ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 16.1: Chiến thuật vu hồi* (Kỷ Trường Cố - H)

tiemnhachanh

Edit: Chanh

*Vu Hồi: Từ này thuộc lĩnh vực quân sự, là một trong các chiến lược được sử dụng hiệu quả để trừ khử tận gốc kẻ địch. Trong phương pháp này, quân ta sẽ không đối đầu trực tiếp mà sẽ đánh úp vòng sau lưng địch. Hơn thế, đây cũng là chiến lược chặn đường lui của địch.

...................................................................

Thẩm Linh Chi hoàn toàn không có đường cự tuyệt.

Kỷ Trường Cố luôn làm việc với hiệu suất cao. Giống như chuyện phòng quần áo vậy, thời gian mới chỉ qua một đêm mà căn phòng vốn chỉ có quần áo nam đã xuất hiện một loạt những mẫu quần áo nữ dành cho mùa hè. Đồ đẹp trước mặt, đúng là làm người ta hoa cả mắt.

Chờ cô phản ứng lại thì bản thân đã ngồi vào ghế phó lái, người đàn ông bên người nước chảy mây trôi* mà đánh tay lái.

*Nước chảy mây trôi: Chanh hiểu theo nghĩa là rành rọt, chuyên nghiệp, suôn sẻ. Kiểu nói anh Kỷ lái xe chuyên nghiệp.

Đầu óc Thẩm Linh Chi quay mòng mòng như bị say xe, nội tâm mèo giật thót, thật sự muốn đến bệnh viện à? Hiện tại cô chỉ là đang hóa thành hình dạng con người mà thôi, trong cơ thể vẫn đang chảy dòng máu mèo nha, nếu thật sự đi làm kiểm tra, sẽ bị coi là quái vật mà bị người ta bắt lại đóóó!

Từ chối, nhất định phải từ chối!

Thẳng thắn không được, vậy dùng tới chiến thuật vu hồi!

"Anh đối với mỗi một người con gái đều yêu thương vậy sao? Chỉ cần bệnh một chút, anh đều sẽ tự mình đưa các cô ấy đến bệnh viện?"

"Em ghen à?" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo ý cười mờ nhạt. Anh duỗi tay nhéo nhéo mặt cô.

Hôm nay Kỷ Trường Cố mặc áo sơmi tay ngắn màu xám nhạt, quần đen trông có vẻ rất thoải mái, mở một cúc áo, tay áo được cắt may tỉ mỉ khéo léo đang để trên tay lái, so với lúc trước thì gợi cảm mê người hơn.

Đừng hòng mê hoặc cô.

Thẩm Linh Chi né tránh tay của anh.

"Tôi chỉ là tò mò, buổi sáng ngày hôm qua anh còn đem tôi tống ra khỏi nhà, sao bỗng nhiên thái độ lại thay đổi bất thường như vậy. Đã thế hiện tại còn đưa tôi đi khám bệnh! Anh nói xem, có phải anh coi trọng cái gì của tôi rồi không? Gương mặt này? Buổi tối hôm đó tôi có nghe anh gọi Chi Chi gì đó, chẳng lẽ tôi lớn lên giống với bạn gái của anh, nên anh đem tôi trở thành thế thân?"

Lời này của Thẩm Linh Chi nói giả cũng không hẳn là giả, cô thật sự tò mò.

Sau khi tình dục biến mất, cô càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, vẫn là cảm thấy thái độ của Kỷ Trường Cố có gì đó hơi kỳ lạ, giống như anh đã nhìn thấu điều gì đó.

Xe vừa vặn dừng đèn đỏ.

Kỷ Trường Cố nghiêng đầu, không nói một lời mà nhìn cô, đôi mắt của anh vừa thâm thúy lại rất đẹp, liếc nhìn một cái đã giống như lạc vào bầu trời đêm đầy sao vậy. Tim cô đột nhiên đánh trống reo hò, cuống quýt tránh đối diện tầm mắt của anh.

Trước mắt tối sầm, hô hấp ấm áp thâm nhập miệng mũi cô, môi của cô bị người đàn ông ngậm lấy, vững vàng mà mút.

Vài giây ngắn ngủi, anh không chút hoang mang mà lui lại.

Vừa lúc đèn giao thông phía trước chuyển tín hiệu, anh thành thạo mà bắt đầu điều khiển xe chạy đi, hòa nhập vào dòng xe cộ.

Tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông chậm rãi truyền vào màng tai cô.

"Ừ, em cùng em ấy lớn lên rất giống nhau."

Cùng là một người, có thể không giống được sao?

Anh thật sự coi Diệp Phiên Phiên trở thành thế thân của cô à?

Thẩm Linh Chi sờ sờ mặt của mình, giống như quả bóng cao su bị chọc khí, nháy mắt đã héo queo.

Vốn định mượn chuyện này giở chút tính tình đòi xuống xe, không nghĩ anh lại thành thật như vậy.

Dù là tính tình gì cũng không bật lên nổi, đã bị quăng ngã luôn rồi!

Xe đến bệnh viện, Thẩm Linh Chi cảm giác linh hồn đều đã hít thở không thông.

Mẹ nó cuối cùng nên làm cái gì bây giờ đâyyyy!

Cô không muốn bị xem thành giống loài mới mà chộp đi làm nghiên cứu khoa học đâuuuu!

"Cẩn thận, xuống xe đi."

Kỷ Trường Cố đã dừng xe hẳn, mở cửa bên ghế phụ ra.

Thẩm Linh Chi đeo khẩu trang lên, một đôi mắt to ngập nước rất là ai oán mà nhìn anh.

"Tôi không muốn làm kiểm tra, tôi thấy không thoải mái."

"Thấy không thoải mái thì càng phải làm kiểm tra, ngoan, nghe lời."

Người đàn ông dắt tay cô, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc thì giữa mày anh cũng nhăn lại một chút: "Sao lại lạnh như vậy?"

Cô thuận thế mềm mại ngã vào trong lòng ngực anh: "Lạnh quá hà, chúng ta về đi được không, lần sau hãy đến cũng được mà."

Kỷ Trường Cố ôm lấy vòng eo cô: "Chỉ là tìm mạch rồi rút máu thôi, anh sẽ ở cạnh em, nhé?"

Đối với việc này, anh hoàn toàn không cho phép thương lượng.

Thẩm Linh Chi bị anh mạnh mẽ ôm xuống xe, nước mắt cô lưng tròng mà nhìn chiếc xe ngày càng xa, run rẩy mà vươn ra tay Nhĩ Khang.

( Hình ảnh minh họa cho tay Nhĩ Khang-phim Hoàn Châu Cách Cách )

Không mà, không cần đâu..........

Nếu thật sự không được, chỉ đành bí quá hóa liều, phải dùng đến chiêu cuối cùng thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info