ZingTruyen.Com

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

37 - hồ ngôn loạn ngữ

kntv_1808

Chử Vân Thường lại rất căm hận Yến Loan, liền đứng đợi phía sau hòn non bộ bên hồ phù dung chắn đường nàng.

"Ta quả thật cực kì ghen tị với Ông Chủ, sinh ra đã câu mất hồn vía nam nhân, chẳng lẽ ngươi muốn khiến nam nhân khắp thiên hạ này thành khách quý của ngươi, mới chịu bỏ qua?"

Lời nói cực kì chói tai làm Yến Loan phải nhíu mày, hiện tại không có ai bên cạnh, nàng chỉ khẽ mỉm cười, lạnh lùng nói:
"Huyện chủ ngươi cần phải biết, thuốc có thể uống bậy, chớ đừng nói năng hàm hồ, nếu không sẽ chẳng có loại thuốc nào có thể cứu được mạng ngươi."

"Ngươi!"
Yến Loan trước giờ luôn khiêm tốn, nay đã học được một chút tàn nhẫn từ Yến Cảnh, Chử Vân Thường chán nản một trận, nắm lấy quạt tròn trong tay chỉ vào Yến Loan, lại tiếp tục oán hận mà nói:
"Yến Loan, ta có thể làm ngươi chết một lần, cũng có thể khiến ngươi chết lần thứ hai, nếu ngươi sáng suốt, cách xa Vũ An hầu một chút, bằng không......"

"Nếu không thì sao? Lại muốn mạng của ta? Chử Vân Thường, ngươi cả gan dám làm loạn như vậy, Chử Thái hậu biết không? Nếu biết được, mẫu thân của ta gần đây lui tới trong cung, ngược lại có thể nói với Thái hậu việc dạy dỗ lại ngươi."

Nghĩ lại Chử Vân Thường ba lần bốn lượt tàn nhẫn ngầm xuống tay với nàng, Yến Loan triệt để không còn kiên nhẫn đối với ả, hai nhà Yến Chử mà nói, Vĩnh Khang công chúa dù cùng Chử Thái hậu 'lá mặt lá trái', nhưng cũng không đến mức vạch mặt lẫn nhau. Tuy nhiên, Chử Vân Thường lại có sát tâm với nàng, quả nhiên rất kỳ quái.

[Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, trở mặt]

"Hừ, Yến Loan ngươi đừng có vui mừng quá sớm, rồi sẽ có một ngày ta phải khiến ngươi thân bại danh liệt."

Nhìn Chử Vân Thường lửa giận giảm bớt mấy phần, sắc mặt hơi điều chỉnh lại, đột nhiên nhiễm một nụ cười nham hiểm khó lường, tim Yến Loan bỗng thình thịch một tiếng.

"Thân bại danh liệt? Cũng không biết Chử Vân Thường ngươi có năng lực gì có thể đánh bại được ta."

"Huynh muội loạn luân như thế nào?"

Gió đêm giữa hè oi bức cực kỳ, những chú dế con màu lục xanh mướt nhảy bên bờ hồ kêu ồn ào, nhưng Yến Loan lại không nghe thấy gì, chỉ trố mắt nhìn Chử Vân Thường hình như có toan tính gì đó rất kỹ càng, nàng chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lời nói ra đều mang một tia run rẩy không dễ dàng phát giác.

"Ngươi nói cái gì?"

Huynh muội loạn luân? Sự tình nàng cùng Yến Cảnh Yến Đạo từ trước đến nay là bí mật, Hoàng Trang của Yến gia dĩ nhiên không có khả năng có mật thám trà trộn vào, tai mắt của Vĩnh Khang công chúa cũng không biết sự tình, Chử Vân Thường lại có thể biết được từ đâu?

Đại khái là hiếm khi trông thấy Yến Loan bối rối, nụ cười đắc ý Chử Vân Thường đều tràn ra đôi mắt đẹp đầy toan tính.

