ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 1 : Biến thành mèo tinh

tiemnhachanh


.Editor : Chanh

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vừa tỉnh lại Thẩm Linh Chi đã cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.

Đồng hồ treo trên tường đang là 10h, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh mặtt trời đang chiếu sáng chói, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng còi ô tô , cách bài trí quen thuộc ở phòng khách và còn cái vòi nước đang chảy tí tách trong nhà vệ sinh. Chỗ này đúng là căn phòng mà cô đã thuê ở được một năm rưỡi nay, không nhầm được.

Nhưng tại sao? Cô mở to mắt, nhìn góc độ quỷ dị mà mình đang thấy để quan sát toàn cảnh phòng khách!

Cô giống như đang bay ở trên trần nhà để nhìn xuống!

Lúc này, cửa lớn "lạch cạch" một tiếng rồi bị mở ra. Một người phụ nữ mặc áo ngủ được may bằng vải bông rộng thùng thình, chân mang đôi dép lê đi vào. Theo sau đó là một đội có cả nam lẫn nữ cùng theo vào. Người phụ nữ thoáng chỉ tay vào bên trong rồi nói: "Đồng chí cảnh sát, đây là phòng mà tôi cho Thẩm Linh Chi thuê. Cô gái nhỏ này, bình thường chính là không thích nói chuyện, người lại lười, tính tình cũng không có hoạt bát, thường xuyên ở suốt trong phòng mấy ngày cũng không ra khỏi cửa. Tôi nghĩ là do cô ấy mãi chơi game trên điện thoại đến nỗi quên cả sạc pin, cho nên các vị mới không liên lạc được với cổ. Không hiểu nổi, tại sao lại có án mạng xảy ra ở nhà của tôi vậy chứ......

Thẩm Linh Chi trừng to mắt, cái bà chủ nhà này lại đang bịa ra cuộc sống của cô. Rõ ràng là bà ta thường hay bàn tán, cả ngày chỉ thích nói chuyện sau lưng người khác. Lúc rảnh rỗi lại thích đến nhà người khác chiếm chút ít tiện nghi. Cô đối với bà chủ nhà này vẫn luôn kính nhi viễn hảo*! Lần trước cô mang notebook của người ta về sửa, bà chủ nhà không nói hai lời cứ khăng khăng phải mượn cho bằng được, cô khuyên can mãi nói cái máy đó là của người khác chứ không phải của cô. Bà ta ngoài mặt thì tỏ vẻ nghe hiểu rồi cười tủm tỉm đi, vừa quay đầu đã đi khắp nơi loan tin cô tuổi còn nhỏ mà đã có tính keo kiệt, là dạng người vắt cổ chày ra nước. Đã vậy hiện tại còn đưa cả đội cảnh sát đến nhà cô.........

*kính nhi viễn hảo : bề ngoài tỏ ra kính nể , thân thiết với người khác như thật lòng thì không muốn tiếp xúc.

Thẩm Linh Chi cảm thấy đau đầu, quyết định chào hỏi trước một tiếng đã rồi tính sau.

[ Mọi người khỏe, tìm tôi có việc gì sao?]

"Meow"

[ Cái quỷ gì vậy! Giọng của tôi làm sao vậy?]

"Meow~"

[ Tiểu Bạch, mày khoan đừng kêu nữa! ]

Tiểu Bạch là con mèo đen mà cô nhặt về vào tháng trước. Lúc đó vừa liếc mắt nhìn thấy con mắt màu xanh biển của nó, cô liền như bị quỷ ám mà ôm nó về nhà. Nhưng con mèo này thật sự rất khó gần, bình thường đừng nói là cho cô ôm một cái, đến ngay cả kêu meow~ một tiếng nó cũng lười, căn bản chính là không thèm để ý đến cô.

Lại nghe thêm một tiếng mèo kêu.

Rốt cuộc Thẩm Linh Chi cũng ý thức được một điều.

