ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

38 - Trường Ca

kntv_1808

Nội vụ điện tuyên hạ danh sách tháp tùng đến kinh đô nghỉ mát, nhưng tên Yến Loan không có trong đó, Vĩnh Khang công chúa cùng Hoài Âm hầu đều được điểm tên trước nhất, trong khi Yến Cảnh Yến Đạo được chọn ở lại Nghiệp thành.

Yến Loan vô cùng tức giận khi biết được kết quả như vậy, lúc trước Yến Cảnh căn dặn nàng cáo ốm để bị gạch tên khỏi danh sách, đến lúc đó mới có thể đến Hoàng trang nghỉ mát, hiển nhiên là vì tâm tư dục vọng ích kỷ, Yến Loan tránh bọn hắn còn không kịp, chỉ có thể lá mặt lá trái, ngoài mặt thì đáp ứng, sau lưng lại khước từ muốn Vĩnh Khang công chúa mang nàng rời khỏi Nghiệp thành.

Không ngờ vẫn là phí công một trận.

Nhận được thư của Khương Phúc Viện, Yến Loan đang phiền muộn liền dẫn người hầu rời khỏi phủ, kiệu xe ngựa treo chuông ngọc đi đến phòng trà Trường Ca trên đường Chu Tước, đến nơi người hầu Khương gia đã đợi sẵn để đón tiếp Yến Loan vào trà uyển.

"Đến rồi à, mau tới đây."

Khương Phúc Viện chi lớn bao toàn bộ phía đông uyển, cửa trượt cao từ trần đến sàn nhà nặng nề mở ra, là một cái ao, dọc hai bên bờ còn có thể nhìn thấy những bụi phù dung, cảnh sắc có thể nói là cực kỳ ưu mỹ.

"Nơi này đẹp thật!"

Căn phòng tràn ngập hương thơm thanh nhã, Yến Loan cởi đôi giày thêu trên chân bước vào bên trong, chân nhỏ mang vớ lưới đi trên sàn nhà mát lạnh bằng gỗ, cực kỳ dễ chịu, nàng vén làn váy dài màu mây thản nhiên ngồi đối diện Khương Phúc Viện.

Khương Phúc Viện đưa chén trà nhài đến, liền dào dạt cười nói:

"Dĩ nhiên, rất nhiều quý tộc đều thích đây để tiêu khiển, nơi đây vừa yên tĩnh lại tao nhã, cái ao này bốn mùa đều có hoa sen, nghe nói là từ ngoại bang vận chuyển đến."

Yến Loan tiếp nhận chén trà lưu ly, dùng muôi ngà voi thêm một khối đá vụn, liền hớp một ngụm trà nhài đan màu ửng đỏ, hương thơm thanh thuần lưu tận răng, nàng không khỏi tấm tắc khen:

"Trà này mùi vị không tệ nha."

"Nghe nói lần này cậu không đến thủ đô? Có chuyện gì vậy, thân phận như cậu mà không đi thì thật kì quái."

Nhìn thần sắc đầy tò mò của Khương Phúc Viện, Yến Loan thở dài, rầu rĩ nói:

"Tớ rất muốn đi, nhưng có người ngăn không cho đi, biết làm sao đây."

"Ơ, đừng nói là cậu đã bị ăn thịt triệt để?? Chậc chậc, hèn gì ánh mắt họ nhìn cậu kì lạ như vậy, đều hù chết người, mà cậu không phản kháng lại sao?"
Khương Phúc Viện nghe xong phiền muộn của Yến Loan, trong nháy mắt lại liên tưởng ra vô số cảnh tượng khiêu dâm bổ não một phen.

Tay Yến Loan bưng chén trà cứng đờ, gương mặt tái xanh nhợt nhạt, trầm giọng nói:
"Cậu nhỏ giọng chút được không, tớ đang rầu muốn chết đây này."