"Nhìn dáng vẻ Ông Chủ khuynh quốc thế này, khó trách nam nhân đều yêu thích không thôi, có câu nói nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, Ông Chủ chẳng lẽ không cảm thấy thế tử quá quan tâm ngươi sao?"

[Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng: gần gũi với người có thế lực nên được lợi trước.]

Yến Loan nắm chặt làn váy, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, sau câu nói của Chử Vân Thường, nàng chỉ chăm chú nhíu mày, bĩnh tĩnh nói:
"Ca ca yêu chiều ta, nói gì quá hai chữ, Huyện chủ ngươi chẳng lẽ bị động kinh."

"A, ta có động kinh hay không, về sau liền biết, nhưng đừng có nói ta không nhắc nhở ngươi, huynh muội loạn luân là làm trái đạo trời, Yến Cảnh dù lợi hại, có thể hoàn toàn bịt miệng thế nhân hay không?"

"Huyện chủ nói năng cẩn thận."

Dù trước đó Yến Loan bị lời nói loạn của Chử Vân Thường làm sửng sốt mấy phần, thế nhưng nàng lại nhẹ nhõm thở dài một hơi sau đó, nhớ lại lời Chử Vân Thường đã đề cập đến Yến Cảnh, như khẳng định chắc chắn huynh muội bọn họ sẽ loạn luân, nhưng không phải diễn ra ngay lập tức, mà tựa hồ sẽ xảy ra ở tương lai sau này.

Dưới ánh đèn mờ ảo Yến Loan tinh tế dò xét nữ nhân trước mắt lần nữa, Chử Vân Thường sớm đã đến tuổi cập kê nên cực kỳ nổi bật trong các tiểu thư quyền quý ở Nghiệp thành, chỉ là dã tâm cùng bất thường không thể che giấu khiến nàng phá lệ chói mắt, không giống tiểu nữ nhân luôn quấn lấy Vương An Chi để thể hiện tình yêu, trước mắt Yến Loan nàng ta tựa hồ càng thêm chân thực, nhìn tính tình có vẻ đơn giản, nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm khó lường.

"Yến Loan, không phải lần nào ngươi cũng thắng, Yến Cảnh có che chở ngươi đến đâu, hắn cũng không thể mãi mãi bảo vệ được ngươi, một ngày nào đó......"

"Một ngày nào đó, Bắc Hương huyện chủ muốn thế nào?"

Chử Vân Thường lời nói tàn độc còn chưa nói xong, sau lưng Yến Loan liền truyền đến một giọng nam nhân cực kỳ lạnh lẽo, lời nói tựa như lưỡi đao phát ra, khiến hai người kinh ngạc nhìn lại, thì ra là Yến Đạo tìm tới.

"Nhị ca."

Yến Loan khẽ gọi một tiếng, Yến Đạo đã đi tới bên cạnh nàng, thân hình cao lớn vững vàng một mực che chở nàng nhỏ bé yếu ớt, có lẽ là do uống rượu ở yến hội nên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn mang theo một tia ửng hồng bất thường, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt ảm đạm hiện lên ý cười, trông cực kỳ đáng sợ.

Chử Vân Thường vội vàng lui về phía sau mấy bước, tay cầm quạt tròn có chút trắng bệch, Yến Loan bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, nàng ta tựa hồ rất e ngại Yến Đạo, mới vừa rồi còn cùng nàng đấu khẩu, lúc này đã trắng bệch đầy đáng thương.

"Nghe nói Huyện chủ có bất hòa với muội muội của ta, nhưng không ngờ lại đến mức này...... Lần sau nếu lại để ta thấy ngươi động tới Loan nhi nữa, ta liền cắt lưỡi của ngươi, bôi nhọ mặt ngươi, chỉ e đến lúc ấy Vũ An hầu càng thêm khinh thường ngươi."

