ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 62: Anh chưa bao giờ là chính nhân quân tử (caoH)

tiemnhachanh

Edit: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nhé ^^

Thẩm Linh Chi nằm trong lòng Trình Nhượng thở gấp, mặt ửng đỏ.

Trình Nhượng dừng lại: "Chi Chi, em khó chịu à?"

Giờ phút này, giọng của anh lọt vào tai cô cứ như mấy bản nhạc thư giãn trong quán bar, trầm thấp và mê người, đầy sự ám chỉ.

Thẩm Linh Chi im lặng một lúc lâu, Trình Nhượng vẫn kiên nhẫn chờ. Tay cô dần dần vịn lên tấm lưng rắn rỏi của Trình Nhượng, tay còn lại đặt lên bàn tay to đang để trên ngực cô, mượn tay anh ấy xoa hai cái: "Ngứa..."

Ẩn sau mắt kính là con ngươi đen sâu không thấy đáy, Trình Nhượng âm thầm tăng lực ở tay: "Như vầy?"

Phần thịt vú mềm giống như bột không ngừng thay đổi hình dạng dưới lòng bàn tay của Trình Nhượng, lúc tròn lúc dẹp.

Thẩm Linh Chi "ưm" một tiếng, một bên vú còn lại không kiềm chế được mà cọ lên eo anh.

Ngứa quá, thật khó chịu.

Trình Nhượng siết chặt lấy eo cô: "Anh biết rồi, em đừng nghịch nữa."

Cúc áo ngay ngực của cô gái bị mở ra hai cúc, cặp vú đẫy đà trắng mịn nửa ẩn nửa hiện sau lớp áo. Trình Nhượng lại mở thêm hai cúc, vú tròn trịa tỏa ra hương thơm ngọt mê người, đầu vú hồng nhạt run nhẹ theo từng hơi thở, cực kỳ trêu chọc khiến người khác phải yêu thương.

Hầu kết người đàn ông chợt chuyển động một cái, sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu vú đang dựng đứng của cô, trong chớp mắt hơi thở nhiễm toàn mùi hương từ vú.

Không biết từ khi nào, cô bé đã từng luôn lộ ra vẻ mặt sùng bái gọi anh là "anh Trình" trong trí nhớ giờ đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mọng nước quyến rũ. Bởi vì Thẩm Vọng Bạch phải thường xuyên đi làm nhiệm vụ, quanh năm thường không ở nhà nên thân là người anh em được Thẩm Vọng Bạch nhờ vả, mỗi ngày Trình Nhượng đều sẽ bớt chút thời gian tới nhà chăm sóc cho Thẩm Linh Chi. Cô bé vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, tự nấu cơm giặt giũ, công việc nhà làm gọn gàng sạch sẽ. Thường ngày khi Trình Nhượng đến nhà thì phần lớn là Thẩm Linh Chi đã ăn uống no đủ, ngồi trước bàn học làm bài tập, Trình Nhượng không còn gì để làm hết.

Cô gội đầu xong nhưng không lau khô tóc, đồ ngủ mùa hè mỏng manh nên rất nhanh đã ướt một mảng lớn. Bộ ngực ngây ngô đầy đặn của thiếu nữ, đường cong ở phần lưng tuyệt đẹp lộ ra không sót lại chút gì. Nhưng cô lại không hề hay biết, vẫn theo thường lệ bưng trà và điểm tâm ra cho Trình Nhượng, dựa gần vào anh hỏi mấy chuyện thú vị trong bệnh viện, quấn quýt muốn anh dạy cô bắt mạch.

Thân là một bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm chuyên phẫu thuật về tim mạch thì làm gì có dạng ngực nào mà Trình Nhượng chưa từng nhìn qua? Nhưng chỉ riêng của cô lại khiến anh không thể rời mắt được.

Nhiều lần trêu chọc đốt lửa rốt cuộc ngọn lửa cũng bùng lên, cháy hừng hực.

Dục vọng xa lạ phá đất thoát ra.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Trình Nhượng nhìn môi cô thì muốn hôn, nhìn ngực cô lại muốn xoa nắn, còn nhìn đến hai chân đang khép chặt của cô liền muốn "làm thịt". Trình Nhượng như bị ma nhập, lúc nói chuyện phiếm hay lúc bắt mạch, Trình Nhượng cũng chỉ muốn ấn cô vào lòng rồi "làm thịt" cô.

Anh Trình trong suy nghĩ của cô, từ trước đến giờ đều không phải là một chính nhân quân tử*.

*Chính nhân quân tử: ý chỉ những người cương trực sống ngay thẳng

Vốn dĩ động tác liếm mút đầu vú của Trình Nhượng đang nhẹ nhàng thì giờ lại biến thành miệng há to, phun ra rồi lại nuốt vào phần thịt vú. Một phần ba vú bị Trình Nhượng ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi hơi dùng sức nhưng vẫn dịu dàng vừa nghiền thịt vừa liếm vòng.

