ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 7.1: Tổng giám đốc không đi con đường bình thường

tiemnhachanh


Editor: Chanh

Màu sắc rực rỡ, muôn màu đa dạng, tất cả đều là ảnh của cô.

Lúc cô ở trường học, lúc tản bộ, lúc ăn cơm, lúc đi dạo phố....Nhiều vô số kể, chụp ra một chồng ảnh lớn.

Cả một khuôn mặt mèo của Thẩm Linh Chi hoàn toàn hóa đá.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tổng giám đốc đại nhân, hình ảnh người đàn ông cấm dục của anh đã bị OOC* rồi biết không!

*OOC: là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong truyện không hành xử theo tính cách vốn có.

À không không, người đàn ông này mỗi ngày đều sờ ngực của cô thì cấm dục cái con khỉ.

Sau một lúc lâu sửng sốt, cô nhấc lên móng thịt rồi giống như đào đất mà đào bới.

Anh sẽ không giấu mấy tấm ảnh lúc cô thay đồ ở phòng thay quần áo chứ!

Tha thứ cho cô có cái tố chất thần kinh như vậy, thật sự là hành vi của vị tổng giám đốc này đã vượt qua ngoài phạm trù nhận thức của cô.

Năm phút sau, cô thở phào nhẹ nhõm.

Thật may không có ảnh khỏa thân, nếu không thì dùng vuốt cào chết anh luôn.

Thẩm Linh Chi lặng lẽ cúi đầu nhìn ảnh bản thân đang cười cùng với ảnh chụp quảng cáo kem đánh răng với nụ cười cũng y vậy. Cô dùng móng vuốt sờ soạng hai ba cái, trang nghiêm cứ như đang vuốt ve di thể của chính mình, rồi sau đó sâu kín thở dài một hơi.

Cả đống ảnh chụp này làm cô nhớ tới những năm tháng trốn ở trong ổ chăn xem tên ác ma biến thái cuồng máu trong phim.

Trên khắp bức tường đều là ảnh chụp những con mồi của tên biến thái giết người đó.

Bây giờ anh chỉ thiếu một bước là dán ảnh lên tường liền giống y như tên biến thái trong phim.

Tổng giám đốc à, tốt nhất đừng để cho tôi tìm được chứng cứ trực tiếp định tội anh!

Thẩm Linh Chi trừng mắt nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngủ tựa như một đứa trẻ. Rất muốn dùng móng vuốt chụp tới lấy ảnh chụp đi, nhưng lại sợ anh tỉnh lại, cuối cùng đành phải chấp nhận thu hồi móng vuốt lại rồi gãi lên mặt.

Không thể để ảnh chụp của cô ở nơi này được. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã làm cô khiếp sợ.

Thẩm Linh Chi ngồi ngay ngắn lại, mắt mèo nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy trên bàn có bình mực nước đang mở nắp thì ánh mắt sáng lên.

Haha, chính là nó!

Mèo con tai cụp hì hục đem bình mực đẩy đến bên cái hộp, vuốt thịt khó khăn mà nâng thân bình mực lên.

Bùm một cái, bình mực thảm thương rơi vào bên trong hộp.

Chất lỏng đặc màu đen phun tung tóe ra như miệng núi lửa đang tràn ra dung nham, vô tình cắn nuốt mỗi một tấc hình ảnh bên trong.

Cô lại tiếp tục cố hết sức đem bình mực đặt lại gần tay người đàn ông rồi lui về phía sau hai bước, hài lòng mà híp mắt mèo lại.

Hừ, hiện trường phạm tội hoàn mỹ.

Thẩm Linh Chi bò xuống dọc theo ống quần của người đàn ông, tránh vào góc chết của giá sách dựa nơi cửa sổ, chờ đợi cơ hội rời đi.

Chờ một mạch đến hừng đông**

**Hừng đông: thời điểm trời đang dần sáng.

Lúc đầu mèo của Thẩm Linh Chi gục xuống, mơ màng sắp ngủ, bên tai chợt vang lên tiếng cọ xát bén nhọn của ghế dựa và sàn nhà. Giống như một cây kim đâm vào dây thần kinh trong não của cô.

Cả người cô run lên, lập tức tỉnh lại.

"Cậu chủ, cậu chủ, trước tiên cậu đi rửa tay ăn cơm đi, loại chuyện này cứ giao cho người giúp việc làm là được, cậu đừng...."

Giọng của quản gia Từ tràn ngập sự bất đắc dĩ và đau lòng.

Thẩm Linh Chi tò mò mà lộ ra non nửa cái đầu, từ chỗ này không nhìn thấy được biểu tình của người đàn ông , chỉ thấy anh đang bắt đầu thu xếp từng tấm từng tấm ảnh chụp bị nước mực nhiễm thành màu đen. Khớp xương ngón tay hiện lên rõ ràng dường như đang si ngốc mà không ngừng chà lau. Lau một lần không sạch thì lau tiếp một lần nữa. Tay anh dính đầy vết mực nước bị đọng lại, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc đen hỗn độn. Người từ trước đến giờ luôn khí phách ưu nhã và cao quý như Kỷ Trường Cố lại lộ ra dáng vẻ chật vật như vậy trước mặt người khác.

Quản gia Từ không thể tiếp tục nhìn được nữa, đè lại tay Kỷ Trường Cố: "Cậu chủ!"

Động tác anh dừng lại, giương mắt lên: "Tôi hỏi lại ông một lần nữa, cuối cùng đêm qua là ai đã vào thư phòng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info