ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 38: Để anh ăn vú của em.

tiemnhachanh


.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh

.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh

P/s: Dạo này Chanh quá bận để có thể edit nhanh bộ Kiều Dưỡng này. Thật sự cần lắm 1 bạn edit về phụ Chanh. Bạn nào yêu thích Kiều Dưỡng và có khả năng thì ib cho Chanh bên wattpad hoặc facebook nha. Huhu TT^TT. Rất mong tìm được 1 bạn, chứ hiện giờ Chanh quá đuối để có thể tìm thời gian rảnh edit liên tục bộ này.

.

.

Thẩm Linh Chi sửng sốt, mèo đen mắt xanh lam.......Không phải là Dạ Phiên đó chứ?

"Nghe nói em gái của Thẩm tiên sinh khi còn sống từng nuôi mèo."

Kỷ Trường Cố nhàn nhạt bồi thêm một câu, ngón tay ôn nhu vuốt ve mái tóc cô.

Nếu cô thật sự muốn, Kỷ Trường Cố chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà đem đến cho cô.

Thẩm Linh chi hoàn toàn ngây ra, khó trách cô vẫn luôn không liên lạc được với mèo đen, hóa ra là do anh trai mang Dạ Phiên đi. Nhưng anh ấy rõ ràng không nuôi thú cưng, cho dù có là vật nhỏ lông xù nũng nịu đáng yêu thì cũng cảm thấy rất phiền toái.

Cô có thể hiểu rằng anh trai nuôi Dạ Phiên là vì muốn tưởng niệm cô không.

"Phiên Phiên?"

"Không cần đâu." Cô lắc đầu, "Nếu đã là mèo do em gái của Thẩm tiên sinh lúc còn sống nuôi, thì nên để nó ở lại bên người Thẩm tiên sinh đi."

Dạ Phiên rất lợi hại nha, cô không tin rằng Dạ Phiên không có cơ hội để trốn thoát.

Hắn lưu lại bên cạnh anh trai cô, chắc hẳn là có lý do.

Sau khi chăm sóc Kỷ Trường Cố xong, Thẩm Linh Chi trở lại biệt thự, mượn một cái laptop để sử dụng.

Bức màn trong phòng đóng kín, trên bàn chỉ mở một cái đèn, cô ngồi thẳng lưng, ngón tay thon dài như con bướm đang bay nhảy trên bàn phím một cách nhẹ nhàng. Những số liệu chi chít phản chiếu trong đôi mắt của cô, không gian xung quanh yên tĩnh càng làm tăng thêm sự khẩn trương.

Gõ cả nửa ngày trời, màn hình máy tính dần hiện lên hình ảnh không được rõ ràng cho lắm. Thẩm Linh Chi mới hơi nhẹ nhõm mà thở phào.

Cuối cùng đã xâm nhập thành công vào hệ thống giám sát đường phố của thành phố.

Rất nhiều người chỉ biết Thẩm Linh Chi là một cao thủ sửa chữa máy tính, nhưng lại không biết cô còn có một thân phận khác, không muốn người ngoài biết được.

Hacker, tên gọi là Ghost ( U Linh ).

Cô mới từ trong miệng Từ quản gia biết được địa phương mà Kỷ Trường Cố bị thương, cho nên tính toán xâm nhập vào hệ thống giám sát ở đó để xem có thể tra được dấu vết gì sót lại hay không.

Thật không may, họ đang ở trong một thành phố cũ, rất nhiều ngõ hẻm đều không có camera giám sát.

Giống như bản án tử kia của cô vậy, không có camera giám sát, không có nhân chứng chứng kiến sự việc, không có tung tích của hung thủ.

Không có manh mối gì.

Thẩm Linh Chi chỉ đành phải rời khỏi hệ thống, thử đủ cách để đăng nhập vào tài khoản QQ.

Lần trước dùng điện thoại của Phó Cảnh Hành để đăng nhập, cô cũng chưa kịp xem được gì thì đã bị anh ta xách bỏ vào ba lô.

Ể? Từ khi nào mà trong danh sách bạn bè trên QQ của cô lại có tài khoản tên "1" vậy?

*Ở bản gốc là 的小胖企, cv là "Con chim cánh cụt béo nhỏ" đây là biểu tượng của tencent QQ.

Trang cá nhân của người này sạch bóng hơn cả màn hình máy tính nữa.

[ Xin hỏi bạn là.... ]

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Thẩm Linh Chi bắt đầu xóa hết mấy quảng cáo nhấp nháy ở góc dưới bên phải hộp thoại chat.

Chậc, tất cả đều là mấy quảng cáo dẫn đến mấy trang có hình ảnh không thể giải thích được.

( Ảnh minh họa )

** Bấm vào nút trên ảnh sẽ bị nhảy đến quảng cáo trên mấy trang web mà Trình quản lí tác vụ ( Task manager ) hoặc các dịch vụ quản lý trên máy tính của người dùng vẫn chưa tìm thấy root của nó.

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Thẩm Linh Chi bắt đầu xóa hết mấy quảng cáo nhấp nháy ở góc dưới bên phải hộp thoại chat.

Chậc, tất cả đều là mấy quảng cáo dẫn đến mấy trang có hình ảnh không thể giải thích được.

Thẩm Linh Chi không chút kiên nhẫn, nổi điên lên. Và cuối cùng, bằng cách nào đó mà lại add thêm một người bạn, "Mùa Mưa Triền Miên".

Đối phương lập tức tự giới thiệu.

[ Xin chào Diệp tiểu thư, tôi là Dư Cẩn Chi đây. ]

Lại là cô ta.

Mùa Mưa, Dư Kỷ*, cô ta đúng thật là có sức sáng tạo khác người.

*Mùa Mưa, Dư Kỷ: kiểu tên đồng âm hay sao ý. Dư Kỷ là Dư Cẩn Chi và Kỷ Trường Cố.

Lúc này Thẩm Linh Chi mới nhớ tới việc đã xảy ra trong giấc mơ, Dư Cẩn Chi cũng chính là dùng cái tài khoản tên này gửi cho cô một đống hình ảnh.

Thật là làm cho người ta phiền lòng.

Cô không mặn không nhạt mà trả lời lại: [ hạnh ngộ ]

*Hạnh ngộ: rất may (vui) khi được gặp người nào đó. Hay được dùng trong xã giao bình thường.

[ Về sau chị chính là chị dâu của em, lần trước đã đắc tội nhiều với chị, vẫn mong chị sẽ khoan thứ cho em nha~ ]

Thẩm Linh Chi nhíu mày, cô gái này lại định làm cái quỷ gì nữa đây.

Về việc cô ta cùng Kỷ Trường Cố có quan hệ, hai ngày trước Kỷ Trường Cố đã nói cho cô nghe rồi. Là bạn tình_loại danh xưng này không thích hợp để cho người ngoài biết, cho nên khi tuyên bố với bên ngoài vẫn nói cô là bạn gái của Kỷ Trường Cố.

Thẩm Linh Chi nghĩ một chút, cảm thấy điều mà Kỷ Trường Cố nói rất có lý. Dù sao anh cũng là một tổng tài, vẫn cần sĩ diện, nếu mà đắp nặn lên hình tượng dâm loạn sẽ rất mất giá trị con người nha. Vậy nên cô cũng không phản bác ý kiến của anh. Tuy rằng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.

[ Được ]

Thẩm Linh Chi ngay cả dấu ngắt câu cũng lười nhắn.

Đang muốn nhắn thêm câu "Có việc bận, off trước.", Dư Cẩn Chi lại gửi qua một ảnh.

Ảnh chụp người đàn ông đang dựa người trên đầu giường đọc sách, vai trái vẫn còn quấn băng, thân trên để trần, chăn mỏng khó khăn lắm mới che lại được bụng, lộ ra ngoài là dáng người cường tráng rắn chắc mê người. Ngoài cửa sổ là đêm đen dày đặc, người con gái trong ảnh lộ ra một góc đùi trơn bóng, hình ảnh này càng làm phong cảnh trong ảnh tăng thêm vài phần kiều diễm.

[ Em đang giúp chị chăm sóc cho anh Trường Cố nha, chị yên tâm, anh ấy hồi phục rất tốt ~ ^^ ]

Thẩm Linh Chi: "....................."

ĐM, thật sự là cùng một kịch bản với giấc mơ kia sao.

Cái cô gái này chăm sóc cái gì? Chẳng lẽ không biết cô đã cùng Kỷ Trường Cố cọ qua thân thể của nhau, cơm cũng đã cùng nhau ăn xong rồi?

[ Vậy phải cảm ơn em (?>?<?)? ]

Muốn đạo đức giả với cô sao, cô không rảnh nha.

Thẩm Linh Chi mặt không chút cảm xúc mà offline, dứt khoát không lưu luyến mà đóng QQ.

Chậc, có cảm giác như bản thân không cẩn thận mà ăn phải đậu phộng hư vậy.

Ở bên kia vẻ mặt của Dư Cẩn Chi hiện lên sự kinh ngạc.

Cô ả kia....Có phải hay không đầu óc có vấn đề?

Quả nhiên Kỷ Trường Cố rất xứng với danh hiệu cuồng công tác, ở bệnh viện dưỡng thương không được mấy ngày liền xuất viện.

Mấy ngày nay, Thẩm Linh Chi vẫn luôn vắt hết óc ra để xâm nhập vào vòng xã giao của Kỷ Trường Cố, vừa thấy cơ hội tới, Kỷ Trường Cố vừa mới đi đến huyền quan*, cô liền lập tức tiến lên, ân cần mà nhận lấy áo khoác của anh, "Anh cảm thấy trong người thế nào rồi, nhanh như vậy đã xuất viện, thân thể có chịu được không?"

*Huyền quan: Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Người đàn ông vốn lãnh đạm nay trong mắt lại hiện lên ý cười, vươn cánh tay ra ôm lấy vòng eo của cô, hơi thở ái muội quanh quẩn bên tai cô.

"Có chịu nổi hay không, không phải em là người rõ nhất sao?"

Giọng nói trầm thấp, làm vành tai Thẩm Linh Chi ửng đỏ cả lên.

Trong suốt thời gian làm hộ lý riêng cho Kỷ Trường Cố, đậu hủ của cô thực sự đã bị anh ăn hết rồi, chỉ còn bước cuối cùng vẫn chưa làm thôi.

Thật sự muốn đem nhân vật "Người Tình" này ra tuyên dương khen thưởng.

Thẩm Linh Chi thuận thế giữ lấy tay của Kỷ Trường Cố, "Nhưng sự thật là thân thể của anh không có khỏe hoàn toàn nha, ngày mai anh đi làm, sẽ phải xã giao rất nhiều đi? Em ở đây cũng rất nhàn rỗi, không bằng để em đi giúp anh chắn rượu?"

Cô hoàn toàn không chú ý đến cánh tay của anh bị cô ôm lấy, làm cho bộ ngực cọ tới cọ lui.

Thân người Kỷ Trường Cố trong nháy mắt liền căng chặt, bước đi theo bản năng cũng nhanh hơn.

Thẩm Linh Chi hết sức chăm chú mà chờ anh trả lời, không thể không đi nhanh theo bước chân của anh. Đi tới phòng ngủ mới phát hiện, không phải là cô đang đỡ anh sao? Làm thế nào bản thân ngược lại, lại bị một người đang bệnh kéo đi!

"Trường Cố, rốt cục anh........"

Bỗng nhiên cô bị ôm ngồi lên trên bàn.

Ngón trỏ của anh nhẹ đặt lên môi cô, ánh mắt sáng quắc, "Hư, trước tiên để anh ăn vú của em đã."

Mặt Thẩm Linh Chi nháy mắt liền đỏ lên, ăn.....Ăn, ăn cái gì chứ!

Tay Kỷ Trường Cố không do dự liền nhấc áo thun của cô lên, cuốn đến trên ngực cô, anh kéo đèn bàn ra, da thịt tựa như sữa bò của cô được phủ lên một tầng ánh sáng cam vàng nhạt, hiện ra vẻ ái muội. Vòng eo mềm mại tinh tế, rốn nhỏ đáng yêu, ánh đèn vàng nhạt chiếu bao quanh hai cặp vú no đủ, chiếc nơ nhỏ hình con bướm ở giữa dường như gửi đến Kỷ Trường Cố một tính hiệu "Mau đến chà đạp".

Ánh mắt Kỷ Trường Cố tối lại, bàn tay lớn dễ dàng đem áo ngực đẩy lên cao, cặp vú tuyết trắng mềm mại theo đó mà nhảy ra. Kỷ Trường Cố há miệng ngậm lấy đầu vú hồng nhạt, hút vào miệng, mút lấy không ngừng, đầu lưỡi ướt nóng thỉnh thoảng đảo đều xung quanh, ra sức nghiền nát.

Vú của cô thơm ngọt mềm mịn, Kỷ Trường Cố mút đến ngon lành, tấm tắc ra âm thanh.

Thẩm Linh Chi ôm lấy đầu của anh, từng đợt từng đợt điện lưu từ trên đầu vú truyền đến, chọc đến cả người cô nhẹ nhàng rùng lên.

Có chút đau, nhưng lại có cảm giác sảng khoái không thể diễn tả được.

Dần dần, vú bên còn lại cũng bắt đầu ngứa.

Nhưng anh lại cứ như một ác ma, chỉ lo chiếu cố một bên, bên còn lại lại hoàn toàn không động đến, ngay cả chạm cũng không thèm chạm vào.

Thẩm Linh Chi đành phải chịu đựng cảm giác thẹn thùng mà nhắc nhở anh, "Còn bên kia....."

"Bên kia nào?"

Kỷ Trường Cố nhả vú ra, giọng nói trầm thấp nhiễm mùi tình dục mà trở nên khàn khàn, mê người đến cực điểm.

"Nhũ, vú......"

"Hả? Anh không có tìm hiểu qua môn sinh vật, nghe không hiểu."

Anh mà thật sự nghe không hiểu á, có quỷ mới tin!

Thẩm Linh Chi bực mình, gương mặt đỏ ửng hít sâu một hơi, "Vú, vú bên kia, anh mau ăn nó......"

Kỷ Trường Cố lại ngẩng đầu, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, môi mỏng hôn lên khóe môi cô, "Em xem em đó, mút vài cái liền mềm, nếu lại mút thêm chốc lát nữa, phỏng chừng liền yêu cầu anh "làm" em. Em như vậy, anh làm sao có thể yên tâm để em chắn rượu thay anh?"

HẾT CHƯƠNG 38.

----------------------------------------------

Chanh: Bớ người taaaaa, ra đây mà coi đồ lưu manh họ Kỷ.






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com