ZingTruyen.Asia

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 39: Triền miên (hơi H)

tiemnhachanh


.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh

.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh


P/s: Chương mới chương mới đây. Hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho Chanh có thêm nhiều động lực ra chương mới nha.

Chanh sẽ cố gắng edit nhanh để tránh việc bận lại phải dồn chương. Nên nếu trong quá trình đọc có gì sai sót thì mọi người cmt góp ý nhẹ nhàng giùm Chanh thôi nha. Khi rảnh Chanh sẽ sửa lại ^^

LƯU Ý: Những bạn là thành viên trong group kín: Góc nhỏ của Chanh. Bấm vào group để xem bài lọc mem và làm theo hướng dẫn để tránh bị lọc nha ^^.

.

.

Kỷ Trường Cố quấn lấy cô cả nửa ngày, thì ra chính là vì muốn nói cái này.

Thẩm Linh Chi bực mình mà đánh vào eo anh, "Khinh thường tửu lượng của em thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lòng vòng quanh co!"

Cô không ý thức được, thân phận Diệp Phiên Phiên này chưa từng uống rượu trước mặt Kỷ Trường Cố, anh làm sao mà biết được tửu lượng của cô kém.

Thân người cao dài của Kỷ Trường Cố chắn ở giữa hai chân cô, bàn tay to lớn đỡ lấy vòng eo của cô, không cho cô nhảy xuống bàn.

"Tức giận?"

Giọng nói trầm thấp của anh quá mức dễ nghe, tay rốt cuộc cũng nhẹ nhàng xoa đến một bên vú vốn bị bỏ rơi kia.

Thẩm Linh Chi có tâm tư gì, anh làm thế nào lại không nhìn ra được.

Cô chọn trở về vào ngay thời điểm này, đơn giản chính là vì muốn điều tra ra hung thủ đã ra tay giết mình. Anh cũng không hy vọng cô tiếp xúc với những việc nguy hiểm như vầy. Nhưng nếu không cho cô một chút hy vọng, chắc chắn cô sẽ lại chạy trốn mất.

"Nhưng như em đã nói, vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn, em có phải hay nên cùng anh đến văn phòng, để cho em tiếp tục là hộ lý chăm sóc cho anh, vậy có được không?"

Việc này cũng rất được đi.

Thẩm Linh Chi nhấp môi cười trộm, bắt đầu tính toán kế hoạch lớn để điều tra.

Kỷ Trường Cố rũ mắt nhìn chằm chằm cô một lát, lại lần nữa ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, liếm láp lên nốt ruồi lệ đỏ kia.

Ngày hôm sau, Thẩm Linh Cuối cuối cùng cũng ý thức được, cái mà Kỷ Trường Cố gọi là "đến làm hộ lý chăm sóc", lại chính là đem cô nhốt ở phòng nghỉ riêng của anh!

Thẩm Linh Chi vô cùng buồn khổ, lại không dám tùy tiện đi ra cửa.

Ngoài cửa chính là văn phòng tổng tài, lại đi tiếp ra ngoài chính là có một đám bí thư cùng nhân viên quản lý cấp cao.

Nếu cô cứ nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, khẳng định sẽ bị phê bình cùng bàn tán, hỏi thăm không được tin tức gì, chỉ sợ lại còn trêu chọc thêm việc phiền toái gì đó.

Bất quá cũng may mắn, thính giác của cô nhanh nhạy.

Người thường nếu ở trong phòng này chắc chắn sẽ không nghe được âm thanh bên ngoài, như cô lại có thể nghe được đại khái một chút.

Chẳng hạn như giờ phút này, trong văn phòng của Kỷ Trường Cố hình như có một vị thân tín đến, lòng đầy căm phẫn mà phê phán Kỷ Vĩnh Lương âm hiểm xảm trá ra sao, lại có thể đem hợp đồng có giá trị cả ngàn vạn ra âm thầm gây khó dễ phá hư nó, đã có tuổi lại còn muốn cùng cháu trai mình tranh đoạt quyền kinh doanh của công ty, thật là đã xấu còn không biết xấu hổ, bala bala....

Thẩm Linh Chi nghe xong cả nửa ngày mới biết được, Kỷ Vinh Lương là nhị thúc của Kỷ Trường Cố.

Bị chính người thân của mình không ngừng tính kế, vị trí tổng tài này của anh làm cũng thật không dễ dàng gì.

Liên tiếp nghe được chuyện phá hoại mấy ngày nay, Thẩm Linh Chi không chút do dự đem Kỷ Vĩnh Lương trở thành người bị tình nghi số 1.

Kế tiếp là nên suy nghĩ cách đối phó, làm thế nào để tiếp cận Kỷ Vĩnh Lương.

Thẩm Linh Chi ngồi xếp bằng ở trên giường trong phòng nghỉ, lại bắt đầu dùng máy tính đăng nhập vào tài khoản QQ.

Biểu tượng chim cánh cụt của tên nick "1" kia vẫn như cũ xám xịt, không có online.

Góc phải bên dưới, ảnh đến từ "Mùa Mưa Triền Miên" lại hiện lên liên tục.

Mấy ngày nay Dư Cẩn Chi gửi cho cô rất nhiều ảnh chụp, vẫn là cách thức quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc, đơn giản chính là cô ta cùng Kỷ Trường Cố cùng ngồi ở ghế sau xe, Kỷ Trường Cố cùng cô ta dùng cơm trưa, Kỷ Trường Cố cùng cô ta đi dạo phố...........

Sau đó, cô ta còn tự cho là bản thân ngây thơ hồn nhiên mà giải thích.

[ Anh Trường Cố đang nghỉ trưa với em, thoạt nhìn có chút mệt, may là có em nhắc nhở anh ấy nghỉ ngơi, chị dâu mau khen em đi ~ ]

[ Anh Trường Cố cùng em đi mua thật nhiều quần áo a, đều đã mua quá nhiều rồi, chị dâu hay là em đưa qua cho chị vài bộ nha, nếu không để quá nhiều sẽ rất lãng phí ~ ]

Nhưng mà Thẩm Linh Chi biết rất rõ, gần đây tập đoàn Kỷ thị cùng Dư thị hợp tác, cái gọi là cùng cô ta ăn cơm rồi ngồi xe đi dạo phố, bên người chắc chắn có cả một đống người cùng đi theo, chính là kiểu hình thức giao tiếp công việc, cũng chẳng phải không gian ái muội của thế giới hai người.

Cho nên mỗi lần Thẩm Linh Chi nhìn thấy, liền giống như đang xem diễn vậy, không đau không ngứa mà trả lời vài câu, sau đó offline.

Chậc, cô gái này thật sự rất nhàm chán.

Mà mới hôm nay, Dư Cẩn Chi nhắn tới một tin [ Chị dâu, hiện tại anh Trường Cố đang rất bận, không có thời gian nhận điện thoại của chị, chị đừng gọi điện đến nha ~ một lát nữa anh ấy sẽ gọi cho chị sau ~ ]

Lời này thật sự là làm cho người nghe phải suy nghĩ miên man.

Thẩm Linh Chi lại biết rất rõ, Kỷ Trường Cố là đang mở cuộc họp hội nghị vô cùng quan trọng, sẽ tạm thời đem điện thoại giao cho bí thư giữ, chỉ có khi có cuộc gọi khẩn cấp gọi đến mới đưa lại cho anh. Cho nên nói, lúc này Dư Cẩn Chi đang ở bên ngoài văn phòng tổng tài nha.

Có nên hay không nên đi ra ngoài dọa cô ta một trận?

Thẩm Linh Chi tặc lưỡi mà nghĩ.

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, rốt cuộc cũng không có làm, cô lắc lắc đầu để giảm cơn buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, cảm giác thân thể đột nhiên bay lên không trung một chút, cô lập tức bừng tỉnh, theo phản xạ tự nhiên mà ôm lấy cổ của người đàn ông trước mắt.

Thẩm Linh Chi cảm nhận được hơi thở nam tính thuần hậu, thân thể liền thả lỏng trở lại, "Là anh à, đã họp xong rồi?"

Cô nhắm mắt lại, người mềm như bông mà dựa vào lồng ngực anh, giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

Kỷ Trường Cố hôn lên giữa trán cô, thấp giọng "Ân" một tiếng.

Mới vừa kết thúc xong hội nghị dài dòng, anh liền gấp đến không chờ nổi muốn ôm lấy tiểu gia hỏa này, sự tồn tại của cô trong lòng anh đặc biệt phong phú. Giống như bị cái gì đó lấp đầy, tràn ngập dòng nước ấm cơ hồ muốn tràn cả ra.

Thẩm Linh Chi bị ôm ngồi ở trên đùi anh, anh bắt đầu xử lý văn kiện.

Cô tập mãi đã thành thói quen, nhẹ nhàng ngáp một hơi, cọ vào ngực anh tiếp tục ngủ.

Kỷ Trường Cố không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn người con gái trong lòng mình, vẫn còn nhớ rõ thời điểm ngày đầu tiên đem cô ôm lại đây, cô còn bày ra vẻ mặt kinh sợ chất vấn anh đang phát điên cái gì, không sợ bị người khác nhìn thấy sao. Hiện tại nên khen ngược lại cô rồi, lại ngủ ngon lành.

Chính là, không khỏi đến ngủ cũng quá là thơm.

Cô gái mặc váy hoa màu trắng, tựa hồ ghét bỏ đùi của anh quá ấm, cặp mông vểnh mềm vẫn luôn không an phận mà dịch tới dịch lui, làm váy bị kéo lệch lên đến trên cái đùi trắng nõn nà, quần lót ren màu trắng như ẩn như hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không ngừng cọ vào vị trí tim của anh. Mềm mại thơm ngọt giống y như một đóa kẹo bông gòn muốn tiến hóa tan chảy vào trong lòng anh.

Ánh mắt Kỷ Trường Cố càng thêm trầm lại, đóng lại nắp bút máy, ngón tay xoa mặt cô, như có như không mà vuốt ve.

Thẩm Linh Chi cảm thấy có chút ngứa, ưm một tiếng, phất rớt tay anh.

Bàn tay to lớn vừa đúng lúc dừng ở trên bộ ngực no đủ của cô. Kỷ Trường Cố làm sao có thể cự tuyệt "Lời mời thịnh tình" như thế này, hầu kết nuốt xuống, bàn tay cách một lớp áo ngực bắt đầu xoa bóp vú cô, nụ hôn liên tiếp hạ xuống trán của cô, mi của cô, mũi của cô, mặt của cô, và cuối cùng là dọc theo khóe miệng ngậm lấy môi cô.

Thẩm Linh Chi ngủ không hề có phòng bị, lưỡi lớn ở môi cô liếm qua một vòng, dễ như trở bàn tay thâm nhập vào bên trong, ăn lấy cái lưỡi phấn nộn của cô, vui sướng mà nuốt hết nước cam lộ bên trong miệng cô.

Tại sao cô lại có thể mê người đến như vậy, ăn mãi ăn mãi vẫn không cảm thấy đủ.

Bàn tay to lớn đã không thể thỏa mãn khi chỉ vuốt ve cách một lớp áo, luồn vào bên trong lớp váy, thuần thục mà đẩy áo ngực lên trên, năm ngón tay chế trụ một bên vú to tròn mềm mại, âu yếm tựa như đang xoa bóp một cục bột.

Thẩm Linh Chi cảm giác như không khí của mình bị hút hết ra ngoài, mới đột nhiên bừng tỉnh, trợn mắt nhìn đến gương mặt siêu cấp đẹp trai của người đàn ông sát mặt. Cái lưỡi to mềm của anh đang tùy ý chơi đùa trong miệng cô, vú cũng bị anh xoa đến vừa đau vừa sướng.

Trời ngó xuống mà coi, ai tới nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì vậy, vì cái gì mà tên đàn ông này lại nổi lên thú tính như vậy?

"Ngô......"

Thẩm Linh Chi đẩy đẩy ngực Kỷ Trường Cố ra.

Tay của anh ngược lại lại bắt đầu duỗi xuống, luồn vào dưới váy của cô, lòng bàn tay cách một lớp vải quần lót mà ấn lên hoa huyệt.

"A ngô........"

Dường như có dòng điện lưu đột nhiên chạy qua, cô không nhị được mà cong eo lên, đôi tay nhỏ khẩn trương nắm lấy áo vest của anh.

Rõ ràng mỗi ngày người đàn ông này đều mang theo gương mặt cấm dục, vậy mà giờ phút này lại dùng đôi mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô, nóng bỏng mà mút lấy môi lưỡi của cô, tay càng xấu xa hơn mà để ở nụ hoa* cùng phần giữa mép của hoa huyệt mà không ngừng luật động qua lại.

*Nụ hoa: hột le đó mọi người.

HẾT CHƯƠNG 39.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia