ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 23: Dấu Vết Để Lại

tiemnhachanh


.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh Chanh

.Được đăng tại: Tiệm Tạp Hóa Nhà Chanh aka Tiệm Nhà Chanh


.P/s: Chương mới nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây. Hóng truyện thì hãy để lại cho Chanh 1 sao để Chanh có động lực edit đều đều nha. Lượt vote giảm làm động lực edit cũng giảm theo đó các tình yêu oiiiiiiiii. Sẵn tiện Chanh tạo chuyên mục mỗi chương một bản nhạc, bạn nào có yêu cầu bài hát kèm theo vào chương tiếp theo thì cmt nha. Còn không có thì Chanh sẽ kèm theo mỗi chương là một bài mà Chanh thấy hay và muốn chia sẻ đến các bạn. Mong các bạn có những phút giây đọc truyện và nghe nhạc thật thoải mái.

.

.

.

Lúc trước từng nghe Dạ Phiên nói qua, chỉ cần là người giống hắn đạt được đến trạng thái linh hồn hợp nhất cùng thân thể, liền có thể biến thành người bất cứ lúc nào.

Vị tiểu thư hamster này hẳn là cũng đạt đến cảnh giới này rồi đi.

Quả nhiên, hamster nhỏ đảo mắt liền biến thành một đại mỹ nữ ngực to mông vểnh gợi cảm.

"Phó ca ca......."

Hamster nhỏ run rẩy bộ ngực lớn, mạnh mẽ muốn nhào lên người hắn. Phó Cảnh Hành nháy mắt liền nổi giận, lách mình liền cầm lấy bộ áo ngủ mặc lên người, động tác mau lẹ đến mức làm cho Thẩm Linh Chi tấm tắc khen ngợi.

" Ở đâu ra nữ nhân dâm đãng này!"

Trong mắt nam thần học bá vốn không chứa nổi kiểu người phàm tục, ánh mắt của Phó Cảnh Hành giờ phút này hung ác đến độ sắp ăn thịt người.

Hamster nhỏ gấp đến sắp khóc, "Phó ca ca, em là tiểu Chi Chi đây........."

"ĐM, đúng là làm mù mắt người!"

Phó Cảnh Hành không nói hai lời, tay túm lấy nữ nhân kéo ra cửa, tay vung lên đem người ném đi ra ngoài. Ầm một cái liền đóng cửa lại. Ba giây sau lương tâm nổi lên, mở cửa ném cho ả ngoài cửa miếng vải lau bụi để che thân, lại ngay lập tức đóng cửa.

Bản tính thật sự lãnh khốc vô tình.

Phó Cảnh Hành đi vào toilet, bắt đầu rửa tay đến mức muốn lột ra một tầng da tay mới, mới dừng lại. Cầm lấy điện thoại nhấn một dãy số, "Dương Đại Điêu, con mẹ nó có phải hay không mày ăn no rửng mỡ đem đàn bà nhét vào chung cư của tao!"

"Oan uổng quá lão đại, anh anh minh thần võ như vậy, nữ nhân theo đuổi anh xếp dài ba vòng trái đất. Như thế nào lại cần đến em đem nữ nhân đến cho anh!"

Ba.

Phó Cảnh Hành cúp máy, đem điện thoại ném lên sô pha, bực bội mà xoa xoa huyệt Thái Dương.

Không phải tên anh em ngốc bức kia của hắn làm, chẳng lẽ là lúc hắn nằm viện bị người trộm lấy chìa khóa chung cư?

Tâm trạng buổi sáng vốn rất tốt nay lại bị chuyện vừa rồi phá hỏng hoàn toàn.

Thẩm Linh Chi nhìn nam nhân đang đen mặt, sung sướng mà vuốt sợi râu của mình, hừ, rốt cục cũng hòa nhau một ván.

Anh đau khổ chính là niềm vui sướng của tôi.

"Mèo nhỏ đáng thương, tiểu Chi Chi đâu?" âm thanh mang theo vẻ âm u của Phó Cảnh Hành vang lên.

A..............

Thẩm Linh Chi lập tức ngồi thẳng thân mình.

Chỉ lo bản thân vui sướng, quên suy xét đến hậu quả.

Nếu Phó Cảnh Hành tận mắt thấy hamster nhỏ hóa thành người, cô liền có nguy cơ bị bại lộ thân phận.

Ngược lại, Phó Cảnh Hành không thấy cô liền bị hoài nghi mưu sát hamster nhỏ!

Thẩm Linh Chi làm ra vẻ cứng cỏi mà chớp mắt mèo, cúi đầu bắt đầu ăn mâm trứng chiên của Phó Cảnh Hành.

