ZingTruyen.Asia

[NP] Cuộc sống sau khi được trả tự do (END)

Tập 6

bigbear__

Kỳ thi cuối cùng cũng đã xong, nhóm bốn người kia còn lo cho điểm số của Chỉ Niên hơn là của mình nữa. Thấy các môn đều trên 90 mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra nếu cậu không được nhận học bổng, bọn họ cũng sẽ dùng tiền ở phía sau giúp. Sắp tới sẽ là kỳ nghỉ đông, cũng đến lúc thực hiện kế hoạch rồi.

Làm thủ tục nhận học bổng xong cũng đã hết nguyên một buổi, năm ngoái tới kỳ nghỉ đông bọn Trạch Dương sẽ về nhà hết, cậu lại có một tuần nghỉ ngơi trong yên bình.

Vừa về đến phòng đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của con gái, bọn hắn bây giờ còn ngang nhiên mang bạn gái đến đây sao? Thật hết nói nổi.

Chỉ Niên chỉ định vào lấy áo khoác rồi rời đi ngay, nhưng không ngờ người đang khóc bên trong lại là em gái mình. Đám Trạch Dương đang an ủi cô bé, nhưng vừa thấy anh trai liền kích động chạy tới.

"Hai anh em cậu nói chuyện đi, em ấy tới được một lúc rồi. Hỏi gì cũng không nói."

Trạch Dương đưa khăn giấy cho cậu rồi tất cả kéo nhau ra ngoài, Chỉ Niên không hiểu chuyện gì, ôm lấy em gái vỗ lưng, sốt ruột hỏi.

"Chỉ Doanh, nín đi nào, có ai ức hiếp em à?"

"Anh... anh, em phải làm sao bây giờ?"

Phải mất một lúc Chỉ Doanh mới có thể nói xong một cách rõ ràng. Công ty chủ quản bây giờ mới lộ mặt thật, ép các thực tập sinh phải đi bán thân cho khách cấp cao để lấy thêm quan hệ, còn không sẽ không bao giờ được trở thành Idol. Chỉ Doanh đương nhiên không chịu, muốn thanh lý ngang hợp đồng. Giám đốc lúc này lật lọng, nói muốn phá vỡ hợp đồng phải đền bù gấp năm lần.

Chỉ Doanh chưa bao giờ kí vào loại hợp đồng như thế này, họ đã làm giả rồi ép cô phải nhận nó. Không tiền không quyền, còn là phận nữ nhi, rõ ràng là bức người quá đáng.

"Cái gì? Một tỷ hai?!?"

"Nếu năm hôm nữa không có tiền...ông ta sẽ ép em đi tiếp khách. Anh, em không muốn!"

Chỉ Niên nhất thời đầu óc trống rỗng, số tiền ấy cậu nằm mơ cũng không bao giờ có được. Dù có đi làm kiệt sức đến chết cũng không thể đủ. Nhưng làm sao có thể để em gái mình vào chỗ hiểm nguy được?

"Được rồi, không khóc nữa. Anh sẽ cố lo liệu, em đừng có đi vay chỗ nào lung tung, cũng đừng nói cho bố mẹ. Bây giờ cứ quay về nghỉ ngơi đi, đã hiểu chưa?"

Lòng Chỉ Niên rối như tơ vò, vỏn vẹn có năm ngày thì làm sao mà có ngay một đống tiền như thế. Nhưng trước mắt phải trấn tĩnh cô đã.

Suốt đêm ấy, Chỉ Niên tìm kiếm trên mạng xem cách kiếm tiền nào nhanh nhất. Liệu bây giờ liên lạc với chợ đen... có kịp để bán thận không?

Ngày hôm sau tới lớp, bạn học đều vui mừng khi còn nốt ngày mai sẽ đến kỳ nghỉ đông trở về đoàn tụ với gia đình. Riêng có mình Chỉ Niên là trầm tư suy nghĩ, cảm thấy xung quanh ồn ào đến nghẹt thở, bịt lấy tai mình cúi gằm mặt xuống. Không ai có thể giúp cậu được bây giờ, cũng không có ai để hỏi giúp nữa.

Cứ 30 phút, em gái lại nhắn tin một lần để chắc chắn rằng không có vấn đề gì nguy hiểm. Con bé chắc sẽ rất sốc rồi, nó vốn yêu thích nghề ca sĩ này mà.

Chỉ Niên có để lại một lời nhắn tìm việc, nói cần tìm gấp một công việc trả lương cao theo ngày. Sau đó, có một quản lý quán bar đã lập tức nhắn tin lại, nói muốn xem mặt mới thỏa thuận được lương. Chỉ Niên nghĩ là đến để bưng bê rượu, việc đấy chắc cũng cần đến mặt mũi nên gật gù chấp thuận.

'Ngày mai tới đấy xem thử vậy'

"Tiểu Niên, cậu cả ngày đã không ăn gì rồi, dậy ăn gì đi chứ?"

Trạch Dương vừa nắm lấy tay liền bị cậu gạt phăng ra, Chỉ Niên căng thẳng đến thở dốc, nhắm mắt lại lắc đầu.

"Xin lỗi, tôi đang có chút chuyện."

"Bọn tôi giúp gì được không?"

Cậu rất nhanh đã lắc đầu, nói mình chỉ muốn nằm nghỉ thôi, vậy nên đám Trạch Dương cũng không làm phiền nữa.

