ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 3: Chạm vào ngực

tiemnhachanh


Editor: Chanh

Meow, làm sao đây, làm sao đây!

Thẩm Linh Chi gấp đến độ lấy móng thịt cuống cuồng cào đầu mèo của mình.

Ai cũng biết chức vị tổng giám đốc này công việc luôn bề bộn, lỡ như hôm nay anh bay tới nơi nào công tác, mười ngày nửa tháng cũng không thấy hình bóng đâu, chờ anh trở về thì mộ cô chắc đã xanh cỏ.

Được rồi, đánh cược vậy!

Mèo con tai cụp cong lưng nhỏ xuống rồi lấy hết sức bình sinh bổ nhào ra giữa đường, sau đó lấy tư thế nhược liễu phù phong* ngã xuống đất, mở to đôi mắt mèo ngập nước đáng thương mà nhìn về phía tài xế, ý đồ muốn dùng ánh mắt vượt qua sự khác biệt giống loài để giao lưu.

*Nhược Liễu Phù Phong : yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.

Những tài xế bình thường nếu nhìn thấy mèo con nhỏ bị thương nằm giữa đường đi đều sẽ dẫm phanh lại.

Nhưng mà, xe lại không ngừng.

Có lẽ cô lao tới quá chậm, nằm vào góc chết trong tầm nhìn của sư phó** lái xe.

**Sư phó: là tài xế, người lái xe bên VN mình.

Chịu đủ đả kích nên mắt mèo của Thẩm Linh Chi đã ngập nước mắt.

Không lẽ lại xui xẻo như vậy chứ!

Mắt thấy chiếc xe muốn cán ngang đỉnh đầu mèo của cô mà đi qua, mèo đen từ đầu đến cuối luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng nhịn không được mà phát ra âm thanh giễu cợt.

[....Ngu ngốc muốn chết.]

"Meow!"

Một tiếng mèo kêu cực kì bi thảm cắt ngang phía chân trời, vọng lên những phiến lá xanh, chim chóc bị hoảng sợ bay lên.

Thẩm Linh chi trợn mắt há hốc mồm.

[ Dạ Phiên đại ca, tiếng kêu của cậu thật sự có linh tính đó.] Lấy đi ăn vạ chuẩn cmnr!

[ Cô câm miệng. ]

Xe không phụ sự mong đợi của mọi người mà ngừng lại.

Tài xế là một người đàn ông trung niên tinh thần nhìn có vẻ phấn chấn, tây trang giày da, khuôn mặt hiền lành, chú xuống xe nhìn đến chỗ mèo đen có đôi mắt lam ngồi ngay ngắn ở bên cửa sắt, hoàn hảo không bị thương gì. Chú nhẹ nhàng thở ra, nói với người trong xe: "Ông chủ, chỉ là trò đùa dai của con mèo thôi."

Thẩm Linh Chi vừa nghe lời này, vội vàng gân cổ lên kêu hai tiếng.

Trọng điểm là tôi nè, là tôi đây nè!

Tài xế quả nhiên hơi sửng sốt, sờ đến chỗ đầu xe cúi người nhìn xuống, đập vào mắt có thể thấy được một con mèo tai cụp màu trắng nghiêng lệch ngã xuống đất. Trong lòng chú hoảng sợ, không dám lộn xộn vội vàng quay lại ghế điều khiển.

"Ông chủ, dưới đầu xe có một con mèo, không biết có phải bị xe đâm bị thương rồi không."

Nội tình bên trong những gia đình thâm hậu giàu có, phần lớn đều chú ý đến "Tích thiện hành đức", nhà họ Kỷ chính là một trong số đó.

Cửa sau xe mở ra, một đôi giày da thủ công màu đen đạp xuống xi măng trên mặt đất.

Lạch cạch, lạch cạch-------

Bên tai Thẩm Linh Chi giật giật, tròn xoe tròng mắt nhìn theo phương hướng hoạt động của đôi giày kia, anh ngồi xổm xuống. Bỗng nhiên tầm mắt cô không kịp phòng ngừa mà dừng ngay giữa đũng quần của , ẩn sau lớp vải quần tây hiện ra hình dáng của một vật đang ngủ say, nhìn giống như....Rất lớn. Meow, cô đang nhìn gì thế!

Một đôi tay duỗi về phía cô.

Trong tưởng tượng của cô, tay của tổng giám đốc hẳn là mười ngón không dính dương xuân thủy***, bóng loáng tinh tế hoặc là mập mập tròn tròn.

*** Mười ngón không dính dương xuân thủy: nước mùa xuân lạnh lẽo, không bao giờ phải đụng vào, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.

Mà đôi tay này lại có khớp xương rõ ràng đến không tưởng, sạch sẽ thon dài, vô cùng đẹp đẽ.

Hình như anh không biết cách ôm cô như thế nào, hai tay ở trên người cô do dự mà khoa tay múa chân. Cuối cùng lựa chọn một tay nâng bụng cô, một tay nâng đỡ đầu cô. Trong lòng bàn tay của người đàn ông có vết chai mỏng, ấm áp khô ráo, tuy tư thế ôm mèo của anh là sai cách nhưng bởi vì lòng bàn tay anh to rộng nên thành ra ôm cô rất vững vàng.

Nhưng! Mà! Tay của anh đang đè ở trên ngực cô đóóó!

Tay người đàn ông vừa lớn lại vừa ấm nóng, dường như hoàn toàn bao bọc lấy vòng ngực tuyết trắng đầy đặn của cô. Cô nóng đến mức hai chân đều mềm nhũn ra.

Vậy mà lại bị tập kích ngực!

Thẩm Linh Chi phẫn nộ muốn từ lòng bàn tay người đàn ông nhảy xuống, nhưng lại lo ngại chiều cao của anh quá cao, cô ngó mắt liếc xuống một cái đã sợ hãi.

Đối với một con mèo tàn phế như cô, từ đây nhảy xuống chắc chắn sẽ gãy xương.

Thẩm Linh Chi lắc cái đầu tròn vo, bỗng nhiên một tia sáng hiện lên trong đầu, thân thể nhỏ bé lén lút mà cọ cọ một chút, liền đem thân thể của mình ở trong lòng bàn tay hắn thay đổi phương hướng, đưa cái bụng hướng lên trời. Haha, cô thật thông minh.

Cô thích ý mà híp mắt mèo lại. Ngay sau đó, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẩm.

Người đàn ông cuối đầu nhìn cô, ánh mắt thanh lãnh thâm thúy, dường như chút tâm tư nhỏ của cô đều bại lộ không chỗ che giấu dưới ánh nhìn chăm chú của anh. Ngũ quan của anh anh tuấn ngoài dự đoán, từng đường nét trên gương mặt đều có tính công kích, môi mỏng hồng nhuận mê người, thuộc về dạng đẹp trai đến khoa trương. Nhưng cố tình toàn thân anh lại được quần áo bao vây gọn gàng, áo sơ mi trắng sạch sẽ được cài tới nút áo trên cùng, phóng thích ra toàn bộ hơi thở lạnh lùng cấm dục. Chỉ có thể từ tây trang được cắt may khéo léo mơ hồ nhìn thấy dáng người hoàn hảo của anh.

Người bị tình nghi nhất trong vụ án của cô sao giá trị nhan sắc lại cao như vậy chứ? Đúng là không khoa học!

Kỷ Trường Cố rất có hứng thú mà nhìn mèo con lanh lợi trong lòng bàn tay mình, phiền muộn và nóng nảy mấy ngày nay tựa như đã tiêu tán đi một chút, nhưng trên mặt anh vẫn tỉnh bơ như cũ. Anh giương mắt nói với tài xế: "Đưa nó đến bệnh viện thú cưng gần đây, lên mạng tuyên bố tìm mèo bị lạc, nếu vẫn tìm không thấy chủ nhân thì đưa cho người nào yêu mèo nuôi dưỡng."

Hừm, giọng nói cũng trầm thấp có từ tính, tổng giám đốc Kỷ đúng thật là con cưng của trời.

Ngay lúc Thẩm Linh Chi còn thảnh thơi mà thưởng thức trai đẹp thì chậm rãi ý thức được ý tứ trong lời nói của anh, cả cơ thể mèo thiếu chút nữa đã giật bắn lên.

Không đúng, cái này không đúng theo kịch bản nha!

Vị tổng giám đốc lạnh lùng nhiều tiền này không phải nên vung bàn tay lên, bá khí trắc lậu***** mà nói: Đây chỉ đơn giản là một con mèo trắng, tôi nuôi. Rồi đem nó về biệt thự dưỡng thương thật tốt, ăn mặc đều phải giống với tôi một chút cũng không được thiếu sót, nếu để mèo con ốm đi, các người đừng mơ tưởng đến tiền thưởng cuối năm!

*****Theo Baidu thì nghĩa của cụm "bá khí trắc lậu" là đây. Bá khí trắc lậu hay phách khí trắc lậu, bá khí: Chỉ thói kiêu ngạo, lòng hăng hái, tài hoa hay là một chút khí thế cuồng dã. Trắc lậu: Nói một cách dễ hiểu đó là chảy xuống ở một bên. Xuất phát từ đoạn quảng cáo băng vệ sinh "Không trắc lậu." Bá khí trắc lậu: Nói đơn giản chính là có rất nhiều khí phách, băng vệ sinh cũng không ngăn được cái khí phách đó chảy ra. Nghĩa sâu hơn đó là một người nào đó có biểu hiện thái quá, làm nảy sinh chút phản cảm, so sánh người ấy với công dụng của băng vệ sinh chỉ ý muốn trêu chọc ( NGUỒN : wordpress của nhà clbtieubaihoai )

Thẩm Linh Chi nóng nảy, bất chấp việc nguy hiểm bị chạm ngực, cọ cọ người rồi lật ngược trở về, hai cái đệm thịt lót nhỏ ôm lấy một ngón tay của anh, vừa nhiệt tình chớp chớp mắt mèo vừa đáng thương mà kêu thảm........

"Meow meow meow...."

Anh không thể ném tôi xuống, tôi còn muốn điều tra anh mà!

"Meow meow...."

Tin hay không nếu anh quăng tôi vào bệnh viện thú cưng, tôi dù đầu thai thành heo cũng sẽ không bỏ qua cho anh, hừ hừ!

"Meow..... Meow......"

Tổng giám đốc đại nhân, tôi không quấy rầy anh cũng không được sao, tôi không cần đi bệnh viên đâu meow meow meow!

Thẩm Linh Chi vừa than thở khóc lóc vừa im lặng mà nghĩ, hình như cô nhìn thấy được mèo đen đang trợn mắt xem thường.

Nhưng tiếng mèo kêu mà Thẩm Linh Chi tự cho là vô cùng réo rắt thảm thiết, nghe vào trong tai Kỷ Trường Cố lại giống như đang làm nũng. Đặc biệt là khi một ngón tay của anh còn bị một đôi móng nhỏ của mèo ôm lấy, tâm vốn lãnh đạm lại như có một chút xúc động.

Tài xế đang muốn đi qua ôm lấy mèo từ trong tay Kỷ Trường Cố. Đột nhiên ai da một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, con mèo đen mới vừa rồi còn ngồi nghiêm chỉnh đã đi tới dùng miệng cắn ống quần của chú. Tài xế trước hết đành phải bất đắc dĩ mà kéo quần nói: "Đừng cắn đừng cắn, cái này không thể ăn, lát nữa sẽ cho mày đồ ăn ngon. Hả...... Cái này là?"

Cùng lúc đó mèo đen buông miệng ra khỏi quần của chú tài xế, rồi lùi qua một bên.

Tài xế nhặt vật thể kim loại màu bạc rớt ở bên đầu xe đưa cho Kỷ Trường Cố: "Ông chủ, hình như đây là nhãn tên của mèo, có cái này hẳn là sẽ càng dễ dàng tìm được chủ nhân của nó."

Kỷ Trường Cố thấy rõ chữ trên mặt nhãn, đồng tử hơi biến đổi.

"Chi Chi..."

"Meow?"

Mèo con tai cụp nằm trong tay lập tức có phản ứng, giật giật tai mèo lông xù, nghiêng đầu nhìn anh.

Kỳ thật giờ phút này Thẩm Linh Chi hoàn toàn mang vẻ mặt mộng bức******.

******V mt mng bc (脸懵): Vn t mng bc là li nói phía ĐB Trung Quc, ý là trng thái b chuyn gì đó git sm (kinh ngc, chn đng, đng hình, chết lng, bc khói li) 'ngoài khét trong sng'. Và v mt mng bc có th hiu là, sau khi b 'sét đánh' bi mt chuyn nào đó hoc ai đó, khuôn mt xut hin biu cm trn mt hc mm.

Cách dùng : – Khi bn khó lý gii v mt ngưi hoc mt chuyn, mt s c nào đó.

– Khi bn ngn tò te, cn li, chết đng or chết lng vi 1 ai hay chuyn nào đó.( ngun : 16-Nhóm nguyên soái.)

Nhãn này từ đâu ra? Còn trùng hợp có tên cô như vậy?

[ Dạ Phiên, đây là cậu nhặt được ở ven đường rồi cố ý ném ra đó hả? ]

[ Nếu không thì ở đâu? ]

Ngôn ngữ phát ra toàn là khinh bỉ.

[ Ai, sao cậu không thương lượng trước với tôi, lỡ như anh ta là tội phạm giết người thật, nhìn đến hai chữ Chi Chi thì liên tưởng đến tôi, rồi đem con mèo cùng tên với tôi giết luôn thì làm sao! ]

[ ..... Ngu ngốc. ]

[ Nè nè, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó! ]

Giọng nói của tài xế đột nhiên đánh gãy đối thoại trong đầu của cô cùng Dạ Phiên.

"Ông chủ, ngài nói trở về sao?"

"Ừ, tạm thời tôi sẽ giữ nó lại mấy ngày." Người đàn ông ôm mèo đi nhanh vào trong xe.

WHAT?

Thay đổi quá nhanh làm Thẩm Linh Chi không có cách nào tiêu hóa được.

Chuyển biến bất thình lình này chẳng lẽ là bởi vì hai chữ "Chi Chi" đã phát huy được tác dụng quan trọng nhất.

Đừng mà, thật đáng sợ.

Mãi đến khi nhãn tên của mèo được người đàn ông đưa đến bên móng vuốt của cô, Thẩm Linh Chi mới không còn gì để nói, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Trên nhãn viết là "Chi Chi***".

***Chữ "Chi" trong tên Thẩm Linh Chi là 枝, còn trong bảng tên con mèo là 吱

Làm hết hồn, cũng tại mèo đen kia mù chữ.

Tổng giám đốc Kỷ chắc chắn là vì giá trị nhan sắc của cô nên mới thu nuôi cô.

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info