ZingTruyen.Com

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 19: Giấc mơ được biết trước

tiemnhachanh


Editor: Chanh


Cô buông tay, mọi việc cứ tiến hành như vậy đi.

Anh từng nói giọng của cô rất ngọt, nên vào lúc này anh không hề nghe ra sự quyết liệt trong lời nói của cô.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng dáng anh khi đi gặp Dư Cẩn Chi.

Mãi đến khi anh đi khỏi tầm mắt cô, Thẩm Linh Chi liền nhanh như bay mà thu dọn hành lý, hoàn toàn rời khỏi chỗ này.

Cô cảm thấy may mắn vì bản thân rút chân ra khỏi chuyện này sớm, chưa lâm vào lưới tình do anh dệt nên đến mức không thể kiềm chế được bản thân.

........Tuy cô nói đây là kết thúc sớm, nhưng thật ra còn thể sớm hơn.

Nhưng do cô quá tham lam và mê luyến sự ấm áp kia.

Thẩm Linh Chi trong chớp mắt mở to mắt, cả người đổ đầy mồ hôi. Trái tim đang nhảy trong lòng ngực vẫn còn hơi đau nhói.

"Chi Chi đã tỉnh? Ai da, tiểu gia hỏa ngủ suốt cả một ngày, còn ngủ nữa sẽ biến thành heo mất."

Quản gia Từ thấy mèo con tỉnh, nhẹ xoa cái đầu lông xù xù của cô, lộ ra nụ cười hiền từ.

Giây tiếp theo, sắc mặt ông hơi thay đổi: "Sao vậy Chi Chi, không thoải mái à? Sao lại rớt nước mắt?"

Thẩm Linh Chi mê mang mà chớp chớp mắt mèo, cô khóc sao?

Cùng lắm chỉ là một giấc mơ kỳ quái, cô lại con mẹ nó nhập tâm như vậy!

Cô trở thành bạn gái của Kỷ Trường Cố? Còn là thế thân của tiểu thanh mai nhà anh? Giấc mơ máu chó như vậy mà cô cũng nghĩ ra được!

"Meow~"

Thẩm Linh Chi lập tức dùng móng thịt lau lau mặt mèo, ngoan ngoãn tỏ vẻ rằng bản thân không bị sao cả.

Quản gia Từ cười: "Cậu chủ thật sự rất lo lắng cho mày đó, mày ở đây chờ một chút, tôi gọi ngài ấy qua đây cùng mày."

Mèo con lại nhuyễn manh mà kêu một tiếng.

Tuy rằng giấc mơ kia rất là chân thực, nhưng mơ vẫn là mơ không thể đem gộp chung với hiện thực.

Cô hẳn là nên cảm ơn Kỷ Trường Cố nhiều hơn mới phải.

Nhưng Thẩm Linh Chi ở chỗ này chờ mãi chờ mãi, một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của người đàn ông đâu.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân bận rộn, hình như có khách đến.

Cô tò mò mà đi đến bên hành lang, vươn đầu mèo ra.

Một người con gái trẻ tuổi nhu nhược kéo theo vali hành lý đứng yên ở huyền quan*, mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa đến eo. Váy trắng dài phiêu phiêu** rũ ở mắt cá chân, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người đàn ông đạm mạc đĩnh bạc*** trước mắt. Môi đỏ khẽ cắn, nhìn thấy mà thương: "Anh Trường Cố, em đã về rồi."

* huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

** phiêu phiêu: nhẹ nhàng, bồng bềnh.

*** đạm mạc đĩnh bạc: theo như Chanh search nghĩ riêng trên google thì kiểu như miêu tả hình bóng của anh Cố trong mắt bà chị kia là kiểu: cao lớn, lạnh lùng hờ hững.

Dáng vẻ mảnh mai thanh thuần này cùng với trong mơ hoàn toàn trùng khớp với nhau.

Giữa chân mày của Thẩm Linh Chi nhảy dựng lên.

Mẹ nó.

Phía sau truyền đến âm thanh nghị luận của người hầu.

"Đây là ai vậy?"

