ZingTruyen.Asia

[NP] Cuộc sống sau khi được trả tự do (END)

Tập 36

bigbear__

*Bớt H lại để tập trung vào cốt truyện nha.

___

Tả Linh đã giải quyết việc của Chỉ Niên trong hôm sinh nhật kia, nếu hắn còn không chấp nhận, cô sẽ nói chuyện này lại với bố. Tả Trác nghe xong đã vội gật đầu lia lịa, còn nổi cáu với cô nữa.

"Không lẽ mày yêu người ta đấy à?"

Vốn dĩ chỉ định hỏi đùa, không ngờ thằng em lại đỏ bừng tai. Gãi đầu chữa ngượng suốt, còn đánh trống lảng đi nữa. Đúng là yêu nên mới vậy, tư tưởng của cô cũng rất thoải mái. Mà gia đình chiều hắn như vậy, có đòi lấy con trai cũng không phản đối đâu.

Chỉ Niên hết sức cảm kích khi được thoát khỏi cái phòng in ấn chật hẹp ấy. Các nhân viên đối với cậu cũng đã hòa nhã hơn rất nhiều, buổi họp tuần trước nói rằng cậu đang còn là sinh viên nên thời gian không thể linh động được. Tiền lương cũng chỉ bằng 1/3 người khác, mong không chấp nhặt với người mới nữa.

Đến giờ về cũng được tự do bằng xe buýt hoặc taxi, bọn họ đương nhiên muốn cậu đi taxi hơn, nhưng tiền xe còn hơn cả tiền lương một ngày rồi.

Chỉ Niên rất chịu khó ham học hỏi, cố gắng hòa nhập được với tất cả. Cũng không hề ngại khi bị sai vặt, cậu đang muốn gắn bó lâu dài với nơi này một chút. Ít nhất như vậy cũng đỡ khiến bọn hắn bớt nảy sinh nghi ngờ vớ vẩn hơn.

"Ây dà, thèm cà phê quá đi mất ~"

"Tôi thèm trà sữa cơ, ở quán OOO ấy"

Làm tăng ca nên ai nấy cũng muốn nuông chiều bản thân, Chỉ Niên vừa mới dịch văn kiện sang tiếng Anh cho sếp nên có chút rảnh rỗi, rụt rè đưa tay lên.

"Anh chị muốn uống gì...để em đi mua cho?"

Sợ cậu đi vất vả nên bọn họ quyết định uống ở hai hàng gần nhau luôn, biết cậu là sinh viên nên đều chuyển khoản đủ tiền trước. Chỉ Niên nhận lấy tờ giấy những đồ với yêu cầu thì chạy đi ngay. Ra ngoài làm đúng là vẫn có lợi hơn, còn được chạy chỗ này chỗ kia, về nhà như địa ngục vậy.

Trong lúc ngồi chờ đồ làm, Chỉ Niên mới mở máy ra thoát khỏi chế độ 'Không làm phiền'. Nào là một đống tin nhắn hỏi thăm của bốn bọn hắn, đã ăn gì chưa, có mệt không, có ai bắt nạt không, có cần đi đón không.

'Năm cuộc gọi nhỡ...vẫn là số ấy.'

Chỉ Niên nuốt xuống nước bọt mà nhấn gọi thử, ngay khi đầu dây bên kia truyền tới âm thanh đã mở to mắt kinh ngạc.

___

Mẹ của Trạch Dương đã mấy tuần không nói chuyện với chồng mình, lúc nào cũng nằm trong phòng mà thở dài, ăn uống thì tránh mặt. Ông biết lí do vợ giận là gì, liền ôm bà để giải hòa.

"Vẫn giận tôi vì việc của Thẩm Diệp à?"

"Còn hỏi được?"

Em trai mình bị đẩy đến khu đảo tư nhân xa cách ấy, thân là chị lớn phải thay bố mẹ chăm em từ sớm, bà đương nhiên rất lo cho đứa em út của mình. Thẩm Diệp lại không muốn mối quan hệ anh rể - em vợ bất hòa nên đều chấp nhận nghe theo sự sắp đặt của ông. Nhưng lần này có hơi quá rồi.

"Chỗ ấy sẽ được gặp rất nhiều quan chức chính phủ, rất thuận tiện cho A Diệp sau này. Cũng không phải làm cả đời, chỉ có vài tháng thôi."

Ngày hôm ấy, Trạch Dương đã bày tỏ về việc Thẩm Diệp tự mình thu phục được rất nhiều đàn em. Ẩn ý rằng một ngày nào đó có thể tách ra riêng biệt, hoặc đánh bại ông trên thương trường. Trạch Dương còn nói, tuy cậu Diệp rất tốt với mình, nhưng cậu vẫn lo cho bố nhiều hơn.

Trạch Dương không có lí do gì để vùi dập cậu ruột của mình cả, thằng bé còn rất ngoan ngoãn nữa. Nên ông đã quyết định đưa anh đi một thời gian để bớt thu bè phái lại.

Còn người được anh giao phó - Hạ Tường, hay được biết đến là ông chủ Hạ.

Ông chủ Hạ công việc bình thường đã đủ bận rồi, còn thêm việc mà Thẩm Diệp nhờ nữa. Nhưng dù gì cũng là lão đại hắc bang với nhau, không thể không giúp được.

"Ông chủ, đây là hồ sơ ngài cần."

Thư kí có hơi nghi ngờ khi anh lại cần hồ sơ của một thực tập sinh chưa có tí tiếng tăm gì, không lẽ gu của anh đã đổi sang mấy cô gái mới lớn sao...?

Trên ảnh hồ sơ là Lưu Chỉ Doanh, mới 17 tuổi đã được vài công ty để mắt đến, nhưng lại tới chỗ không chuyên về Idol. Điều tra bắt đầu từ đây sẽ dễ ra hơn.

"Người này đã có kim chủ chưa?"

"Chưa có đâu ông chủ, để tôi đánh tiếng với công ty họ..."

Hạ Tường nhíu mày làm thư kí bặm môi lại ngay tức khắc, lúc nào cũng lanh chanh cầm đèn chạy trước ô tô. Vội xin phép ra ngoài ngay trước khi bị ném đống tài liệu vào.

"Anh em nhà này giống nhau thật."

____

Chỉ Niên chạy đến chỗ quán cà phê cũ hồi trước mình làm, Mộc Nhu đã thấp thỏm đứng chờ sẵn ở đấy để kéo cậu ra chỗ khác nói chuyện.

"Chị, có chuyện gì vậy?"

Mộc Nhu nhíu mày lo lắng rồi nhìn Chỉ Niên, kiểm tra xem trên người cậu có vết thương nào không? Cậu còn thấy cô rơm rớm nước mắt như muốn khóc nữa.

"Em không sao đúng chứ? Không bị ai đánh đập đâu đúng không? Mất liên lạc với em mấy tuần qua làm chị lo quá đi mất. Chị dùng số cũ không gọi cho em được, gọi số mới mới thấy có tín hiệu. Mà nhắn bao nhiêu tin em cũng không trả lời."

Chỉ Niên mở điện thoại ra, vào danh sách danh bạ chặn mới biết chúng đã nhúng tay vào. Còn tin nhắn thì do họ một ngày nhắn quá nhiều, làm cậu không để ý đến những tin khác nữa. Mộc Nhu thật sự rất lo cho cậu, đùng một cái biến mất không chút dấu vết nào, nhưng hôm nay vẫn xuất hiện lành lặn là được rồi.

"Nhưng...sao lại phải nói chuyện ở chỗ xa vậy chị?"

"Chỉ Niên, chủ quán đang không muốn nhìn thấy em đâu...Tất cả những chỗ quanh đây cũng đều sợ nếu em đến xin việc nữa."

Vào hôm cậu bị nhốt trong phòng nguyên một ngày, quán cà phê đã bị đám côn đồ đến đập phá hết đồ đạc. Cảnh sát cũng không quan tâm đến. Chủ quán đương nhiên cũng bị đánh đến sưng tím mặt mày, mãi đến khi không còn gì phá được, mới nói lí do ra.

"Đây là cái giá của việc thuê Lưu Chỉ Niên đến làm...cũng là cảnh cáo cho những đứa khác luôn, chỉ cần ai nhận cậu ta, sẽ đều phải nhận hình phạt như vậy!"

Nơi nhận cậu...còn tiệm đồ chiên rán nữa!

"Chị, em sẽ nhắn tin cho chị sau, em phải tới gấp một chỗ nữa."

Mộc Nhu thấy cậu muốn rời đi nên vội kéo lại ôm vào lòng, đến lúc cậu mất tích, cô mới thấy mình thích còn nhiều hơn vậy.

"Em sẽ liên lạc lại mà, đừng lo nữa nhé?"

