ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 42: Tôi biết chắc chắn là em

tiemnhachanh

Editor: Chanh

Mắt trang điểm đậm, môi đỏ cổ điển, mái tóc đen được uốn thành những lọn sóng lớn lười biếng rủ xuống vai, đầm tiệc đen không tay phác họa dáng người yểu điệu của cô gái, bộ ngực sữa được bao kín, xương quai xanh như ẩn như hiện, phần lưng lộ ra mảng lớn, thiết kế nơ bướm thanh lịch tạo điểm nhấn cho phần lưng, tôn lên nước da trắng như tuyết của cô, gợi cảm nhưng lại không mất đi vẻ xinh xắn đáng yêu.

Vết dao trên tay trái được cô băng lại thành một nút thắt nhỏ bằng vải đen.

Lúc chuyển ánh mắt, yêu mà không mị, diễm mà không tục, giống như thiên nga đen bước ra từ ngọn lửa, gợi cảm thần bí, lại có chút dí dỏm thuộc về phái nữ.

Cho nên, mặc dù Thẩm Linh Chi đi vào cực kỳ khiêm tốn, vẫn lặng lẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Trong số đó có Phó Cảnh Hành.

Phó Cảnh Hành ngồi trên sofa ở trong góc, ngón tay thon dài đang kẹp ly đế cao. Cho dù đây là nơi trang trọng, nhưng hắn vẫn ăn mặc tùy ý như cũ. Một thân áo sơmi trắng quần tây đơn giản, tới cà- vạt cũng lười thắt. Tay hờ hững khoát lên lưng ghế, thỉnh thoảng lại nhấm nháp hai ngụm champagne. Dư Cẩn Chi ở phía đối diện đang nhẹ nhàng kể chuyện thú vị lúc đi nước ngoài cho hắn nghe, nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú nghe mấy chuyện đó, ánh mắt lại rơi lên hình dáng xinh xắn màu đen ở nơi xa kia, hơi nghiền ngẫm.

Hôm nay hắn tạm thời bị kéo qua làm bạn nam của Dư Cẩn Chi.

Trước giờ Phó Cảnh Hành không hề có hứng thú với những nơi xã giao dối trá này, chỉ là hắn đột nhiên nhớ tới người phụ nữ lần trước trốn trong lòng Kỷ Trường Cố, chậm chạp không quay đầu lại cũng không lên tiếng, lòng hắn nảy sinh ra hai phần hứng thú, muốn xem thử người chị dâu phóng đãng lại thẹn thùng kia rốt cuộc trông như thế nào, cho nên hắn tới đây.

Kết quả là, đến nơi mới biết hôm nay Kỷ Trường Cố không đến.

Vốn tưởng không gặp được chị dâu bé nhỏ dâm đãng kia, không ngờ, chậc.

Phó Cảnh Hành thờ ơ nheo mắt, người phụ nữ váy đen kia vừa vào, vệ sĩ của nhà họ Kỷ ở hội trường liền nhiều hơn gấp đôi. Còn người phụ nữ nào có thể khiến Kỷ Trường Cố để bụng như vậy ngoài người chị dâu kia chứ.

Thú vị hơn là hình như mục tiêu của cô lại là kẻ thù không đội trời chung của Kỷ Trường Cố - Kỷ Vĩnh Lương.

Thẩm Linh Chi chưa từng tới nơi này, uống hai ngụm champagne cho đỡ sợ rồi mới thầm quan sát xung quanh.

May mà mấy ngày này cô đợi trong phòng nghỉ của Kỷ Trường Cố, cho nên không mấy người nhận ra cô.

Cô từng tra ảnh Kỷ Vĩnh Lương trên mạng, người thật cũng không khó tìm, gã mặc tây trang xám nhạt, nâng champagne, giống một đóa hoa giao tiếp* qua lại giữa khách và bạn, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười thân thiết hữu nghị, không, là của nhà tư bản chủ nghĩa, giống như ứng cử viên thị trưởng đang trưng cầu cử tri bỏ phiếu. Người thật có tinh thần hơn trong ảnh một chút, nhìn đường nét mặt mày lờ mờ có thể nhận ra, hẳn người đàn ông trung niên thật thà này hồi trẻ cũng là một anh đẹp trai.

*Hoa giao tiếp (交际花) chỉ mấy người giỏi giao tiếp, đặc biệt là phụ nữ.

Nham hiểm.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Linh Chi về gã.

Cô nâng champagne, ung dung tới gần phía xéo sau lưng Kỷ Vĩnh Lương. Gã vừa xoay người liền đụng ngay cánh tay bị thương của cô, cô thét một tiếng, champagne vẩy ra, một màn ăn vạ cực kỳ tự nhiên, cô ôm lấy tay khẽ nhíu mày.

"Xin lỗi cô, cô không sao chứ?"

Trước mặt nhiều người, vẻ mặt Kỷ Vĩnh Lương quan tâm, đưa tay đỡ cô.

Thẩm Linh Chi không bỏ qua vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt gã.

Ha, có hi vọng.

Cô làm bộ hắng giọng: "Tôi vẫn ổn, chỉ là có hơi đau."

"Để tôi gọi người tới xem thử."

"Tiên sinh ngài khách sáo quá rồi, chỉ là bị đụng một cái. Nếu ngài đang áy náy, vậy thì mời tôi nhảy một điệu đi."

Kỷ Vĩnh Lương rất khôn khéo, lập tức đọc được ý muốn gần gũi ngầm của người phụ nữ này.

Ánh mắt lướt qua lớp trang điểm diễm lệ và dáng người yểu điệu thướt tha của cô, đáy mắt gã tối sầm lại, cười một tiếng trong lòng.

Thủ đoạn vụng về, thú vị.

Thẩm Linh Chi được dẫn ra sàn nhảy, nhảy điệu waltz với gã.

May mà thời năm nhất đại học trường có bắt mọi người học khiêu vũ, nên lúc này cô chưa đến nỗi xấu mặt.

Kỷ Vĩnh Lương thể hiện phong độ thân thế của bản thân một cách trọn vẹn, mắt nhìn thẳng, tay cũng để hờ trên lưng cô rất quy củ.

Phong thái lúc tán gẫu cũng nhẹ nhàng.

Thật sự không thể tưởng tượng được người đàn ông này lại có khả năng là thủ phạm thật sự đứng sau màn của hàng loạt tội ác.

Lúc gã thấy mặt cô, vẻ mặt không có gì thay đổi.

Nhưng ai biết có phải đang diễn trò hay không.

Cô nghĩ kỹ rồi, tối nay cô sẽ quấn lấy gã, giả vờ uống say, để gã dẫn cô về chỗ ở, sau khi cô nắm được bố cục trong phòng cùng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người hầu nhà gã, hôm khác lại hóa thành mèo lẻn vào điều chỉnh.

Trên sàn nhảy, người nam và người nữ nhảy nhẹ nhàng.

Phó Cảnh Hành giơ di động, nhấn nút chụp liên tục đôi nào đó, lập tức chụp được rất nhiều tấm ảnh HD.

Chậc, nên chọn tấm nào gửi Kỷ tổng đây, sẵn tiện gửi tặng luôn cho anh ta một cái nón xanh.

Má trái của Phó Cảnh Hành hiện lên lúm đồng tiền nhỏ hớn hở, ngón tay dài lướt qua từng tấm trên màn hình điện thoại.

Bỗng dưng, đầu ngón tay dừng lại, nhanh chóng phóng to ảnh.

Sau tấm lưng duyên dáng của người nữ bất ngờ có một vết sẹo 8cm, xẹt qua xương bướm trái 45 độ so với vai.

Giống với Chi Chi trong mộng xuân đêm đó như đúc.

Hơi thở của Phó Cảnh Hành trở nên nặng nề, bỗng siết chặt di động.