"Vị này mà cô cũng không biết....Cũng đúng, cô mới đến làm được hai tháng.....Cô gái đó tên là Dư Cẩn Chi, lớn lên từ nhỏ với cậu chủ, cũng là vị hôn thê của ngài ấy. Nhưng mà vào hai năm trước cô ta đã xuất ngoại du học, cũng đã có bạn trai khác nên cậu chủ đã hủy bỏ hôn ước với cổ. Tôi nghĩ là cô ta nghe được tin đồn cậu chủ và Diệp tiểu thư lên giường nên mới lập tức mong ngóng chạy về đây để giành người lại."

"Gì chứ, đúng là người phụ nữ xấu xa, nếu biết vậy thì lúc đó còn đi làm gì!"

"Đã đứng núi này còn trông núi nọ, không chừng cô ta thật sự tự tin cho rằng cậu chủ nhất định sẽ chờ cô ta. Hiện tại thì bị vả mặt rồi, ha ha!"

"Đáng tiếc là Diệp tiểu thư không biết đã chạy đi đâu mất, bằng không sẽ càng đặc sắc hơn!"

Thẩm Linh Chi khó chịu mà run run râu mèo.

Oaaa, có cần phải kéo cô xuống nước như vậy không chứ. Đối với tiết mục hai nữ tranh một nam, cô không có hứng thú tham gia đâu.

"Nhưng mà cô có phát hiện gì không, Diệp tiểu thư và cô gái này lớn lên cũng giống nhau quá chứ."

"Cũng giống thật, trời ơi, ngài ấy sẽ không đối với loại phụ nữ xấu xa này tình cảm chưa dứt, coi Diệp tiểu thư thành thế thân đấy chứ!"

Thẩm Linh Chi càng khó chịu hơn.

Ngay cả những người đứng xem cũng đều cảm thấy cô bị anh xem là thế thân à?

Nếu giờ phút này Kỷ Trường Cố đứng ở trước mặt cô, không chừng cô sẽ không chút do dự nào mà cào cho anh mấy cái.

"Anh Trường Cố, em rất nhớ anh."

Thiếu nữ nhu nhược tựa như có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào bỗng nhiên chạy hai bước lại, nhào vào lồng ngực của người đàn ông.

Chết tiệt, cay cả mắt!

Thẩm Linh Chi lập tức rụt đầu mèo lại, râu mèo run rẩy đi về phía phòng ngủ.

Cô không phát hiện người đàn ông nhăn chặt mày lại, không chút nghĩ ngợi mà đẩy Dư Cẩn Chi ra.

Thẩm Linh Chi đứng ở ban công, kêu hai tiếng. [ Dạ Phiên, cậu có ở đây không, có ở đây không? Có thể đi tìm người bị tình nghi tiếp theo được rồi. ]

Nửa phút trôi qua.

[ Ồn muốn chết. ]

Mèo đen chậm chạp bò từ trên cây xuống, bám vào một nhánh cây đưa ra nhảy qua ban công.

Thẩm Linh Chi trợn mắt há hốc mồm: [ Mấy ngày nay cậu đều sống ở trên cây hả? ]

Cô bảo cậu trốn nên cậu thật sự vẫn luôn trốn à?

Biểu tình của mèo đen đột nhiên trở nên mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã hừ lạnh: [ Cô cho rằng tôi ngốc giống cô chắc. ]

Trên thực tế, cậu đúng thật là không xuống khỏi cây, không có đi xuống dưới. Pháp lực của cậu cũng đủ chống đỡ để mấy ngày không ăn không uống.

Còn về vì sao cậu lại nghe theo lời của người phụ nữ ngu ngốc này nói, còn không phải bởi vì cậu đang tiếp thu quá trình rèn luyện, muốn giúp đỡ người phụ nữ này phá án à?

[ À cái đó..... Dạ đại ca, giống mèo của các cậu có phải tất cả đều có dị năng đặc biệt không? ]

Thẩm Linh Chi bất thình lình hỏi như vậy khiến tai mèo của Dạ Phiên run lên, thiếu chút nữa đã cho rằng cô đọc được ý nghĩ trong đầu của cậu.

[ Hỏi vấn đề này làm gì? ]

[ Tôi hình như.....Có năng lực biết trước sự việc qua giấc mơ. ]

Dạ Phiên híp híp mắt, khó có được lúc không xem thường cô, yên tĩnh nghe cô lải nhải toàn bộ giấc mơ.

Cuối cùng cô nói tổng kết lại: [ Cậu xem, tôi trước kia không hề biết có một người phụ nữ tên Dư Cẩn Chi tồn tại, càng chưa từng nhìn thấy cô ta. Lúc nãy vừa mới mơ thấy, cô ta liền xuất hiện. Hơn nữa ngay cả diện mạo và tính cách cũng không hề khác so với trong mơ. Điều này có phải nói lên rằng, nếu tôi không chết thì cuộc đời của tôi đi xuống giống như trong giấc mơ đó à? ]

Dạ Phiên nhìn cô một hồi lâu.

[ Cô không thích giấc mơ kia? ]

[ Không thích. ]

Ai lại thích làm thế thân cho người khác chứ.

Mệt cô còn nghĩ rằng anh đối với mình si tình nên vô cùng áy náy, quanh quẩn nửa ngày mới biết là do cô tự mình đa tình.

Xem như thanh toán qua lại xong. Cô làm thế thân cho anh, anh làm gậy mát xa hình người cho cô. Về sau không hẹn gặp lại!

[ Ồ, cô đúng thật là một người phụ nữ phóng khoáng. ]

[ Thật ra mà nói tôi với anh ta cũng không tính là quen biết đã lâu.......Ai, cậu lại đọc trộm suy nghĩ của tôi, cậu đang âm thầm trào phúng tôi rút chym vô tình à! ]

[ Cô có cái đó chắc? ]

Mèo đen cười lạnh, lại cúi người để cô bò lên trên lưng cậu, mạnh mẽ dẫm lên vũng nước đọng.

[ Thẩm Linh Chi, cô kẹp chặt tôi như vậy là muốn cùng tôi giao phối hả? ]

[ A............. ]

Mèo con tai cụp từ độ cao 10cm bị quăng ngã thành hình chữ X.

Một lần nữa lại bò lên trên lưng cậu, đi được một đoạn, cô mới nghe cậu nói tiếp: [ Coi như là biết trước được sự việc qua giấc mơ thì dù sao cô cũng đã chết rồi. ]

Thật sự là xát muối vào tim mèo mà.

Thẩm Linh Chi không biết lời này của cậu có được tính là đang an ủi cô hay không, nhưng nghe xong trong lòng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đúng vậy, cô cũng đã chết rồi.

Không có việc gì có thể xảy ra được, càng không có gì để mất đi nữa.

Phía bên kia, Dư Cẩn Chi không dám tin mà nhìn Kỷ Trường Cố đẩy tay của cô ta ra.

Anh của trước kia tuy rằng cũng sẽ đẩy cô ta ra, nhưng cũng không đến mức dùng sức như vậy. Anh luôn xa cách nhưng hữu lễ, là một người đàn ông lịch sự và tao nhã.

"Anh Trường Cố, anh đã ghét em đến như vậy rồi sao...." Dư Cẩn Chi run rẩy môi, nước mắt ào ạt lăn xuống: "Em và anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi, anh ta có bạn trai rồi, em chỉ là tấm bình phong thôi......Từ đầu tới cuối, em chỉ hy vọng........"

"Tôi đã có bạn gái." Kỷ Trường Cố bình tĩnh mà nhìn cô ta: "Hy vọng em về sau cùng tôi giữ đúng khoảng cách."

"Là Diệp tiểu thư sao?" Dư Cẩn Chi khóc đến lê hoa đái vũ*: "Nhưng mà rõ ràng trong suốt khoảng thời gian hai năm em rời đi anh đều không chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nghe nói Diệp tiểu thư lớn lên còn rất giống em, anh Trường Cố, em không tin anh đối với em không có chút tình cảm nào.........."

*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Ý để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Ấn đường của Kỷ Trường Cố nhíu lại, thần sắc nhiều thêm vài phần lạnh lùng: "Tôi thích em ấy, cùng với em không có chút liên quan gì."

Anh nói rõ từng câu từng chữ: "Em ấy không phải thế thân của bất kỳ ai."

Không phải thế thân của bất kỳ ai.

HẾT CHƯƠNG 19.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com