ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 20: Bạn Trai Cũ Là Một Tên Ác Ma

tiemnhachanh


Sắc mặt Dư Cẩn Chi trắng bệch, thân người mảnh khảnh lung lay sắp đổ.

Kỷ Trường Cố thu lại vẻ tàn khốc trong mắt, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm xa cách thường ngày: "Em đi đường mệt xa mệt nhọc, ngồi xuống dùng cơm trưa rồi hãy đi."

Trong lòng cô ta vui vẻ, đây là muốn giữ cô ta lại cùng nhau ăn cơm trưa sao?

Kết quả ngay sau đó lại nghe người đàn ông nói thêm một câu: "Tôi còn phải tham gia hội nghị trực tuyến, có yêu cầu gì cứ tìm quản gia Từ."

Ý là cô ta cứ tự nhiên, nhưng anh không theo hầu.

Nụ cười còn chưa kịp nở giờ đã đọng lại ở bên môi.

Kỷ Trường Cố vẫn là một người đàn ông lịch thiệp và ưu nhã như cũ, nhưng cũng lại xa cách đến làm lòng người lạnh lẽo.

" Anh Trường Cố." Dư Cẩn Chi vội vàng nói: "Em, em chúc phúc cho hai người."

Cô ta biết cô ta không thể biểu hiện quá cuồng loạn, làm vậy chỉ càng khiến anh ghét cô hơn.

Anh đáp: "Cảm ơn."

"Còn nữa....Kẻ thù của anh có thể sẽ theo dõi Diệp tiểu thư, anh nên để ý đến cô ấy một chút."

"Tôi sẽ xử lý tốt."

Hình như anh thật sự có chuyện quan trọng cần giải quyết, chỉ để lại cho cô ta một bóng dáng vội vàng rời đi.

Dư Cẩn Chi sững sờ ở tại chỗ một hồi lâu, miệng lưỡi đắng ngắt.

Từ nhỏ đến lớn, anh đối với người ngoài vẫn luôn lãnh đạm xa cách như vậy. Ngay cả đối với cô ta, người đã từng mang danh nghĩa vị hôn thê, cũng chưa chắc sẽ nói nhiều thêm mấy chữ. Người ta hay nói đàn ông có tiền đều là những tên tệ bạc, nhưng anh lại như một dòng suối trong, nhiều năm như vậy đều giữ mình trong sạch, chưa bao giờ để bản thân dính vào những tin tức ong bướm. Cho nên cô ta vẫn luôn cho rằng, Kỷ Trường Cố nhất định là thích mình, chỉ là không biết cách biểu đạt thế nào thôi.

Cuối cùng là đã sai ở đâu?

Cô ta không làm gì sai cả, rõ ràng là do anh đối với những việc cô ta làm đều không quan tâm nên cô ta mới bất đắc dĩ muốn kích thích anh. Đúng vậy, anh có tiền, anh có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu về vật chất của cô ta, cô ta bị bệnh hoặc bị thương anh đều sẽ ân cần mà hỏi han. Trong nhà cô ta xảy ra biến cố, yêu cầu anh hỗ trợ, anh cũng không tiếc chút gì. Nhưng trừ những việc này ra thì sao? Anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không hôn cô ta, càng không có thể hiện những hành động thân mật của các cặp đôi yêu nhau hay một chút ngọt ngào nho nhỏ nào. Ngay cả khi cô ta cùng mấy tên người đàn ông trong lớp học cùng đi đến quán bar uống rượu, anh cũng không để ý một chút nào cả.

Cô ta xuất ngoại du học, quen bạn trai khác cũng chỉ vì hy vọng anh có thể biểu hiện sự để ý của anh đối với cô ta một chút.

Nhưng anh có không? Chia tay với cô ta hai năm, đột nhiên lại cùng một người phụ nữ khác lên giường.

Cô ta vốn tưởng tính tình của anh đối với phụ nữ là lãnh đạm, nhưng mà sự thật này lại giống như giáng xuống mặt cô ta một cái tát nóng rát.

Cô ta và anh cùng lớn lên từ nhỏ, còn chưa từng được thấy anh lộ thân trên nữa là.

Cô ta sao có thể cam tâm, sao có thể cam tâm cho được.

Dư Cẩn Chi khẩn trương cắn môi dưới.

Cho nên dù có phải đào ba thước đất lên, cô ta cũng muốn đào Diệp Phiên Phiên ra rồi đánh bại cô!

Kỷ Trường Cố nhanh chóng trở lại thư phòng, gọi điện thoại cho trợ lý.

"Việc điều tra đến đâu rồi?"

Người trong điện thoại trả lời đâu ra đấy: "Tổng giám đốc Kỷ, về Diệp Phiên Phiên tiểu thư, tư liệu hiển thị không tìm được thông tin về người này."

Anh đã đoán trước được kết quả, cũng không kinh ngạc.

"Xem qua camera ở bệnh viện, video biểu thị sau khi Diệp tiểu thư vào WC nữ thì không hề ra ngoài. Phía sau cửa sổ WC lại không có camera theo dõi. Cổng trước và sau của bệnh viện cũng không thấy bóng dáng của Diệp tiểu thư."

Anh nhíu mày, không nghĩ đến thời điểm cô ấy bỏ đi lại hành sự lại kín đáo như vậy.

"Còn có việc liên quan đến vụ án nữ sinh viên ở khu Nam Tú bị băm thây........" Người ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó nói nhỏ: "Chúng tôi định cử một người khác đến giám định lại DNA cho thi thể, nhưng lại được báo rằng thi thể của cô Thẩm đã bị hỏa táng. Nói là do đã hoàn thành báo cáo nghiệm thi rồi, người nhà cũng khẩn thiết đề nghị nhanh chóng xử lý thi thể, sớm ngày chôn cất."

Thẩm Linh Chi và anh trai cô từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau.

Vị người nhà này tất nhiên là ám chỉ anh trai của cô.

Người trong điện thoại lại nói tiếp: "Nhưng chúng tôi đã ngầm hỏi qua anh trai của cô Thẩm, vẫn chưa đưa ra yêu cầu quá mức nào."

Án kiện càng thêm khó bề phân biệt.

Ngón tay của người đàn ông gõ vài nhịp trên mặt bàn: "Tiếp tục điều tra, phải đem thân phận của kẻ giả mạo điều tra ra."

Việc công rồi thêm cả việc tư, vội đến mức Kỷ Trường Cố sứt đầu mẻ trán.

Thế cho nên tới tận buổi tối, anh mới nhớ tới hình như bên người thiếu đi thứ gì.

"Chi Chi?"

Anh đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng trắng tinh kia.

Mà giờ phút này, mèo con tai cụp đã sớm cùng mèo đen đi khỏi chung cư dưới lầu mười dặm.

Khu chung cư hiện đại đơn giản thể hiện cảm giác khoa học kỹ thuật vô cùng khí thế. Trong bóng đêm, ánh đèn màu cam ấm áp lưu động, lại không thể che đi sự vắng lạnh đến từ những bức tường màu xám xanh. Tất cả đều khiến cho con người ta trấn tĩnh lại khuynh hướng cảm xúc.

Thẩm Linh Chi ngẩng đầu mèo lên, nhìn tòa nhà cao tầng rộng lớn trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy quen mắt.

Cô.........Có phải đã từng tới đây không?

Mèo đen không nóng không lạnh nói: [ Cô tới vừa đúng lúc, người bị tình nghi số 2 đang ở tầng 25, tự mình nghĩ cách lên đó đi. ]

WHAT?

Thẩm Linh Chi chân trước vừa đặt lên bậc thang, tầm mắt thẳng tắp nhìn lên con số ở trên, có một loại cảm giác choáng váng như bị đỉnh Thái Sơn đè lên đầu*.

*đỉnh Thái Sơn đè lên đầu: lực lượng mạnh. Ví von với áp lực lớn đè nặng lên người.

Không, đây là sự coi thường đến từ thiên nhiên.

Cô muốn chinh phục!

Đột nhiên, cái đuôi của cô bị dẫm phải một chút.

"Meow!!!!"

Thẩm Linh Chi tức khắc xù lông, phát ra âm thanh phẫn nộ gào rống-------đương nhiên đây cũng là do cô tự cho là đang gào rống.

"Ha, mèo con nhỏ có năng lực phản ứng không tồi nha."

Người đàn ông trẻ tuổi dời chân đi, giọng nói trầm thấp sạch sẽ thanh nhuận.

Tiếng nói như vậy vốn nên thuộc về một người đàn ông nhã nhặn lịch sự, sao lại có trên người có hành vi ác liệt như vậy.

Thẩm Linh Chi gần như là lập tức phản ứng lại ngay, răng không ngừng nghiến lại vang lên âm thanh kẽo kẹt.

Phó Cảnh Hành!

Không phải oan gia không gặp nhau mà.

Mèo đen nhướng mày: [ Cô biết anh ta? ]

[ À, là bạn trai cũ từng quen được 7 ngày, có thể không quen sao? ]

Thẩm Linh Chi đang chuẩn bị xông lên cào hắn hai cái, sau cổ lại bị người ta nhấc lên.

Người đàn ông này có gương mặt cực kỳ tuấn tú, hai tròng mắt đen sáng trong. Làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhạt có độ dày vừa phải, khi cười rộ lên má bên trái có một lúm đồng tiền mơ hồ. Thân hình hắn thuộc kiểu người cao gầy, bộ dáng lười nhác với áo thun chữ T trắng và quần đen thoải mái, cực kỳ giống với hình tượng nam thần vườn trường mà toàn dân yêu mến.

Nhưng Thẩm Linh Chi biết, bề ngoài của tên người đàn ông này chính là công cụ để hắn lừa gạt người ngoài, hắn chính là một tên ác ma!

Quả nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào cô ba giây, môi cười một cái, mang theo má lúm đồng tiền bên má trái, hiện rõ bộ dáng ác ma.

"Lần đầu tiên thấy một con mèo bị dẫm vào đuôi mà còn kêu ra tiếng phóng túng như vậy."

Mẹ nó!

Mèo con tai cụp bị chọc giận liền múa may móng vuốt nhỏ ở giữa không trung, lại không trúng tên đàn ông kia chút nào.

Phó Cảnh Hành cảm thấy hứng thú mà nhìn cô, tầm mắt vừa nhìn xuống, dừng lại trên bảng tên của mèo con, biểu tình bỗng nhiên ngẩn ra.

"Chi Chi?"

Lông mi của hắn rất dài, khi mi mắt ở trạng thái nửa rũ xuống, hoàn toàn thấy không rõ được cảm xúc nơi đáy mắt của hắn.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại ngước mắt lên, giọng điệu ác liệt: "Ngươi là một con mèo, sao lại có cái tên này? Nào, tới đây, kêu hai tiếng Chi Chi nghe một chút coi."

Này thì Chi Chi, kêu Chi Chi cái cục đất!

( =))) Tui nói chỉ mà kêu Chi Chi thiệt thì anh đừng có mà hoảng, quá đáng! )

Thẩm Linh Chi dùng hết sức lực cả người mà trừng hắn.

Phó Cảnh Hành dùng một tay đem cô ôm vào trong lồng ngực: "Nể tình ngươi nhìn đáng thương như vậy, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi."

Một đôi mắt mèo của Thẩm Linh Chi hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng sợ.

[ Dạ đại ca, giang hồ cầu cứu! Mau tới cắn hắn một phát đi, hắn thích nhất là ngược đãi động vật nhỏ, tôi sẽ bị hắn ngược đãi đến chết! Chúng ta không phải muốn tìm người bị tình nghi sao, cậu mau............ ]

Nào biết mèo đen ung dung thong thả truyền đạt một câu: [ Vừa đúng lúc, hắn ta chính là người bị tình nghi số 2. ]

WHAT?!

Thẩm Linh Chi nháy mắt bùng nổ: [ Vậy mà hắn lại là người có hiềm nghi giết tôi? Lúc trước hắn dám nuôi chết hamster nhỏ tên Bạch Bạch của anh trai tôi cho tôi, tôi còn chưa có tính sổ với hắn đó. Vậy mà hắn còn dám giết tôi? ]

Khóe mắt mèo đen co giật: [ Hamster nhỏ của cô tên Bạch Bạch? ]

Sao lại đặt tên cho cậu là Tiểu Bạch? Giống như tên của chó vậy.

Thẩm Linh Chi mệt tâm, đây không phải trọng điểm có được không!

[ Sao cô chỉ hẹn hò với hắn có 7 ngày vậy? ]

[ ........... ] Tên mèo già này vậy mà cũng có lúc nhiều chuyện: [ Hắn ta nuôi chết Bạch Bạch của tôi nên tôi liền đá hắn! ]

Nói rõ nguyên nhân chia tay, không thêm không bớt.

[ Cô đụng chạm đến lòng tự tôn của hắn như vậy, hắn quả thật có lý do để giết cô. ] Mèo đen bình tĩnh phân tích. [ Tôi từng thấy hắn gọi người đến, chuẩn bị dây thừng vải mảnh ngồi canh ở đầu các con hẻm, chuẩn bị bắt cô. ]

HẾT CHƯƠNG 20.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com