ZingTruyen.Info

[NP] Cuộc sống sau khi được trả tự do (END)

Tập 49

bigbear__

A/n: Là anh, người chồng đoản mệnh của các em - Ngôn Nhất Gấu đã quay lại rồi đây 🕺🕺🕺

Cá tháng tư zui zẻ nhaaa
_____

"Nhận sai... Không, bao, giờ!"

Y Nam nhận được một luồng phấn khích, dùng khăn mềm buộc ngang miệng cậu lại, rồi tiếp tục nhúng đầu xuống bồn nước. Bị chặn một đường hô hấp nên cơ thể Chỉ Niên càng giãy kịch liệt hơn. Nhìn cậu dần kiệt sức khiến y thích thú với trò tra tấn này thêm, người mạnh mẽ quật cường như Chỉ Niên...sẽ không ai có thể thay thế được!

"Niên Niên, bộ dạng cậu phản kháng hay yếu đuối đều khiến tôi rất hưng phấn... Tại sao lại có người tuyệt vời như thế được chứ? Vùng vẫy đi Niên Niên xinh đẹp của tôi ~"

Chỉ Niên bị nắm lấy tóc không thể quay đầu sang hướng khác như mình muốn, ánh mắt dần trở nên mệt mỏi, sắp không thể trừng lên đe dọa y nữa. Nước tràn vào mũi quá nhiều, nếu thêm lần nữa tuyệt đối sẽ không thở được. Chi bằng y nhấn cậu lâu một chút, để cậu vĩnh viễn rời xa bọn hắn đi.

Cậu biết mình có chạy xa đến đâu cũng không thể thoát được, may ra cậu chết rồi mới khiến bọn hắn dừng lại trò chiếm hữu kinh tởm này.

Nhưng đương nhiên, cậu không thể dễ dàng theo ý mình như thế được. Sau màn tra tấn ấy, cậu bị trói hai tay lại trên giường bằng dây thừng, mắt bịt lại bằng vải đen. Cậu biết bọn hắn sẽ không bỏ qua việc hành hạ tình dục, nhưng lần này lại khác, mỗi khi có người mở cửa vào làm đều không nói một lời nào.

"Là ai?"

Câu hỏi ấy đã lặp đi lặp lại mỗi lần có người vào, nhưng đổi lại chỉ là cái lặng im đáng sợ. Cứ thế tách chân cậu rồi nhấn thứ cương cứng ấy vào lỗ hậu mềm ẩm, lúc nào cũng nhớp nháp gel bôi trơn, luôn sẵn sàng để đâm vào không cần mở rộng.

"Đau quá...Khốn kiếp, là ai!?"

Chỉ Niên cố cựa quậy khỏi dây trói, cậu muốn tháo băng bịt mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng chỉ có thể bất lực nằm yên một chỗ rồi bị xâm hại như búp bê tình dục. Không biết đã mấy ngày trôi qua, nhưng chúng không có ý định mở lời gì.

Ngày nào không có ai làm sẽ bị nhét vào gậy rung, Chỉ Niên tỉnh ngủ đều cố đẩy nó ra, một mình mơ hồ trong thế giới chỉ còn màu đen bao phủ.

Chúng đang muốn làm gì? Khiến cậu phát điên ở trạng thái không nhìn thấy, không có giao tiếp? Hay đơn giản chỉ muốn biến cậu thành công cụ phát dục bình thường mà thôi? Nhưng có lẽ mục đích chính vẫn muốn khiến cậu thấy nhục nhã đi, Chỉ Niên đã không chịu nổi mà mấy lần tiểu tiện ngay trên giường rồi. Cậu thế mà lại bất giác rơi nước mắt vì chuyện nhỏ này, còn đau đớn chúng đem lại...đã biến thành chuyện vặt không đáng lưu tâm rồi.

Thuốc đã không được uống trong từng đấy thời gian, cảm xúc tiêu cực lại lấn át khắp não bộ. Ngột ngạt bức bách tới không thở nổi, cậu cần một liều an thần để có thể thư giãn tinh thần, cứ như này...cứ như này...

Chỉ Niên đã từng ngậm chặt miệng nhất quyết không ăn, thay vào đó chúng sẽ truyền dịch dinh dưỡng. Hoặc làm cháo loãng rồi đổ thẳng vào miệng, đến khi nuốt xuống mới bỏ tay khỏi đôi môi khô kia. Tất cả các hành động đều rất giống nhau, khiến cậu không phân biệt được ai với ai cả.

Đáng lẽ Thiệu Phong phải là người đánh chết cậu đầu tiên, nhưng đến giờ vẫn không có động tĩnh nào. Liệu cả bốn người đều xâm hại cậu, hay chỉ có một?

Sau đó, Chỉ Niên chỉ có thể dựa vào cảm nhận mà đoán. Hàng của bốn gã, cậu đã thử qua cả bằng miệng trên lẫn lỗ dưới rồi. Dù có im lặng, nhưng cảm xúc của họ dành cho cậu cũng không bỏ đi được.

Hôm nay có gã làm xong đã cởi dây trói ra để dẫn cậu đi tắm, Chỉ Niên thở dốc, hai tay gần như mất cảm giác không nhấc nổi lên nữa.

"Trạch Dương."

"Ừm."

Trạch Dương khi làm rất nhẹ nhàng và hôn cậu để giúp bình ổn tâm trạng nữa. Ngón tay anh khá dài, lại lạnh, mỗi lần chạm vào đều hơi rùng mình một chút. Hơn hết, chỉ có anh là người sẽ đưa cậu đi tắm. Y Nam là tên sẽ điên cuồng nhét thuốc kích dục để ép cậu cảm thấy sung sướng với gậy rung. Tả Trác đùa bỡn điểm nhạy cảm, sẽ đâm vào một điểm khiến cậu phải cắn môi nín nhịn. Thiệu Phong thường bóp nghiến lấy cổ cậu ép phải cùng đạt khoái cảm, còn rất hay đánh vào mông nữa.

"Cậu cuối cùng cũng phân biệt được rồi à?"

Băng vải đen được tháo ra, Chỉ Niên ban đầu chưa thích ứng kịp với ánh sáng nên lập tức nhắm mắt cúi đầu qua hướng khác. Tới khi màng đục dần mất đi mới quan sát kĩ được xung quanh.

Cổ tay đã lót một lớp khăn mỏng vẫn bị để lại hằn do cậu chống trả quá kịch liệt. Chỉ Niên nhìn nụ cười của anh đến phát ớn, dù nó đã từng là thứ khiến cậu còn chút tin vào tình yêu méo mó của bọn hắn đi chăng nữa.

"Mẹ nó, đừng có cười. Biến tôi thành như thế...vui lắm sao?"

"Không lẽ phải chọc mù hai mắt, cắt lìa đi tứ chi...cậu mới ngoan ngoãn à?"

'Chát!'

Chỉ Niên thẳng tay vung một cú tát vào mặt Trạch Dương, nước bắn ra tung tóe theo từng cú đánh của cậu. Trạch Dương để mặc cho cậu đánh đúng bốn cái, sau đó giữ chặt lấy cổ tay, nhếch môi cười.

"Hả giận chưa?"

"Lại là cậu...là người tìm thấy tôi đúng không?" - Chỉ Niên bị nắm lấy tay không thoát ra nổi, cơ mặt dần trở nên méo mó, cậu không muốn rơi nước mắt trước anh thêm lần nào nữa. - "Nhất định phải bức tôi đến vậy à Trạch Dương? Các người nói yêu tôi mà, không phải sao? Mỗi giây mỗi phút ở bên mấy người tựa như địa ngục vậy! Hoàn toàn không thể thở nổi, không ngừng tự trách bản thân tại sao lại bị các người nhắm trúng nữa?"

