ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 61: Em đã có người mình thích

tiemnhachanh

Edit: Chanh

Beta: Cỏ + Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho truyện và Chanh nhe ^^

Thẩm Linh Chi ngơ ngác, cười gượng: "Anh Trình, anh đừng đùa nữa. Chuyện tối qua không cần phải lấy thân báo đáp đâu, với lại đều do em chủ động nhờ anh giúp..." Hơn nữa hình như cô còn chủ động hôn anh ấy? Đã vậy còn hôn đến mức khiến bản thân ngất đi, đúng thật là không thể mất mặt hơn được nữa.

"Anh nghiêm túc đó."

Trình Nhượng ngồi trong ánh sáng ấm áp, hình dáng góc cạnh rõ ràng giống như được mạ một lớp ánh sáng: "Anh không tùy tiện chạm vào phụ nữ, nhưng một khi đã chạm thì sẽ chịu trách nhiệm cả đời."

Đây là giá trị quan* của Trình Nhượng.

*Giá trị quan: là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc). Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.

Tim Thẩm Linh Chi trật nhịp trong chốc lát, lờ mờ nhớ lại. Quen biết với anh Trình mấy năm nay, bên cạnh anh ấy quả thật chưa từng có bạn là nữ. Hình như anh hai từng vô tình nhắc tới muốn làm người phụ nữ của anh Trình, nhất định phải lấy việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết khi hẹn hò.

Nhưng sao cô có thể kết hôn với anh ấy được? Cô đã chết rồi.

Thẩm Linh Chi tuyệt vọng che mặt.

Trời ạ, cô đúng thật là đã làm bẩn một nam thần trong sạch chính trực nghiêm khắc và kỷ luật.

"Xin lỗi... Em... Em đã có người mình thích rồi."

Cô cúi đầu, lo lắng siết chặt lấy chăn.

Trình Nhượng thoáng ngừng lại, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Không cần xin lỗi đâu, anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, anh không có ý ép em."

Muốn chịu trách nhiệm với cô nhưng không phải ép buộc, vậy ý là muốn theo đuổi cô hả?

Thánh thần thiên địa ơi, hình như sự việc càng ngày càng khó giải quyết rồi.

"Em vẫn còn thích Tạ Mộ?"

Thẩm Linh Chi ngẩn người. Cái tên này, đã lâu lắm rồi cô chưa nghe tới.

Chỉ cần là người quen biết cô và anh cô, chắc hẳn không ai không biết cô từng thích Tạ Mộ.

"Ừm." Cô cúi đầu đáp lời.

"Cậu ta đã đi không một lời từ biệt hơn ba năm rồi."

"Em biết." Cô thở dài một hơi rồi nở nụ cười: "Có lẽ do bị em chọc giận mà bỏ đi."

Cô và Tạ Mộ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, được công nhận là thanh mai trúc mã.

Nhà họ Tạ thấy cả hai tâm đầu ý hợp liền đính ước cho bọn cô.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô và Tạ Mộ lại chẳng "tâm đầu ý hợp" thật.

Nhiều năm trước, Thẩm Linh Chi tìm tới Tạ Mộ hy vọng Tạ Mộ phối hợp với cô diễn vai "người cô thích" trên danh nghĩa. Cô đã nói rất rõ với Tạ Mộ rằng đây chỉ là diễn kịch, cậu ta đồng ý và cũng nói rõ cho cô biết trong lòng cậu ta đã có người mình thích.

Bởi vậy trong vở kịch này, cô diễn hăng say kiểu cực kỳ cực kỳ thích cậu ta còn cậu ta thì làm ra vẻ nghiện mà ngại.

Cho nên khi người nhà họ Tạ đột nhiên chuẩn bị đính hôn cho cả hai, Thẩm Linh Chi hơi hoảng vội đi tìm Tạ Mộ bảo cậu ta nói rõ mối quan hệ của cả hai cho người trong nhà biết. Không hiểu sao Tạ Mộ lại giận, không liên lạc với cô suốt mấy ngày, đến khi cô tới cửa tìm cậu ta, người nhà họ Tạ đột ngột cho hay cậu ta đã tới nước M để tiếp tục học lên cao hơn, một thời gian sau mới trở về.