Nhiều khi, Yến Đạo lãnh khốc bất thiện nhiều lời ngay thẳng hơn nhiều so với một Yến Cảnh xấu bụng đầy mưu mô toan tính, đối mặt với người có tâm tư ác độc như Chử Vân Thường, hắn càng chán ghét không thôi, hơn nữa mỗi lần nàng ta ám hại Yến Loan, hắn sớm đã nổi lên sát tâm đối với nàng từ lâu.

Trong miệng đều là những lời uy hiếp dữ dội, nhưng nhìn khuôn mặt Yến Đạo lại không thấy giận giữ bao nhiêu, hết lần này tới lần khác đều luôn âm trầm lãnh đạm, dọa Chử Vân Thường khiếp sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất, sau đó liền nhắm mắt bắt đầu quơ loạn cả hai tay.

"Không! Đừng giết ta! Đừng giết ta......"

Nhìn nàng như kẻ điên dại, Yến Loan kinh ngạc không thôi, bộ dáng Yến Đạo dù dọa người, nhưng cũng sẽ không làm thật, chỉ không ngờ Chử Vân Thường lại khiếp sợ đến vậy?

"Nhị ca, chúng ta đi thôi."

Dù mất hết kiên nhẫn với Chử Vân Thường, nhưng nàng vẫn không dám quá xem thường Chử Thái hậu sẽ chọn ai để thu phục người của Vương gia.

Yến Đạo không muốn nhìn nữ nhân điên cuồng dưới đất, liền nhanh chóng lôi kéo Yến Loan rời đi, Yến Loan đứng trong hòn núi giả không lọt gió đã lâu, trên trán trắng noãn của nàng đã là một mảnh mồ hôi nóng, đến khi ra khỏi nơi, Yến Đạo mới cẩn thận rút khăn lụa lau cho nàng.

Mà Chử Vân Thường bị bỏ lại trong hòn núi giả, sau khi hai người đi rốt cục khôi phục lại bình thường, mặt trắng bệch dữ tợn liếc qua lối đi, trong mắt càng thêm ngoan độc toàn nhẫn.

"Lần này, ta sẽ không để các ngươi đắc ý, Yến gia các ngươi...... Tất cả đều phải chết!"

......

Mãi đến khi Yến Loan rời đi một đoạn xa, ý lạnh sau lưng cũng chưa tiêu tan, Chử Vân Thường chắc chắn Yến Cảnh sẽ cùng nàng phát sinh đầu đuôi, cố ý cảnh cáo, nhưng không phải vì lòng tốt, ngược lại càng khiến nàng không thể nhìn rõ nữ nhân này.

"Nhị ca, Chử Vân Thường tại sao lại nói......"

Yến Đạo vừa vặn đi tới, hắn không quen tham gia tiệc rượu quý tộc, mới uống mấy ly rượu đã bị người khán quấn lấy làm phiền, cũng may Yến Cảnh ra hiệu hắn đi tìm Yến Loan, mới một đường tìm đến như thế, vừa vặn nghe Chử Vân Thường cùng Yến Loan nói chuyện.

"Loan nhi đừng nghĩ nhiều nữa, nữ nhân kia không có khả năng biết được, hồ ngôn loạn ngữ chỉ là đang lừa muội mà thôi."

Trở về Hoài Âm Hầu phủ, trăng đã lên giữa trời, Yến Loan vẫn chưa thể chợp mắt đi ngủ, liền khoác lấy váy sa mỏng thấu đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nàng ngước nhìn mặt trăng trên trời, vòng ngọc lạnh buốt trên cổ tay khẽ lắc lư, gieo vào lòng nàng những phiền muộn vô cớ.

Như lịch sử ghi chép, sự tình Yến Cảnh cường bạo nàng hẳn là hai năm sau, hiện tại mặc dù diễn ra trước thời hạn, lại khác với lịch sử ghi chép, Chử Vân Thường chắc chắn sự tình loạn luân, phải chăng.....

Nàng vô ý chạm vào vòng ngọc giữa cổ tay, trong đầu mơ hồ có một phỏng đoán lớn mật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com