ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 6: Người si tình hay kẻ bị tình nghi?

tiemnhachanh


Editor: Chanh

Lần đầu tiên đến thư phòng, cô cứ như vậy mà ngủ.

Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba.....

Đến lần thứ tư, cô cả gan nhảy lên án thư*, cái bàn của anh có diện tích rất lớn, bị hơi gió điều hòa thổi trúng làm cả người cô thấm lạnh, cơ thể thoáng run lên.

*Án thư: kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, để bút nghiêng. Có thể được trang trí bằng những đường chạm trổ.

Có lẽ mấy ngày nay cô ngoan ngoãn làm anh cảm thấy an tâm, cũng có lẽ là đã có đủ tín nhiệm. Nên Kỷ Trường Cố chỉ nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc, giống như tin rằng cô sẽ không ở đây nghịch ngợm gây sự, làm xáo trộn văn kiện.

Thẩm Linh Chi làm bộ bày ra dáng vẻ mới lạ với mọi thứ mà bắt đầu ngắm nghía xung quanh. Hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó yên tĩnh mà ngồi xuống.

Dưới lầu có khách tới, hình như là có việc gấp.

Quản gia Từ vội vàng đi vào thông báo một tiếng, Kỷ Trường Cố nhíu mày rồi nhanh chóng đứng dậy xuống lầu.

Khoảnh khắc cửa lớn đóng lại thì hai mắt Thẩm Linh Chi cũng sáng lên.

Mẹ nó, cơ hội tốt ngàn năm có một! Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ lỡ.

Cô gấp đến mức không chờ nổi mà nhào tới tệp văn kiện được để phía trên kia, dùng đệm thịt và móng vuốt vụng về mà tìm kiếm.

Không có, không có, vẫn là không có!

Thời gian dần trôi qua, Thẩm Linh Chi càng ngày càng nóng ruột. Cô tìm tới tìm lui mấy lần, mệt mỏi ngã trên mặt bàn.

Meow, tệp đựng văn kiện có tên cô đâu? Chẳng lẽ anh mang đến công ty rồi?

Tầm mắt của cô bỗng dưng dừng lại ở trên một bức tranh sơn dầu.

Hai ngày trước, anh không hề đề phòng kéo bức tranh ra trước mặt cô, mở chiếc két sắt được lắp trên tường ra.

Lúc đó cô không thấy rõ bên trong chứa thứ gì.

Chẳng lẽ anh đem văn kiện cất vào trong đó? Không đến mức vậy chứ!

Thẩm Linh Chi cân nhắc, dự định tìm cơ hội đi đến công ty Kỷ Trường Cố tìm một chuyến.

Nhưng muốn anh mang một con mèo đến công ty? Hệ số độ khó của việc này cũng hơi lớn đó.

Còn chưa đợi cô nghĩ ra cách giải quyết đã cảm giác thấy cơ thể có chút không ổn, chỉ cần hoạt động một chút là dễ dàng mệt mỏi. Ngủ một giấc dậy thì tứ chi không có sức lực, cũng không có tinh thần làm việc.

Quản gia Từ phát hiện mèo con có chút khác thường, vội vàng mang đến bệnh viện thú ý kiểm tra.

Kiểm tra thì lại không có chuyện gì, bác sĩ thú y hỏi triệu chứng xong thì trầm ngâm một lúc rồi nói có thể là mắc chứng trầm cảm. Muốn chẩn đoán cụ thể và chính xác hơn thì cần phải quan sát mèo con thêm một khoảng thời gian nữa, xem có biểu hiện gì khác hay không rồi mới đưa ra kết luận được.

Quản gia Từ lập tức báo cáo việc này cho Kỷ Trường Cố.

Ngày hôm sau, Kỷ Trường Cố chuẩn bị đi làm.

Thẩm Linh Chi như thường lệ ở huyền quan** nhìn theo bóng dáng của người đàn ông lúc ra cửa, đột nhiên anh lại khom lưng ôm cô lên.

** Huyền quan: nơi ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách.

"Meow?"

Tình huống này là sao đây? Không sợ lông mèo làm bẩn tây trang của anh sao?

Lòng bàn tay ấm áp khô ráo nhẹ nhàng xoa phần lông xù trên đầu cô, anh khẽ nói: "Hôm nay mày đi làm cùng tao nha."

Sao đột nhiên lại như vậy?

