ZingTruyen.Asia

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 54: Tôi muốn tiết dục

tiemnhachanh

Editor: Chanh

Được đăng duy nhất tại: W @TT P@D và Wordpress Tiệm nhà Chanh

P/s: Đã gần 3 tháng rồi Kiều Dưỡng mới đăng lại chương mới. Chanh rất xin lỗi những bạn đang theo đọc Kiều Dưỡng vì đã để mọi người phải đợi lâu như vậy TT^TT, hi vọng mọi người sẽ thông cảm cho Chanh nha ^^ 

Vì lâu rồi không edit lại Kiều Dưỡng nên sẽ có những chỗ câu từ không được suông sẻ và mượt mà lắm. Nếu thấy chỗ nào chưa hợp lý hoặc sai thì mọi người cmt nhắc Chanh nha ^^ Chanh sẽ sửa lại. 

Lời cuối cùng vẫn là cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi Kiều Dưỡng. Yêu mọi người nhiều lắm ạ <3  

..................................

Mỗi ngày hắn thức dậy thấy hộp cơm nóng hổi được để trên tủ đầu giường thì đương nhiên tưởng là chuẩn bị cho hắn, nên đều ăn sạch. Hắn quen sống một mình, nếu không ăn ngoài quán thì cũng gọi giao đến. Lần đầu tiên ăn đồ ăn do người khác tốn công chuẩn bị cho hắn, không có gia vị bị nêm nếm lung tung, hương vị rất ngon rất mê người. Hắn lập tức nghiện, ngày chờ đêm mong, chỉ trong một tháng mà tăng lên tận 2.5kg.

Phó Cảnh Hành tưởng đó là do đầu bếp mới tới của Kỷ Trường Cố làm, nên cũng không nghĩ đến chuyện tra hỏi nguồn gốc.

Cho đến một ngày hộp cơm kia hoàn toàn biến mất, hắn mới biết nó vốn không liên quan đến nhà họ Kỷ. Mà chủ nhân của hộp cơm kia đã không thấy bóng dáng từ lâu. Một tháng đó đã khiến khẩu vị của hắn bị nuôi đến kén chọn cho nên mấy tháng sau hắn như cá mất nước, ăn gì cũng không hợp khẩu vị.

Thẩm Linh Chi hiểu lầm vẻ mặt của hắn, ngạc nhiên hỏi: "Anh thật sự là người hộ lý đó hả."

Phó Cảnh Hành mím môi không nói.

Rất mẹ nó mất mặt, lẽ nào lại nói thẳng là hắn tự mình đa tình ăn hộp cơm cô chuẩn bị cho hộ lý của Kỷ Trường Cố.

Thẩm Linh Chi không ngờ được, nghiệt duyên giữa cô và hai anh em Kỷ Phó đều bắt đầu từ vụ tai nạn xe cộ đó. Cô lại càng không ngờ tới, đồ ăn cô nấu sẽ khiến hắn để tâm.

"Mà cho dù có như vậy đi nữa thì trên đời này vẫn còn rất nhiều người nấu ăn giỏi hơn tôi."

"Cơm của em ngon." Phó Cảnh Hành nhìn chằm chằm đôi môi đỏ đang mở ra khép lại của cô: "Nhưng cơ thể của em lại càng ngon hơn."

"Phó Cảnh Hành!!!"

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến thở hổn hển của cô gái, hắn cong môi cười.

Hắn mãi mãi sẽ không nói cho cô biết, từ lần đầu tiên gặp mặt thứ hắn muốn ăn là cô chứ không phải đồ ăn cô nấu.

Từng cho rằng chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên rất vớ vẩn, nhưng khi xảy ra trên người mình hắn mới biết thì ra ở đời thật thỉnh thoảng cũng sẽ lãng mạn.

Cả ngày Thẩm Linh Chi bất an, lo sợ ngồi chờ thẩm vấn.

Cô không nghĩ tới bản thân ngồi thơ thẩn cả ngày, vậy mà Phó Cảnh Hành cũng ngồi cùng hết một ngày.

Thì ra hắn thật sự muốn ở cạnh cô.