Chỉ Niên rút cuộc đã bật khóc nức nở không dừng được, càng nói giọng càng lạc đi, rơi lã chã xuống bồn tắm bốc hơi nghi ngút ấy.

"So với ba người kia, so với ba người kia, hức..." - Chỉ Niên cắn môi, khịt mũi lên một cái - "Cố Trạch Dương, tôi căm hận cậu hơn tất cả! Đừng diễn nữa, tôi thấy nụ cười của cậu thôi cũng phát bệnh rồi!"

Trạch Dương lập tức cứng đờ cơ mặt, mục đích của anh là muốn cậu hận ba gã kia cơ mà? Tại sao Chỉ Niên lại hận anh chứ?

"A...mẹ nó, đau quá, bỏ tay, bỏ tay!"

Không để ý đến việc đang ngày càng bóp nghiến lấy tay cậu như muốn bẻ gãy nó, Chỉ Niên càng khóc dữ hơn khi thấy đôi mắt anh trong tình trạng vô hồn.

"Cố Trạch Dương! A, hức, hức! Tôi đau!"

"Tiểu Niên, tôi không hiểu!" - Anh kéo cậu gần về phía mình, đối diện với khuôn mặt ngây thơ ấy - "Tôi không đánh đập cậu! Không bạo hành tình dục cậu! Những điều tôi làm là chỉ muốn tốt cho cậu. Có ai có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương phải lăn lộn bên ngoài chứ? Tôi đã nói cậu không cần trả nợ hay gì rồi."

"Cậu hỏi vì không hiểu thật sao?"

Chỉ Niên lắc đầu thất vọng, sau tất cả những chuyện họ đã làm, cố điều khiển cuộc sống, xích cậu lại... Bây giờ lại nói nhẹ tênh một điều, không hiểu?

"Trạch Dương, chỉ cần có cơ hội bỏ trốn, tôi sẽ không ngần ngại mà chạy đi thật nhanh. Tôi mỗi ngày đều sống trong hối hận vì dùng tiền các người rồi. Hối hận đến mức...chỉ muốn chết ngay đi mà thôi. Trạch Dương, cậu muốn vậy lắm đúng không?"

Trạch Dương vừa có suy nghĩ muốn bẻ gãy tay, lại muốn đánh Chỉ Niên đến im miệng lại thì thôi.

"Cậu đang suy nghĩ không thông. Tắm xong rồi cùng chúng tôi xuống ăn tối luôn đi. Tiểu Niên, làm ơn đừng nói thêm lời nào nữa, nếu không tôi sẽ thật sự đập gãy chân cậu đấy."

Anh đang van nài người mình yêu đừng kích động mình thêm nữa, anh không muốn làm tổn thương cậu như ba gã kia. Rõ ràng anh đã rất trân trọng cậu đến vậy, cậu lại chẳng biết tốt xấu gì, lại dễ dàng nói ra những lời hận anh như thế.

Chỉ mặc một chiếc áo như mọi khi, nhưng Chỉ Niên cũng lấy đấy làm vui, dạo gần đây đều phải trần truồng trước bọn hắn, thật quá kinh tởm rồi.

"Niên Niên đấy à ~ Đã lâu không gặp ~"

Y Nam đang đung đưa cái ghế rồi vẫy tay chào Chỉ Niên, hai người kia cũng không nói gì, nhất là Thiệu Phong, gã thậm chí còn không muốn nhìn mặt cậu nữa

"Cậu ta xuống rồi thì ăn thôi."

Chỉ Niên nhìn quanh, nhưng cũng chỉ có bốn cái ghế mà thôi. Muốn cậu đứng ăn, hay bò gối như động vật đây. Nhưng rất nhanh sau đó người làm đã đưa ghế đến rồi.

"Cậu Lưu, ghế của cậu."

"Cảm..."

Lời cảm ơn còn chưa dứt, Chỉ Niên mở to mắt khi thấy chiếc ghế của mình có gắn thêm một dương vật giả khá lớn. Y Nam bật cười tươi, hất hàm.

