ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 43: Càn quấy

tiemnhachanh

Editor: Chanh

Thẩm Linh Chi muốn khóc.

Hôm nay đi ra ngoài không xem hoàng lịch, quả nhiên là không nên đi khỏi cửa!

"Đó là ảo tưởng của anh thôi."

Có đánh chết cô cũng không thừa nhận chuyện này.

Là do cô đút nhầm thuốc cho hắn, nhưng hắn cũng đã "làm" cô vậy coi như cả hai huề nhau, không ai nợ ai.

"Còn nữa, tôi tên là Diệp Phiên Phiên."

"Em có thể không thừa nhận rằng chúng ta đã lên giường với nhau, không sao cả. Tôi chỉ hỏi em một câu, thừa nhận việc Thẩm Linh Chi còn sống rất khó sao? Một hai phải để tôi đem em đến bệnh viện để làm DNA đối chứng?"

Ánh mắt người đàn ông rực lửa.

Thẩm Linh Chi chột dạ mà cúi đầu.

Không phải cô không muốn thừa nhận, mà là cô không thể thừa nhận, ai biết hung thủ đang ở đâu đó nhìn chằm chằm cô.

Ít đi một người biết, thì sẽ ít nguy hiểm hơn một chút.

Nhưng chuyện đến nước này, cô biết mình không thể trốn tránh hắn được nữa, người đàn ông này quá thông minh.

Thẩm Linh Chi hít một hơi thật sâu và ngước mắt lên: "Nếu đúng thì sao? Anh muốn đem thân phận thật của tôi công bố ra ngoài hả..... Phó Cảnh Hành!"

Người đàn ông cúi người ôm cô lần nữa, hít thở bên tai cô.

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút, một chút thôi."

Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Linh Chi cảm thấy Phó Cảnh Hành cũng thật sự an phận, nên không phản kháng để cho hắn tùy ý ôm lấy cô.

Phó Cảnh Hành tham lam cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô, trái tim trong lồng ngực không thể kiểm soát được mà loạn nhịp.

Cô sẽ không biết được, hắn đã vì cái hy vọng xa vời này mà dày vò nhiều đêm.

Ngay lúc giọng của cô vừa cất lên, nhịp tim hắn như ngừng đập, suýt chút nữa tưởng đây chỉ là một giấc mơ.

Phó Cảnh Hành không muốn nhớ lại nỗi đau xé lòng khủng khiếp khi biết tin cô bị phanh thây, hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt để xác nhận là cô vẫn toàn vẹn.

Phó Cảnh Hành ôm quá chặt, eo của cô bị siết đến phát đau.

Thẩm Linh Chi muốn nói anh thả lỏng tôi ra một chút, nhưng khi nghe thấy hắn thì thầm: "Thẩm Linh Chi, em vẫn còn sống, tốt quá rồi......"

Cả người cô run lên, nhớ lại ngày đó hắn ở trước mộ của cô thành kính tế bái, bỗng nhiên trái tim khẽ nhói đau.

Đối với người đàn ông này, cô vẫn luôn tránh né, cảm giác ấy không thể giải thích được, cứ như là bất tri bất giác cô nảy sinh cảm giác không đành lòng với hắn.

Khốn nạn, không thể tin được là Phó Cảnh Hành lại làm cô thấy cảm động.

Đây không phải là phong cách làm người của Phó Cảnh Hành.

"Có thể buông tôi ra không?"

Thẩm Linh Chi nhẹ nhàng đẩy hắn, cả eo và chân của cô hầu như đều đã không còn cảm giác.

Phó Cảnh Hành không động đậy, trên đầu cô có chút ướt át.

"Này, anh không phải đang liếm đầu tôi đấy chứ."

Thẩm Linh Chi bỗng nhiên im lặng, đừng nói là..... hắn đang khóc nha.

Đang lúc Thẩm Linh Chi mơ hồ nghĩ, Phó Cảnh Hành lại mắng: "Fuck, là nước từ máy điều hòa!"

"Ồ....."

Thần Linh Chi vừa định ngẩng đầu lên xem có phải là máy điều hòa thật hay không, đột nhiên Phó Cảnh Hành nắm lấy tay cô, kéo ra cửa.

"Đi thôi, tôi đưa em về nhà."

"Hả?"

Lúc này làm sao còn có thể quan tâm đến việc có máy điều hòa thật hay không, cơ thể cô lập tức lùi về sau: "Tiệc còn chưa kết thúc, tôi không đi!"

Nếu đi rồi, Kỷ Vĩnh Lương bên kia phải làm sao đây, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc!

"Đừng tưởng tôi không biết em định làm gì, em nghĩ muốn tiếp cận tên cáo già kia? Em hoài nghi hắn giết em để đối phó Kỷ Trường Cố? Tôi không biết các người dây dưa với nhau từ lúc nào, nhưng tôi nói cho em biết, nếu tôi là tên khốn đó, có được con tin quan trọng trong tay, tôi chắc chắn sẽ đem em ra để từ từ mà tra tấn Kỷ Trường Cố. Còn nếu muốn giết người? Chỉ có kẻ ngu mới dùng đến kế sách thấp kém đó!"

Lại một lần nữa Thẩm Linh Chi bái phục sự nhạy bén của Phó Cảnh Hành.

Hắn vậy mà lại có thể dễ dàng nhìn thấu được mục đích của cô.

"Anh buông tôi ra!" Cô vẫn không ngừng giãy dụa: "Sự thật không thể dựa theo lẽ thường mà phán đoán, phải có chứng cứ!"

Phó Cảnh Hành nhìn chằm chằm cô, nơi khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền ranh mãnh: "Nếu em còn bướng, có tin hay không tôi liền hô to một tiếng Thẩm Linh Chi?"

Đờ Mờ! "Anh dám uy hiếp tôi!"

"Đúng, tôi đang uy hiếp em đó."

Phó Cảnh Hành bày ra vẻ "Tôi chính là thích dáng vẻ em hận không thể xử tôi, nhưng lại không làm gì được tôi" vô cùng thiếu đòn. Khóe môi cong lên.

Ha, đã lâu rồi tâm tình không được thoải mái như vậy.

Thẩm Linh Chi cảm thấy răng mình ngứa ngấy.

Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nói chưa đến hai câu đã lộ rõ bản tính! Làm hại cô vừa rồi còn vì hắn mà cảm động!

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể cúi đầu đi theo Phó Cảnh Hành ra cửa sau của khách sạn rồi rời đi, có bảo tiêu đi đến dò hỏi xem có việc gì xảy ra không, cô cũng chỉ có thể giả bộ cười rồi nghẹn khuất nói: "Không sao, không có việc gì."

Đỉ mẹ nó chứ không có việc gì. ( ha hả, này là chị nhà chửi bậy thiệt chứ không phải Chanh edit đâu :v )

Lần này lớn chuyện thật rồi!

Cô có dự cảm vô cùng nghiêm trọng, người đàn ông này sẽ đem chuyện này ra để liên tục uy hiếp cô.

Quả nhiên đúng như cô đoán, đang đợi xe thì Phó Cảnh Hành chậm rãi nói: "8h sáng mai tôi sẽ đến đón em đi thư giãn đầu óc."

Mợ nó, sáng sớm ai lại đi thư giãn đầu óc chứ.

Thẩm Linh Chi tức giận: "Không đi, không rảnh."

Giọng của hắn kéo dài ra: "Thẩm Linh Chi............"

Cô cứ như mèo bị nắm đuôi: "Tôi đã nói, hiện tại tôi tên Diệp Phiên Phiên!"

"Ha, vậy hả? Ngại quá, lúc tâm tình không tốt, ký ức của tôi tương đối hỗn loạn."

Đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn.

"Phó Cảnh Hành, rốt cuộc anh có ý gì!"

" Tôi đã đem giấy tiền để trong kho của mười tám đời tổ tông gom lại đốt hết cho em, em phải bồi thường cho tôi."

ĐM! Cô trừng mắt nhìn hắn: "Tôi trả hết lại cho anh, gấp mười lần!"

"Tiền giấy tôi có thể không tính toán, nhưng còn tinh thần bị tổn thất thì làm sao đây?" Phó Cảnh Hành cười: "Bạn gái cũ trong phút chốc bị phanh thây sau đó lại biến thành xác chết vùng dậy, để lại bóng ma trong tâm lý của tôi nha, em làm đương sự không phải nên cố hết sức bồi thường những tổn thất lưu lại cho tôi sao."

Ha hả, tên đáng ghét này, công lực càn quấy tăng cao nha.

"Đại ca!"

Lúc này, Dương Đại Điêu lái xe tới, Thẩm Linh Chi vội vàng lui về sau rồi đeo khẩu trang lên.

Xe dừng ngay trước mặt bọn họ, Dương Đại Điêu ngó đầu ra, cười hề hề: "Ai ya, đại ca, anh nói người chị dâu đoan trang thục nữ rụt rè kia đâu? Có gặp được không?"

Thẩm Linh Chi kín đáo liếc nhìn Phó Cảnh Hành một cái.

Phó Cảnh Hành tức muốn hộc máu: "Fuck, câm miệng cho tao!"

Dương Đại Điêu chả hiểu sao mình lại bị chửi, bất tri bất giác chú ý đến người con gái đeo khẩu trang đứng phía sau Phó Cảnh Hành, ánh mắt sáng lên, nháy mắt đột nhiên nhanh trí nói: "Người đẹp, cô đừng hiểu lầm, anh Phó của chúng tôi chính là dạng đàn ông chung thủy đoan chính, đối với chị dâu của mình ảnh không có chút hứng thú nào đâu, tôi chỉ tiện miệng đùa giỡn chút thôi, ha ha ha ha..............."

Mặt Phó Cảnh Hành tối lại.

"Mẹ nó, mày còn nói thêm một chữ nữa, tao sẽ khâu miệng mày lại!"

Thế giới an tĩnh.

Cùng lúc đó, ở cửa sau khách sạn.

Kỷ Vĩnh Lương từ trong góc tối đi ra, trong tay kẹp điếu thuốc, nhìn theo hướng xe rời đi, biểu tình trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm.

Vừa rồi hắn gặp được Dư Cẩn Chi, cô ta liền giúp gã xác nhận danh tính cô gái vừa rồi. thì ra người phụ nữ tối nay định thông đồng với gã lại là tình nhân của cháu trai gã.

Ha, thú vị.

Tàn thuốc rơi xuống mặt đất, mũi giày da màu đen hung hăng nghiền dập.

Trên xe, cuối cùng Dương Đại Điêu cũng biết cô chị dâu mà hắn buông lời cợt nhã ban nãy chính là cô gái đeo khẩu trang đang ngồi ở đây, mặt già đỏ lên, thành thành thật thật mà đảm đương việc làm tài xế, dọc đường đi cực kỳ an tĩnh.

Mà Thẩm Linh Chi cùng Phó Cảnh Hành bởi vì có người thứ ba ở đây, cũng không có tiếp tục nói chuyện với nhau.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ.

Thẩm Linh Chi vừa mới trải qua kinh sợ giờ phút này cả người ủ rũ cả đi, ôm lấy cánh tay mơ mơ màng màng mà ngủ.

Ngay cả khi xe đến biệt thự của nhà họ Kỷ, cô cũng chưa tỉnh.

Phó Cảnh Hành nhìn Dương Đại Điêu một cái, Dương Đại Điêu lập tức thu hồi ánh mắt tìm tòi nhiều chuyện lại, hậm hực xuống xe.

Nhờ ánh đèn ven đường, Phó Cảnh Hành nghiêng người, yên tĩnh và chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mới lưu luyến định gọi cô dậy, kết quả tay vừa đụng tới đầu cô, cả người cô dường như mất thăng bằng, ngã vào lòng hắn.

HẾT CHƯƠNG 43.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info