ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 48: Tỏ tình

tiemnhachanh


.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh

.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh

.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh


.............

Người đàn ông bước nhanh về phía cô, đánh rơi kéo trong tay cô, nhấc chân đá ra xa.

"Thẩm Linh Chi, em có giận gì thì cứ việc nhắm vào anh, cần gì phải làm tổn thương đến thân thể mình?"

Chết tiệt, cô ấy vậy mà lại muốn tự sát!

Sao cô ấy dám!

Nếu không phải anh bị mất ngủ muốn qua nhìn cô, thứ ngày mai nhìn thấy có phải chỉ còn một cái xác lạnh như băng không?

Kỷ Trường Cố đi nhanh tới góc phòng lấy ra hộp sơ cứu, để cô tựa vào lòng ngực anh, dán băng gạc lên miệng vết thương, có người giúp việc nghe thấy động tĩnh đi ra kiểm tra, anh ra lệnh gọi bác sĩ tư nhân đến, chuẩn bị khăn lạnh và áo mỏng.

Trong phút chốc, biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Thẩm Linh Chi choáng váng cả người.

Bàn tay to của người đàn ông ép chặt lên miệng vết thương của cô, đầu ngón tay run run.

Cái ôm của anh rất rộng, ở trong lòng anh cô chỉ nhìn thấy đường viền cằm lạnh lùng của anh. Cô vẫn chưa quên được biểu cảm của anh khi đẩy cửa bước vào, kinh ngạc, giận dữ, hoảng hốt, và vừa mới nãy, nổi cô đơn thống khổ không kịp che dấu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy được vẻ mặt không khống chế được cảm xúc của Kỷ Trường Cố.

Còn có tiếng "Thẩm Linh Chi" mà anh nói ra dưới tình thế khẩn cấp.

"Anh, vừa rồi anh gọi em là gì?"

"Thẩm Linh Chi." Nếu đã lỡ nói ra, Kỷ Trường Cố cũng không định giấu nữa.

Chuyện này đối với cô đúng thật là sét đánh ngang tai!

" Anh làm sao, anh làm sao lại....." Cô cứng họng: "Chẳng lẽ là Phó Cảnh Hành nói cho anh biết?"

"Từ ngày đầu tiên em xuất hiện ở biệt thự, anh đã biết là em."

Kỷ Trường Cố cúi đầu nhìn cô chăm chú, cô gái trừng mắt tròn long lanh, thật giống một bé mèo trắng đáng yêu.

Nhưng, vậy mà thằng nhóc kia cũng biết được chuyện này.....

Anh bất giác nhíu mày.

Thẩm Linh Chi sống không còn gì luyến tiếc mà che mặt lại, trời ơi, bị hai người đàn ông phát hiện cô vẫn còn sống, hành nghề thật quá bất con mọe nó lợi mà.

Nếu đã nói ra rồi, Kỷ TrườngCố dứt khoát hỏi rõ.

"Chi Chi, em có ghét tôi không?"

Anh đưa mắt nhìn xuống, các đốt ngón tay vô thức siết chặt.

"Ơ?" Thẩm Linh Chi không hiểu tại sao đột nhiên đề tài lại chuyển thành như vậy, nhưng vẫn thành thật lắc đầu: "Không có ghét."

"Vậy tại sao sau khi lên giường với anh, em lại muốn tự tử?" Giọng anh khàn khàn, khẽ vùi đầu ngửi mùi thơm trên tóc cô.

"Em đâu có tự tử, là do bị anh dọa đó, em thấy trên cánh tay có một cọng lông to quá, muốn cắt đi!"

Thẩm Linh Chi duỗi cổ tay ra một cách tự nhiên, cô thật sự phục khả năng tùy cơ ứng biến của bản thân.

Đêm hôm khuya khoắt còn cắt lông tay?

Kỷ Trường Cố bật cười, cơn đau trong lòng cuối cùng cũng biến mất như tuyết tan rã.

Hiện tại một vài hành động của cô đúng thật là hơi khó hiểu.

Khóe môi của anh cong nhẹ lên: "Nếu nói như vậy, em không ghét anh, thì chính là thích tôi."

Đây là cái logic chết tiệt gì vậy?

Nhưng khi cô nhìn vào đáy mắt mênh mông như bầu trời sao của anh, sống lưng của cô lập tức mềm nhũn đi.

Không biết từ lúc nào, mặt anh đã kề tới trước mặt cô, cái mũi cao thẳng như có như không cọ lên đầu mũi cô, hơi thở hòa quyện vào nhau, ánh mắt giao nhau, thật sự anh rất giỏi việc lợi dụng ưu điểm của bản thân, gương mặt, ánh mắt, giọng nói của anh, tất cả đều là vũ khí sắc bén mê hoặc lòng người.

Thẩm Linh Chi bối rối dời tầm mắt, cảm thấy bản thân tựa như con mồi rơi vào bẫy, đang giãy dụa lần cuối trước khi chết.

"Anh từ từ đã, từ đầu em đã muốn hỏi anh, làm sao anh nhận ra được em?"

Anh nhắc lại chuyện cũ vào ba năm trước.

Năm đó, anh gặp tai nạn xe cộ do bị tính kế, còn bị vu khống tội cố ý giết người, lúc đó tất cả bằng chứng đều nhằm vào anh.

Khi ấy anh nằm trên giường bệnh, thương thế nghiêm trọng, bị mù tạm thời, người trong nhà lại bị bên chú hai khống chế, bản thân hoàn toàn không thể trở mình. Không ngờ tới, lại có một người lặng lẽ đứng ra, xâm nhập vào hệ thống theo dõi đường xá của thành phố và toàn bộ máy tính của cục quản lý giao thông, tìm đủ mọi cách để tìm cho ra số liệu theo dõi đã bị cắt, chứng minh anh trong sạch.

Chờ sức khỏe anh tốt hơn và xuất viện, đã là chuyện hơn nửa năm sau.

Anh vận dụng toàn bộ thế lực để tìm người kia, tốn ba tháng mới biết được, đối phương lại chỉ là một cô gái vừa học đại học năm đầu.

Thẩm Linh Chi, là một hacker có nickname "ghost".

Anh thật lòng muốn cảm ơn cô, nhưng khi đó anh cùng chú hai đang tranh đấu rất căng thẳng, sợ bản thân tùy tiện tìm tới cửa trả ơn sẽ mang rắc rối đến cho cô, cho nên vẫn không xuất hiện. Anh từng thử cho Lương Trị dùng cách trúng thưởng để tặng tiền cho cô, nhưng không biết vì sao tính cảnh giác của cô lại cao đến vậy, biết rõ đạo lý không có điều gì tốt đến mà không có lý do, nên nhất quyết không thèm để ý tới tin trúng thưởng trong điện thoại.

Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể lặng lẽ đi theo cô, tìm cách trả ơn hợp lý.

Anh đút lót giáo viên của cô, để giáo viên giao bài tập "Bạn có mong muốn gì?" tại lớp cho mọi người.

Anh lấy được đáp án của cô.

Cô bảo: Hy vọng có người đưa cơm cho tôi.

Đúng là một nguyện vọng rất độc đáo. Có đôi khi người ở đẳng cấp cao như bọn họ không sợ bạn đòi tiền, chỉ sợ bạn không cần.

Anh theo dõi quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cô, phát hiện mỗi ngày cô đều đi ăn lúc căn tin sắp đóng cửa.

Cho nên, anh giả làm ông chú căn tin, sau khi cô vào nhà ăn liền đưa cơm cho cô dưới danh nghĩa cơm thừa.

Mà cái gọi là cơm thừa kia, là món ăn do đầu bếp riêng trong biệt thự của anh làm.

Anh hóa trang rất thành công, cô không nhận ra anh là một người đàn ông trẻ, chỉ cảm thấy bản thân cô tốt số, sau đó kiên trì quẹt thẻ cơm.

Cô rất thoải mái, luôn cười tủm tỉm tám chuyện nhà với anh, anh không thể không mượn chuyện nhà của một người giúp việc trong nhà mình để kể, sau đó lại bỏ thêm tiền thưởng tháng cho người giúp việc kia.

Mắt cô rất sáng, cười rộ lên như có ánh sao ở trong mắt, nhìn cô khiến tâm trạng anh vô thức tốt lên.

Cô rất kén ăn, củ cải, cà rốt, rau cần, rau chân vịt, thịt ba chỉ vân vân đều không ăn, ăn cà tím không ăn vỏ, ăn trứng luộc không ăn lòng đỏ, ăn giá đỗ không ăn đậu. Anh bảo cô đừng kén ăn, cô vểnh cái miệng nhỏ nhắn, rõ ràng rất không muốn ăn, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một chút xem như nể mặt anh.

Anh đưa cơm hơn hai tháng, cho đến kỳ nghỉ đông của cô.

Dần dần, anh cảm thấy bản thân có gì đó không đúng lắm, anh nhớ giọng cô, nhớ nụ cười của cô, hình bóng của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi không xua đi được, vài ngày không thấy cô, anh đã vô cùng nhớ cô.

"Anh cũng không biết mình thích em từ khi nào nữa, tới lúc anh phát hiện, em đã...." bị báo tử.

Lời tỏ tình như vậy là trải nghiệm trước nay chưa từng có đối với Kỷ Trường Cố.

Anh tưởng anh sẽ khó mở miệng, đến lúc nói ra rồi, mới phát hiện mọi thứ cũng không khó đến vậy.

Chỉ cần cô nghe thấy, trái tim vốn đã yên lặng hơn hai mươi năm đột nhiên lại bắt đầu rung động, anh mờ mịt, không biết cách xử lý, căn bản chính là không biết làm sao mới phải, cũng không hiểu được ý nghĩa của sự rung động mãnh liệt này là gì, chỉ có thể âm thầm dõi theo cô, nhìn cô từ phía xa bằng cách của mình. Mãi đến khi tin cô chết tựa như một con dao cùn, tàn nhẫn khoét tỉnh anh, miệng vết thương tuy không chảy máu, nhưng mỗi ngày lại đau âm ỉ cứ như bị lăng trì.

Kỷ Trường Cố kể chuyện xong, cô gái trong lòng ngực đã khóc sướt mướt.

Anh hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng trên mặt cô, giọng nói như hương vị thuần túy của rượu ngon: "Cho nên, Chi Chi, cho anh một cơ hội, để chúng ta trở thành duy nhất của nhau, anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em cả đời."

Thẩm Linh Chi biết, sâu trong tâm cô vẫn ao ước có một người thật lòng cho cô một mái nhà.

Người này, hiện giờ đang ở ngay trước mắt cô, chạm tay là tới.

Tâm cô run rẩy đến lợi hại.

Môi anh men theo má cô đi tới bên môi cô, nhẹ nhàng cọ xát lên: "Nếu em không đẩy anh ra, anh xem như em đồng ý rồi."

HẾT CHƯƠNG 48.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com