Thẩm Linh Chi chớp đôi mắt mèo, chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua bác sĩ chuẩn đoán nghi ngờ cô mắc chứng bệnh trầm cảm nên anh mới mang cô ra ngoài giải sầu?

Cơ hội đưa tự dâng đến cửa khiến tinh thần cô lập tức phấn chấn, cười đến cong mắt mèo.

Ai da, thời tới cản không kịp mà.

Kết quả khi đến văn phòng Kỷ Trường Cố, Thẩm Linh Chi không những không thu hoạch được gì mà còn bị một đám người chật ních vây xem, như thể cô là sinh vật hiếm hoi thời tiền sử vậy. Mãi cho đến khi nghe bọn họ ríu rít nửa ngày, mới biết được điều kì lạ không phải cô, mà là do danh xưng "mèo của Kỷ Trường Cố".

Kỷ Trường Cố là một kim cương vương lão ngũ*** dạng siêu cấp, tất nhiên rất được các cô gái hoan nghênh.

*** Kim cương vương lão ngũ: Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Vậy nên kim cương vương lão ngũ thường dành cho những người đàn ông độc thân, giàu có, tài năng kiệt xuất, không chỉ giàu mà còn đẹp trai, phong độ. Đạt đủ mọi tiêu chuẩn.

Lúc trước khi thực tập ở tập đoàn nhà họ Kỷ, Thẩm Linh Chi đã nhận thức được sâu sắc về việc này.

Chẳng qua rất nhiều cô gái không có cơ hội tiếp cận với tổng giám đốc, chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa mà không thể chạm vào. Nhưng lần này thì khác, có cô làm trung gian nên vừa hay có lý do chính đáng để tiếp cận Kỷ Trường Cố.

Vì thế, tất cả những người đã nuôi mèo hoặc chưa bao giờ nuôi mèo đều ra trận cùng lúc. Thẩm Linh Chi nhìn một nhóm các cô gái xinh đẹp vây quanh mình suốt cả buổi chiều, mồm mép đầy những lời khen ngợi nhưng đầy ẩn ý, cứ thế thay nhau phơi bày vở kịch hậu cung tranh đấu với ý đồ tranh giành con mèo là cô để tiếp cận Kỷ Trường Cố.

Thần Linh Chi mệt lòng ghê.

Chờ Kỷ Trường Cố họp xong bước ra, chào đón anh chính là một con mèo bị mệt đến suy yếu.

Anh ngay lập tức lạnh mặt, dạy dỗ lại các nhân viên vừa tụ tập một trận rồi đem cô ôm vào văn phòng.

Thẩm Linh Chi ngủ một giấc dậy thì phát hiện mình đã ở trên xe.

Sắc trời mờ tối, đèn ven đường lần lượt được mở lên.

Xe đã ngừng, ở ghế lái không có ai.

Thẩm Linh Chi rướn thân bò lên, ngửa cổ cẩn thận dùng mắt mèo tìm tòi, nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông đang dựa vào thân xe đậu bên dưới tán cây.

Tây trang đen không có chút cẩu thả nhưng lại ném cà vạt ở trên ghế ngồi, cúc áo sơ mi trên cùng đã được mở ra. Bàn tay với những khớp xương hiện lên rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc ở giữa, có ánh lửa nhỏ lóe lên, ngũ quan anh tuấn ẩn giấu giữa làn khói thuốc làm cô không nhìn rõ được biểu tình trên mặt anh.

Nhưng rõ ràng cô nhận thấy được, anh đang nhìn chằm chằm về một chỗ nào đó.

Nhìn theo tầm mắt của Kỷ Trường Cố, đồng tử mèo của Thẩm Linh Chi co rút lại, lông mao trên người bỗng chốc dựng hết lên —— là nhà cô!

Chiếc Maybach màu đen dừng cách nhà cô một trăm mét. Đèn nhà cô tất cả đều mở, có lẽ là do nhân viên điều tra lại phát hiện thêm manh mối gì đấy nên mới đến nhà cô lục soát.

Nhưng Kỷ Trường Cố đến đây làm gì?

Người đến hiện trường vụ án theo dõi nhiều lần nếu không phải hung thủ thì chính là người nhà của hung thủ!