Thẩm Linh Chi uống nhiều champagne, vừa xuống sàn nhảy liền đi thẳng tới toilet.

Trên đường trở về hội trường, cô bỗng bị một bàn tay kéo vào một căn phòng tối như mực, cửa bị đóng chặt.

Thẩm Linh Chi sợ tới mức vội vàng thét lên, một người bóng hình cao lớn chống một tay bên mặt cô, hơi thở phả qua đỉnh đầu cô, lười biếng nói, "Chị dâu, đã lâu không gặp ha."

Phó Cảnh Hành!

Sao hắn lại ở trong này? Hắn tóm lấy cô làm gì? Chẳng lẽ hắn đã thấy gì rồi?

Không đâu, không có khả năng, đừng tự mình dọa mình.

Cô dựa cửa, mạnh mẽ và bình tĩnh: "Thì ra là em trai của Trường Cố, có chuyện gì không?"

Bầu không khí lặng đi một lát.

Người đàn ông bất ngờ cúi người ôm chặt cô.

Thẩm Linh Chi sợ tới mức hồn vía lên mây, liều mạng đẩy Phó Cảnh Hành ra: "Ngài Phó, anh làm gì vậy, tôi là bạn gái của anh trai anh."

"Chị dâu, tôi thất tình rồi, không phải chị nên an ủi em rể một chút sao?"

"Phó Cảnh Hành, anh mẹ nó có bệnh à?"

Giới hạn đạo đức của hắn đúng thật là khiến cô phải nhìn bằng cặp mắt khác.

"Vậy hôn một cái."

"Tin tôi tiễn anh lên trời luôn không?"

Câu cuối là hai người đồng thanh, Thẩm Linh Chi ý thức được cái gì đó, đột nhiên nghẹn lại.

Pặc, đèn bất ngờ bật lên.

Cô bị ánh đèn đột ngột chiếu tới buộc phải nhắm hai mắt lại. Đến khi mở mắt ra, đối diện cô là một đôi mắt đen trơn trong veo.

Phó Cảnh Hành bình tĩnh nhìn cô, không chớp mắt.

Rõ ràng hắn đang đứng ngược sáng, nhưng ánh sao lấp lánh nơi đáy mắt lại rực rỡ.

Phó Cảnh Hành khẽ mở môi đỏ, gằn từng chữ, giọng điệu như thẩm phán: "Thẩm Linh Chi, tôi biết là em."

Cô rất sửng sốt, máu toàn thân chảy ngược.

"Anh đang nói gì vậy, tên của tôi là Diệp Phiên Phiên."

"Đừng chối nữa Thẩm Linh Chi, ngay cả lời thoại lúc chúng ta chia tay em cũng nói không sai một chữ."

"Chỉ là trùng hợp thôi" cô hơi hoảng.

Có thể không giống như đúc, nhưng biết đâu được tình huống vừa rồi là Phó Cảnh Hành cố tình gài bẫy cô.

"Không chỉ có vậy, còn có mặt của em, giọng của em, ngữ khí khi em gọi tên tôi" Phó Cảnh Hành thấp giọng nói, hơi thở càng lúc càng gần, khi môi hắn sắp dán lên môi cô, Thẩm Linh Chi vội xoay đầu đi làm môi của hắn hôn lên má cô, thật mềm.

"Phó Cảnh Hành, tôi đã có bạn trai rồi." Nghiêm khắc mà nói là bạn tình.

"Em có bạn trai rồi còn lên giường với tôi?" Hai tay Phó Cảnh Hành xoay mặt cô lại, ánh mắt như muốn thiêu đốt cô, muốn đâm ra một cái lỗ trên người cô: "Vết sẹo trên lưng em, cảm giác ôm em làm em, tiếng rên rỉ của em, vẻ mặt lúc cao trào của em, tôi mẹ nó đều nhớ rất rõ."

HẾT CHƯƠNG 42.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info