ZingTruyen.Info

[NP] Cuộc sống sau khi được trả tự do (END)

Tập 100 - 1

bigbear__

(Vì tui cố chấp end ở chap 100 nên xin phép chia nhỏ ra nha)

___

Bước ra từ studio đã xế chiều, Trạch Dương bắt gặp nhóm học sinh đang đến giờ tan học. Cấp ba là thời gian đẹp nhất của tuổi học trò, có thể vui đùa cùng bạn bè sau mỗi buổi học căng thẳng, lén lút tới quán net trốn giáo viên. Đâu đâu cũng thấy nụ cười của tuổi trẻ luôn hiện hữu, trong phút chốc, anh lại nhìn ra nhóm bốn người bọn họ đang khoác vai Chỉ Niên cùng tan học nói cười kia.

Mẹ cậu ấy còn nói, Chỉ Niên từ khi học cấp hai đã bị bắt nạt. Vậy mà lên cấp ba tưởng rằng sẽ khác, tại sao lại xui xẻo gặp họ chứ?

Đánh đập cậu ấy tùy hứng. Bất chấp cưỡng bức tình dục dù có muốn hay không.

Giam cầm, sỉ nhục, hủy hoại tiền đồ, tổn hại thân xác. Cho đến cuối cùng đã đẩy cậu ấy tới con sông lạnh lẽo kia trút hết mọi buồn phiền nhân gian, để rồi khi quay trở lại, đã không còn là cậu ấy nữa rồi.

Trạch Dương đi thêm vài bước đã ngã khuỵu đầu gối xuống đường, đã không thể quay trở lại được nữa, không thể nữa rồi.

Suốt một tuần sau đó Trạch Dương nhốt mình trong phòng tự suy nghĩ về những gì đã làm. Chỉ Niên còn sống đúng là điều kì diệu, Chỉ Doanh hoàn toàn có quyền giày vò bọn họ. Tại sao anh lại vui mừng khi nghĩ cậu ấy không còn nhớ gì là tốt chứ?


Sống vậy có lẽ cũng đủ rồi.

Tối đó, anh gọi cậu Diệp tới một nơi gần bệnh viện, quầng mắt anh đỏ ửng lên vì khóc, ánh đèn đường bên ngoài le lói chiếu vào căn nhà cũ. Anh biết có nói gì cũng đã quá muộn, chỉ muốn dặn dò một chút thôi.

"Cậu, con đã viết lại di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu Niên. Cậu yên tâm, đó là số tiền con tự kiếm khi ở nước ngoài, từ lâu đã không còn dính dáng tới gia đình nữa rồi."

"Hả? Mày nói cái gì đấy?"

Thẩm Diệp đương nhiên chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là gì, nhưng Trạch Dương không muốn mất thời gian lâu, lấy ra thêm một tờ giấy nữa.

"Cái này là giấy tự nguyện hiến tim của con, có ghi rõ nó dành cho tiểu Niên. Khi tới bệnh viện, cậu hãy đưa nó cho bác sĩ giúp con."


"Không, không lẽ..."

Thẩm Diệp nhớ tới những lời Chỉ Doanh từng ám chỉ tới, nó đã muốn lấy mạng Thiệu Phong, không lẽ với Trạch Dương...chính là muốn con tim ấy?

"Con sẽ làm dứt khoát, cậu hãy đưa con tới nhanh nhé. Đừng cứu sống con, xin cậu đấy."

Trạch Dương rút ra con dao bấm, anh dự định sẽ xuyên thẳng vào gần động mạch chủ, máu sẽ chảy hơi nhanh một chút, nhưng vẫn đủ để con tim này chưa ngừng đập...vậy là được.

"Mẹ nó thằng điên này!"

Không suy nghĩ nhiều, Thẩm Diệp vội chạy tới đá bên tay đang cầm con dao đi. Tiếp đó không ngần ngại đấm anh tới khi ngã xuống thì thôi, Thẩm Diệp phải đánh vì sự ngu xuẩn này, Chỉ Doanh điên rồi, cô ta muốn bọn chúng chết hết sao?

