ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 25: Cuộc chiến giành mèo

tiemnhachanh


.Editor: Zye

.Được đăng tại: Tiệm Tạp Hóa Nhà Chanh aka Tiệm Nhà Chanh


.P/s: lên tiếp thêm 1 chương trước khi khóa tiếp một số chương.



..................

Phó Cảnh Hành ôm mèo về nhà, trên đường mua một suất cơm hộp.

Cả ngày chưa ăn gì, Thẩm Linh Chi đói bụng đến chết đi sống lại, Phó Cảnh Hành lại cứ mang thịt chuột buổi sáng cho cô, hơn nữa chỉ quay qua loa trong lò vi sóng một chút.

Nhìn miếng thịt đen như mực trước mặt mình tỏa ra mùi lạ không rõ ràng, lại nhìn Phó Cảnh Hành chọn cho bản thân cơm cà ri gà thơm ngào ngạt...... Chút thiện cảm vừa rồi dành cho hắn lập tức tan thành mây khói.

Ngược đãi trần trụi!

Lúc Phó Cảnh Hành vào phòng tắm tắm rửa xong đi ra, thấy mèo tai cụp ghé vào cơm hộp của mình, vùi đầu ăn chóp chép.

Hắn bước nhanh tới, một tay tóm gáy mèo con nhấc lên, "Nhóc đáng thương, đây là cơm của tao!"

"Meow ~"

Meo con uất ức kêu một tiếng, miệng dính một vòng cà ri màu vàng, cuộn tròn vuốt thịt, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.

Thẩm Linh Chi hối hận chết đi được, vừa rồi nên cắn thêm mấy miếng thịt mới phải, đều là tại miệng mèo này quá nhỏ!

Phó Cảnh Hành lại đem mèo thả lại trước thịt chuột lần nữa, "Ăn nhiều vào, nhìn xem mày gầy quá rồi đấy."

Đôi mắt mèo con nhìn chằm chằm đĩa cơm cà ri, ý tứ rất rõ ràng, tôi muốn ăn thứ trong bát anh.

Người đàn ông nhướng mày, "Muốn tao đút cho mày?"

Thịt chuột được trực tiếp đưa tới bên miệng mèo.

Xí, cô tức rồi nhé!

Mèo con dậm chân mèo, giận dỗi quay người đi.

Đĩa của cô đột nhiên có thêm mấy muỗng cơm cà ri lớn.

Thẩm Linh Chi ngửi được mùi thơm, không màng liêm sỉ, lập tức bò đến bên đĩa ăn.

Phó Cảnh Hành nhẹ nhàng mỉm cười, đáy mắt phát sáng, lúm đồng tiền bên má trái tựa như mặt trời nhỏ, "Chậc, quả nhiên là mèo giá hơn một triệu, vậy mà lại thích ăn cơm hộp."

Thẩm Linh Chi tùy ý liếc mắt, động tác nhai nuốt ngừng lại.

Ôi, giá trị nhan sắc của nam thần vườn trường quả nhiên vẫn là có lực sát thương.

Phó Cảnh Hành cắn hai miếng đùi gà, rồi đem phần thừa thả vào đĩa cô, tuy rằng dính nước bọt của hắn, nhưng lúc này Thẩm Linh Chi vì no bụng cũng không để ý nhiều như vậy, ăn ngon đến chóp chép.

Một người một mèo, trên bàn cơm hài hòa đến bất ngờ.

Phó Cảnh Hành rõ ràng vì sự kiện bất ngờ của tiểu thư hamster mà để lại ám ảnh, cũng không tùy tiện lúc lắc trym to trước mặt cô nữa, thân dưới quấn khăn tắm, có điều nửa che nửa lộ nam sắc như vậy hình như càng mê người.

May mà cô không quên sứ mệnh của mình, lén trốn trong ba lô.

Công cụ khả nghi sáng sớm anh ta mang cũng bị mất.

Hay là lúc cô bị Dương Đại Điêu mang đi, Phó Cảnh Hành đã động thủ trói tên kia lại?

