ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 27: Quỷ Khí Nặng Nề

tiemnhachanh

.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh Chanh

.Được đăng tại: Tiệm Tạp Hóa Nhà Chanh aka Tiệm Nhà Chanh


.P/s: Mấy hôm nay tương tác rất tốt ( vote và cmt đều ) làm Chanh rất vui. Được tiếp thêm nhiều động lực nên tăng năng suất ra chương. Hehe, nàng nào thích Chanh ra chương đều như vậy thì hãy chăm chỉ vote và cmt để tạo động lực cho Chanh nha.

.

.


Một lúc lâu sau, Phó Cảnh Hành đem mèo con từ trong ba lô ra ôm vào lòng ngực, cất bước lên lầu.

Dương Đại Điêu vừa thấy có hi vọng, vội vàng duỗi tay, "Lão đại, anh ôm mèo theo sẽ có nhiều việc không tiện, để em giúp anh ôm nó."

Phó Cảnh Hành cười lạnh, "Chính là muốn có nhiều việc không tiện."

Càng có nhiều việc không tiện càng tốt.

Dương Đại Điêu lấy lùi làm tiến, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Phó Cảnh Hành, "Cái này, anh nên xem lại để ôn tập một chút đi?"

Phó Cảnh Hành nhìn lướt qua, nhíu mày, không chút do dự đem tờ giấy vò thành một cục ném thẳng vào thùng rác.

Thẩm Linh Chi vừa vặn cũng nhìn được, mắt mèo đột nhiên mở to.

ĐM, tờ giấy mờ ảo kia là bức vẽ giải phẫu phanh thây người!

Phó Cảnh Hành cắn răng, "Còn để cho tao nhìn thấy bức vẽ này, tin hay không tao liền dùng nó lên trên người của mày!"

Lập tức Dương Đại Điêu bày ra vẻ mặt kinh hãi mà ôm lấy chính mình.

Đoạn đối thoại quỷ dị này, làm Thẩm Linh Chi không thể khống chế mà suy nghĩ miên man, cái gì mà hết thẩy đều đã không thể vãn hồi, chuyện đã qua liền để cho nó qua đi? Đây là chỉ cảm xúc sau khi thực hiện tội ác giết người sao? Còn có bức vẽ người con gái trần truồng được chú thích bằng bút đỏ kia........ chẳng lẽ Dương Đại Điêu là đồng lõa? Phó Cảnh Hành chán ghét bức vẽ này như vậy, là do có tật giật mình?

Phó Cảnh Hành ôm mèo đi lên lầu 3.

Nhà ăn đã được Kỷ Trường Cố bao toàn bộ, một nơi to như vậy, chỉ có một vị thiếu nữ ngoan ngoãn đang ngồi dựa ở bên cửa sổ.

Dễ dàng thấy được, đó chính là một trong số những cô gái mà Kỷ Trường Cố phái đến để thân cận với hắn.

" Mèo nhỏ đáng thương, hôm nay để cho cưng tùy tiện chơi."

Phó Cảnh Hành vuốt ve lông mèo, câu nói mang theo ý tứ tính toán.

Thẩm Linh Chi nhớ đến bức vẽ trần truồng quỷ dị kia, chỉ cảm thấy nơi bị Phó Cảnh Hành chạm qua thật sự rất lạnh.

Trời ơi, không ngờ cô gái đến xem mắt này lại là đàn em cùng ngành từng có duyên gặp qua hai lần!

Làm sao có thể trơ mắt nhìn người con gái xinh đẹp như vậy rơi vào nanh vuốt của ác ma được!

Vì thế, khi mèo con được thả tới trên bàn cơm, Thẩm Linh Chi liền mở ra hình thức mèo tâm cơ, không để thừa lại chút sức lực nào mà bắt đầu phá hư chuyện xem mắt này.

Bùm ---------- ném salad vào mặt Phó Cảnh Hành, hắn không thể không đi rửa mặt.

Bùm ---------- rải tiêu xay vào một bên tay của Phó Cảnh Hành, hắn không thể không đi rửa tay.

Một chiêu cuối cùng, bày ra hết toàn bộ kỹ năng phá hoại -------- làm đổ ngã cái ly đế cao, một ly rượu vang đỏ đổ hết vào người Phó Cảnh Hành.

Cô gái bị kinh sợ, hô lên "Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì." Khóe miệng Phó Cảnh Hành lộ ra lúm đồng tiền, "Tôi đi thay quần áo sẽ mất không ít thời gian, ngày hôm nay thực xin lỗi."