Cảm giác sung sướng từ ngực như thủy triều ập đến và kéo dài. Thẩm Linh Chi ngửa cổ, ngón chân co lại, ngón tay không khống chế được mà cào lên da thịt của Trình Nhượng.

"Ưm........"

Sướng quá, nhưng vẫn chưa đủ.

Bỗng nhiên Trình Nhượng nhả vú của cô ra rồi đặt cô nằm xuống giường. Thẩm Linh Chi khó chịu nắm lấy tay Trình Nhượng, cùng lúc đó Trình Nhượng cũng vừa tháo kính xuống bị cô dùng sức kéo đến trước mặt. Hơi thở của cả hai sát gần nhau, người đàn ông vừa tháo kính xuống như vừa bỏ đi một lớp bảo hộ. Thú tính ngủ đông sau con ngươi điềm đạm xinh đẹp lộ ra, tựa như lưới trời lồng lộng được bày ra để vây bắt cô, cắn nuốt hết cả con người cô.

Thẩm Linh Chi mở to đôi mắt ngân ngấn nước, mông lung nhìn thẳng vào Trình Nhượng. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, có một sợi dây thừng vô hình thu hút cô bắt lấy bóng đen trước mắt.

Cô gái giữ lấy cổ người đàn ông sau đó áp môi cô lên.

Ngực Trình Nhượng đập liên hồi, sửng sốt vài giây mới đảo khách thành chủ, ngậm lấy và liếm mút cái lưỡi hồng hồng của thiếu nữ.

Hoàn toàn khác với cái hôn của ngày hôm qua, sự chủ động này của cô giống như rót cồn vào lửa tình khiến nó cháy bừng lên, thiêu đối từng centimet không khí. Trình Nhượng vuốt ve khuôn mặt mịn màng nóng bỏng của cô, không kìm lòng nổi trằn trọc miết, tiếng tấm tắc của môi và lưỡi quấn lấy nhau vang lên trong đêm khô hanh.

Đến lúc cô bị hôn đến choáng váng, Trình Nhượng mới rời khỏi môi cô, cởi bỏ quần áo của cả hai.

Nhưng dù sao đi nữa thì Thẩm Linh Chi vẫn là người bệnh nên Trình Nhượng không cởi áo của cô.

Quần lót của cô sớm đã ướt đẫm, dương vật cọ cọ vài cái ở miệng huyệt thì đã có thể dễ dàng đâm vào trong. Từng tầng từng lớp mị thịt ấm nóng co bóp bao lấy thân gậy của Trình Nhượng, chặt đến độ khiến cả người Trình Nhượng trở nên tê dại. Trình Nhượng cố gắng khống chế sức lực cùng tốc độ, duy trì tốc độ làm cho huyệt nhỏ vốn đã ướt nước nay lại càng ướt đẫm hơn. Nước dâm chảy ra ngoài phát ra tiếng ọp ẹp, mỗi một lần dương vật đút hết cả cây vào thì đảm bảo quy đầu sẽ nghiền đến nơi sâu nhất bên trong, sâu đến mức hai túi tinh đánh thẳng vào khe mông của cô.

Trình Nhượng chống trên người Thẩm Linh Chi, sợ mình đè nặng lên cô. Hai vú trắng như tuyết phơi bày ra trong không khí, đầu vú nương theo chuyển động của cơ thể mờ ám cọ qua cơ ngực của Trình Nhượng làm cho dục vọng của anh ấy tăng vọt. Một tay xoa bóp vú, đầu cúi xuống hôn lên môi của cô, để môi và lưỡi quấn quít nhau. Thân dưới giữ tốc độ đưa đẩy hoàn hảo.

Nếu tối qua chỉ đơn thuần là tình dụcdục thì đêm nay lại giống như một bữa tiệc tình dục long trọng.

Ưm.......

Thẩm Linh Chi cảm nhận được thân dưới như rơi vào một luồng nhiệt đang cuồn cuộn, ẩm ướt và ngứa không chịu nổi, may mà vẫn có một cây gậy thịt liên tục đâm vào rút ra chặn bớt cơn ngứa cho cô. Cực kỳ thoải mái. Thẩm Linh Chi nâng eo, hai chân quấn lấy bóng đen trước mắt giúp cho gậy thịt đâm sâu hơn.

Trình Nhượng mất khống chế.

