ lại thu nhỏ nhảy đến trong ngực Lăng Vu Đề, tìm cho mình một vị trí thoải mái, lười biếng híp mắt ngủ.

Nhìn vài người tiến đến một chiếc xe việt dã màu đen, Hà Khiết Oánh muốn theo sau. Chỉ là một chiêu vừa nãy của Điện Hạ, thật sự là dọa sợ cô ta.

Vốn dĩ cô ta cho rằng con mèo kia là một con mèo không có biến dị, đối với đề nghị giết mèo của La Vĩnh Hạo, cô ta rất tán đồng.

Chỉ là không nghĩ tới, con mèo đó không chỉ là một con biến dị thú, vẫn là biến dị thú kỳ lạ lại cường đại như vậy.

Nếu cô ta cùng đi qua, có thể bị cắn chết hay không?!

Chỉ là do dự một phút đồng hồ, An Vũ Trạch đã sớm khởi động xe, mang theo Lăng Vu Đề rời khỏi trạm xăng dầu.

Bởi vì khi rời đi, An Vũ Trạch cũng không có đóng cửa, mùi máu tươi cộng thêm hàng loạt tiếng vang vọng lại. Thì mấy người An Vũ Trạch rời đi không bao lâu, tốp năm tốp ba zombie liền bắt đầu đi về phía trạm xăng dầu bên này.

La Vĩnh Hạo không thể không xử lý đơn giản miệng vết thương một chút, liền mang theo vài người rời khỏi trạm xăng dầu.

Bởi vì thật sự rất muốn nhanh chóng tới căn cứ Nam Thành, cho nên một đường này, trừ phi cần thiết, cơ hồ An Vũ Trạch không có ngừng xe.

Sắc trời dần dần tối đi, bọn họ rốt cuộc ngừng ở một cái thôn nhỏ cách căn cứ năm km.

Lên đường vào buổi tối rất nguy hiểm, trong xe còn có trẻ con, vẫn nên tìm một chỗ ngủ qua đêm sẽ tương đối tốt hơn.

Bên ngoài thôn có tấm bảng, trên đó viết "Thôn Hoà Nhạc".

Nhà cửa trong thôn còn khá tốt, đều là kiểu nhà Tây hai màu xanh hồng.

Xe có thể trực tiếp vào thôn, một đường đi vào, đều nhìn đến thấy có không ít zombie.

An Vũ Trạch lái xe rồi ngừng trước một dãy nhà cách cửa thôn không xa.

Cậu quay đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Cô ở trên xe nhìn Nhu Nhu cùng Tiểu Tuấn, tôi cùng Ninh đại ca đi xuống dọn sạch một chút."

Kỳ thật Lăng Vu Đề cũng muốn đi xuống, cô muốn giết một ít zombie, như vậy liền không sợ hãi nữa.

Chẳng qua còn mang theo Ninh Lương Diệp, cô còn rất lo lắng Ninh Lương Diệp sẽ lái xe đi mất. Cho nên cô không có phản đối lời An Vũ Trạch: "Ừ, chú ý an toàn!"

An Vũ Trạch cười gật gật đầu với Lăng Vu Đề, sau đó lấy đường đao của bản thân xuống.

Thấy An Vũ Trạch xuống xe, Ninh Lương Diệp cũng cầm khảm đao. Sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, xuống xe theo.

Trên xe liền để lại Lăng Vu Đề ngồi ở ghế phụ cùng Điện Hạ trong lồng ngực, còn có Nhu Nhu cùng Tiểu Tuấn ngồi ở ghế sau.

Nhu Nhu cùng Tiểu Tuấn đều rất ngoan ngoãn, dọc theo đường đi không khóc cũng không nháo. An an tĩnh tĩnh dựa sát vào nhau cùng ba ba, thoạt nhìn thực chọc người đau.

Thấy ba ba mình vừa đi, hai đứa nhỏ liền dựa sát vào đối phương. Cứ việc biết chị gái ngồi ở phía trước là người tốt, nhưng bọn nó vẫn nhát gan rút ra phía sau.

Aya: Sắp tới có một chương 3000 chữ, ngày nào dính phải chương này thì chỉ có 2 chương thôi nha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com