Cô gái cười cười: "Không có việc gì đâu, cuộc sống chính là luôn có đầy những chuyện ngoài ý muốn."

Phó Cảnh Hành phi thường săn sóc, "Nếu vậy, cô cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi, tôi nghĩ cô gái xem mắt tiếp theo cũng sắp tới rồi, tôi sợ trong chốc lát nữa sẽ ăn không nổi."

Khóe miệng đang tươi cười của cô gái cứng đờ lại.

Thẩm Linh Chi líu lưỡi, tên này trời sinh tuyệt đối mãi là chó độc thân.

( bản edit được đăng duy nhất tại wattpad Tiệm Nhà Chanh, editor: ChanhKhongHat, xuất hiện ở những trang khác ngoài wattpad của Tiệm thì đều là thứ quân ăn cắp.)

Suốt một buổi sáng kế tiếp, Thẩm Linh Chi dùng hết các loại biện pháp để phá đám việc xem mắt của Phó Cảnh Hành cùng mấy cô gái khác. Cứ lăn lộn như vậy cả buổi, cô mệt đến mức dường như cả người gầy đi tận mười kí. Quả nhiên phải nên rèn luyện sức khỏe nhiều hơn!

Càng khủng bố hơn là, xong việc Phó Cảnh Hành còn xoa đầu cô, nở một nụ cười hiền lành xưa nay chưa từng có, "Hôm nay mi làm tốt lắm."

Đè nén một chút, Phó Cảnh Hành bị cô phá thành như vậy còn cười, chẳng lẽ bị điên rồi.

Nếu cứ duy trì loại thân cận này nhiều thêm mấy ngày, cô chắc chắn chết bất ngờ.

Rốt cuộc hai người bọn họ, một người một mèo vẫn là bị mạnh mẽ cưỡng ép đi xem mắt tận ba ngày, không, chuẩn xác mà nói là cô bị Phó Cảnh Hành cưỡng chế ôm đi theo.

Loại thân cận cứ như nước chảy cuồn cuộn thế này tra tấn bọn họ đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt.

Ngày thứ tư, trợ lý của Kỷ Trường Cố tựa như ảo thuật gia mà lấy ra một bản văn kiện để Phó Cảnh Hành ký tên.

Cũng tỏ vẻ, chỉ cần ký tên, liền không cần phải đi xem mắt.

Phó Cảnh Hành nhìn lướt qua, đáy lòng cười lạnh.

Mẹ nó, bệnh tâm thần.

Hắn giương mắt, lười nhác bắt chéo đôi chân dài, "Thì ra tôi đẹp trai đến mức làm Kỷ tổng cảm thấy không an toàn đến vậy?"

Thẩm Linh Chi cũng tò mò mà ghé sát đầu mèo vào nhìn.

Ách.......Hiệp ước cấm đào góc tường của anh trai là cái quỷ gì!

Loại hiệp ước này tuy rằng không có hiệu lực pháp luật, nhưng Thẩm Linh Chi tin tưởng, người đàn ông kia có rất nhiều thủ đoạn đem những điều khoản ngang ngược này đi chứng thực.

Tờ giấy này chỉ là cảnh cáo được đưa ra.

Trợ lý giải quyết việc công theo phép công: "Ngài chỉ cần hạ bút kí tên mình vào chỗ bên phải là được."

"Hừ, còn lâu tôi mới xem trọng đàn bà của anh ta." Phó Cảnh Hành dứt khoát kí vào, "Khẳng định là một nữ nhân đoan trang rụt rè vô cùng nhàm chán cùng cứng ngắc."

Con mèo trắng ở bên hắt xì một cái.

Một màn xem mắt rối loạn cuối cùng cũng kết thúc, Kỷ Trường Cố tựa hồ cũng rất bận rộn, không có lại qua đây tập kích bất ngờ.

Trước sau Thẩm Linh Chi đều không rõ bức vẽ phây thây trần truồng cùng mấy cái dụng cụ bắt cóc kia rốt cục để dùng làm việc gì rồi, trong lòng có chút nôn nóng.

Cứ như vậy hai ngày yên bình trôi qua.

Buổi tối ngày thứ ba, Phó Cảnh Hành tắm rửa xong, đột nhiên phá lệ mặc vào áo sơ mi đen, quần tây đen, đường nối đường cong ngắn gọn tinh xảo, phác họa ra thân hình thẳng thớm cao lớn của Phó Cảnh Hành, như cây Tùng cây Bách, so với ngày trước nhiều hơn vài phần trầm ổn lạnh lùng.

Thẩm Linh Chi ghé vào tay vịn sô pha, âm thầm ngạc nhiên cùng nghi ngờ.

Bình thường Phó Cảnh Hành tắm rửa xong đều là một thân trần trụi đi ra, không sai biệt lắm thì 11 giờ liền đi ngủ.

Hiện tại đã là buổi tối 10 giờ, hắn ăn mặc một bộ dạng quỷ khí nặng nề như vậy, định đi đâu?

Thẩm Linh Chi lập tức thẳng tiến đến ba lô hắn, thành thạo mà chui vào trong.

Phó Cảnh Hành sửa sang lại quần áo, xách ba lô lên, lập tức liền cảm giác được trọng lượng bên trong hơi nặng, "Mi cũng muốn đi?"

"Meow~" mèo con đáng thương hề hề mà kêu.

Thẩm Linh Chi thật sự sợ Phó Cảnh Hành đem cô ném xuống, ôm tay hắn cọ tới cọ lui.

Phó Cảnh Hành không chút khách khí mà đem đầu cô ấn vào bên trong, "Muốn đi thì đi, đừng có mà làm nũng như vậy, ghê tởm muốn chết."

Hứ..... Thật là tên không hiểu phong tình.

Lần này Phó Cảnh Hành không có lái chiếc xe máy ngầu lóa mắt kia nữa, ngược lại lái một chiếc Porsche màu đen.

Xe đi đi dừng dừng, ở trên cao tốc, ngoài cửa xe ánh đèn đường lung linh rực rỡ càng ngày càng ít đi.

Thẩm Linh Chi ngó đầu mèo ra ngoài, không nhận ra tột cùng nơi này là đang ở đâu, ngẫu nhiên đối diện có đèn xe chiếu tới, chỉ nhìn đến ánh sáng chiếu trên gương mặt Phó Cảnh Hành, rồi từ từ mất đi, thần sắc khó lường.

Đã đi được 40 phút.

Trời đã tối, rốt cục Phó Cảnh Hành muốn đi đâu?

Lại qua mười phút, xe rốt cục dừng lại, bãi đỗ xe không có đèn, chỉ có ánh đèn yếu ớt phát ra từ bảng hiệu chỉ đường , bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, đỉnh núi vào ban đêm nguy nga âm u cứ như dã thú đang ngủ đông, lộ ra áp bách vô hình.

Tích, cửa xe khóa lại.

Trừ tiếng động này ra, thì cũng chỉ có tiếng bước chân của Phó Cảnh Hành cùng tiếng gió lạnh lẽo.

Thẩm Linh Chi cầm lòng không đậu mà nuốt một ngụm nước miếng.

Mẹ ơi.....Thời gian, địa điểm, không khí này vì cái gì giống như hiện trường nơi vứt xác như vậy?

"Lão đại!"

Dương Đại Điêu dậm chân mà chạy tới, tuy rằng cậu đã cố tình đè ép âm thanh nhưng ở nơi đêm đen u ám tĩnh lặng này, âm thanh vẫn to lớn vang dội.

"Các an hem đã lạy trước, thời gian còn lại, đều là của anh."

"Được." Phó Cảnh Hành từ cốp xe cầm ra vật gì đó, giọng nói hơi lạnh, "Đồ ở đâu?"

"Đều mang lên rồi."

Thời gian còn lại cả hai không nói gì nữa, Dương Đại Điêu hiếm khi an tĩnh mà đi theo sau Phó Cảnh Hành, nhắm mắt theo đuôi.

Gió đêm lạnh lẽo, cô ngửi thấy được mùi đốt cháy.

Trong lòng Thẩm Linh Chi khiếp sợ đến hoảng, không dám vươn đầu ra, chỉ mở to hai mắt, thông qua khe hở của khóa kéo để quan sát.

Đêm nay có nhiều mây đen, không thấy được ánh trăng.

Nhưng cô vẫn thấy được, một tảng đá lớn được cắt theo hình hộp chữ nhật như bàn cơ, nằm ngay ngắn ở sườn núi.

Thẩm Linh Chi kinh ngạc mà chui đầu ra.

Không sai, nơi này là ............... Nghĩa trang.

Cũng vừa lúc Phó Cảnh Hành ngừng lại ở một ngôi mộ, hắn ngồi xổm xuống, tay phát ra tiếng vang khi vuốt ve.

Thẩm Linh Chi thuận thế bò lên trên đầu vai của Phó Cảnh Hành, cả người ngẩn ra.

HẾT CHƯƠNG 27.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com