"Tớ nói này, người như ca ca cậu quả thực chẳng khác gì thần thánh, tớ thấy Nguyên Tuấn (Tề Linh đế) còn không lợi hại như hắn, có nữ nhân nào ở Nghiệp thành không muốn làm thế tử phi Yến gia, vậy thì cậu cứ vụng trộm vui vẻ đi."

Nữ tử đương thời không bị cản trở, đừng nói là làm Yến gia thế tử phi, có thể cầu được một đêm xuân cùng Yến Cảnh, chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc, thế nhưng Yến Cảnh lại không gần nữ sắc, ai cũng không nhìn trúng, ngược lại làm trái tim các thiếu nữ đều tan nát.

"Cậu đừng có ở đó mà châm chọc, sự tình nghiêm trọng hơn cậu nghĩ rất nhiều, ban đầu tớ định tranh thủ kỳ nghỉ mát lần này đến Mật Dương phong ấp để ẩn náu một năm rưỡi, kết quả kế hoạch lại bị phá hỏng bét."

Yến Loan đã lên kế hoạch trốn thoát, nhưng Yến Cảnh Yến Đạo lại luôn kề cận nàng, cơ hội duy nhất để bỏ trốn chính là chuyến nghỉ mát lần này, đáng tiếc nàng vẫn không thể thoát khỏi Yến Cảnh.

Khương Phúc Viện không có cảm nhận gì, nàng chỉ vào đám hoa rơi bên ngoài đình, lo lắng nói:
"Cậu nhìn những bông hoa rơi trên mặt đất này xem, một số rơi xuống nước trôi đi mất, cậu không cảm thấy chúng rất giống hai ta sao? Ở cái thời đại lạ lẫm này, điều chúng ta cần chính là dựa dẫm để sinh tồn, thân là nữ nhân có thể được người khác che chở trong thời loạn lạc này mới là mấu chốt, Yến Cảnh tuy là hạng người hổ lang, nhưng nếu hắn thật sự yêu cậu, tớ khuyên cậu nên cân nhắc một chút."

Muốn trở thành một nữ cường nhân trong thời đại này, quả thực chỉ có kẻ ngốc mới dám mơ mộng hảo huyền, đây không phải thế giới của Mary Sue, mà là loạn thế tàn khốc, dẫu các nàng có xuất thân từ gia thế quyền quý, cũng chưa chắc đảm bảo được bình an vô sự trong thời đại hỗn loạn này.

[Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.]

"Đây là quy luật sinh tồn, nếu Yến Cảnh lựa chọn cậu, nhất định hắn đã phải suy tính rất kỹ càng, và hiển nhiên hắn cũng sẽ bảo vệ cậu chu toàn, vậy thì cậu cần gì phải buồn lo vô cớ."

Về phương diện nam nhân, Khương Phúc Viện quả thật có nhiều kinh nghiệm hơn Yến Loan, thiên sơn vạn thủy khó tránh khỏi khám phá quá nhiều, tất cả những gì nàng cần ở hiện tại chỉ là hy vọng được an ổn sinh tồn thôi.

[Thiên sơn vạn thủy: nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông.]

Yến Loan sững sờ, phảng phất bị lời nói của Khương Phúc Viện làm cho chấn động, ngón tay ngọc nhiễm đỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, cười nhưng không cười nói:
"Sa Sa, nếu cậu mong muốn được an ổn đến vậy, vì sao còn lựa chọn Tề Linh đế?"

Nghe Vĩnh Khang công chúa nói, Chử Thái hậu đã đáp ứng nàng chọn Khương Phúc Viện làm hoàng hậu, toàn bộ sự vụ sẽ được tiến hành ngay khi kỳ nghỉ mát kết thúc, và quốc hôn sẽ sớm diễn ra.

Đôi mắt Khương Phúc Viện khẽ nâng, cười nhạo nói:
"Tớ dĩ nhiên biết vào cung sẽ không được yên ổn, ai kêu tớ thích hắn, tớ nghĩ, nếu không phải vì hắn làm hoàng đế, tớ cũng không tham cái hậu vị kia, chỉ cần giữ được mệnh hắn và thay đổi triều đại này, đến lúc đó có thể cùng hắn lưu lạc khắp thiên nhai thật tốt bao nhiêu."

