ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 33: Viên thuốc đó thật sự là xuân dược

tiemnhachanh

.Editor: H

.Beta: Chanh

.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh

P/s: Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao đến bệnh viện? Ai bị thương? Chương sau sẽ giải đáp.

45 vote đăng tiếp chương 34. Không đủ vote sẽ không lên chương, mọi người cố gắng nào.

.

.

"Kết thúc nghĩa là sao? Chi Chi, anh đúng là đang nghiên cứu em, nhưng anh...."

Hơi thở hồng hộc của Phó Cảnh Hành lướt qua cổ cô, môi hắn hé mở, nhưng lại không biết biện hộ thế nào.

Thẩm Linh Chi nhắm mắt lại, "Tôi không cần một người bạn trai suốt ngày coi tôi là vật thí nghiệm."

"Chi Chi, đừng..."

Hắn dường như đoán được cô sẽ nói cái gì, tay hắn run rẩy, dùng giọng điệu gần như khẩn cầu.

Trái tim cô chua chát và chai sạn, gần như mềm yếu.

Trong ánh đèn nhấp nháy, cô nhớ khi nãy hắn cũng nắm chặt con chuột bạch thí nghiệm bằng đôi tay này.

Phó Cảnh Hành luôn khẩn trương với các vật thí nghiệm.

Cuối cùng cô cũng khiến trái tim mình trở nên tàn nhẫn, "Phó Cảnh Hành, đừng để tôi hận anh."

Lời của cô, từng chữ như đâm thẳng vào trái tim hắn.

Phó Cảnh Hành run rẩy dữ dội, phòng nghỉ vừa yên tĩnh lại ấm áp nhưng cơ thể hắn thì tựa như bị dính hơi lạnh của tuyết mùa đông tháng mười hai, lạnh kinh khủng.

Cô thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn, từng bước một lướt qua hắn.

Từ đó về sau đi ra khỏi thế giới của Phó Cảnh Hành.

Thầm Linh Chi ngơ ngác mở mắt ra, đại não nhất thời chậm chạp, cảm giác mơ mơ màng màng chua xót vẫn còn lưu lại trong lồng ngực.

Lại là....một giấc mơ tiên đoán?

"Đ*!"

Người đàn ông trên giường bất ngờ chửi bới.

Mèo con nằm dưới giường vẫn chưa tỉnh dậy, lỗ tai đầy lông giật giật, ngơ ngác nhìn nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy dục vọng nam nhân cao ngất, uy áp ngất trời.

Đêm hôm qua, dưới ánh đèn mờ ảo, lần đầu tiên cô quan sát hạ bộ cương cứng của hắn rõ ràng như vậy.

Thân gậy thịt màu nhạt, phần quy đầu màu hồng sẫm, những đường gân xanh hung bạo thể hiện sức sống tràn trề của nó, phần mã mắt vẫn tiết ra chất tiền tinh dịch trong suốt dính nhớp. Vũ khí sắc bén quật cô chết đi sống lại vào đêm qua thật là...to và dài.

Đây là "Chào cờ" trong truyền thuyết sao?

Tối hôm qua làm lâu như vậy mà hắn ta vẫn còn hưng phấn đến thế?

Phó Cảnh Hành không để ý đến cặp mắt mèo con đang híp lại với sự trân trối và cạn lời dưới gầm giường, nhìn đống hỗn độn ướt một nửa trên giường, hắn mở chai nước khoáng rồi há mồm uống ngụm to, sốt ruột gãi đầu.

Mẹ nó hắn đúng là vừa nằm mộng xuân vừa thẩm du à, chẳng lẽ thèm phụ nữ đến phát điên rồi sao?

Nhưng mà, đó thật sự là mơ thôi sao?

Xúc cảm mềm mại đó, rõ ràng là chân thật đến khó tin.

( truyện được đăng duy nhất tại wattpad Tiệm nhà Chanh. Xuất hiện ở nơi khác đều là ĂN CẮP. Ủng hộ bọn ăn cắp, bỏ qua chính chủ edit thì lập tức KHÓA TRUYỆN. Tới đó tự edit mà đọc, đừng đem lí do: CHỖ NÀO TIỆN THÌ ĐỌC CHỖ ĐÓ, ra để giải thích. )

Phó Cảnh Hành thô bạo kéo tấm ga trải giường, ném vào máy giặt, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Khi một người và một mèo bước ra khỏi phòng ngủ, Dương Đại Điêu đã mua bữa sáng, ngồi ở chỗ mình mà ngáp dài.

"Đại ca, chỗ anh có hàng xóm mới chuyển đến à? Rồi anh đem hộp thuốc thôi tình dược tặng người ta làm lễ gặp mặt luôn hay sao?" Nói đến đây, Dương Đại Điêu bất bình, "Anh không biết đâu, đêm qua có thằng mãnh nam nào như chạy mô tơ điện vậy, XX hết nửa đêm luôn, XX thì XX thôi, suy cho cùng cũng là góp phần vào sinh sản của loài người. Nhưng cặp đôi đó còn cố tình ư ư á á, kêu dâm đãng vô cùng, đặc biệt là tên đàn ông, rầm rì rên dâm đãng vô cùng, em nghe mà nổi da gà, phim porn còn không dâm đãng đến vậy nữa. "

Làm hại Dương Đại Điêu mất ngủ cả đêm, biến ra một cặp mắt gấu trúc.

Mắt Thầm Linh Chi trợn tròn, Fuck! Cái viên thuốc viên đó đúng là thuốc kích dục mà!

Phó Cảnh Hành nghe xong còn thấy khó chịu hơn, hắn nhét bánh sandwich vào miệng Dương Đại Điêu, "Ăn cũng không làm mày ngậm miệng đi được."

Hai người đàn ông đã im lặng tầm ba phút hơn. Sau đó, Phó Cảnh Hành đột nhiên nói, "Tối qua ai đưa tao về?"

"Tất nhiên là người anh em của anh rồi."

"Trừ mày ra?"

"Không có ai." Dương Đại Điêu nuốt miếng sandwich, thề thốt, "Đại ca yên tâm, em sẽ không bao giờ để bất kỳ người khác giới đáng ngờ nào tiếp cận anh."Có lần, một người phụ nữ nhân lúc cậu ta không chú ý đã đưa Phó Cảnh Hành đến khách sạn. Khi cậu ta mang theo bạn gái đi tới, Phó Cảnh Hành đang né tránh cô nàng mất liêm sỉ kia, rồi cái cô gái khỏa thân đột nhiên đè lên người Dương Đại Điêu....Đến giờ Dương Đại Điêu vẫn nhớ đến biểu cảm muốn giết người của bạn gái, mẹ nó chua chát vl. Từ đó về sau, cậu ta kiên quyết không để cho đại ca đang say bị người khác phái bê đi.

Nhưng khi nghe đến đây, sắc mặt Phó Cảnh Hành cũng không đẹp hơn.

Mãi cho đến khi Dương Đại Điêu nhắc đến vết thương của mèo con, hắn mới tạm gác tâm trí và bế mèo lên. Vết thương trên lưng mèo con đã đóng vảy và dần hồi phục tốt, hắn xoa đầu mèo con một cách tùy tiện, trong lòng chợt nhớ đến giấc mộng xuân đêm qua.

Chi Chi trong mơ, trên lưng .... cũng có vết thương.

Thẩm Linh Chi thì nghĩ đến Phó Cảnh Hành trong giấc mơ của mình, bị hắn ta xoa đầu đến xù lông.

Khi hắn đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, cô lập tức nhảy khỏi đầu gối của hắn, chạy đến cửa sổ kiểu Pháp.

Trong đầu cô đang cố gắng thần giao cách cảm với Dạ Phiên, Phó Cảnh Hành có thể loại khỏi danh sách nghi phạm kẻ sát nhân lúc này, cô nên đi rồi.

Nhưng cô gọi rất lâu rồi nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Là do đây là tầng 25 nên Dạ Phiên không đi lên đây được? Hay tên đó vui chơi quên cả trời đất mà quên mất cô, hoặc là bị cái gì đó làm chậm trễ.

Đến giờ, cô vẫn chưa biết gì về Dạ Phiên cả.

Bộ dạng của Dạ Phiên cô cũng mơ hồ không biết rõ, thân phận thì không biết gì, mỗi lần đều là Dạ Phiên chủ động liên lạc với cô, còn cô chỉ có thể chờ đợi một cách thụ động.

Thẩm Linh Chi đợi hai ngày.

Đột nhiên, Phó Cảnh Hành nhận được một cuộc điện thoại, trong cuộc trò chuyện, bên kia liên tục nói còn hắn thì lười nhác chơi với cây bút, chậm rãi, động tác hắn dừng lại, hơi nhíu mày nhìn con mèo con nằm một bên.

"Được rồi, tôi đã biết." cuối cùng Phó Cảnh Hành nói.

Thẩm Linh Chi không biết chuyện gì, trực giác cô cảm thấy cuộc gọi đó có liên quan đến mình.

Quả nhiên, hai mươi phút sau, một người đàn ông trẻ trong bộ vest và đôi giày da vội vã đến phòng khách.

Thẩm Linh Chi nhận ra anh ta, là trợ lý của Kỷ Trường Cố - Lương Trị.

Lương Trị vụng về bế con mèo con lên, vẻ mặt nghiêm túc lộ ra vẻ biết ơn, "Chuyện xảy ra đột ngột, cám ơn anh Phó đã hợp tác."

Phó Cảnh Hành nhướng mắt, "Nhớ quay lại."

Sau đó lòng bàn tay to của hắn vò đầu mèo con: "Tiểu đáng thương, đừng nhìn tao như vậy, tao sẽ luyến tiếc. "

Ui chao...Tên đàn ông này vò đầu cô đau quá.

Khi Thẩm Linh Chi còn đang bị vỗ đầu, cô đã bị Lương Trị ôm đi.

Cô lập tức bối rối.

Chờ đã, tại sao không ai hỏi ý kiến ​​của cô vậy, quyền lợi của mèo đã nói đâu? Thằng ranh Phó Cảnh Hành này, không lẽ hắn ta bán cô đi?

Lương Trị đưa mèo con vào xe. Kỷ Trường Cố không có ở đó, bầu không khí trong xe nghiêm trọng không thể giải thích được.

Anh ta trả lời hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, cô không dám thở dốc, thành thật thu móng vuốt, mắt mèo cảnh giác nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ xe. Kỷ Trường Cố đã dùng cách gì để khiến Phó Cảnh Hành sẵn sàng giao cô và ra khỏi đây vậy?

Xuống xe, cô nhận ra rằng đây là một bệnh viện.

Chính là bệnh viện mà Kỷ Trường Cố đưa cô tới hồi trước.

HẾT CHƯƠNG 33.

( 14.4.2021 -> Beta lại xưng hô )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com