***

Chỉ Niên không biết mỗi lần mình đi ra ngoài đều có người đi theo, họ sợ cậu sẽ làm gì đó dại dột mất. Kiểm tra trên điện thoại còn thấy cậu ấy và có ý định đi bán thận nữa.

Lang thang đến tầm tối mới quyết định tới, quán bar nơi Chỉ Niên đến lại nằm ở khu phố đèn đỏ, khi đến nơi đã gọi điện cho số được cho trước đó.

Chỉ Niên phải giấu tuổi thật của mình đi, chỉ như vậy mới có thể vào làm được. Quản lý vừa nhìn thấy liền rất ưng mắt, đã biết đây là một kẻ mới toanh đang cần gấp tiền rồi. Chắc không cần nói rõ việc ra đâu.

"Lương một đêm sẽ từ 300 đến 500 triệu, thấy thế nào?"

"Thật...ý ạ?" - Cậu nghi hoặc hỏi lại, trong mắt không giấu được niềm vui sướng.

"Đương nhiên rồi, bọn ta chỉ lấy lại 15% phí thôi."

Chỉ Niên mở to mắt kinh ngạc, như vậy rất nhanh có thể giúp em gái rồi. Mặc dù trang phục được đưa có hơi kỳ cục, áo mặc mỏng tang, lại rất lả lướt. Còn được đưa vào phòng trang điểm nữa, nhưng vì tiền phải chấp nhận thôi.

"Quả nhiên tôi nhìn không sai người mà" - Quản lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia mà trầm trồ thán phục không ngớ - "Chỉ Niên vào phòng VIP A nhé, phục vụ dẫn đường cho cậu ấy đi đi"

Chỉ Niên cầm rượu đi theo nhân viên lên phòng, ngay khi cửa mở, bên trong lại là Tả Trác và Trạch Dương. Sáu cặp mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên, Trạch Dương vội chạy ra để xem có đúng người không?

"Tiểu Niên? Đúng là cậu rồi! Sao cậu lại ở đây?"

Tả Trác nhìn quần áo của cậu cũng đoán ra được, tức giận nóng máu túm lấy tay cậu rồi kéo đi gặp quản lý. Nhìn khách V.I.P lôi kéo người mới, ông vội chạy đến hỏi trước ngay.

"Cậu Trác, người này là người mới, đã làm gì phật ý sao..."

"Ý con mẹ ông! Cậu ấy còn chưa đủ 18 tuổi! ĐM nó! Ông muốn chết à?"

Trạch Dương cởi áo khoác để che đi cơ thể cho Chỉ Niên, đưa cậu lên xe cùng về ký túc xá. Đi được một đoạn, Tả Trác dừng lại để cả hai hỏi chuyện cho rõ.

"Tiểu Niên, có biết nơi vừa rồi là như thế nào chứ? Nếu hôm nay không phải bọn tôi, cậu đã bị..."

"Bị người khác đè chết rồi!" - Tả Trác tiếp lời - "Lão lừa cậu đúng không?"

Chỉ Niên bây giờ mới hiểu làm sao mà có thể kiếm được nhiều tiền trong một ngày dễ dàng như thế được? Rốt cuộc, vẫn là bán thân đi.

Cậu không chống đỡ nổi nữa, mệt mỏi như muốn khóc tới nơi. Khuôn mặt xinh đẹp ấy nhăn nhó càng khiến người khác thấy thương cảm hơn, cuối cùng Chỉ Niên phải nói rõ ra với họ rồi.

"Tôi không biết..tôi chỉ cần kiếm tiền, thật nhiều tiền mà thôi!"

"Cậu cần bao nhiêu? Bọn tôi có thể giúp!"

***

"Một tỷ hai?"

Bốn người bàn bạc trong khi Chỉ Niên đi tắm rửa, điều này quá là đơn giản với họ rồi. Cậu tắm xong, khuôn mặt trang điểm cũng đã được rửa sạch, đầu cứ cúi gằm không dám ngẩng lên. Trạch Dương nắm lấy tay cậu đặt xuống giường ngồi, nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Niên, số tiền quả là có chút lớn, nhưng bốn bọn tôi góp vào sẽ đủ. Trong ngày mai sẽ có cho cậu"

Chỉ Niên vẫn còn hơi thất thần, suýt chút nữa đã đi bán thân cho bao người rồi. Còn bị bạn cùng phòng mà mình không thích phát hiện nữa.

"Tiền... tôi nhất định sẽ trả đủ. Các cậu, có yêu cầu gì không?"

"Đương nhiên" - Thiệu Phong đứng tựa vào tủ đằng kia lên tiếng - "Chỉ cần cậu nghe theo mọi lời bọn tôi nói. Cậu ngoan ngoãn là thay cho tiền lãi rồi."

Làm chó cho bọn họ...đổi lại số tiền hơn một tỷ?

Chỉ là cậu đã quên mất vừa gặp họ ở phố đèn đỏ, vẫn cứ nghĩ mọi chuyện thật đơn giản.

"Nếu cậu quyết định rồi, kí vào bản cam kết này."

"Tôi có thể nào suy nghĩ một chút không?" - Chỉ Niên hơi chần chừ nhận lấy tờ cam kết viết tay, lại thấy hối hận nếu gật đầu nhanh quá.

Trạch Dương có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ được nét mặt hiền dịu ấy.

"Bao lâu cũng được, miễn cậu cần, bọn tôi luôn sẵn sàng"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia