ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 28: Mộ Của Cô

tiemnhachanh

.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh Chanh

.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà chanh aka Tiệm nhà Chanh


P/s: Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ tinh thần của editor nha.

_____________________^____________________


Thì ra trong tay Phó Cảnh Hàng đang ôm một bó hoa cúc trắng lớn.

Vô số những đóa hoa mềm mại được xếp chỉnh tề thành nửa hình cung tròn trước mộ của cô, tựa như pháo hoa được bắn lên trời.

Thẩm Linh Chi thấy rõ ràng chữ được điêu khắc trên mộ bia.

Mộ của Thẩm Linh Chi.

Sau đó, Phó Cảnh Hành lấy một đóa hoa với ý nghĩa "Chớ quên tôi" trịnh trọng đặt lên giữa mộ của cô.

Sắc lam u ám của cánh hoa trong bóng đêm lại như ngọn lửa nhỏ đang thắp sáng, khẽ lung lây trong gió.

Xin em đừng quên tình cảm chân thành của anh.

Đột nhiên tiếng gió bên tai trở nên nhiệt liệt, cô bỗng chốc mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn người con trai bên cạnh.

Mà hắn lại đang trầm mặc mà nhìn chữ trên mộ bia.

Thẩm Linh Chi phát hiện, đôi mắt của Phó Cảnh Hành thật sự rất đẹp, giống như viên ngọc châu lưu ly được ngâm trong bóng đêm ướt át.

Lần đầu tiên thấy được tình cảm chân thành tha thiết đến như vậy của Phó Cảnh Hành, ánh mắt tựa như làm cho người nhìn rơi vào hồ nước sâu thâm thẩm của ưu thương.

Không nên như vậy nha.

Cô cùng Phó Cảnh Hành rõ ràng chỉ mới quen nhau được bảy ngày, lại còn được xây dựng trên việc hắn đe dọa cô, ngay cả hôn môi cũng không có, không cần phải bàn tới cảm tình. Huống hồ cô còn vì một con hamster mà đá hắn, vốn dĩ hắn nên chán ghét cô mới phải.

"Em........."

Phó Cảnh Hành như nuốt phải một ngụm sỏi cát, tiếng nói vì vậy mà không giống với thường ngày rõ ràng mạch lạc.

"Em nói sẽ cùng tôi đón sinh nhật."

"Em nghĩ muốn nuốt lời, tôi nhất định sẽ không để em nuốt lời."

Thẩm Linh Chi lại ngẩn ra, thời gian này, qua 12h là đến sinh nhật của Phó Cảnh Hành? Nói đến sinh nhật, lúc ấy Phó Cảnh Hành càu nhàu nói cô ở cạnh hamster còn nhiều hơn ở cạnh hắn, cô liền thuận miệng hứa hẹn với Phó Cảnh Hành, sinh nhật của hắn nhất định sẽ ở cạnh hắn, cùng nhau đón sinh nhật. Rốt cuộc Phó Cảnh Hành vẫn luôn nhớ cho đến bây giờ? Lại nói, sau khi cả hai chia tay nhau, lời hứa hẹn này hẳn là không nên tính mới đúng.

"Lão đại, đem đồ vật mở ra được chưa?" Đột nhiên Dương Đại Điêu mở miệng.

"Được."

Lúc này cô mới phát hiện, có một cái xe đẩy đậu ở gần mộ, mặt trên có ba cái thùng giấy lớn được dùng dây thừng cố định lại.

Dương Đại Điêu lấy ra dao bỏ túi, thuần thục mà cắt băng dán trên cái rương, lấy ra một chồng giấy tiền.

Từ từ đã! Dây thừng, dao bỏ túi, băng dính.............

Thẩm Linh Chi khó mà tin được, trợn to mắt.

Cô hoài nghi nửa ngày, hóa ra Phó Cảnh Hành dùng những công cục kia chỉ là để đóng gói giấy tiền?

Rắc, ánh lửa sáng ngời, Phó Cảnh Hành dùng bật lửa bậc lửa đốt một góc trên giấy tiền.

Phó Cảnh Hành không nói nữa, chỉ là ngồi xổm xuống bắt đầu lấy một xấp nhỏ giấy tiền ra đốt.

Đôi mắt hắn là hình ảnh phản chiếu của ánh lửa đang vui sướng nhảy nhót, nhưng đáy mắt lại là một mảnh tĩnh mịch.

Thẩm Linh Chi cảm thấy mắt có chút chua sót, khó chịu.

Cảm động sao, hẳn là vậy.

Nhìn bạn trai cũ của mình chân thành mà tế bái mình, thật là một loại cảm giác khó có thể hình dung được.

