ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 24.2

tiemnhachanh

.Editor: ChanhKhongHat aka ChanhChanh

.Đươc đăng tại: Tiệm Tạp Hóa Nhà Chanh aka Tiệm Nhà Chanh


P/s: Vốn là chương mới phải đăng từ tối hôm qua nhưng thấy cái bài viết ủng hộ cho mấy cái trang ăn cắp. Còn trách các editor lại đi tạo pass, đăng gr kín làm mất thời gian đọc giải trí của bạn ấy. Còn bảo sẽ xé l ồ n đứa nào ý kiến việc đọc ủng hộ mấy trang ăn cắp. Máu điên lên nên ém chương luôn. =))) Ai đó nói với Chanh là giờ tam quan của một số người đọc sao lại méo mó đến như vậy chứ?


.

Trần Bằng khóc càng lợi hại hơn, vậy rốt cuộc muốn hắn phải làm thế nào!

"Mày ngay lập tức ở tại chỗ này tự tuốt, vừa niệm kinh vừa bắn ra đủ mười lần, bày tỏ sự biết lỗi của mày đối với Chi Chi ở thế giới bên kia. Tao sẽ chuyển lời lại cho cô ấy."

Bất kì ai cũng có thể thấy được vẻ mặt như gặp quỷ của Trần Bằng.

Dương Đại Điêu cười đến không thẳng nổi eo, "Ha ha ha ha, lão đại của chúng ta quả thật là nhân tài của xã hội, độ đẹp trai của anh Phó chấp cả 6 người."

Mèo con trong lòng ngực đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây cả người.

Việc này xem như.........Dùng một phương thức riêng độc đáo mới lạ để siêu độ vong hồn của cô?

"Mèo con, đừng nhìn lão đại của chúng ta bình thường đều là đẹp trai đến không chịu được, thực tế sinh hoạt đều rất là ngây thơ, ngươi phải chiếu cố anh ấy thật tốt đó."

Dương Đại Điêu ăn không nói có, tay không ngừng vuốt ve bộ lông của mèo nhỏ.

Phó Cảnh Hành đã đi tới bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, "Đang nói thầm cái gì."

"Không có không có, em là đang nói anh quả thật là người trí dũng song toàn!"

Ở bên kia Trần Bằng đã bắt đầu khóc lóc mà móc ra "trym" của mình, bắt đầu tự tuốt.

Dương Đại Điêu đem thân mình che lại để tránh mèo con bị cảnh tượng xấu độc hại kia ảnh hưởng, "Lão đại, con mèo này làm sao bây giờ? Anh còn muốn đến phòng thí nghiệm, không bằng để em giúp anh trông chừng nó!"

Thẩm Linh Chi trợn tròn mắt, không cần a, không cần a, cô còn muốn nhìn một chút Phó Cảnh Hành muốn làm gì với mấy cái đồ trong ba lô!

Nhưng mà không có ai để ý đến tâm tình của một con mèo, Phó Cảnh Hành nhìn qua mèo con một chút, liền gật đầu đồng ý.

Vì thế Thẩm Linh Chi sống không còn gì luyến tiếc mà bị Dương Đại Điêu ôm đi dỗ bạn gái.

Vị bạn gái kia luôn miệng khen cô thật đáng yêu, thật đáng yêu, thật đáng yêu. Hôn đến mức mặt cô toàn nước miếng.

Meow, cô không phải bách hợp đâu nhé!

Mãi cho đến khi Dư Cẩn Chi xuất hiện, cảnh tượng này mới ngừng lại.

" Dương sư huynh, anh đang nuôi mèo sao?"

"Ôi chao! Dư sư muội, đã lâu không thấy, em đã đi du học về rồi sao? Chúc mừng chúc mừng!"

Hai người bọn họ chào hỏi trong chốc lát, Dương Đại Điêu mở lời nói thẳng vào vấn đề chính, "Sư muội là tới tìm anh Phó sao? Anh ấy ở trong phòng thí nghiệm."

"Cảm ơn anh." Dư Cẩn Chi ôn nhu mà cười.

Ở một bên Thẩm Linh Chi đã sững sờ, ngây ngốc cả ra, bọn họ cư nhiên nhận thức lẫn nhau..?

Dư Cẩn Chi đi được hai bước, chần chờ rồi dừng chân lại, "Đúng rồi, con mèo này.........."

"Của anh Phó, có việc gì sao?"

"Không có gì." Dư Cẩn Chi cười cười, " Chỉ là em cảm thấy nó rất giống với con mèo nổi tiếng trên top thịnh hành internet sáng nay."

"Hả?"

"Anh không biết sao? Tổng tài của tập đoàn Kỷ thị bị mất một con mèo, tuyên bố treo giải thưởng một trăm vạn để khuyến khích dân chúng cùng tìm mèo." Dư Cẩn Chi dừng một chút, "Bất quá nếu đây là mèo của Phó sư huynh, vậy chắc hẳn là em đã nhìn lầm rồi."

Thẩm Linh Chi cả một mặt mèo đã hoàn toàn cứng đờ.

Cô mới rời đi khỏi biệt thự không đến hai ngày, Kỷ Trường Cố đã thông báo treo giải thưởng từ trên xuống dưới? Hiệu suất làm việc có cần phải cao như vậy không.

Hơn nữa lại phát động nhiều người như vậy, cư nhiên chỉ vì tìm một con mèo?

Kỷ Trường Cố thích mèo tai cụp, thì cứ việc đi mua một con khác, không phải sẽ tiện lợi hay sao.

Trời ơi trời ơi, bọn họ sẽ không đem cô dâng lên để đổi lấy một trăm vạn đấy chứ!

Chờ đến khi Dư Cẩn Chi rời đi, Dương Đại Điêu lấy điện thoại di động ra, lên Baidu tra.

Sau một lúc lâu, hắn vỗ đùi, "ĐM, ĐM, ĐM! Lão đại đụng phải thần tài rồi, nhặt được một trăm vạn a!"

Thẩm Linh Chi: "................." tuyệt vọng a.

Chờ đến lúc Dương Đại Điêu đem mèo trắng nhỏ bê đi tới gặp Phó Cảnh Hành, Thẩm Linh Chi đã từ bỏ hi vọng, bày ra bộ dạng sống chết mặc bây.

Các ngươi là những con người ngu xuẩn aaaaaaa.

Vậy mà khi Phó Cảnh Hành nghe nói đến việc treo giải thưởng, khóe miệng nhếch cũng không thèm nhếch lên dù chỉ một chút, lười nhác mà trả lời: "Vậy thì sao?"

Dương Đại Điêu bày ra vẻ ngây ngốc, "Không phải chứ lão đại, đây là một trăm vạn đang sống sờ sờ ở đây nha!"

Mặt Phó Cảnh Hành không đổi sắc, "Đây là mèo của tao."

Một đôi mắt mèo của Thẩm Linh Chi lập tức sáng lên.

Lợi hại nha, từ trước tới nay, lần đầu tiên cảm thấy tên này lại thuận mắt đến như vậy.

Cùng lúc đó, sau khi rời đi khỏi phòng thí nghiệm Dư Cẩn Chi gọi một cuộc điện thoại, "Trường Cố ca ca, hình như em tìm được mèo của anh rồi."

HẾT CHƯƠNG 24.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info