Dương vật chôn sâu trong hoa huyệt phình to thêm một vòng, Trình Nhượng dùng sức ép đùi cô sát vào háng của mình, phần hông rắn chắc căng chặt, mông hẹp lại kích thích đẩy nhanh tốc độ, mỗi một cú đâm vào đều vừa mạnh vừa sâu khiến cơ thể va vào nhau tạo nên tiếng đánh từ da thịt phát ra dồn dập và vang dội. Hai túi tinh hoàn căng phình nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra đầy "tinh hoa" nồng đậm, còn Thẩm Linh Chi thì dường như chỉ thiếu chút nữa - chỉ một chút nữa là đạt đến cực khoái. Ngón tay co lại bấu lên cơ lưng rắn chắc của Trình Nhượng, tiếng rên rỉ yêu kiều cũng bị từng cú đâm thọc đánh tan thành từng âm tiết vụn vặt: "Ah...a...."

Quá nhanh quá sướng.

Đến giai đoạn chạy nước rút, Trình Nhượng hung hăng đưa đẩy mấy chục cái rồi mới đẩy thẳng đến trước miệng tử cung, bắn ra luồng tinh nóng bỏng.

Thẩm Linh Chi phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn, cả người co giật chìm vào cao trào cực hạn, một hồi lâu sau thì bất động.

Trình Nhượng chật vật dựa sát vào tai cô thở dốc: "Chi Chi, lúc đầu anh định chờ đến lúc em tốt nghiệp... Chúng ta sẽ hẹn hò rồi kết hôn."

Trình Nhượng đã tính kỹ, đợi sau khi cô tốt nghiệp bọn họ sẽ hẹn hò trong hai năm, đến năm anh ba mươi tuổi là vừa đủ thời gian để kết hôn.

"Nhưng mà... tại sao... tất cả đều không thành chứ?"

Trình Nhượng nỉ non, vùi vào cổ cô, ngửi nhẹ mùi hương của cô.

Trình Nhượng không giày vò cô nữa, anh rút "người anh em" lại đang chào cờ ra khỏi hoa huyệt của cô. Mát xa cho cô, đắp chăn rồi rời đi.

Ngày hôm sau khi Thẩm Linh Chi tỉnh lại, quả thực không dám đối mặt với Trình Nhượng.

Trời ạ, cái gọi là điều trị tối hôm qua căn bản là làm tình mà, càng mất mặt hơn đó là phần lớn đều do cô chủ động.

Thật muốn "phắc" (F U C K) chết kỳ động dục biến thái kia ghê.

"Chi Chi, mặt anh đáng sợ lắm sao?" Giọng nói dịu dàng của người đàn ông từ từ truyền đến.

Thẩm Linh Chi giật mình, lắc đầu kịch liệt.

"Phải vậy không? Anh ngồi ở đây nửa tiếng rồi mà em không thèm nhìn anh lấy một lần."

Cô theo bản năng mà liếc mắt nhìn Trình Nhượng, dừng trên đôi môi nhạt màu khêu gợi của anh ấy, mặt phừng cháy đỏ bừng.

Làm tình tận hai lần với người anh mà mình quen biết, bảo cô bình tĩnh thế nào đây.

Trong suy nghĩ của cô, anh Trình là một thiên thần áo trắng thần thánh không thể khinh nhờn, thần tượng mà cô sùng bái từ nhỏ.

Trình Nhượng nhìn ra cô ngượng, tâm trạng hớn hở một cách khó hiểu nên không chọc cô nữa: "Giờ em có thể xuống giường đi lại, nhưng mà xin lỗi em, lát anh còn hai ca phẫu thuật, không có cách nào ở cạnh em được."

Thẩm Linh Chi gật đầu như giã tỏi: "Không sao, không sao đâu."

Đúng lúc cô muốn yên tĩnh một mình.

"Nếu chán, em có thể đi thăm mèo của em. Con Ragdoll trắng là mèo em nuôi, đúng không?"

Thẩm Linh Chi ngẩn ra: "Đường Bạch, nó sao rồi?" Không phải nó nên ở biệt thự của Kỷ Trường Cố sao?

Nhớ đến Kỷ Trường Cố, ánh mắt cô ảm đạm lại.

Trình Nhượng đưa địa chỉ cho cô: "Con mèo này rất có linh tính, nó tự tìm đến bệnh viện, loay hoay ở cửa phòng bệnh của em. Anh không có thời gian chăm sóc nó, nên tạm thời gửi nó ở cửa hàng thú cưng."

Cửa hàng thú cưng không xa.

Thẩm Linh Chi đeo khẩu trang lên, ngồi xe mười phút đã tới.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trong cửa hàng thú cưng không chỉ có Đường Bạch cô nhận nuôi, còn có mèo đen Dạ Phiên vẻ mặt bất cần đời người lạ chớ tới gần. Giờ phút này, Dạ Phiên đang nằm trong lồng nghỉ ngơi, mèo đen vốn sạch sẽ sáng sủa giờ lại vừa dơ vừa rối. Hình như cảm nhận được cô đã đến, Dạ Phiên mở mắt, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến.

HẾT CHƯƠNG 62.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com