Tưởng tượng đến người đàn ông sớm chiều ở chung, thân mật khắng khít chăm sóc cho cô lại rất có khả năng là kẻ đã giết chết cô khiến cả người Thẩm Linh Chi cảm thấy không ổn. Lúc đầu, cô đối xử với anh như một kẻ tình nghi, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy khả năng anh là hung thủ rất thấp. Thứ nhất bọn họ không quen biết nhau, thứ hai anh là một thương nhân, giết cô sẽ không có lợi gì cho anh cả, anh không có lý do gì để làm vậy. Cho nên cô nghĩ chỉ cần cô giải thích được điểm đáng ngờ của anh thì có thể xác nhận được anh trong sạch, rồi đi tìm kẻ tình nghi tiếp theo.

Nhưng mà đôi khi giết người cũng đâu có cần lý do?

Kỷ Trường Cố thu hồi ánh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi đồng tử sáng ngời của mèo con trong xe, vẻ mặt sâu xa. Anh bước đến thùng rác chậm rãi dập điếu thuốc, sau đó mở cửa bước vào, ngồi xuống chỗ ghế lái.

Ống tay áo anh phơi ngoài trời đêm lộng gió có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng có chút lạnh.

"Tỉnh rồi à?"

Kỷ Trường Cố theo thói quen muốn duỗi tay sờ đầu mèo của cô, nhưng lại chỉ sờ được không khí.

Anh nhíu mày, mở đèn trong xe lên, con mèo nhỏ tai cụp đáng thương cuộn tròn ở góc ghế phụ, nhỏ nhắn xinh xắn, râu mèo hơi run lên, mở đôi mắt to sợ hãi nhìn chằm chằm anh.

Sợ hãi? Anh nhìn lầm rồi sao?

Kỷ Trường Cố lại duỗi tay, mèo nhỏ lại trốn về sau một chút.

Anh phản ứng lại, nhẹ ngửi ống tay áo mình: "Không thích mùi thuốc lá à?"

Cô đương nhiên không trả lời được, meow meow hai tiếng.

"Trở về tao sẽ tắm sạch sẽ."

Kỷ Trường Cố tắt đèn bên trong xe, nổ máy chạy vào dòng xe bên ngoài.

Thẩm Linh Chi trộm nhìn góc mặt nghiêng lạnh lùng của người đàn ông đang lái xe. Vừa rồi vào lúc ánh đèn biến mất, cô hình như thấy được sự cô đơn.

Sau khi xuống xe, Kỷ Trường Cố gọi quản gia Từ tới ôm mèo con trở về phòng, còn anh thì vào phòng tắm.

Trong đầu Thẩm Linh Chi cảm thấy rất rối rắm, cái gì cũng chưa thông suốt được hết, chỉ hy vọng chốc nữa Kỷ Trường Cố đừng tới tìm cô.

Nơm nớp lo sợ một đêm, cô mới phát hiện bản thân đã nghĩ nhiều rồi.


Người ta vốn không có đến tìm cô.

Thẩm Linh Chi quyết định không lo sợ nữa, ngủ!

Nhưng mà không ngủ được.

Cô thở dài bò dậy, suy nghĩ rồi dứt khoát đi dạo một vòng.

Đi qua thư phòng, cửa vậy mà đang khép hờ, nghe được tiếng thở dài mơ hồ của quản gia Từ truyền ra từ bên trong: "Cậu chủ, đừng uống nữa, tôi biết hôm nay là ngày giỗ của ông chủ và bà chủ nên tâm trạng ngài đang rất khổ sở, nhưng cũng không thể dày vò cơ thể của mình như vậy chứ."

Thẩm Linh Chi ngây ngẩn cả người.

Cửa mở ra, thừa dịp quản gia Từ không chú ý, cô vội vàng trốn vào thư phòng.

Cho đến khi quản gia Từ rời đi, cô mới bắt đầu quan sát trong phòng anh. Anh đã say khướt nằm gục xuống bàn, bên chân có rất nhiều vỏ chai rượu. Càng kỳ quái chính là, trong tay anh ôm một cái hộp bằng giấy.

Thẩm Linh Chi kêu meow meow hai tiếng, xác nhận anh không tỉnh mới dọc theo hướng ống quần anh, bò lên bàn.

Hộp được mở ra, bên trong hóa ra là ảnh chụp.

Là ảnh chụp người nhà của anh sao?

Nhưng khi nhìn thấy rõ, cô lại sợ đến choáng váng.


HẾT CHƯƠNG 6.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info