ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 5: Quá trình cho ăn có chút biến thái

tiemnhachanh

Editor: Chanh

Thẩm Linh Chi thật muốn ngay lập tức vọt vào trong thư phòng để tìm tòi kết quả. Nhưng cô biết rõ nóng vội sẽ hư chuyện.

Hành động vừa rồi của cô thật ra cũng không thuận lợi cho lắm.

Mệt mỏi ập đến thân xác mèo con. Hành động đi quá giới hạn vừa rồi của cô có thể giải thích là do tính "nghịch ngợm", bằng không.... Cô chớp mắt, nhớ lại vừa rồi nơi đáy mắt người đàn ông chợt lóe qua ý lạnh khiến Thẩm Linh Chi run cầm cập.

Người đàn ông này, đúng là càng nhìn càng khả nghi mà.

Thẩm Linh Chi thầm nghĩ muốn tiến vào hang cọp, trước mắt phải bán manh để lấy được tín nhiệm đã.

Cho nên mấy ngày kế tiếp, biểu hiện của cô vô cùng ngoan ngoãn. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Không đi khắp nơi quậy phá, cũng không suốt ngày kêu meow meow. Trong lòng quản gia Từ cũng bớt lo lắng, ở trên notebook yên lặng ghi chú một nét bút----- tính cách của con mèo này: Lười.

Quản gia Từ sợ mèo sẽ lười thành một đống thịt mỡ, kéo giá trị nhan sắc xuống thấp, nên vội vàng ôm nó ra sân giải sầu.

Trong sân có rất nhiều loại hoa tươi xinh đẹp, còn có những con bướm ngũ sắc đang vỗ cánh bay lượn. Quản gia Từ vô cùng khát vọng mèo con có thể giống như những con mèo khác mà dùng đệm thịt lót dưới móng vuốt đuổi theo trêu chọc những con bướm đó. Kết quả nó chỉ lười biếng mà nằm xuống, đưa cái bụng hướng lên trời, thích ý mà duỗi người, mắt lim dim....Lại lại lại lại ngủ rồi!!!

Nội tâm già cả của quản gia Từ âm thầm rơi lệ, lại vẽ thêm một nét tuyệt bút trên notebook: Con mèo này quá lười!

Điều duy nhất làm cho quản gia Từ vui mừng chính là mỗi khi Kỷ Trường Cố về nhà, mèo con liền sẽ xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua nghênh đón, mềm mại đáng yêu mà làm nũng để được ôm một cái.

Nếu trong tay Kỷ Trường Cố có cầm cái gì đó mà không ôm nó được, nó liền sẽ xoắn cái đuôi nhỏ, tung ta tung tăng đi theo phía sau anh.

Một người một mèo, hình ảnh bỗng ấm áp lạ thường.

Kỷ Trường Cố không phải không biết cách biểu lộ tình cảm của con người. Nhưng hằng năm ở trên thương trường phải sinh hoạt trong môi trường người gạt mình, mình gạt người, làm anh dần tạo thành thói quen nói năng thận trọng, dùng mặt nạ lạnh lùng hời hợt đối mặt với mọi người. Bây giờ quản gia Từ lại thường xuyên nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên ý cười nhè nhẹ.

Giống như ánh mặt trời xuất hiện trên mặt băng.

Rất nhạt nhưng lại đủ để lay động lòng người.

Quản gia Từ đem hết thảy những điều này gom lại thành công lao của mèo con, rốt cuộc cũng không cưỡng ép nó ra ngoài vận động nữa.

Nhưng cụ ông lại lén lút mà nghĩ đến một chủ ý khác, hừm.... Để cho mèo con có thêm nhiều thời gian ở cạnh tổng giám đốc, tốt nhất là cùng ăn cùng ngủ!

Nếu không biết rõ đây là một con mèo sẽ cho rằng Chi Chi là vợ của tổng giám đốc.

Vì thế từ việc quản gia Từ không ngừng quạt gió thêm củi cùng với sự ngầm đồng ý của Kỷ Trường Cố, lần đầu tiên bàn ăn của Thẩm Linh Chi được chuyển tới... Bên chân Kỷ Trường Cố.

Lúc trước thời gian Thẩm Linh Chi theo chân bọn họ đi ăn cơm không giống nhau.