Dương Đại Điêu ôm lấy mèo con, lui về sau khoảng 10m, "Để cho bọn họ đơn độc ở với nhau nhiều thêm chốc lát đi, cũng coi như là từ biệt."

Phó Cảnh Hành lẳng lặng mà đốt giấy tiền.

Khói đặc lượn lờ bốc lên, phiêu tán trong màn đêm tĩnh lặng.

Trên đỉnh đầu, mây đen hình như ngày càng nhiều.

Nỗi lòng Thẩm Linh Chi phức tạp, dời tầm mắt.

Đột nhiên, đáy mắt cô không kịp phòng bị mà nhìn thấy một bóng hình, đồng tử hung hăng co rụt lại.

Rõ ràng cách xa trăm mét, đêm lại tối đến như vậy, nhưng cố tình chỉ cần một cái liếc mắt cô có thể nhận ra ngay.

Anh trai ruột của cô, Thẩm Vọng Bạch.

Người đàn ông dựa trên thân cây ở chân núi, thân người cao lớn chắc nịch, giống như một con sói đầu đàn. Trên người ngấm một cổ hơi thở lạnh lẽo không thể tiếp cận, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, những đốm lửa từ tàn thuốc không ngừng rơi xuống giống như sao trời đang rơi.

Anh trai cô trước kia không có hút thuốc.

Chóp mũi Thẩm Linh Chi bỗng nhiên chua xót, nước mắt từng giọt từng giọt lớn thay nhau lăn xuống.

Cô cùng anh trai của cô đã gần hai năm không gặp nhau.

Còn nhớ rõ lần gặp mặt cuối cùng kia, hai anh em từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau lại đột ngột bùng nổ một trận, cô nổi giận đùng đùng mà dọn nhà ra ở riêng.

Vừa lúc đó thông báo trúng tuyển đại học cũng gửi đến, mãi cho đến lúc trước khi chết, đều là cô tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Tiền của anh trai, một đồng cô cũng không đụng tới.

Nhưng rốt cuộc bọn cô vì cái gì mà cãi nhau? Trong nhất thời Thẩm Linh Chi không nhớ ra.

Cô chỉ biết cô thực sự hối hận, nếu sớm biết trước cô lại chết sớm như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tranh cãi với anh trai đến mức ảnh hưởng đến tình cảm như vậy.

Cha mẹ qua đời từ sớm, khi đó anh cô mới 16 tuổi, con nhà người ta không lo không nghĩ chuyên tâm đi học chuẩn bị cho kì thi đại học. Còn anh thì mỗi ngày lại thức khuya dậy sớm, dưới thì lo nấu cơm cho em gái chỉ mới có 6 tuổi, trên thì lo cho việc học của em gái. Còn muốn đi làm để kiếm thêm tiền.

Cô vẫn luôn muốn lo lại cho anh trai.

Nhưng trăm triệu lần lại không nghĩ tới, cô cứ như vậy mà chết đi.

Thẩm Linh Chi khóc đến thở hổn hển, dưới ánh trăng mờ ảo truyền đến tiếng mèo kêu nho nhỏ.

Dương Đại Điêu cảm thấy trên cánh tay có chút ướt át, nhìn lên trời còn tưởng rằng trời mưa. Vừa thấy không phải nước mưa, liền đem mèo con lật ra xem, kết quả liền không thể tin được, "Mèo con, mi làm sao lại chảy nhiều nước mắt như vậy? Là bị khói hung tới mắt sao? Anh tránh xa ra một chút, tránh xa ra một chút ha......"

Dương Đại Điêu lùi ra khoảng chừng thêm 50m, mèo con vẫn còn rơi nước mắt.

Cậu ta bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống, "Nếu không, mi cùng con mèo Ragdoll này chơi cùng nhau đi?"

(Mèo Ragdoll)

Vừa rồi con mèo Ragdoll này không biết từ nơi nào chạy tới, bất thình lình dọa cho cậu nhảy dựng cả lên, còn luôn đi theo sau bọn họ.

Nơi này vốn dĩ âm khí nặng, đột nhiên lại nhảy ra một con vật sống ở nơi toàn người chết như vầy.

Bất quá vẫn may mắn là giá trị nhan sắc của con mèo này cũng rất cao, cũng không quá mức đáng sợ.

Khi Thẩm Linh Chi đang chìm trong cảm giác hốt hoảng thì cảm nhận được đệm thịt dưới móng vuốt của một con nào đó đang ôn nhu vụng về xoa lên đầu cô, một đôi mắt mèo màu xanh da trời tròn xoe đang nhìn cô, là Dạ Phiên sao? Không phải, lông con mèo này màu trắng rất xinh đẹp, nhìn to tròn mềm mại, thật sự rất giống một con búp bê vải.

Cuối cùng cô lại bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Thời điểm tỉnh lại, đã về lại nhà Phó Cảnh Hành.

Đồng hồ treo tường hiển thị đã là 12h20 trưa, xem ra một giấc này cô đã ngủ thật lâu.

Hiển nhiên Phó Cảnh Hành cũng vừa mới tỉnh ngủ, hình như hắn đã đốt giấy tiền cả một đêm, dưới vành mắt ẩn ẩn đã xuất hiện quầng thâm mắt.

Phó Cảnh Hành nghe điện thoại, đầu dây bên kia Dương Đại Điêu đang nói đám bọn họ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Phó Cảnh Hành, nói hắn nhất định phải có mặt.

Tâm tình Phó Cảnh Hành đang rất kém, nhưng vẫn rửa mặt chải đầu lại một chút rồi đi tới điểm hẹn, còn thuận tay đem cô theo.

Một bữa cơm ăn ăn rồi uống uống, sau đó chính là tiết mục đánh bài K, rất có cảm giác sống choáng ngợp trong cảnh xa hoa đồi trụy.

Đêm nay tuy là sinh nhật của Phó Cảnh Hành, nhưng hắn chỉ ngồi ở một góc, giống như mình chỉ là người ngoài cuộc. Lấy ra từng chai từng chai rượu mà uống.

Có không ít người lại khuyên vài câu, thấy Phó Cảnh Hành vẫn không nhúc nhích, liền đành phải yên lặng mà thu hồi vẻ mặt khuyên bảo. Không nghe vậy thì cứ tùy hắn vậy.

Thẩm Linh Chi phát hiện Dư Cẩn Chi cũng có ở đây, giống như vừa nghe nói Kỷ Trường Cố sẽ tới, đôi mắt của cô ta liền thỉnh thoảng lại ngó vào điện thoại.

Kỷ Trường Cố rất bận, trước nửa tiếng khi buổi tiệc kết thúc mới đến.

Kỷ Trường Cố đối diện với Phó Cảnh Hành đang say khướt mà nói chúc mừng sinh nhật, tặng quà, sau đó liền ôm lấy cô không rời.

Excuse me? Tổng tài đại nhân, rốt cuộc là anh đến ăn mừng sinh nhật của em trai anh, hay là tới chơi mèo?

Dư Cẩn Chi vẫn luôn ở bên tìm đề tài để nói chuyện với Kỷ Trường, nhưng tựa hồ anh vẫn luôn thất thần, trừ bỏ ừ thì vẫn là ừ.

Ách.....Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ?

Tới giờ tàn tiệc, Kỷ Trường Cố gọi xe đưa mọi người về, anh còn có cuộc họp hội đồng phải dự, liền chạy lấy người trước một bước.

Trước khi đi, Kỷ Trường Cố còn không quên hôn hôn lên mặt của mèo con.

Nháy mắt Thẩm Linh Chi cảm thấy sau lưng như bị kim chích.

Hiện trường có không ít người đã say, cảnh tượng có chút hỗn loạn, Dương Đại Điêu muốn đi đến đỡ Phó Cảnh Hành, vậy nên thuận tay đưa mèo con cho người bên cạnh.

Thẩm Linh Chi vừa ngẩng đầu liền thấy, ĐM, là Dư Cẩn Chi!

Tay Dư Cẩn Chi nho nhỏ lại mềm mại, thời điểm vuốt ve lông mèo hẳn sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng giờ phút này đây, cô lại có cảm giác ớn lạnh không nói nên lời.

Dư Cẩn Chi đứng ở một góc, bàn tay một chút cũng không có ý định vuốt ve mèo con, trong đầu tất cả đều là bộ dáng yêu thích khi ôm mèo vừa rồi của Kỷ Trường Cố, anh ấy khi nào lại thích nuôi thú cưng đến như vậy chứ? Bởi vì một lý do đơn giản............ Nó là mèo của Diệp Phiên Phiên.

Hiện tại Diệp Phiên Phiên rời đi không có tức, anh ấy liền vì con mèo của người con gái kia mà làm ra biết bao nhiêu chuyện.

Nếu, con mèo này chết đi? Anh ấy có phải hay không sẽ lại một lần nữa đặt tâm tư lên người cô?

Dư Cẩn Chi rũ mi mắt xuống, đáy mắt trở nên lạnh lẽo, dần dần xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng, từ trong túi móc ra một con dao.

Đầu ngón tay hơi dùng lực một chút, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng cắt rách da thịt mềm mại của mèo con.

HẾT CHƯƠNG 28.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info