ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 4: Tắm rửa

tiemnhachanh


Editor: Chanh

Kỷ Trường Cố ôm mèo trở lại biệt thự, phân phó quản gia phải chăm sóc thật tốt cho nó. Sau đó anh rửa sạch tay rồi vội vàng đi đến công ty.

Quản gia Từ là một ông cụ đầu tóc hoa râm, trên mũi mang một cái mắt kính kiểu dáng cổ, nhìn vô cùng thân thiết.

Ông gọi cho bác sĩ thú y tới xem bệnh cho mèo con tai cụp.

Bác sĩ thú y kiểm tra cẩn thận một hồi rồi nói: "Không có vết thương ngoài da cũng không có dấu vết va chạm, cùng lắm chỉ là bị hoảng sợ nhẹ thôi, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu. Nhưng mà giống mèo này trời sinh có bệnh di truyền về xương cốt, một khi phát tác sẽ đau đớn cả đời cho nên phải chăm sóc thật cẩn thận. Lưu ý nó nhiều một chút, nếu như có điều gì bất thường phải lập tức đưa tới bệnh viện."

Thẩm Linh Chi ở một bên nghe được lại không cho là đúng.

Sao lại nói nghe nghiêm trọng đến vậy, cô chỉ là không có thói quen đi đường bằng bốn chân thôi mà.

Nhưng mà lời này ngược lại cũng có một chút chỗ tốt. Tính luôn cả quản gia Từ thì người giúp việc từ trên xuống dưới trong cả căn biệt thự đều đối với cô vô cùng cẩn thận. Nếu không có yêu cầu gì đặc biệt thì sẽ không chạm vào cô dù chỉ một chút, không chỉ có như thế, bọn họ còn dùng tốc độ nhanh nhất dọn ra một gian phòng trống. Mua đầy đủ đồ dùng và vật dụng cần thiết để chăm nuôi mèo, hiệu suất làm việc cao khủng khiếp. Loại đãi ngộ siêu cấp này cứ giống như tiếp đón khách quý, làm cô thụ sủng nhược kinh*

*thụ sủng nhược kinh : được sủng ái, yêu thương mà sinh ra lo sợ.

Giữa trưa cô còn ăn thức ăn cao cấp cho mèo mà bọn họ đặc biệt chuẩn bị, ừm, rất giòn.

Xong rồi, cô vậy mà lại cảm thấy ăn rất ngon.......

Đương nhiên Thẩm Linh Chi không biết, đây là lần đầu tiên trong suốt 28 năm Kỷ Trường Cố nuôi động vật. Đã vậy còn là một vật nhỏ mảnh mai như vậy, nên mọi người cứ như gặp phải đại địch.

Buổi chiều, quản gia Từ đưa mèo tới phòng đã được bố trí tốt trước đó. Ông dẫn theo vài người hầu bắt đầu học bổ sung những kiến thức về cách chăm sóc mèo.

Mèo đen sau khi ăn ké xong cơm trưa thì không biết đã chạy trốn ở chỗ nào rồi.

Thẩm Linh Chi liếc mắt nhìn quanh phòng một cái thì cảm thấy rất vừa lòng, nên quyết định ngủ trước một giấc.

Buổi tối, Kỷ Trường Cố trở về mở cửa phòng của mèo con, lọt vào mắt là dáng ngủ chổng vó vô cùng ngây thơ của mèo trắng nhỏ.

Người đàn ông mang ánh mắt dò hỏi nhìn về phía quản gia Từ, người đang ở phía sau bận bịu xem lại notebook: "Nghe nói loại mèo này thích nằm thẳng, ngủ như vậy rất bình thường."

Kỷ Trường Cố đến trước mặt mèo con ngồi xổm xuống, ngoài ý muốn phát hiện khi ở gần thế này nhìn tư thế ngủ của nó càng đáng yêu.

Đôi mắt to tròn khép lại giống như hai đường chỉ dài, cái mũi hồng nhạt, miệng mèo nho nhỏ trời sinh hơi nhếch lên, mang theo ý cười nhẹ vô cùng vô cùng dễ thương. Râu mèo trên mặt theo từng đợt hô hấp mà run lên, cảm giác chạm vào như lông chim mềm mại.

Kỷ Trường Cố nhịn không được duỗi tay khảy khảy râu mèo, mặt mèo con nhăn lại, nhưng... không tỉnh? Anh rất có hứng thú, ngón tay thon dài lại nhẹ nhàng chọc vào bụng nhỏ của nó, vuốt ve qua lại như gặp được bảo bối mới lạ gây tò mò.

Cảm giác trong nhà nhiều thêm một vật nhỏ có sự sống đối với anh đúng thật là rất mới lạ.

Mẹ ơi, lại bị sờ ngực!

Thẩm Linh Chi giật mình một cái liền mở mắt dậy. Đập vào mắt có thể thấy được một đôi tay không e dè của người đàn ông đang sờ ngực cô. Mặt mèo nóng lên, lập tức lộm cộm bò dậy phòng bị, trừng mắt nhìn anh. Cho dù biến thành mèo thì cô vẫn muốn bảo vệ trong sạch!

Nhưng ánh mắt mà cô tự cho là tràn ngập ý cảnh cáo ở trong mắt Kỷ trường Cố lại ngọt ngào và chọc người yêu thương.

Giọng của anh theo bản năng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Tỉnh rồi sao? Mày có thấy khỏe hơn chút nào không."

Nhãn tên cũ đã tả tơi không dùng được nữa cho nên buổi chiều anh đã cho người đi làm lại một cái mới.

Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng lại chậm rãi, quả nhiên khác với phong thái lạnh lùng khó gần thường ngày của tổng giám đốc. Ngay cả quản gia Từ đang đứng ở một bên cũng giật mình.

Mấy năm nay, tổng giám đốc đối với phụ nữ còn không dịu dàng bằng đối với con mèo này.

Mắt thấy Kỷ Trường Cố muốn tự mình giúp mèo con mang nhãn tên lên, quản gia Từ vội vàng nói: "Ông chủ, nó còn chưa được tắm rửa."

"Buổi chiều sao lại chưa tắm?"

Quản gia Từ có chút ngượng ngùng nói: "Chúng tôi không ai có kinh nghiệm nuôi dưỡng mèo, buổi chiều đều bận rộn học tập.... Nghe nói mèo đều rất sợ nước, để chúng nó tắm rửa giống như đánh giặc vậy, cho nên vẫn nên cẩn thận tìm hiểu thêm thì tốt hơn."

Kỷ Trường Cố một tay ôm lấy bụng mèo con, một tay nâng chân dưới của nó ------- ban ngày anh đã tìm cấp dưới hỏi qua tư thế ôm mèo chính xác.

"Ông cứ làm việc của mình đi, vừa lúc tôi muốn tắm rửa nên tiện thể sẽ tắm cho nó luôn."

"Cậu chủ?"

Không chỉ có quản gia Từ chấn động, ngay cả Thẩm Linh Chi cũng cạn lời.

Trời ạ, vừa đến đã tắm uyên ương? Việc này cũng quá kích thích rồi!

Mắt thấy Kỷ Trường Cố ôm cô rời đi, cô gấp đến độ kêu "meow meow meow".

Quản gia Từ hì hục đuổi theo: "Cậu chủ ngài xem này, hình như mèo con biết sắp phải tắm rửa nên đang chống đối đó. Loại việc nhỏ này cứ giao cho tôi đi, lỡ ngài bị mấy móng vuốt cào trúng, phá tướng thì phải làm sao bây giờ?"

Kỷ Trường Cố vẫn không thay đổi quyết định: "Tôi không tệ đến mức chỉ một con mèo cũng không đối phó được."

Quản gia Từ thấy thái độ kiên quyết của anh nên chỉ có thể từ bỏ.

Thẩm Linh Chi vốn đang nỗ lực kháng cự, đến khi phát hiện Kỷ Trường Cố đi vào phòng ngủ thì não cô chợt lóe lên, lúc này mới yên tĩnh trở lại.

Phải rồi, để anh tắm rửa cho thì cô sẽ có thể quang minh chính đại ở trong phòng của anh lêu lổng đúng không?

Nếu anh thật sự là hung thủ, có lẽ sẽ có thể tìm được manh mối gì đó ở đây!

Kỷ Trường Cố cảm nhận được hình như mèo con trong ngực đã "từ bỏ chống cự", ánh mắt vốn lạnh nhạt lại có thêm ý cười, lòng bàn tay đặt ở ngực cô xoa xoa: "Chi Chi, lát nữa mày ngoan ngoãn một chút, tao sẽ thưởng cho mày."

Thẩm Linh Chi: "..........." Tổng gíam đốc, ngài đại nhân đại lượng buông tha cho ngực tôi được không?

Quá trình tắm rửa ngoài ý muốn diễn ra vô cùng hài hòa.

Tất nhiên Kỷ Trường Cố sẽ không thể nào cùng một con mèo tắm uyên ương.

Thẩm Linh Chi ngồi bên trong chậu nước, người đàn ông quần áo chỉnh tề, tay áo hơi hơi vén lên lộ ra đường cong rắn chắc của cánh tay. Ngón tay với những khớp xương hiện lên rõ ràng đang xoa bọt, ôn nhu hữu lực** mà cọ rửa toàn thân cho cô. Tuy rằng cô cảm giác động tác ở tay của anh làm có chút sắc tình, mông và ngực cô đều bị anh dùng mức độ khác nhau mà xoa nắn, nhưng..... Tốt xấu gì người ta cũng đang giúp cô tắm rửa. Chuyện này nếu đổi thành để cô dùng hai cái chân béo ngắn của mình tự làm thì đúng thật là không làm được.

** Ôn nhu hữu lực : có lực tác động lên nhưng lại làm dịu dàng, ôn nhu.

Sau khi tắm xong, cô nằm lên trên đùi anh, chờ anh lấy máy sấy giúp cô thổi khô lông.

Cơ thể của mèo thật sự mảnh mai, một chút sức gió từ máy sấy cũng làm cô cảm thấy rất áp lực. Cảm giác bản thân sắp bị thổi bay. Cô nhắm mắt mèo lại, hai cái móng thịt ở không trung giãy giụa lung tung, đến khi chạm phải một vật đang nhô lên thì cô liền buông lỏng ra.

Máy sấy bỗng nhiên ngừng lại, thân thể của cô cũng bị đổi hướng.

"Mèo con háo sắc, chạm vào chỗ nào đó?"

Thẩm Linh Chi sửng sốt, vừa rồi cô sờ chính là... Khó trách nó nóng nóng, lại còn hơi mềm nữa...

Sờ lên vật kia rồi mới thấy hình như còn to hơn so với khi nhìn đó.

A a, không đúng, cô hiện tại sao lại tạo thành cái danh kỳ cục "Con mèo chuyên nhìn chằm chằm vào háng"! ( tui th vi bà con cô bác cái danh nó y chang vy ch hng phi Chanh chế :v )

Thẩm Linh Chi hổ thẹn vô cùng nên liền yên tĩnh lại.

Làm khô lông xong, Kỷ Trường Cố giúp cô đeo lại nhãn tên, thu lại máy sấy rồi đi tắm rửa.

Mắt mèo của cô sáng ngời, lập tức dùng những bước chân lung lay không vững đi lục soát khắp nơi như chó nghiệp vụ. Phòng anh rất sạch sẽ, hai màu trắng đen đơn giản. Phòng nghỉ ngơi của anh dường như thật sự chỉ dùng để nghỉ ngơi, trừ bỏ đồ dùng cơ bản ra thì không có thêm đồ gì khác. Thẩm Linh Chi tìm một vòng cũng không có thu hoạch gì thì có chút ủ rũ.

Đột nhiên, từ xa xa cô nhìn thấy trên đầu tủ giường có để một chồng giấy.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô rằng có chuyện đáng ngờ! Thẩm Linh Chi vội vàng phóng lên tủ đầu giường. Trái nhảy một cái, phải nhảy hai cái, duỗi cái tay vừa nhỏ vừa ngắn liều mạng đu lên.

Huhu, thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa!

Cuối cùng tệp đựng giấy đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà rơi xuống.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng tắm lại mở ra. Kỷ Trường Cố mặc một bộ áo tắm dài màu đen che thân, tay xoa mái tóc ngắn đang ướt dầm dề, đem cảnh này thu hết vào mắt. Ánh mắt anh dừng lại một chút, tỉnh bơ bước nhanh đến, trước khi Thẩm Linh Chi nhào tới đã nhặt giấy lên.

"Meow meow meow~"

Từ từ, để tôi xem cái đã!

Thẩm Linh Chi gấp đến độ lại bắt đầu nhảy lên, anh chỉ nhẹ cúi người xuống, đầu ngón tay điểm nhẹ một cái lên đầu cô.

"Nghịch ngợm."

Cuối cùng Thẩm Linh Chi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Kỷ Trường Cố cầm tệp giấy đi về hướng thư phòng.

Thật ra mới nãy cô có nhìn được một chút.

Tiêu đề viết: Báo cáo sự kiện điều tra án của Thẩm Linh Chi.

Một người đàn ông từ xưa đến nay không quen biết, vì sao lại muốn điều tra án tử của cô?

.HẾT CHƯƠNG 4

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info