"Ngồi đi, chúng tôi sẽ coi như đó là lời xin lỗi vì đã bỏ trốn. Kích cỡ tiêu chuẩn, không phải hàng cỡ đại đâu."

Trạch Dương biết ngay là trò đùa của Y Nam, đang định báo người làm lấy cái ghế khác. Ngay giây sau đã thấy Chỉ Niên như nổi điên rồi đạp đổ nó đi, không quên đập vỡ hết chén bát trên bàn nữa.

"AAAAAAA! Mẹ kiếp! Bắt tôi xin lỗi! Không bao giờ! Không bao giờ! Cho mấy người ngồi!"

"Lũ khốn kiếp chó má! Chi bằng giết chết tôi đi!"

Bọn hắn giật mình rời ngay khỏi bàn ăn, Chỉ Niên sức yếu nhưng vẫn cố cầm ghế lên để phá xung quanh. Tả Trác rất nhanh để ý thấy cậu cầm lên mảnh sứ liền lập tức chặn lại. Muốn ngăn cậu khỏi phát điên nên co chân lên gối trúng bụng đến ngất. Mới vậy thôi mà bên tay cậu ấy đã tứa máu rồi, loại hành động này nguy hiểm quá.

"Nhìn chuyện tốt mày làm ra này?"

Tả Trác cau mày ném mảnh sứ ấy về phía Y Nam, y chỉ bĩu môi rồi nhẹ nhàng tránh đi. Cứ tưởng cậu ấy sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống hưởng thụ chứ nhỉ? Dạo này cũng dùng nhiều thuốc kích dục lắm mà.

"Hừ, bênh cái gì chứ?" - Thiệu Phong vẫn đang trong cơn bực tức với Chỉ Niên, đi đến phía Y Nam đồng lòng - "Suýt nữa bị lấy đi nội tạng vẫn còn ương bướng!"

----

Chỉ Niên ôm bụng nằm quằn quại, vừa bị Tả Trác lên gối nên đã bầm tím lại, chưa có gì bỏ bụng nên ruột đau thắt lấy, réo ầm ĩ nữa. Nhưng khi đèn được bật, cậu mới biết bản thân đã bị nhốt trong lồng sắt rồi. Lồng này...không phải giành cho chó sao?

"Chuyện gì thế này?"

"Gâu!"

Hai con chó giống Pitbull từ đâu xông đến sủa ầm ĩ khi thấy đèn sáng, bổ nhào đến phía có người đầy hung tợn. Bọn chúng đang không bị xích hay nhốt lại, trực chờ giơ nanh nhọn muốn phá vỡ lồng giam kia.

"Gâu! Grừ!!"

"A!"

Chỉ Niên thở dốc lùi về phía sau hết cỡ, biết bọn chúng không thể phá được, nhưng cậu vẫn rất sợ hãi đến run lẩy bẩy. Tả Trác lúc này mới mở cửa nhà kho, khoanh tay rồi dựa tường.

"Bọn chúng cắn chết người được đấy, nhận lỗi được chưa?"

Y Nam đã gợi ý việc tra tấn này khi biết Chỉ Niên rất sợ chó, nhà Tả Trác lại có hai con hung dữ, thích hợp để huấn luyện cậu ấy nghe lời đây.

Chỉ Niên nửa cười nửa khóc, bọn chúng còn có thể làm tới mức này để bức ép cậu. Nhưng lại khiến cậu sục sôi ý chí muốn bỏ trốn hơn.

"Được thôi."

"Hả?"

"Để tôi bị chó cắn chết đi. Đừng hù dọa suông nữa."

Trạch Dương lúc này đang xem điện thoại của Chỉ Niên, vẫn suy nghĩ miên man về mấy lời vừa rồi. Nếu đã hận, để cậu ấy hận triệt để luôn đi.



___

A/n: Chốt đổi tên: Cuộc sống sau khi được ăn hành mỗi ngày 👍👍👍

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info