Cô run rẩy nâng tay lên, đập vào mắt, có thể thấy được là một đôi tay mèo với bộ lông xù cùng với miếng đệm thịt nhỏ hồng phấn.

"Meow ~___"

Cô vậy mà lại biến thành mèo!!!!!

Trong phòng khách, ở phía trên giá sách truyền đến tiếng mèo kêu thảm thiết. Một con mèo trắng nhỏ từ trên giá sách cao 2m8 nhảy xuống, may mà có một cô cảnh sát nhanh tay lẹ mắt ôm lấy con mèo, mới miễn cưỡng giúp nó thoát được một kiếp bị gãy chân.

"Sao trong phòng này lại có mèo?"

Bà chủ nhà tiện tay cầm theo túi bánh quy mà Thẩm Linh Chi vẫn chưa ăn hết lên phòng khách, nhai rộp rộp: "Nó là con mèo do cô gái kia nhặt về, nhưng mà tôi nhớ rõ là con mèo mà cô ta nhặt về là mèo đen mà, sao lại nhặt về thêm một con nữa rồi!"

"Con mèo này chắc là được mua rồi, giống mèo Scotland tai cụp, màu lông lại đẹp như vậy, lông ở đỉnh đầu cũng rất đặc biệt vừa nhìn đã biết là giống hiếm mới có. Aaaaaa, thật đáng yêu quá đi ....." tay của cô cảnh sát đặt lên trên đầu của Thẩm Linh Chi rồi xoa tới xoa lui.

Meow~, là con gái sao lại không biết nhẹ nhàng gì hết vậy, đầu cô sắp trọc đến nơi rồi!!!

May mà cô cảnh sát này còn có công việc đang vội cần phải làm, đành phải lưu luyến đem thả cô lại lên sô pha.

Những chuyện diễn ra sau đó, Thẩm Linh Chi cảm thấy như một giấc mơ.

Bọn họ nói cô đã mất tích được mười ngày.

Cảnh sát phát hiện trên sô pha có một lượng lớn vết máu đọng lại, bà chủ nhà sợ đến mức phun hết bánh quy trong miệng ra, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, vẻ mặt của nhân viên kỹ thuật chăm chú quan sát khắp nơi, kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn nhà thuê của cô.

Cô nghe được bọn họ thảo luận: Đây là hiện trường đầu tiên khi án mạng xảy ra hay là đã có người cố ý giả tạo thành? Theo quan sát từ những biểu hiện cho thấy, mười ngày trước người bị hại cũng không có đi đâu khỏi nơi ở quá lâu. Cũng không có ai đến thăm hỏi hay gặp gỡ bất kì ai, vậy nên rốt cuộc hung thủ đã lẻn vào nhà cô gái này bằng cách nào? Lại còn có thể giết hại cô rồi mang theo thi thể rời đi mà không để lại chút manh mối nào. Điểm mấu chốt của vụ án chính là điểm này.

Trước khi đi, cảnh sát ôm theo cô và con mèo đen cùng đi. Để thú cưng ở lại hiện trường vụ án mạng dĩ nhiên là không thích hợp.

Nhưng Thẩm Linh Chi vẫn giãy giụa một chút, dù sao đi nữa thì cô vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện tại!

Một cảnh sát nữ ôm cô theo, ai thán nói: "Mèo con tội nghiệp, chủ của mày đã lên thiên đường rồi sẽ không trở lại nữa. Nhưng mày yên tâm, lưới trời lòng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, bọn tao nhất định sẽ tìm được hung thủ, bắt hắn ra công lý."

Đầu óc của Thẩm Linh Chi trở nên trống rỗng.

Cô......đã chết?

Trong cục cảnh sát, một con mèo nhỏ tai cụp đang gục lỗ tai xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương đang ngồi trên sô pha.

Thẩm Linh Chi nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, làm thế nào mà vừa ngủ một giấc dậy thì cô lại chết rồi? Đã vậy còn biến thành mèo? Cô tự nhận tính cách của mình hiền hòa, làm người luôn khiêm , không tranh sự đời, nhiệt tình yêu quý hòa bình. Là ai mà lại có thâm cừu đại hận với cô đến mức muốn giết cô? Nghe cảnh sát thảo luận với nhau, có khi nào thủ phạm đã đem thi thể của cô bầm ra rồi nấu nhừ rồi không. Hiển nhiên cô sởn tóc gáy một trận! Dựa vào cái gì chứ, không lẽ cô giết cả nhà kẻ đó à, sao lại có thể tàn bạo đến vậy!

Nếu đúng thật là báo thù hoặc là kẻ biến thái cuồng giết người như bị ma nhập, vậy chẳng phải anh trai của cô cũng đang gặp nguy hiểm đó sao!

Thẩm Linh Chi càng nghĩ càng lo lắng, vùng vẫy bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn, tính toán bắt chước những con mèo khác nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ rồi trốn đi.

[ Ngu ngốc. ]

[ Ai vậy! ]

Một con mèo lông đen xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt cô.

Trong đôi mắt màu xanh biển đang phản chiếu ngược lại dáng vẻ của cô, một con mèo vừa ngốc nghếch vừa tròn vo.....

[ Tiểu Bạch! Mày có thể nói hả?! ]

[ Tên của tôi không phải là tiểu Bạch. ] Mèo đen từ trên cao liếc mắt nhìn xuống cơ thể nhỏ bé của cô, màu lông đen bóng ở trong gió thổi ra từng đợt sóng lăng tăng làm mê hoặc lòng người, rất có dáng vẻ và khí chất của vương giả: [Dạ Phiên , đây mới là tên của tôi. ]

Ra là vậy, giọng của tiểu Bạch nghe cũng rất êm tai đó~

Trong trẻo và mát lạnh, như ngọc bội giao vào nhau đúng thật là có thể khiến lỗ tai người nghe mang thai.

[ Từ từ đã, chúng ta là đang dùng suy nghĩ để nói chuyện với nhau hả? ] vậy chẳng phải tất cả suy nghĩ của cô thì tiểu Bạch đều sẽ nghe được hết à.

[ Hừ, cô mới biến thành mèo mà đã nghĩ muốn có mang thai con của tôi? ]

[ Phốc....] Thẩm Linh Chi nghẹn một ngụm máu muốn phun ra tới [ Giáo viên dạy ngữ văn không dạy cho cậu sao! Đó là phép so sánh, là so sánh thôi!!! ]

Tiểu Bạch thật sự có thể nghe được suy nghĩ của cô!

Khóe miệng mèo đen nhẹ nhàng cong lên, cứ vậy mà dần dần hiện ra một nụ cười lạnh hài hước.

Thẩm Linh Chi tự vỗ đầu vào một cái, meow, cô bị chơi rồi!

[ Cô vừa mới mắng tôi ngu ngốc? ]

[ Bây giờ trước mắt có hai vấn đề nan giải cần giải quyết: một là vấn đề ăn ở, hai là hung thủ. Cô không lo giải quyết vấn đề, ngược lại lại muốn chạy đi tìm anh trai của cô, rồi làm liên lụy đến người nhà. Không phải là ngu ngốc, chẳng lẽ lại là thiên tài? ]

[.........] Con mèo độc miệng này [ Theo như cậu nói, vậy tôi nên ở lại đây chờ cảnh sát phá án? ]

[ Ngồi chờ chết không phải sự lựa chọn sáng suốt. Đến cuối cùng là kẻ nào đã giết cô , chắc hẳn cô so với người khác sẽ càng phân biệt rõ ràng hơn. Đúng lúc tôi biết được vài người nằm trong viện tình nghi, có thể dẫn cô đi xem. ]

[ Cậu....] Thẩm Linh Chi khiếp sợ: [ Làm sao cậu biết được ai là người bị tình nghi đã giết tôi! ]

[ Là người trước đây cô từng quen biết, lúc bắt đầu cũng không chú ý đến nhưng giờ nghĩ lại lại rất khả nghi. ]

Thẩm Linh Chi rơi vào trầm tư.

Từ ngày đầu tiên đem tiểu Bạch về nuôi dưỡng, cô đã cảm thấy tiểu Bạch rất thông minh. Ăn cơm cùng đi ngoài đều không cần cô dạy. Cũng không cào lung tung đồ dùng trong nhà, cả ngày cũng không kêu moew moew làm nũng, bộ lông luôn chỉnh tề, gọn gàng và sạch sẽ đến mức giống như một con người. Có một lần cô quên mang chìa khóa, vậy là tiểu Bạch ngậm lấy chìa khóa từ ban công nhảy xuống hiên nhà đưa chìa khóa cho cô.

Dường như Tiểu Bạch và cô đều giống nhau, đều là sống trong cơ thể của loài mèo nhưng linh hồn lại là con người.

Cô có thể tin tiểu Bạch không?

Mèo đen liếc mắt nhìn cô một cái, hình như ánh mắt của mèo lạnh đi vài phần: [ 12 giờ đêm nay tôi sẽ rời đi, có theo hay không đều tự cô chọn. ]

Nói xong cậu lạnh lùng mà vẫy đuôi định rời đi.

Thẩm Linh Chi há hốc mồm, chờ đã, cô chỉ do dự một chút mà đã giận rồi hả!

Mèo con tai cụp khởi động thân dưới, sau đó hạ người xuống, hít một hơi thật sâu. Trong lòng tự phát lên một hồi trống cổ vũ bản thân nạp thêm năng lượng, hăng hái nhào lên ôm đùi mèo đen. Kết quả đùi của mèo đen còn chưa chạm đến được, đã trực tiếp nằm liệt giữa sô pha. Chân trước của mèo đen thản nhiên đè lên trên tấm lưng nhỏ xinh gầy yếu của cô, tựa như chúa tể rừng xanh uy phong lẫm liệt.

[ Làm cái gì vậy, định đánh lén à? ]

Móng vuốt ở bốn chân của Thẩm Linh Chi vì bị ngã mà dang rộng ra trông rất buồn cười, giống như một chú rùa đen.

[ Oan uổng quá tiểu Bạch đại ca, không, là Dạ Phiên đại đại ca, tôi chỉ là nghĩ cậu chắc hẳn sẽ không phải là dạng mèo thấy chết không cứu, bỏ mặc tôi ở lại đâu, đúng không....]

Cô xem như cũng hiểu rõ, với một cơ thể đúng với thuộc tính của mèo con là mềm mại và yếu ớt. Nếu cứ thong dong đi ra đường mà không có một đại ca che chở thì chắn chắc là đang tự tìm khổ.

Ánh mắt của mèo đen hơi hơi nhu hòa lại, đang định nhấc móng vuốt lên thì bỗng nhiên sau cổ bất ngờ bị người khác nhấc lên.

"Ay da, không được làm như vậy, sao mày lại có thể khi dễ mèo con vậy chứ!"

Lập tức, mèo con tai cụp được một nữ cảnh sát đang chứa đựng đầy tình thương của một người mẹ ôm vào lòng, làm đủ các kiểu yêu thương vuốt ve an ủi.

Thẩm Linh Chi thích ý mà duỗi cả bốn chân ra, thưởng thức cảnh tượng cơ thể của mèo đen bị người ta nhấc lên rồi chỉ vào mũi giáo huấn. Ha ha, vẫn là cơ thể mềm mại đáng yêu tốt hơn, dễ thương muốn đòi mạng!

Mèo đen cười lạnh, cô gái ngu xuẩn.

HẾT CHƯƠNG 1.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info