Cái gọi là "một thời thời gian sau" này nháy mắt một cái đã ba năm, trong khoảng thời gian đó không có chút tin tức nào.

Đến tận bây giờ cô vẫn không nghĩ ra lí do tại sao Tạ Mộ lại giận, chẳng lẽ do thái độ từ chối lấy chồng của cô quá gấp rút làm tổn thương lòng tự tôn của cậu ta?

Thấy nét mặt của cô gái hoảng hốt, Trình Nhượng rủ mi mắt xuống, tay trái đặt ở một bên khác siết thành quyền. Ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vuốt nhẹ, một lát sau mới dịu dàng nói: "Xin lỗi, anh không nên nhắc tới chuyện đau lòng của em."

"Hả? À, không sao đâu ạ."

Thật ra cũng không hẳn là đau lòng chỉ hơi buồn, bạn bè quen biết lâu như vậy đột nhiên cắt đứt quan hệ, dù ai đi nữa cũng sẽ khó chịu thôi.

Trình Nhượng thành thạo chuyển đề tài: "Tình trạng cơ thể của em hôm nay chuyển biến tốt đẹp rõ rệt. Xem ra phương án điều trị cải tiến hôm qua hợp với em hơn. Hôm nay thấy thế nào, có còn không thoải mái không?"

Ngày hôm qua...

Thẩm Linh Chi đỏ bừng mặt.

Thật muốn mạng cô mà, anh ấy không nhắc tới thì thôi vừa nhắc giữa hai chân cô hình như lại bắt đầu ngứa.

Kỳ động dục vẫn chưa qua hiện giờ chỉ tạm thời bình ổn, cô vẫn sẽ có thể phát tình bất cứ lúc nào và chỗ nào.

"Em... khá ổn."

Đây là lời thật lòng, cảm giác cơ thể đã khỏe hơn mấy ngày trước nhiều.

Nhưng chẳng lẽ tối nay lại phải làm bẩn anh Trình một lần nữa? Cô đã lấy đi lần đầu tiên mà anh ấy giữ cho vợ tương lai rồi, nếu lại lấy đi lần thứ hai lần thứ ba thì rất cmn tội lỗi đó.

Vì thế cả ngày Thẩm Linh Chi phải cân nhắc tìm từ uyển chuyển để từ chối điều trị cơ thể.

Mười giờ đêm, Trình Nhượng đúng giờ đẩy cửa phòng bệnh vào. Thẩm Linh Chi đã ngồi quỳ đoan trang trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, bày ra dáng vẻ bé ngoan. Trình Nhượng hơi khựng lại, cười khẽ: "Đang đợi anh hả?"

Giọng nói dịu dàng từ tính vang lên trong đêm cực kỳ mờ ám.

Thẩm Linh Chi đỏ mặt, vội bắn ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn trước đó: "Anh Trình, em đã nghiêm túc nghĩ kỹ rồi, cách điều trị này đối với anh tổn hại quá lớn, em muốn dừng lại, mình đổi cách khác nha anh."

"Cách khác?"

"Ví dụ như uống thuốc hay chích..."

"Những thứ đó đều không có hiệu quả."

Cô đương nhiên biết cách đó không hiệu quả. Người thận trọng như anh Trình, sao không nhìn ra được ý từ chối trong lời nói của cô.

Trình Nhượng cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Là do kỹ thuật của anh không tốt, khiến em cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không, không phải..." Thẩm Linh Chi bối rối ngượng ngùng đỏ bừng tai.

Trình Nhượng cười cười, cúi người rút chân dưới mông của cô ra để cô ngồi lại tư thế bình thường, ngồi xuống cạnh giường.

"Bệnh của em rất lạ, anh nghĩ hẳn là em có rất nhiều bí mật, anh sẽ không hỏi. Anh sẽ chờ đến ngày nào đó em tình nguyện nói cho anh biết. Nhưng có một điều đó là không thể để cơ thể của em xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, trước khi tìm ra cách điều trị hiệu quả hơn anh sẽ tiếp tục điều trị cho em, em không cần phải thấy gánh nặng. Sức khỏe là quan trọng nhất."

Thẩm Linh Chi há miệng thở dốc, không tìm ra điểm nào để phản bác lại.

Cứ như thật sự đúng vậy thật.

Trình Nhượng chợt chuyển đề tài: "Chẳng qua em nói cũng không sai, bắn tinh thường xuyên mỗi ngày quả thật không tốt cho cơ thể đàn ông với lại em cũng sẽ không thoải mái."

Thẩm Linh Chi vừa nghe sự việc có khả năng xoay chuyển, vội sáng mắt gật đầu.

Giọng Trình Nhượng càng thêm trầm thấp và dịu dàng: "Cho nên, anh cần em phối hợp để nâng cao hiệu suất."

"Không thành vấn đề ạ." Đương nhiên cô sẽ cố phối hợp.

Chẳng qua, phải phối hợp gì cơ?

Không đợi Thẩm Linh Chi cẩn thận suy nghĩ, trên eo chợt căng ra, cả người cô bị vây vào cái ôm rộng lớn ấm áp, mặt kề sát áo blouse sạch sẽ của anh Trình nghe nhịp tim đập trầm ổn hữu lực gần trong gang tấc. Hơi thở tràn đầy mùi nam tính độc đáo dễ ngửi trộn lẫn với mùi nước khử trùng nhàn nhạt. Cô không mặc đồ lót nên hai luồng no đủ trước ngực cứ vậy mà dán thẳng lên phần eo bụng của anh ấy.

Tim Thẩm Linh Chi nhảy lên một cái, vội xê ra xa một chút: "Anh... anh Trình."

"Bây giờ anh không bắn được, cần em kích thích anh một chút."

Trình Nhượng làm như không còn lựa chọn nào khác, hơi thở nặng nề phả trên đỉnh đầu cô khiến da đầu cùng xương cột sống của cô đều tê rần, cơn ngứa ngấy li ti trong cơ thể lại vọt tới một cách mãnh liệt. Toang rồi, kỳ động dục chết tiệt lại tới!

Thẩm Linh Chi vội kẹp chặt chân lại, Trình Nhượng không nói nữa tay dịu dàng vuốt ve lưng cô giống như vuốt lông. Thẩm Linh Chi cảm nhận được có luồng nhiệt dần chảy ra giữa hai chân, lý trí ngày càng trở nên mơ hồ, tay phí công nắm lấy ống tay áo của Trình Nhượng nhưng vẫn không thể ngăn cản anh ấy vuốt ve.

Đừng nói ngăn cản, chỉ trong chốc lát cô lại hóa thành sắc nữ mà nhào tới.

Thẩm Linh Chi vô cùng tuyệt vọng, sao cứ càng chạy càng xa, càng sa vào con đường tự vả miệng vậy chứ a a a.

Bàn tay lớn của người đàn ông di chuyển từ từ đến ngực cô, cách một lớp quần áo bóp lấy vú của cô.

Cả người cô run lên, hoàn toàn mềm nhũn nằm trong ngực Trình Nhượng.

Bộ đồ bệnh nhân cotton mềm mại phác họa khuôn ngực no đủ như quả đào mật của cô gái, Trình Nhượng xoa bóp nhẹ nhàng, xúc cảm truyền đến như đậu hủ non khiến màu mắt anh đậm hơn, lòng bàn tay cọ qua đầu vú cô làm quả cherry nhỏ trong áo nhanh chóng động tình cứng lên.

HẾT CHƯƠNG 61.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info