"Chậc! Cậu nghĩ thật là chu đáo."

Yến Loan cầm khăn lụa lau nước trà dính trên khóe miệng mình, nhìn vẻ mặt đắc ý của Khương Phúc Viện, trong lòng nàng cảm thấy ghen tị khó tả, nếu như có thể nàng cũng có bình thản suy nghĩ được như thế.

Đáng tiếc, Yến Cảnh sinh ra đã định sẵn không phải người tầm thường, là nam nhân muốn trở thành loạn thế đế vương, mà Yến Đạo......

"Được rồi, tớ chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu cũng đừng đoán mò làm gì. Ban nãy tớ mới nhìn thấy Chử Vân Thường cùng Vương An Chi, cậu không nhìn thấy dáng vẻ nàng ta lả lơi thế nào đâu, chậc chậc."

Vừa nghe thấy tên Chử Vân Thường, Yến Loan liền nhớ lại sự tình, nàng đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi nói:
"Tớ nghĩ Chử Vân Thường có vấn đề, nàng ta nhiều lần nhắm vào tớ, lại cự tuyệt hậu vị, cậu nói xem nàng ta có khả năng cũng trùng sinh hay không?"

Một nữ nhân như Chử Vân Thường không thể nào cự tuyệt hậu vị, trừ phi nàng ta cũng biết Tề Linh đế đoản mệnh.

Khương Phúc Viện ngược lại là không hứng lắm chỉ gật gật đầu:

"Cũng không phải không có khả năng này, chúng ta có thể xuyên qua, nàng ta trùng sinh cũng không kỳ quái, cậu cẩn thận một chút đi, hiện tại Vương gia xưng bá, Hoài Âm Hầu phủ cũng muốn né tránh mấy phần, tớ nghĩ nàng ta đang có toan tính gì đó."

Hai người ngồi ở phòng trà cả buổi chiều, dùng qua bữa tối mới cáo biệt rời đi, kiệu xe Yến Loan vừa mới đến đầu phố Chu Tước, liền bị người ngăn cản.

"Đại ca nhị ca?"

Yến Cảnh Yến Đạo cưỡi ngựa mà đến, tiên y nộ mã tuấn dật phi thường lập tức gây náo loạn khắp phố phường, thiếu nữ xấu hổ hô lớn. Lúc này sắc trời tối dần và chợ đêm bắt đầu diễn ra nên người dị thường nhiều. Trong lúc nhất thời kiệu xe bị ngăn cản không thể di chuyển, Yến Cảnh cười nhạt liền ôm lấy Yến Loan từ trong kiệu xe nhấc lên yên ngựa của mình, sau đó mang mạng che mặt cho nàng rồi giục ngựa rời đi.

[Tiên y nộ mã: thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi tuấn mã.]

Gió đêm khẽ vỗ, kỹ năng cưỡi ngựa của Yến Cảnh cực kỳ tốt, tuấn mã lao vụt cũng không quá xóc nảy, nàng ngồi yên lặng trong ngực hắn, ngón tay tinh tế vòng quanh thắt lưng cường tráng của hắn, ngửi lấy hương thảo nhàn nhạt trên thân thể nam nhân.

"Chúng ta đi đâu vậy? Con đường này rõ ràng không phải dẫn về Hoài Âm hầu phủ."

Yến Cảnh môt tay ôm nàng, ánh mắt thâm thúy xán lạn như sao trời, có chút mỉm cười:

"Không phải hôm qua muội nói rãnh rỗi phát chán sao, hôm nay chợ phía Tây có thả hoa đăng, nên ta đưa muội ra ngoài một chút."

Hơi thở của hắn mơ hồ phả trên gương mặt nàng, mang theo một chút cường thế cùng cưng chiều, Yến Loan sững sờ, lúc định thần lại liền nhìn qua Yến Đạo đang cưỡi ngựa bên cạnh, trực giác của nàng về ba người bọn họ thật là kỳ quái.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info