"Thằng ngu! Mày nghĩ Chỉ Niên cần tim của mày sao?!? Nếu mày đã hèn nhát chạy trốn, còn quay về làm gì chứ?"

Thẩm Diệp nhấc cổ áo Trạch Dương kéo dậy, anh mếu máo bật khóc không ra hơi, khổ sở giãi bày.

"Cậu ơi, con yêu tiểu Niên nhiều lắm..."

"Con đã thật sự muốn tìm chết, lần này về đây cũng chỉ muốn chào tạm biệt cậu ấy lần cuối. Cậu ơi, để con chết đi, con sợ tiểu Niên sẽ lại bỏ đi mất, a...a...!"

Thẩm Diệp lắc đầu, anh cũng sợ Chỉ Niên sẽ vì bệnh tật mà một lần nữa bỏ mạng. Nhưng đây không phải cách để bọn chúng đền tội, Chỉ Doanh đã quá sai trái rồi.


"Nếu mày thật sự muốn vì Chỉ Niên, hãy rời xa em ấy đi, cút thật xa vào! Con mẹ nó đừng đến gần người nhà họ Lưu nữa! Có hiểu không?"


"Chỉ Niên em ấy...chọn cách tự tử chính là..." - Thẩm Diệp nói ra câu tự tử lại khiến bản thân nghẹn lại, đối với anh nó vẫn là đoạn hồi ức thật khó quên - "Chính là muốn quên đi những khổ đau, chấp nhận dung thứ cho lũ chúng mày, Trạch Dương, mày hiểu không? Những gì em ấy không muốn nhất, em ấy đều đã đem chôn nó đi rồi!"

Chỉ Niên làm gì có ý định sẽ trả thù bọn chúng, cậu chỉ muốn đem thù hận rửa trôi xuống nước sâu, để bản thân có thể thanh tịnh an yên vĩnh viễn rời khỏi đây mà thôi.


Chính vì cậu ấy không làm gì hết, mới khiến bọn chúng day dứt cả đời, chẳng cần đến hành động trả thù nào cả.

"Cậu, bọn con không xứng..."

Trạch Dương bần thần mở miệng, bởi anh chưa từng nghĩ đến chuyện tự tử kia sâu xa thế nào, nhưng thực chất cũng chẳng ai biết được, ngoại trừ Lưu Chỉ Niên của lúc ấy.

"Đúng vậy, vậy nên đừng ép Chỉ Niên tới bước đường cùng như trước nữa. Hãy để em ấy được yên ổn những tháng ngày sau này đi."

Thẩm Diệp xé rách hai tờ giấy kia rồi rời khỏi, anh còn phải tới tìm một người nữa.

___

Chỉ Doanh nằm trên ghế lười thưởng thức nhạc nhẹ, bên cạnh có rượu vang đỏ, còn có thêm phomat ăn kèm. Thẩm Diệp đi tới tắt đi nhạc, trong ánh mắt không còn sự hung hăng như mỗi lần gặp cô nữa.

"Sao? Cháu chú chạy đến khóc huhu mách lẻo rồi à?"

"Lưu Chỉ Doanh, rút cuộc cô muốn thứ gì từ bọn chúng? Sự hối lỗi? Quả báo chúng đáng phải nhận? Cô nói muốn thay mặt Chỉ Niên, cũng được thôi..." - Thẩm Diệp kiềm chế lại cảm xúc, hạ giọng xuống nước - "...có thể nào đừng làm tổn thương em ấy được không? Em ấy nhớ lại, phải làm sao hả? Cô nhẫn tâm đẩy em ấy tới địa ngục nữa sao?"

Chỉ Doanh nhấp ngụm rượu, cô lấy áo khoác che đi cơ thể gầy guộc do ép cân, mái tóc mềm mại rủ qua khuôn mặt thanh tú ấy. Cô đã bỏ thuốc một thời gian rồi, gần đây lại sử dụng thêm rượu nữa.

"Anh ấy sẽ không nhớ lại đâu."

"Chỉ khi bốn bọn chúng đều tự đi tìm chết, lúc ấy tôi mới nhẹ nhõm được. Tôi..."

"Cô bị điên à!" - Thẩm Diệp túm chắc bên vai cô lắc mạnh, cô gái này không còn tỉnh táo nữa rồi - "Lưu Chỉ Doanh, cô đừng như vậy, tôi xin cô đấy..."

Thẩm Diệp bất lực tới gục ngã, Chỉ Doanh càng lúc càng trở nên độc hại, hoàn toàn không còn nhớ rõ mục đích ban đầu nữa.

"Chỉ Doanh, ban đầu tôi chỉ muốn cô cho bọn nó nếm mùi khổ đau khi mất đi em ấy là thế nào thôi."

"Cô bây giờ...lại đang coi Chỉ Niên hiện tại là công cụ để trả thù cho Chỉ Niên trước đây! Lưu Chỉ Doanh, anh ấy dù thế nào...vẫn là anh trai cô mà?"

"Nếu tôi không dùng đau đớn của anh ấy cho chúng nhìn rõ, làm sao chúng biết được những khổ cực anh tôi phải trải qua thế nào!"

Chỉ Doanh hất tay Thẩm Diệp ra đối chất, bây giờ cô chỉ còn anh trai là người thân duy nhất, nhìn anh ấy vật vã vì đau đầu, lên cơn co giật vì ho, cô thoải mái lắm sao?

"Chỉ Doanh, nghe tôi, dừng lại thôi. Chỉ Niên còn sống...đã là điều kì tích rồi." - Thẩm Diệp nhẹ nhàng khuyên bảo - "Cô quên rồi sao? Xác suất khi ấy trở thành người thực vật là 80%. Bây giờ mỗi ngày tỉnh dậy còn có thể nhìn em ấy cười nói, Chỉ Doanh, cô không thể đòi hỏi gì hơn được nữa."

Dừng lại một hồi, anh nói thêm.

"Cô biết, tôi biết, Chỉ Niên của ngày trước sẽ không quay về nữa."

Chỉ Doanh nghe đến đây đã rơm rớm nước mắt, hai tay không tự kìm chế lại được, nắm lấy chai rượu ném vào tường vỡ vụn. Hét lớn lên tìm cảm giác yên bình, vò tóc mình tới rối bời như phát điên.

"Tại sao tôi phải dừng lại?!? Bọn chúng vẫn sống rất yên ổn, chỉ có anh trai tôi phải chịu khổ? Vì sao chứ?!?"

Chỉ Doanh gào lớn vì bức xúc, lần nào nói chuyện cũng sẽ cãi vã đến thế này. Thẩm Diệp không dám lớn tiếng, anh biết mình chỉ là người đứng nhin, không có quyền lên tiếng, nhưng sắp tới Chỉ Doanh còn sắp xếp cho em ấy tới tham dự lễ cưới, anh có cảm giác chẳng lành ở đó.

"Chỉ Doanh, tôi chỉ nói lại lần cuối cùng. Chỉ cần em ấy gặp nguy hiểm về tính mạng một lần nữa, tôi sẽ cưỡng chế cho cô chữa tri tâm lí, đồng thời sẽ đưa em ấy rời khỏi cô."

Chỉ Doanh không tiễn anh rời đi, cô cũng biết chính mình đang không hề ổn định. Nhưng đã làm, làm tới cùng. Nhấc máy gọi điện, gạt đi giọt nước mắt yếu đuối đi.

"Có được hình ảnh rồi đúng chứ? Ừm, chờ đúng ngày rồi hẵng làm."

Trước đó, Chỉ Doanh đã gặp Vu Hồng. Gợi ý cho cô tổ chức lễ cưới thế nào, nên chọn ngày nào. Đó sẽ là ngày cuối cùng, rồi cô sẽ cùng anh trai có thể sống tốt sau này rồi.

Vu Hồng cũng biết ý đồ của Chỉ Doanh, nhưng vẫn sẽ làm theo lời cô gái ấy muốn, dù gì mục đích của cô cũng chỉ cần một người che mắt thiên hạ, bên cạnh đó còn phải xứng tầm với mình nữa.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info