ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 57: Ngàn cân treo sợi tóc (hơi H)

tiemnhachanh


Editor: Chanh

^^ Yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote để ủng hộ truyện nha. 

Phòng theo dõi.

Cảnh vệ trực ban đang ngủ gật, bỗng ngoài cửa thổi đến một trận gió lạnh. Anh ta chớp mắt, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen làm anh ta sợ tới mức ngã lăn từ trên ghế xuống: "Trời má ơi, làm tôi sợ muốn chết."

Kỷ Trường Cố nhìn chằm chằm vào góc tối: "Máy giám  của phòng Diệp Phiên Phiên đâu?"

"Tắt, tắt rồi."

 Mồ hôi lạnh của cảnh vệ chảy ròng ròng, ai tới nói cho anh ta biết tại sao hơn nửa đêm rồi mà tổng giám đốc Kỷ lại xuất hiện ở đây vậy.

Giọng người đàn ông thấp xuống hai độ: "Tắt rồi?"

"Anh Phó đến thăm phòng giam, anh ấy không muốn chúng tôi nhìn trộm việc riêng tư của họ."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Trường Cố, tiếng người bảo vệ dần yếu ớt vội vàng mở máy theo dõi lên.

Với bầu không khí quỷ dị như này càng nói sẽ càng sai.

Màn hình giám sát chớp chớp hai cái, cả căn phòng rộng lập tức hiện ra trước mắt. Trong phòng giam chỉ thấy mỗi Phó Cảnh Hành trần truồng nằm nhoài người trên giường còn cô gái thì không thấy đâu. Không, rõ ràng Phó Cảnh Hành vẫn còn đang đè một người nữa ở dưới thân. Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn và trắng trẻo bị vây chặt dưới cơ thể to lớn khỏe mạnh của người đàn ông, chăn mỏng che kín nửa người dưới cả hai, chỉ lờ mờ thấy được chân cô gái đang mở rộng và cặp mông rắn chắc của người đàn ông đang chuyển động.

Trên chiếc giường là quần áo bị vứt lộn xộn của cả hai.

Mặt Kỷ Trường Cố không cảm xúc nhìn chằm chằm vào màn hình khoảng chừng một phút, sau đó đột nhiên giơ tay tắt.

Cảnh vệ sợ tới mức không dám thở mạnh.

Lời Dư Cẩn Chi nói giống như ma âm rót vào tai: Chị ấy nói chị ấy không thích anh, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.

Những lời này vào giờ phút này càng có sức thuyết phục.

Nên bây giờ lòng anh không kiềm được mà quặn đau từng đợt từng đợt, cơn đau khiến người khác như nghẹt thở.

Anh ra lệnh, cảnh vệ chạy trối chết đến phòng tạm giam.

Hiện tại Phó Cảnh Hành vẫn đang đè trên người cô gái, dục vọng sưng to ra vào từng nhịp trong nộn huyệt.

Cô thật sự rất thơm rất mềm. Nghỉ một chút, hắn lại nhịn không được mà ôm lấy cô rồi gặm, hận không thể nuốt sống cô.

Thẩm Linh Chi bị ép cạn hết khí lực, để mặc cho người đàn ông trên người chơi cô.

Bây giờ trong đầu cô chỉ có hai suy nghĩ: ĐM sao hắn vẫn chưa ngủ? Rồi chừng nào thì cô mới chạy được đây?

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Phó Cảnh Hành, có người, lần này có người thật đó."

Cô đẩy ngực hắn, bị làm đến nỗi đỏ mặt tía tai.

Phó Cảnh Hành rong ruổi trên người cô một hồi mới nghe thấy tiếng, cười khàn: "Em có tai thỏ à, thính vậy."

Đang trêu đùa thì hắn bất ngờ tăng tốc, côn thịt thô cứng hung dữ mạnh mẽ đánh vào huyệt nhỏ, nơi đó không ngừng trào ra dâm thủy. Lông mu ướt át của nam giới cọ lên hột le nhỏ sưng đỏ của cô làm chỗ giao hợp vang lên tiếng bạch bạch.