Sau khi bình tĩnh lại, cô thấy cảnh vệ ở đây canh chừng cô khá lỏng lẻo. Với Phó Cảnh Hành cũng là muốn gì được nấy, cô không hiểu đây là tình huống gì, nhưng một ý định lại dần nảy sinh trong lòng.

Cô sẽ biến trở lại thành mèo.

Trước khi thân phận bị lộ phải trốn khỏi nơi này.

Lại đến đêm, Phó Cảnh Hành đang dựa lên tường ngắm trăng, Thẩm Linh Chi đột nhiên đến che trước mặt hắn.

Một đôi mắt đen vô cùng trong veo mặc dù đang ở trong bóng đêm dày.

"Phó Cảnh Hành." Cô nghiêm túc gọi tên hắn, ngón tay siết chặt góc áo: "Tôi muốn tiết dục, anh làm không?"

Nếu giờ phút này Phó Cảnh Hành có đang ngậm điếu thuốc thì dù tàn thuốc có làm phỏng chân hắn thì hắn cũng không biết.

Phó Cảnh Hành sững sờ chừng nửa phút.

"Em uống lộn thuốc hả?"

Vừa nói dứt câu, Phó Cảnh Hành thật sự muốn tự tán mình hai cái.

Đệt, cứ trực tiếp làm rồi nói sau, quan tâm nhiều chuyện như vậy làm đếch gì.

Nhưng mẹ nó giờ hắn lại không kiềm chế được mà bày đặt làm ra vẻ ta đây.

Phó Cảnh Hành nắm lấy tay cô, sợ cô tưởng thật mà không muốn làm với hắn nữa. Nhưng miệng thì lại nghiêm túc nói thêm: "Chi Chi, có phải em thấy có chỗ nào không thoải mái đúng không? Hoặc là nói, em thấy.... tim em bỗng nhiên đập nhanh."

"Không phải làm tình, là tiết dục."

"Tiết dục?" Lông mày hắn nhăn lại: "Tôi không ép em."

Thẩm Linh Chi muốn rút tay mình về, nhưng bất đắc dĩ bị hắn nắm chặt nên chỉ đành từ bỏ.

Tóm lại là hắn muốn hay không muốn?

"Tại sao đột nhiên em lại muốn tiết dục?"

"Thì là muốn thôi." Cô mừng vì mình đã chuẩn bị lời thoại trước: "Cách một đoạn thời gian cơ thể của tôi sẽ như vậy. Có thể xem như một loại bệnh lạ. Nếu anh ghét chuyện này thì thôi vậy." Cô có hơi muốn bỏ cuộc, cô không nên nóng đầu mà tìm Phó Cảnh Hành. Nhưng trước mắt ngoài hắn ra, cô không biết còn có thể tìm ai để lấy dương khí.

"Ai bảo tôi ghét."

Phó Cảnh Hành dùng hai tay giữ chặt cô, ánh mắt sáng rực.

Hắn đã từng thấy đủ loại bệnh hiếm lạ trên mạng, cũng có người tự tử vì mỗi ngày cơ thể đều liên tục hưng phấn "lên đỉnh" tận năm mươi mấy lần. Chẳng lẽ cô cũng mắc loại bệnh lạ tương tự?

"Em...Lần trước ở công viên giải trí cũng vì phát bệnh nên mới làm với tôi?"

"Đúng."

"Nhưng ngày đó em không tỉnh táo, hôm nay thì không có."

"Lần trước là do tôi bệnh nặng, ham muốn mạnh."

Thẩm Linh Chi không biết làm thế nào mà bản thân có thể mặt không đổi sắc thảo luận vấn đề về tình dục với một người đàn ông trẻ tuổi.

Phó Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào môi cô, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Nếu không làm thì không phải đàn ông: "Đợi đã." Thẩm Linh Chi ngăn động tác của hắn lại: "Bảo bọn họ tắt camera đi."

"Không sao đâu, không thấy được."

Phó Cảnh Hành ôm cô gái mềm mại vào lòng, cúi đầu muốn hôn.

"Phó Cảnh Hành." Thẩm Linh Chi che môi hắn, trợn mắt nhìn.

"Camera đã tắt lâu rồi."

Hắn bất đắc dĩ mà càu nhàu rồi dứt khoát liếm lòng bàn tay cô.