Thẩm Linh Chi thầm quyết định, ngày mai nhất định phải cùng đến đó tìm hiểu kết quả.

Nhưng lần này Phó Cảnh Hành đã sớm có phòng bị, đúng lúc tóm được mèo con đang chuẩn bị tiến vào ba lô.

"Mày ở nhà đợi, không cho đi đâu hết."

Thẩm Linh Chi nghe thấy, lập tức không làm nữa, ôm ống quần Phó Cảnh Hành vừa cọ vừa kéo.

Phó Cảnh Hành nhíu mày, xách mèo con lên, đang định ném vào lồng, liền thấy mèo con lúc thì giương nanh múa vuốt mà vung chân nhỏ, lúc thì ra vẻ đáng thương mà lộ vẻ mặt cầu xin.

Hắn ngừng một lúc, "Nhóc đáng thương, sao mày giống bạn gái cũ ngực phẳng tính tình tồi tệ giọng nói ngấy chết người của tao thế nhỉ."

Thẩm Linh Chi: "......"

Này này, tôi cũng chết rồi anh còn nói xấu tôi, thật không nhân đạo gì cả.

Phó Cảnh Hành cuối cùng vẫn nhét mèo con vào ba lô.

Nguyên nhân: Đột nhiên nhớ ra trong nhà không còn gì cho nó ăn.

Đến Hải Đại, liền thấy Dương Đại Điêu xa xa đang đứng dưới tầng thực nghiệm nhìn xung quanh. Dương Đại Điêu vừa thấy Phó Cảnh Hành, lập tức thở hồng hộc chạy tới, "Lão đại, cái kia......Tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị tới, nói muốn tìm anh!"

Thẩm Linh Chi giật nảy mình.

Thần linh ơi...... Nhanh như vậy đã tìm tới! Người đàn ông này hiệu suất cao đến thái quá rồi đấy.

Vẻ mặt Phó Cảnh Hành bình tĩnh, "Biết rồi."

Thẩm Linh Chi sắp điên rồi, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy? Vì sao không giấu cô đi, muốn mang theo cô đi gặp Kỷ Trường Cố? Đây là định dùng cô đổi một triệu sao? Meow, đm đàn ông thật đếch đáng tin gì cả.

Thẩm Linh Chi lăn lộn trong ba lô, chạm đến di động, ánh mắt sáng lên.

Phó Cảnh Hành hôm nay mặc quần túi nông, liền tiện tay ném điện thoại vào ba lô.

Cô còn nhớ lúc trước cô để lại số QQ cho Kỷ Trường Cố, nếu hiện tại có thể liên lạc với Kỷ Trường Cố, bảo anh ta trở về......

Thẩm Linh Chi không chút do dự dùng móng mèo mở khóa di động, hai ngày nay Phó Cảnh Hành rất nhiều lần mở khóa di động trước mặt cô, cô đã nhớ rõ ràng động tác. Cô vô cùng lo lắng mà nhập tài khoản QQ của mình, có điều móng mèo quá béo, ấn mấy lần đều không chuẩn.

"Phó Cảnh Hành."

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông tựa như tiếng đàn cổ lượn quanh sân khấu, bất ngờ xâm nhập vào màng tai cô.

Toàn thân Thẩm Linh Chi cứng đờ, tim đập dồn dập.

Mẹ ơi, nhanh như vậy đã gặp phải rồi.

Phó Cảnh Hành ngoài cười nhưng trong không cười, "Ngọn gió nào đưa giám đốc Kỷ đến thế này?"

"Nghe nói ở chỗ cậu có một con mèo đáng yêu, tôi muốn mua."

Lợi hại, không hề nhắc tới là mèo của Phó Cảnh Hành trông giống mèo anh ta để lạc, cho đủ mặt mũi.

Phó Cảnh Hành tựa như cảm thấy hứng thú, "Ra giá bao nhiêu?"

"Cao hơn giá thị trường gấp trăm lần."

Vậy chính là trăm triệu rồi.

"Giám đốc Kỷ quả thật vung tay không tầm thường."

Thẩm Linh Chi vừa mới luống cuống tay chân nhấn id QQ, cơ thể đã bị người xách ra từ trong túi.

Vl, ban ngày ban mặt, giao dịch PY có cần trắng trợn như vậy không.

Kỷ Trường Cố thấy mèo con cuộn tròn thành một cục trắng trắng mềm mềm, đáy lòng không khỏi mềm nhũn, không biết vì sao, anh cảm thấy con mèo này rất đặc biệt, không chỉ vì nó là mèo Chi Chi nuôi, mà còn có thứ khác nói không rõ. Có lẽ, đây là ràng buộc duy nhất giữa anh và Chi Chi hiện tại.

Kỷ Trường Cố tiến lên một bước, đang định ôm mèo con, Phó Cảnh Hành lại né qua.

"Tôi có nói sẽ bán mèo cho anh đâu."

Bên má Phó Cảnh Hành lộ ra lúm đồng tiền, "Anh và động vật đều coi trọng duyên phận, sao chúng ta có thể tự tiện làm chủ được chứ? Giao quyền lựa chọn cho mèo, để nó tự lựa chọn đi. Nếu nó chọn anh, đương nhiên là cả nhà cùng vui. Nếu chọn tôi, vậy thì thật ngại quá......"

Nhưng mà, Kỷ Trường Cố đã bảo người chuyển tiền cho Phó Cảnh Hành rồi.

Như vậy có nghĩa là có 50% khả năng vừa còn mèo lại vừa được tiền.

"Được."

Kỷ Trường Cố không chút do dự.

Nụ cười của Phó Cảnh Hành càng thâm sâu, khom lưng đặt mèo con giữa hai người.

"Đi đi, tìm chủ nhân mày thích nhất."

Thẩm Linh Chi ngây ngốc, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Mèo tinh cuối cùng cũng có nhân quyền rồi sao!

Ôi trời ơi, cảm động quá.

"Chi Chi, lại đây."

Kỷ Trường Cố ngồi xổm xuống, vươn tay về phía con mèo, đôi tay khớp xương rõ ràng kia đã âu yếm mỗi một tấc da thịt của cô vô số lần, giọng nói trầm thấp lạnh lùng tựa như gió ấm vô thức bị cuốn theo, ánh mắt anh ta sáng đến khó có thể bỏ qua.

Trái tim Thẩm Linh Chi đánh rơi một nhịp, bỗng nhiên không dám nhìn về phía Kỷ Trường, cúi đầu bất động.

Một tháng sớm chiều bên nhau, vẫn là có chút cảm tình.

Khóe mắt Phó Cảnh Hành giật một cái, "Giám đốc Kỷ, không nhìn ra anh buồn nôn như vậy đấy."

Đm, loại giọng điệu này sao cứ giống gọi tình nhân thế đ*o nào vậy.

Kỷ Trường Cố không để ý tới Phó Cảnh Hành, nhận một hộp giữ ấm từ tay thư ký, tay không trực tiếp cầm lấy một miếng thịt cá tươi mới, lại đưa tới trước mặt mèo con, "Chi Chi, ăn cơm."

Phó Cảnh Hành: "......"

Phó Cảnh Hành đã quên vị tổng tài đại nhân này chơi đùa cũng khéo phết đấy.

Phó Cảnh Hành vốn định làm thí nghiệm, nếu nhóc đáng thương đã đi rất xa xuất hiện ở dưới lầu chung cư của hắn, hoàn toàn không rụt rè, không có ý định tìm chủ nhân cũ, nhất định là bỏ nhà ra đi không định trở về, nếu không cũng sẽ không dính chặt hắn như vậy.

Phó Cảnh Hành chính là muốn thấy Kỷ Trường Cố thất vọng.

Nhưng mà lúc này, Phó Cảnh Hành cũng không chắc chắn lắm.

HẾT CHƯƠNG 25.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info