Cậu cố nở nụ cười an ủi, xoa đầu cô rồi tiếp tục chạy tới đó. Giờ này chắc ông bà chủ đã mở cửa rồi, thầm cầu mong không có gì xảy ra với họ.

'Chỉ Doanh lại bị vấn đề gì rồi vay nặng lãi hay sao?'

Cho đến hiện giờ, cậu chỉ có thể nghĩ đến tình huống ấy mà thôi. Cậu không dính dáng đến mấy người ấy, sao lại chỉ đích danh tên cậu chứ?

Chỉ Niên cứ nghĩ vẫn sẽ thấy hình ảnh đôi vợ chồng già đang tất bật chuẩn bị món để phục vụ khách. Nhưng tiệm lại đóng cửa im lìm, tường trắng bị ghi đầy vết mực bẩn.

'Quán làm đồ bẩn thỉu'

'Nấu ăn không có tâm'

'Quán này dùng dầu cống để chiên đồ, đáng bỏ tù'

'Chết đi đồ bất lương!'

Đây là những dòng Chỉ Niên đọc được rõ nhất, nó làm cậu không có dũng khí để gõ cửa gọi họ nữa. Dùng ống tay áo bất lực lau đi những lời chửi rủa kinh tởm ấy, họ đã phải chịu đựng chuyện này bao lâu rồi chứ? Cậu không hề hay biết gì cả, bởi không có chút thời gian riêng nào để tìm đến được.

"Chỉ Niên?"

Đình Diên xách theo thùng sơn đến, lại thấy bóng dáng quen thuộc đang muốn kì sạch mấy vết bẩn ấy. Khi quay người lại, Chỉ Niên nhìn hai anh em cậu cũng rất sợ, sợ sẽ bị trách mắng đã gây nên tội này nữa.

"Lau bằng tay không sạch đâu, ngày nào bọn tôi cũng sơn, mà đám người ấy vẫn cố chấp đến cùng."

Anh trai Đình Diên xắn tay áo lên làm việc, không phải việc này là do cậu sao? Sao họ không nói gì chứ?

"Chỉ Niên, mối quan hệ của cậu với bốn người chung phòng...không đơn giản chỉ là bạn bè đúng không?"

Đình Diên biết người này không có lỗi gì, cũng đã sớm coi cậu là bạn, nên muốn thật tâm giúp cậu chuyện này.

"Tôi, tôi..."

"Chỉ Niên, nếu như suy đoán của tôi là đúng. Cậu nên sớm rời khỏi bọn họ đi, họ quá bất bình thường rồi."

Từ hồi còn học chung đã thấy rất thắc mắc rồi, qua chuyện vừa rồi càng thấy chắc chắn hơn nữa.

"Rút cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Ông bà chủ...đâu mất rồi?"

Chỉ Niên rất sốt ruột khi thấy tình cảnh này, hiện tại não bộ không thể tiếp nhận để xử lí hết được chuyện chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi. Quán cà phê bị phá, tiệm của ông bà chủ cũng bị vấy bẩn, tất cả lại liên quan đến cậu nữa.

"Được rồi, tôi cũng muốn nói với cậu từ sớm, chỉ là thời gian vừa rồi phải ở viện...nên là..."

___

Chỉ Niên trở về nhà khi đã gần nửa đêm, bốn người bọn họ đương nhiên rất sốt ruột gọi điện liên tục. Chỗ làm cũng báo cậu đã tan từ sáu giờ, mấy tiếng đồng hồ qua cậu đã ở đâu được chứ?

Nghe thấy tiếng mở cửa, cả bốn đều lập tức đứng lên chạy ra, chỉ thấy Chỉ Niên với đôi mắt hoe đỏ căm hận nhìn tất cả. Cậu trên đường về nhà không biết nên đối diện thế nào. Bởi cảm thấy bọn họ đối xử với mình thật quá kinh tởm lẫn biến thái, đã chạm gần đến giới hạn cuối cùng rồi, rõ ràng muốn ép cậu đến chết mới chịu dừng.

"Tiểu Niên, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại khóc thế?"

Biểu hiện của cậu khiến không ai dám mở lời ngoại trừ Trạch Dương, ngay khi anh vừa tiến đến gần, Chỉ Niên đã vung cú đấm thật mạnh vào mặt. Run giọng gào lên đầy tuyệt vọng.

"Cố Trạch Dương! Cả bốn người các cậu...còn không bằng loài súc vật nữa!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia