ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

6.1 - Yến Đạo

kntv_1808

Yến Đạo không được miêu tả nhiều trong sử sách, chỉ biết hắn là thứ tử của Vĩnh Khang công chúa cùng Hoài Âm hầu. Người ta kể rằng khi Công chúa Vĩnh Khang mang thai, nàng không may chạm trán giặc phương nam đang băng qua sông. Sau nhiều năm chiến tranh loạn lạc, Công chúa Vĩnh Khang đã dẫn những người hầu của mình trốn đến Lạc Dương, và hạ sinh đứa trẻ này sau nhiều lần gặp trắc trở trên đường.

Đáng lý hắn sinh ra đã là một Hầu phủ công tử tôn quý nhưng vì chiến tranh triền miên nên vô tình bị lạc ở bên ngoài. Công chúa đã phái người tìm kiếm hắn khắp nơi nhưng đều vô ích. Sau này, khi chiến tranh tạm lắng xuống, Công chúa Vĩnh Khang được đón trở về Nghiệp thành, nhưng nàng đã bệnh đến không dậy nổi. Thời khắc hấp hối trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm 'A Đạo'.

Cũng may tiên đế phái ngự y tài giỏi từ trong cung tới mới cứu được người quay lại.

Mãi đến 12 năm sau, một bà lão tự xưng là hạ nhân của công chúa, cùng với nhị công tử đã mất từ ​​lâu trở về...

"Mùa này nắng nóng gay gắt, muội bệnh còn chưa khỏi hẳn, không nên nán lại đây quá lâu."

"Cảm ơn nhị ca đã quan tâm, muội sẽ trở về ngay a~."

Yến Loan vội vàng gật đầu, mỉm cười ngọt ngào. Nhị ca của nàng lúc nhỏ đã lưu lạc ở biên cương phía bắc, lớn lên bên ngoài hơn mười năm, trên thân hắn lây nhiễm không ít tính khí man rợ. Tuy sinh mắt sáng, lông mày thưa, dáng vẻ hiên ngang, nhưng ánh mắt lại quá dữ tợn, khát máu như loài sói hoang, vô cùng lạnh lùng và đáng sợ.

Nam nhân này thật nguy hiểm... Yến Loan thầm nghĩ, đôi chân theo bản năng vội vã hướng về phía trước, với tấm gương loạn luân của người huynh trưởng, nàng càng không dám mất cảnh giác với người nhị ca này.

Yến Loan mặc váy dài rời khỏi rừng hoa anh đào, nhưng lúc ngang qua Yến Đạo, bước chân có phần nhanh hơn một chút...

"Ah!"

Có lẽ vì quá vội vàng, nên khi lao qua Yến Đạo, đôi chân không may giẫm phải đá cuội phủ đầy rêu, lại thêm chân mang giày thêu đế mềm trơn trượt, trong nháy mắt liền mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, một cơn đau nhói ập xuống mắt cá chân nàng.

"Ông Chủ!"
Hạ nhân đứng gần đó hét lên kinh hoàng lao về phía Yến Loan, lại bị Yến Đạo bình tĩnh vẫy lui.

Yến Đạo sắc mặt không đổi, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, mày kiếm hơi nhíu lại, liền nhận ra Yến Loan muội bị thương không nhẹ, không chút do dự, liền đem cả người nàng bế lên trên tay.

"Nhị ca, huynh... huynh thả muội xuống đi mà... "
Nàng kinh hoảng lắp bắp. Dù chân rất đau, muốn giãy dụa thoát khỏi lồng ngực Yến Đạo, nhưng vòng eo nhỏ lại bị hắn trói chặt, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói một câu.

"Đừng động đậy, chân muội bị bong gân nặng, ta sẽ đưa muội trở về."

Yến Loan dù sợ hãi cũng không dám nhiều lời, nhị ca nàng bẩm sinh cường tráng hơn nhiều so với các công tử thế gia ở Nghiệp thành, cánh tay luyện võ từ nhỏ càng thêm mạnh mẽ, ôm lấy nàng, một đứa nhỏ mười ba tuổi, cũng tựa như đang vân vê cọng lông hồng.

Về đến Phương Hoa quán, Yến Đạo không rời đi, đặt Yến Loan ở trên giường, sau đó gọi hạ nhân bên ngoài mang rượu tới.

"Muội bị trật chân, nhất định phải dùng rượu tán chỗ tụ huyết, nếu không sẽ sưng lên."

Dứt lời, hắn liền bắt lấy bàn chân Yến Loan đang bị thương đặt lên đùi mình, không để ý nàng nhất thời kinh hãi liền cởi bỏ giày thêu xanh nhạt cùng tất trắng ra.

"Nhị ca, hay là đợi ngự y đến đây đi!"

Chân của nữ tử cổ đại, không thể tùy tiện bày ra trước mặt nam tử, cho dù có là ca ca ruột thịt, cũng là không hợp lí. Hơn nữa, ánh mắt sắc bén của Yến Loan phát hiện trong lúc Yến Đạo cởi tất, hô hấp hắn phút chốc nặng nề hơn rất nhiều đặc khi ánh mắt đáp xuống bàn chân mỏng manh của nàng.

Thật tệ!

Yến Đạo lạnh lùng liếc nhìn Yến Loan, không khó nghe ra sự xa cách trong miệng nàng, hắn chẳng những không buông bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn chân tinh xảo, ngược lại càng siết chặt hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info