Thẩm Linh Chi nghe thấy tiếng chân càng ngày càng gần, hoa huyệt mẫn cảm lại siết chặt hơn.

"A, thật sự có..."

Trong đầu hiện lên vệt sáng trắng, hai tay vô thức cấu lên lưng của người đàn ông, chân vung loạn xạ đạt tới cao trào.

Hoa huyệt còn đang co mạnh, Phó Cảnh Hành lại đè chân Thẩm Linh Chi ép lên ngực cô rồi nhanh chóng chuyển từ đâm rút dứt khoát thoải mái sang tấn công cự ly ngắn, quy đầu cực lớn điên cuồng ma sát tới lui sâu trong hoa tâm, thịt mềm mẫn cảm liên tục bị hắn nghiền ép và cọ xát, tiếng bốp bốp dày đặc vang vọng như tiếng máy may hoạt động nhanh.

Cô như thuyền nhỏ đong đưa trong mưa rền gió dữ, tùy ý để mặc cho người chà đạp tàn phá.

Cuối cùng dưới tình huống tiếng bước chân chỉ còn cách cỡ năm mét, người đàn ông chợt đâm mạnh vào chỗ sâu trong hoa tâm, bắn ra lượng lớn tinh dịch nóng bỏng.

"A.. ưm..." Thẩm Linh Chi lại cao trào, cả người cô co giật lại đầu óc trở nên trống rỗng trong vài giây.

Cảnh vệ tới là để mời Phó Cảnh Hành ra ngoài. Trong đầu anh ta đã sắp sẵn lời thoại, cứ nói lãnh đạo muốn kiểm tra, nếu hắn ở chỗ này thì về tình về lý đều không ổn. Nhưng thực tế đây là ý của Kỷ Trường Cố.

Phó Cảnh Hành rất nhanh đã đoán được tình hình, hắn cong môi cười nhưng không vạch trần. Hắn hôn môi cô gái thay cho lời tạm biệt.

Cảnh vệ đi theo sau Phó Cảnh Hành, mặt hơi nóng. Từ xa anh ta đã nghe thấy tiếng "bạch bạch" vô cùng mờ ám, âm thanh đó khiến anh ta mặt đỏ tim đập nhanh hơn cả khi phim AV. Đều là đàn ông cũng không thể không cảm khái trước sức chiến đấu mạnh mẽ của cậu Phó đây.

Thẩm Linh Chi không còn sức lực nằm trên giường, chân ở dưới chăn vẫn giữ tư thế mở rộng. Thật sự đã bị làm hơi ác liệt nên tạm thời không khép lại được, cô dứt khoát không động đậy nữa yên tĩnh chờ đợi biến hình.

Nhưng chờ mãi đến khi trời tờ mờ sáng nhưng cơ thể cô vẫn chưa biến đổi.

Không phải chứ, Phó Cảnh Hành bắn ba lượt rồi mà còn chưa đủ hả?

Chẳng lẽ do nửa chừng hắn đã moi tinh dịch ra.

Thẩm Linh Chi đau đầu cực kỳ, cũng không biết nên kêu Phó Cảnh Hành về thế nào, cô cứ vậy ngồi yên cả một ngày.

Bạn của Phó Cảnh Hành lén nói cho cô biết có thể tối nay cô sẽ được thả ra, tổng giám đốc Kỷ đã dặn rồi.

Cô thấy ấm lòng, tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.

Nhưng qua một đêm họ vẫn không thả cô ra ngoài.

Hình như có tiếng tranh cãi truyền đến từ xa. Tai Thẩm Linh Chi rất thính, cô nằm nhoài lên tường mơ hồ nghe thấy tiếng Phó Cảnh Hành đang tức giận hỏi vì sao 48 giờ rồi mà lại thất hứa không thả cô đi. Có người bất đắc dĩ than, nói là ý của tổng giám đốc Kỷ.

Là Kỷ Trường Cố cho người giam cô? Anh muốn đòi lại công đạo thay cho vị thanh mai nhỏ của anh à?

Thẩm Linh Chi nghẹn lời, lùi về góc tường lại lần nữa cuộn tròn người. Trong lòng cô cảm thấy vừa buồn vừa chát.

Cảm giác không được tin tưởng thật khó chịu, may mà cô không quen anh thật, bằng không sẽ càng khó chịu hơn.

Đêm khuya, cửa sắt "két" một tiếng rồi mở ra.

Có lẽ do gió thổi quá mạnh khiến Thẩm Linh Chi tỉnh giấc rất nhanh.

Một người cảnh sát cao lớn cường tráng đứng trước mặt cô, đêm tối che đi dung mạo của đối phương, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy được chiếc cằm kiên nghị của người đó.

Người đó mở miệng, giọng nói để lộ vẻ lạnh lùng: "Đi theo tôi."

Lời ít ý nhiều, không nói nhiều lời vô nghĩa.

Thẩm Linh Chi bị khí thế của đối phương dọa sợ, cô túm chặt lấy quần áo rồi mang giày vào, nhắm mắt đi theo sau người đàn ông. Dọc đường cô có hỏi "chúng ta đi đâu vậy" vài lần nhưng đối phương một chữ cũng không đáp lại.

Trăng sáng thấp thoáng sau tầng tầng mây đen, gió vào ban đêm dường như lạnh hơn bình thường nhiều.

Không hay không biết đã đi đến chỗ nền đất đổ xi-măng phía sau tòa nhà, xung quanh là hàng rào bảo vệ dạng lưới được làm từ sợi kim loại dày được dựng cao. Trời tối đen nhưng cô vẫn thấy rõ từng lớp cửa sắt được khóa chặt giữa những lớp hàng rào bằng dây thép.

"Anh đến dẫn tôi ra ngoài sao?"

"Ừ."

Người nọ rốt cuộc cũng chịu mở kim khẩu*.

*kim khẩu: miệng vàng.

Trái tim vẫn luôn treo cao của Thẩm Linh Chi cuối cùng cũng được thả lỏng lại, cô nhẹ nhàng bước lên.

Đi hai bước, Thẩm Linh Chi nhận ra không có tiếng bước chân của người đàn ông. Cô nghi ngờ quay đầu lại, sau đó đồng tử chợt co rút mạnh.

Tên cảnh sát kia móc súng ra, họng súng tối om nhắm ngay vị trí trái tim đang đập của cô.

"Muốn trách thì trách tổng giám đốc Kỷ đi."

Cô thậm chí còn chưa kịp nói một chữ "Đoàng!" tiếng súng nổ cắt ngang phía chân trời.

Máu từ ngực cô gái nhanh chóng tràn ra một mảng lớn, đầu gối mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống đất như búp bê rách nát.

Đau đớn truyền đi khắp cơ thể, não cũng trống rỗng như bị chập mạch.

Trong nháy mắt, cô gần như mất đi phần lớn giác quan. Cô chỉ nghe thấy tiếng bản thân điên cuồng thở dốc từng đợt, mạng sống đang trôi đi từng chút từng chút một. Không, cô không thể chết như vậy được, chỉ bị bắn một phát, chỉ một phát thôi mà.

Thẩm Linh Chi cố gắng mở mắt, trong mơ hồ nhìn thấy có hai người đang đánh nhau.

Tên cảnh sát đó thua, bị đánh ngất trên mặt đất.

Người nọ tìm chìa khóa trên người tên cảnh sát, sau khi mở cửa ra thì cẩn thận và quả quyết bế cô lên.

Cô không thấy rõ dáng vẻ của người đó, từ tầm nhìn mơ hồ nhìn ra dáng vẻ lờ mờ nhưng không hề thấy quen thuộc.

Miệng người đó hé ra đóng lại, không biết đang nói gì.

Thẩm Linh Chi dùng hết sức lực cuối cùng, níu lấy áo của đối phương: "Đừng đi...bệnh viện... Tìm, tìm Trình Nhượng..."

Trình Nhượng là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng của khoa tim mạch, cũng là anh em tốt của anh hai, cô tin tưởng anh ta.

Thẩm Linh Chi lắp bắp nói ra địa chỉ nhà của Trình Nhượng, kế đó trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê.

HẾT CHƯƠNG 57.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info