Phó Cảnh Hành không thèm để ý bộ dạng làm ra vẻ của cô, đem mèo con ấn ngã ra trên mặt bàn, trước tiên ấn ấn cái bụng của cô, sau đó lại cầm đèn pin chiếu vào khoang miệng cô. Sau khi xác định cô không có nuốt hamster, liền tìm kiếm khắp nhà một lần, cuối cùng đứng ở cửa sổ đang mở ở sát ban công.

Sau một lúc lâu, Phó Cảnh Hành xoay người đem lồng chuột tinh xảo cất vào một góc trong phòng, đem mèo con đang ăn vụng trứng chiên ôm vào trong lòng ngực.

Thẩm Linh Chi chột dạ đến mức chả dám nhúc nhích, bàn tay đang vuốt lông kia làm trái tim cô khẽ run lên.

Bỗng nhiên Phó Cảnh Hành nỉ non "Chi Chi, sao em có thể chết đi dễ dàng như vậy."

Khóe miệng Thẩm Linh Chi vừa kéo lên, thiếu chút nữa cắn cả vào đầu lưỡi.

Tên này đã nuôi chết rất nhiều "Chi Chi"?

Sauk hi ăn xong, Phó Cảnh Hành tiến vào một căn phòng, chẳng biết ở trong đó mân mê cái gì.

Thẩm Linh Chi cứ tưởng Phó Cảnh Hành vào phòng ngủ nghiên cứu mấy dấu vết còn để lại, nhưng lại không có cách nào biết rõ vì cửa phòng đã đóng chặt. Cô đành đi vào phòng chứa đồ hỗn tạp.

Trận đại chiến giữa mèo và chuột vào tối hôm qua làm cô không còn tâm trí đi khảo sát đồ vật bên trong.

Lại lần nữa tiến vào căn phòng bừa bộn này, Thẩm Linh Chi không khỏi cảm khái, mẹ nó thật là loạn nha. Quần áo cũ, mấy tờ báo cũ đã bỏ, văn kiện vứt lung tung, sản phẩm kim khí*, chậu, nồi chảo, vá múc thức ăn, chén dĩa, cái gì cần có đều có. Không có gì là không tìm thấy, chỉ có thứ mà bạn không thể tưởng tượng được.

*Kim khí: đồ dùng, vật dụng làm bằng kim loại.

Thẩm Linh Chi chui đầu vào đống văn kiện mà bới ra tìm.

Đều là các loại báo cáo thực nghiệm, nghiên cứu thành quả, sách, thế giới của học bá cô thật không hiểu nổi.

Đột nhiên, lòi ra một văn kiện có chữ viết xấu như gà bới, lẫn trong một chồng chi chít văn kiện có nét chữ vuông vức đẹp đẽ, quả thật có một phong cách hết sức riêng biệt.

Đang giở trò gì sao?

Thẩm Linh Chi đem tờ giấy xoay đủ các hướng đông tây nam bắc, mới phát hiện thì ra đây là một cái bản đồ được vẽ bằng tay. Một đống hoành tuyến được dựng lên một cách phong phú, ở giữa ghi chú tên của các con đường, lại còn vẽ vòng tròn làm dấu. Ách.....Hình như đây là vùng lân cận khu nhà cô thuê?

Nhìn xuống một chút nữa, là một bảng ghi chú giờ giấc.

Thứ hai, buổi chiều không có tiết học.

Thứ ba, 16:10 tan học.

Thứ tư, 18:00 tan học.

...........

Thứ bảy, buổi sáng vào khoảng 7:30 ra cửa mua đồ ăn.

Chủ nhật, ở tại nhà, giữa trưa đặt cơm hộp giao đến.

-------------editor:ChanhKhongHat và được đăng duy nhất tại Tiệm Nhà Chanh----------------

Sống lưng Thẩm Linh Chi nổi lên từng đợt lạnh cả người, như thế nào.......Giống như thời gian sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô?

Tiếp theo đó là hình vẽ thân thể của nữ nhân.

Tuy không vẽ mặt, nhưng từng bộ phận riêng trên cơ thể đều được miêu tả đến rành mạch rõ ràng.

Càng không thể hiểu được chính là, có nét bút đỏ vẽ ở chỗ môi, cổ, bộ ngực, phần eo, nơi riêng tư, đùi, tay, bàn chân còn bị đánh dấu gạch chéo. Trên cả bức họa trắng đen lại có dấu vết của bút đỏ, phảng phất trông như máu, càng làm lộ ra thêm sự quỷ dị.

Rầm, Thẩm Linh Chi nuốt xuống một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh đều muốn từ trong bộ lông mèo chảy ra ngoài.

Chờ.......Chờ đã, cái này............Hình như là bức vẽ giải phẫu phanh thây.

Một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía sau cửa.

Mèo con sợ đến mức cả người cứng còng lại.

Cửa đẩy ra, gió lạnh thổi ngược vào bên trong phòng, Phó Cảnh Hành ngược với ánh sáng mà đi tới, gương mặt tuấn tú không nhìn ra được bất cứ một biểu tình nào.

ĐM ĐM............

Giờ khắc này, Thẩm Linh Chi cảm thấy Phó Cảnh Hành cực kỳ giống ác quỷ đang giả dạng thành bộ dạng con người.

Phó Cảnh Hành không có chú ý đến mèo con ở bên cạnh, đôi chân dài lập tức đi đến một góc nào đó. Thẩm Linh Chi ngó đầu nhìn trộm, chỉ thấy Phó Cảnh Hành đem theo một cuộn dây thừng, dao trang trí, băng dính bỏ vào trong ba lô màu đen, bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh của chai lọ va chạm vào nhau.

Phó Cảnh Hành đang nghe điện thoại, thanh âm thấp mà lạnh, "..........trả lời, Thẩm Linh Chi..........mẹ nó đều giao cho tôi cột chắc....."

Phó Cảnh Hành xách theo ba lô đi ra ngoài.

Cái quỷ gì đây!

Thẩm Linh Chi lập tức tạch tạch tạch mà bò bên dưới đống văn kiện được xếp chồng chất, đi theo Phó Cảnh Hành chạy ra khỏi phòng chứa đồ bừa bộn.

Phó Cảnh Hành đã cúp điện thoại, xoay người đi thay quần áo.

Kế hoạch nghe lén của Thẩm Linh Chi thất bại, trái tim đập như đang bay nhảy, Phó Cảnh Hành nói những lời đó có ý gì cơ chứ? Khi không lại nhắc đến tên cô, tựa hồ còn trói người nào đó lại, còn có đồ vật bên trong ba lô.........Chẳng lẽ, Phó Cảnh Hành thật sự là hung thủ trong vụ bầm thây? Còn muốn đi gây án đến người có quan hệ cùng cô?

Cô nhất định phải đi cùng!

Mèo nhỏ lập tức bò đến trên sô pha, móng vuốt mở ra khóa kéo của ba lô, chui vào trong, đem khóa kéo kéo hở ra một cái lỗ nhỏ.

Không bao lâu, cả người Phó Cảnh Hành mặc một bộ võ trang hạng ra tới, áo đen quần đen, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang đen che đi hơn phân nửa gương mặt của hắn. Đôi mắt màu đen thanh triệt ẩn nấp ở phía dưới vành nón.

Cách ăn mặc này, cùng với kẻ trộm đáng nghi hoàn toàn giống nhau.

Phó Cảnh Hành xách ba lô lên một bên vai, gọi hai tiếng "Mèo con đáng thương", thấy mèo nhỏ không đáp lại, dường như cảm thấy có khả năng nó đã ngủ, liền mở cửa đi ra ngoài.

Mèo nhỏ trong ba lô cả người đều là mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa đã không còn thấy bóng dáng của tiểu thư hamster, chỉ là khi đi ngang qua một hộ nhà, trên cánh cửa có truyền đến tiết tấu thùng thùng.

Ở trong tai người thường có thể nghĩ là do đứa trẻ nghịch ngợm nào đó gõ chơi, nhưng với đôi tai mèo nhanh nhạy của Thẩm Linh Chi, lập tức nghe ra âm thanh đang kịch liệt giao hợp của tiểu thư hamster và một người đàn ông xa lạ.

"A, ngô...........thật lớn..........Ân ân ân a..........."

"Tiểu tao hóa, nhìn xem lão tử làm chết cưng!"

Tiếng thân thể không ngừng đánh vào nhau truyền vào màng tai của cô.

Thẩm Linh Chi dại ra, bỗng nhớ lại một chút hồi ức. Thời điểm trước khi cô nuôi dưỡng Bạch Bạch từng tra qua tư liệu của hamster, ước chừng nói mỗi hamster bình quân đều sẽ bốn ngày động dục một lần.........May mắn chu kỳ động dục của cô là một tháng tái phát hai ba lần.

Tiếng động cơ đột nhiên vang lên.

Ồn ào một chút, Thẩm Linh Chi ở trong ba lô lăn một cái.

ĐM, nam thần học bá cư nhiên đang khởi động máy của xe!

Bày ra điệu bộ cùng thế trận ngạo mạn như vậy, chẳng lẽ là đi cướp đoạt hoặc bắt cóc tống tiền?!

.HẾT CHƯƠNG 23

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info