Thường thường vào lúc bọn họ ăn thì cô lại đang ngủ nên không có ai dám quấy rầy cô, chờ cô tỉnh ngủ mới đem thức ăn của mèo đến cho cô.

Giờ phút này, khi Thẩm Linh Chi nhai trong miệng thức ăn cao cấp cho mèo lại ăn không vô nữa.

Lúc trước ăn cơm một mình, cho dù thức ăn cho mèo ăn có nhạt như nước ốc, cô tốt xấu gì còn có thể tự an ủi mình đây là "Đồ ăn mèo cao cấp"!

Bây giờ ngửi thấy trên đầu là một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt thì đúng thật là không thể chịu đựng được nữa!

Huhu..... Cơm mềm mại thơm ngọt, cà tím hầm cay ăn với cơm, xương sườn được ướp với muối tiêu bên ngoài rồi nấu chung với tiêu xanh, cá hầm cải chua chua cay ngon miệng, còn có điểm tâm là các loại bánh kem, trái cây hoa quả, cô đều đã lâu rồi không được ăn đó!

Lúc Thẩm Linh Chi đang ngước lên thì người đàn ông cũng từ phía trên nhìn xuống, cô mới kinh ngạc phát hiện bản thân đang ôm lấy một chân ghế, trông mong mà nhìn Kỷ Trường Cố đang đưa miếng thịt xương sườn kho tàu đến bên miệng.

Anh tạm dừng lại động tác ăn, nhìn vào mắt của mèo nhỏ: "Muốn ăn?"

Đúng vậy đúng vậy! Thẩm Linh Chi thiếu chút nữa đã điên cuồng gật đầu, ánh mắt nóng bỏng đến mức làm Kỷ Trường Cố không thể bỏ qua.

Đôi đũa của Kỷ Trường Cố vừa di chuyển, đang muốn đem xương sườn đưa cho mèo con dưới chân, quản gia Từ đã lên tiếng nói: "Cậu chủ, xương sườn thường sẽ có xương dăm, nếu để Chi Chi không cẩn thận ăn vào sẽ không tốt cho cơ thể."

Cô sẽ không ngu xuẩn đến vậy đâu, xương sườn huhu, xương sườn của cô.......

Thấy anh thu hồi đũa, Thẩm Linh Chi bổ nhào về phía trước, uể oải mà gục cái đầu béo tròn xuống đất.

Sau một hồi lâu, một đĩa thịt xương sườn đã được bóc sẵn bất ngờ đưa đến trước mặt cô, mắt mèo của Thẩm Linh Chi sáng ngời lên, cũng không thèm nhìn tiếp đã ừm một ngụm ăn hết.

Chẹp chẹp..... Ừm, quá cảm động, đây mới đúng là cho người ăn mà!

Giọng của quản gia Từ lại vang lên: "Cậu chủ, hay là để tôi giúp ngài nhai cho Chi Chi ăn nhé."

"Không sao."

Thẩm Linh Chi vừa mới nuốt miếng thịt vào trong miệng đã nghe thấy đoạn đối thoại quỷ dị này.

Mặt mèo co giật một chút, nhai cho Chi Chi là có ý gì.... Ngàn vạn lần đừng như cô nghĩ nha......

Một khối thịt bò thơm ngon ngào ngạt đưa tới trước mặt cô.

Đã được nhai qua.

Ầm ầm ầm, sét đánh giữa trời quang!

Khuôn mặt mèo vốn dĩ vô cùng dễ thương nay hoàn toàn hóa đá.

Thẩm Linh Chi máy móc mà ngẩng đầu lên, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, không nghĩ tới anh là cái dạng tổng giám đốc thế này! Mỗi ngày sờ ngực cô cũng không tính đi, còn đút cô ăn nước miếng của anh! Đúng là siêu cấp biến thái sắc tình đóóó!

Kỷ Trường Cố hoàn toàn không biết bản thân đã bị con mèo dễ thương này nhận định thành kẻ biến thái, thấy nó hoàn toàn không động thì đôi đũa dịch lại gần một chút.

Anh dịch, cô trốn. Anh lại dịch, cô lại trốn.

Vậy là anh dứt khoát vươn tay ôm lấy cô lên trên đùi: "Làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đang ăn rất vui vẻ sao?"

Phi! Anh mới vui vẻ, cả nhà anh đều vui vẻ!

Kỷ Trường Cố chăm chú cẩn thận nhìn vào đôi mắt của mèo con, mơ hồ thấy ra được một chút.....Bi phẫn?

"Không thích thịt bò?"

Không đúng không đúng, không phải.........

Một tay anh đè lại cái thân mèo nhỏ xinh của cô, làm lơ ánh mắt đang trừng lớn tràn ngập ý tứ giãy giụa của mèo con, lại một lần nữa gắp xương sườn rồi gỡ xương, nhai thật kĩ thịt rồi đưa đến bên miệng cô.

Tâm tình của Thẩm Linh Chi giờ phút này đã không còn có thể dùng từ bi phẫn để hình dung được nữa.

Cầu tổng giám đốc buông tha cho tôi đi mà! Dù tôi chỉ là một con mèo, cũng không thể cưỡng bách tôi ăn nước miếng của anh như vậy chứ!

"Mày ăn ít quá."

Hiển nhiên lần này Kỷ Trường Cố không định sẽ buông tha cho cô, nâng mi, đôi đũa kiên quyết đưa tới bên miệng cô, tư thế báo hiệu cho cô biết nếu cô không ăn thì nhất định sẽ cùng cô quậy đến chấn động trời đất.

Nếu còn tiếp tục giằng co không chừng sẽ khiến tất cả ấn tượng tốt đẹp của anh giành cho cô hoàn toàn bị xóa bỏ.

Thẩm Linh Chi rất nghiêm túc mà suy tính thiệt hại, cuối cùng nhăn mặt lại, bày ra vẻ mặt thấy chết cũng không sợ mà nuốt vào miếng thịt đã được nhai sẵn.

Hình như miếng thịt còn mang theo hơi thở tươi mới thanh mát của anh, may mắn là miệng anh không bị thối.

Chân mày Kỷ Trường Cố hơi hơi giãn ra, nhìn cái miệng nhỏ của mèo con một miếng rồi lại một miếng ăn hết đồ ăn mà anh nhai, trong lòng bỗng xuất hiện một loại cảm giác thân mật khó tả. Không biết vì cái gì ở rất nhiều thời điểm, anh luôn cảm thấy cách Chi Chi sinh hoạt giao lưu cùng anh, từ thần thái tới cử chỉ vậy mà lại rất giống cô nhóc kia.......

Anh nhai, cô ăn.

Quá trình này giằng co hai mươi phút.

Chờ đến lúc anh đại phát từ bi mà đem cô trả về mặt đất, cô đã ăn hết một bụng nước miếng của anh.

Meow, nếu không thể từ trên người anh kiếm ra được tệp giấy tờ tin tức án kiện của cô, chuyến này của cô đúng là lỗ vốn!

Thẩm Linh Chi vẫn là hy sinh không uổng phí.

Ở việc cô hạ kế hoạch công lược tổng giám đốc đại nhân bằng cách ngoan ngoãn dính người, cộng thêm có quản gia Từ làm thần trợ công, khoảng cách quan hệ của bọn họ càng ngày càng thân mật.

Cho đến 5 ngày sau, cửa lớn thư phòng mở rộng trước mặt cô.

Lúc Kỷ Trường Cố cầm văn kiện thấp giọng nói với Thẩm Linh Chi: "Vào đi", lúc đó cô cảm động đến nỗi muốn rơi nước mắt, cô dường như nhìn thấy được ánh sáng của thần thánh lan tỏa rộng ra từ phía sau lưng anh. Lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông này nhìn thuận mắt đến lạ!

Trời xanh không phụ người có lòng hahaha.

Lần đầu tiên vào thư phòng Kỷ Trường Cố, lại trong tình cảnh có mặt anh ở đây. Thẩm Linh Chi cố gắng khắc chế bản thân, mặc dù nội tâm cô sớm đã nổi lên như sóng thần, ngo ngoe rục rịch, lại cũng chỉ có thể rụt rè mà ghé vào trên đùi anh, dáng vẻ nhắm nửa mắt vô cùng ngoan ngoãn.

Cô chú ý thấy trên bàn của anh có rất nhiều văn kiện.

HẾT CHƯƠNG 5.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com