Hắn hiếm khi được ở chung một phòng với cô, để hắn có cơ hội "làm" thế này thế kia với cô, sao có thể để camera ở đấy phát sóng trực tiếp cho bọn họ coi được.

"A..."

Thẩm Linh Chi bị hắn liếm nên muốn rút tay về.

Camera đã tắt từ sớm, quả nhiên thằng nhãi này có dụng ý khác.

Phó Cảnh Hành dựa vào ánh trăng mà chính xác hôn lên môi cô, kết quả chưa hôn được hai cái đã bị cô đẩy ra.

"Phó Cảnh Hành, tôi nói là tiết dục."

Giọng nói của hắn đã khàn khàn: "Tôi biết mà." Bây giờ không phải đang làm sao?

"Không cần làm bước nhiều như vậy, cởi quần đi."

Thẩm Linh Chi không có sở thích làm tình trước song sắt nơi mọi người đều có khả năng sẽ đi ngang qua, cô chẳng qua chỉ cần dương khí bắn vào trong cơ thể cô nhiều một chút là được, quá trình không quan trọng.

Phó Cảnh Hành không trả lời, yên lặng nhìn cô gái đang gấp gáp túm lưng quần của hắn.

Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ mình và cô đổi giới tính cho nhau.

Loại chuyện này không phải nên làm từng bước sao, thằng nhóc Dương Đại Điêu kia đã lải nhải phổ cập kiến thức về tư thế làm tình chuẩn xác nhất với phụ nữ cho hắn cả ngày. Còn đặc biệt nhấn mạnh là phải làm đủ bước "mở rộng", nếu không dù hắn có đẹp trai tới đâu thì phụ nữ cũng sẽ một phát văng hắn ra.

Sao tính người phụ nữ này kỳ quặc vậy?

"Chi Chi, không có dạo đầu tôi không cứng nổi."

Thẩm Linh Chi liếc nhìn Phó Cảnh Hành rồi hạ quyết tâm cởi quần lót của hắn xuống, cầm cây gậy mềm đang ẩn mình trong rừng đen của hắn.

Chẳng qua chỉ xoa nhẹ mấy cái, dục vọng của đàn ông đã phồng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, uy phong lẫm liệt như đại bác hướng về phía trước chào hỏi.

Không cứng nổi? Có quỷ mới tin hắn.

Phó Cảnh Hành kìm lại hơi thở, khóe mắt hơi đỏ, cái cảm giác được bàn tay nhỏ của cô chủ động vuốt ve rất sướng. May mà bóng đêm che đi dáng vẻ động tình của hắn, hắn giả vờ bình tĩnh: "Em chỉ mới mở máy thôi, muốn vận hành thật thì phải dựa vào mệnh lệnh từ não của tôi nữa. Tôi không có dục vọng, nó muốn động cũng không động nổi."

Thẩm Linh Chi bực mình: "Vậy anh muốn thế nào!"

Phó Cảnh Hành đợi nửa ngày cũng vì đợi những lời này, khóe miệng lười nhác mà nhếch lên. Hai tay nâng mặt cô lên rồi hôn xuống. Một bên hôn, một bên khác tay cũng không rảnh rỗi, ôm cô ngồi lên đùi của mình dùng tay còn lại cởi quần cô. Chờ đến lúc cô cảm thấy thân dưới chợt lạnh thì Phó Cảnh Hành đã vứt quần với quần lót của cô ra thật xa.

"Phó....ưm..."

Thẩm Linh Chi vốn đang cắn khớp hàm nhưng vừa hé miệng, Phó Cảnh Hành như quân địch hùng hổ mà phá thành, đầu lưỡi liên tục cướp đoạt mỗi một chỗ thịt mềm trong khoang miệng cô. Cô cuộn lưỡi lại, không cho phép bản thân đắm chìm trong tình dục. Phó Cảnh Hành không mút được lưỡi cô liền nuốt từng hớp nước bọt của cô. Đầu lưỡi thỉnh thoảng cọ qua phần lưỡi lộ ra của cô. Mỗi lần lướt qua một chút, làm cả người cô lại run lên, môi cô bị bắt mở to hơn vì sự xâm lược mạnh mẽ của hắn.

HẾT CHƯƠNG 54.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia