ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 7.2

tiemnhachanh


Editor: Chanh

Giọng nói của anh khàn khàn bình tĩnh, nhưng lại làm cho người đối diện có cảm giác không rét mà run.

"Ai da, vừa nãy tôi đã hỏi hết rồi, đêm hôm qua tất cả đều ở trong phòng của mình. Cậu cũng biết, không có sự phân phó của cậu thì bọn họ không ai dám vào thư phòng, sao có thể làm đổ mực..." Quản gia Từ ngừng lại lời nói của mình, biến thành một cái thở dài.

Lời trong lời ngoài, thật ra đang ám chỉ Kỷ Trưởng Cố tự mình làm đổ bình mực.

Chỉ sợ đến anh cũng không thể tin, nếu không sẽ không hỏi hết lần này đến lần khác.

Quản gia Từ cuối cùng chỉ biết im lặng mà lui ra ngoài.

Kỷ Trường Cố cúi đầu, tiếp tục lau chùi ảnh chụp trong tay.

Thẩm Linh Chi xem đến mặt mèo nhăn lại, mạch não của người này quả nhiên không giống người bình thường. Thi thể của cô cũng đã lạnh, anhgiữ ảnh chụp lại làm gì, chờ đến giỗ của cô à?

Vậy mà còn nổi giận! Hay là anh đang hưởng thụ thú vui khi tự mình động thủ giết cô?

Hừ, biến thái.

Cô rụt đầu, ngồi lại trên sàn chơi đùa với móng vuốt của chính mình.

Khi nào anh ta mới đi vậy, trốn ở chỗ này thật sự rất nhàm chán.

Một lát sau, bên tai truyền đến tiếng lào xào như là tiếng cất ảnh vào hộp.

Thẩm Linh Chi dựng lỗ tai lên, lại nghe thấy một tiếng nói trầm thấp tựa như đang nỉ non nói mớ: "Chi Chi....."

Dọa chết cô! Bị phát hiện rồi sao?

Không đúng, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này gọi cô.

Thẩm Linh Chi ló đầu ra, chỉ thấy trong tay người đàn ông cầm chặt một tấm ảnh còn chưa bị hư tổn gì, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tựa như lúc bình thường anh ôm lấy cô nhẹ nhàng xoa ngực vậy. Động tác thuần thục như một thói quen. Sau đó, anh để ảnh chụp sát vào, môi mỏng in lên gương mặt tươi cười xán lạn của cô gái trong ảnh, ngừng thật lâu, yết hầu lại phát ra âm thanh khàn khàn khẽ gọi: "Chi Chi........."

Chuyên chú, thành kính.

Hoặc cũng có thể nói là thâm tình.

Đồng tử Thẩm Linh Chi mở to ra, đầu óc như bị một cây gậy đánh vào.

Cái gì.....đây....Tình huống........

Anh sưu tập tư liệu vụ án của cô, mấy lần đi đến hiện trường vụ án, trong nhà cất giữ hình ảnh hằng ngày của cô, còn có Dạ Phiên nói anh thường xuyên theo dõi cô...... Rõ ràng khả nghi như vậy, cô thế nào cũng không nghĩ tới, sự tình còn phát triển theo một hướng khác quỷ dị đến như vậy?

Mẹ nó, cô được tổng giám đốc yêu thầm hả?!

Tâm tình Thẩm Linh Chi trở nên vô cùng phức tạp.

Có một loại cảm giác kịch bản trinh thám biến kịch bản ngôn tình máu chó quen thuộc.

Hơn nữa, vì cái gì mà vị tổng giám đốc khí phách cao lãnh lại đi theo con đường yêu thầm ngây thơ thế này?

Cô cảm thấy cô không nên tiếp tục ở lại chỗ này, nên đến chỗ khác tìm người bị tình nghi tiếp theo. Lại bỗng phát hiện ra đã hơn nửa tháng nay cô chưa thấy mèo đen, đã vậy cô còn không có phương thức liên lạc với cậu.

Bị hố rồiiii.

Vào lúc bị chân tướng mãnh liệt đánh đến, thân thể Thẩm Linh Chi càng thêm không thoải mái.

Cô ở ổ mèo vô tri vô giác ngủ cả một ngày, tỉnh dậy ăn chút thức ăn mèo rồi sau đó lại ngủ tiếp.

Kỷ Trường Cố tan tầm trở về cô cũng không lui tới đi nghênh đón như thường ngày.

Anh cũng khác thường mà không hề tới tìm cô.

Chờ đến khi cô lại lần nữa tỉnh ngủ, đồng hồ treo trên tường đã chỉ 9 giờ tối.

Tinh thần Thẩm Linh Chi lúc này mới miễn cưỡng tốt lên một chút. Cô chậm rãi dạo bước ra cửa, nghĩ đến mình hôm nay không đi nghênh đón Kỷ Trường Cố về nhà nên bây giờ đi chào hỏi một cái.

Đi ngang qua hai người giúp việc, lại nghe được bọn họ đang bàn tán gì đó về "Vứt xác". Cô theo bản năng ngừng lại.

"Ngày hôm qua cô có coi tin tức không, có nhớ nữ sinh viên bị mất tích một tháng trước không, đã tìm được thi thể của cô ấy rồi."

"Trời ơi, thật đáng thương mà, tìm được ở đâu vậy?"

"Nghe nói là tìm được ở khu đất hoang ở vùng ngoại ô, thi thể bị băm thành từng khúc, bị ném lung tung hết cả lên, hiện tại chỉ tìm được hai phần ba."

"Đúng là thê thảm mà, vậy có bắt được hung thủ chưa?"

"Chưa bắt được, dù sao thì gần đây cũng đừng nên đi đến khu Nam Tú đó, tôi thấy nơi đó không yên ổn đâu."

Vụ án nữ sinh mất tích gần đây nhất ở khu Nam Tú, chỉ có mỗi vụ của Thẩm Linh Chi cô.

Cô vừa nghe là biết đang nói về mình.

Đúng thật là bị bầm thây đó, thật là.... Rốt cuộc có thù gì, oán gì vậy?

Thẩm Linh Chi cho rằng bản thân đã chết được một thời gian nên hẳn là sẽ không có cảm giác gì. Nhưng vừa nãy chợt nghe đến, trong lòng vẫn sinh ra một loại cảm giác hoang đường.

Thật sự chết rất oan, thật không thể hiểu nổi.

Ngay cả muốn khóc cũng không khóc nổi.

Quản gia Từ đi ngang qua cũng nghe được vài câu, hiếm khi đi tới nghiêm túc răn dạy: "Lại là cô, cả ngày lẩm bẩm cái gì mà án bầm thây, làm như vậy có chút ý tứ nào không? Gần đây tâm tình cậu chủ không tốt, lại bị bệnh, cô còn ở trên hành lang nói cái gì giết người với chả bầm thây, đen đủi."

Thẩm Linh Chi dựng lỗ tai lên, Kỷ Trường Cố bị bệnh sao?

HẾT CHƯƠNG 7.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info